Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 67: Trên đường về gặp phải tang thi triều




Hạ Tử Trọng không biết tang thi cấp ba xuất hiện vào lúc nào, cũng không biết tang thi ngày hôm qua hắn gặp được có phải tang thi cấp ba hay không, kiếp trước hắn cũng chỉ nghe nói có tang thi cấp hai. Trí nhớ của kiếp trước bây giờ lại không đúng, bọn họ đã gặp ít nhất sáu, bảy con tang thi cấp hai, lúc còn sống hắn chưa từng nghe nói có tang thi cấp ba, giả dụ có thì cũng sẽ có rất nhiều tin tức.

Nửa đêm 12 giờ, đội viên tiểu đội Luân Hồi rốt cục giải quyết được trạm xăng, lấy tất cả xăng có thể rút ra được, ngay cả xe của bọn họ cũng chở sáu, bảy thùng. Đoàn xe tại chỗ nghỉ dưỡng sức một đêm, sáng hôm sau tiếp tục chạy về căn cứ.

Không biết nguyên nhân gì mà khi họ đến con đường thanh tịnh cũng thấy mấy con tang thi lẻ tẻ du đãng xung quanh. Lúc mới đổi xe mọi người còn hào hứng đi tông tang thi, nhưng hơn một giờ sau ai nấy đều yên lặng.

Tuy rằng trên xe có không ít vũ khí, nhưng đạn thì không biết sau này lấy ở đâu, cho nên phải tiết kiệm. Mọi xe đều đóng chặt cửa tông tang thi.

Dọc theo đường đi đoàn xe hai lần gặp chướng ngại vật xếp giữa đường để chặn cướp, bị Quách Binh lái chiếc cướp đoạt giả nghiền qua, mọi người chưa từng ngừng xe. Chịu đủ nỗi khổ bị chặn cướp trong tận thế rốt cuộc ai ai cũng cảm thấy hãnh diện, có mấy chiếc mở hé cửa sổ, không biết ai bắt đầu giơ ngón giữa với mấy người trốn phía sau.

Khoảng chừng bốn, năm giờ chiều mọi người đã vòng qua nội thành A thị gần tới căn cứ. Cứ theo đà này, khoảng chừng bảy giờ tối nay liền có thể về đến được căn cứ.

Cả ngày không nghỉ chân gấp rút lên đường, cho dù là xe tốt thì lải lâu cũng mệt mỏi, mắt thấy gần tới căn cứ mọi người thở thào nhẹ nhỏm, tốc độ xe cũng hạ xuống, từ từ chạy về.

Xe đang chạy bỗng nhiên từ trong điện thoại truyền ra giọng Trần Ninh: “Các xe chú ý! Các xe chú ý! Chuẩn bị tăng tốc về căn cứ! Cẩn thận một chút, đừng để những xe khác làm phiền!” Lời còn chưa dứt, trong điện thoại vang lên tiếng Quách Binh: “Con mẹ nó là đoàn xe Bá Chủ! Sao bọn họ kéo theo nhiều tang thi như vậy?”

Bá Chủ?

Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày: “Cầm súng cẩn thận, cánh tay đừng chạm vào nòng súng coi chừng bị phỏng.”

Phương Hách gật đầu, xe của bọn họ đang chuyển đường, chờ xoay qua chỗ khác mới hiểu được tại sao Quách Binh chửi đổng lên – con đường bên kia có mấy chiếc xe đang chạy lại đây, chỉ có sáu, bảy chiếc, nhưng phía sau lại lít nha lít nhít theo sát một đống tang thi!

“Tử Trọng, hai chúng ta có cần đổi vị trí không?” Dị năng Hạ Tử Trọng có thể công kích từ xa, thương pháp của cậu lại không chính xác lắm, Phương Hách sợ có gì bất ngờ cậu phản ứng không kịp.

“Không có gì, xe của chúng ta rất rắn chắc, tạm thời không cần công kích tang thi bên ngoài.” Nhìn một đám tang thi dày đặc bên ngoài Hạ Tử Trọng cũng thấy rùng mình, nhưng vẫn tỉnh táo phán đoán tình thế, cầm điện thoại nói: “Quách Binh, nếu như tình huống quá tệ, tốt nhất các xe tách ra chạy, trốn được rồi thì về căn cứ tập hợp sau.”

Quách Binh lập tức phản ứng lại: “Được, tất cả chú ý, một khi tình huống không tốt liền tách ra, tận lực đừng đấu với tang thi, nhanh chóng trở về căn cứ!”

Lời truyền ra trong điện thoại vừa dứt, một chiếc xe bất chợt xông tới đụng trúng đầu xe của bọn Hạ Tử Trọng, làm xe bọn họ lệch qua bên trái.

“Đây là xe mới đó!” Mới vừa lên lái xe này được một ngày lại xém bị người ta đụng hư, hai người đều cảm thấy khó chịu – nếu không gặp phải Bá Chủ, làm sao bọn họ lại xui như vậy?

Phương Hách là đau lòng xe mới cộng với lo lắng Hạ Tử Trọng bị liên lụy. Còn Hạ Tử Trọng là thù mới hận cũ tính gộp lại, xung khí giận chó đánh mèo với Bá Chủ bên kia.

Chiếc xe kia va vào xe bọn Hạ Tử Trọng thì dừng lại một chút, nửa cái đầu xe bị móp nhưng vẫn miễn cưỡng đi sát theo sau.

Bỗng nhiên, một chiếc Bá Chủ chạy thẳng lên phía trước, gần đụng tới đuôi xe Quách Binh, bỗng nhiên cửa sổ xe mở ra, một cánh tay cầm cái bao đỏ tươi nhét vào bảng số xe bọn họ, lập tức, chiếc xe kia tăng tốc chạy lên đầu muốn chuyển qua hướng khác ở giao lộ phía trước.

“Bọn họ đang làm gì thế?” Phương Hách cũng nhìn thấy màn này, nghi hoặc nhìn cái cục màu đỏ kia, không thấy nó có ích lợi gì mà lại để sau xe bọn hắn.

“Đó là máu.” Hạ Tử Trọng trong mắt loé ra tinh quang, đưa tay cầm điện thoại: “Quách Binh, giảm tốc độ, sau xe các anh bị người ta nhét bao máu, chờ chúng tôi lấy nó xuống lại tăng tốc.”

Bên trong điện thoại vang lên tiếng huyên náo, nói chuyện cũng không phải Quách Binh mà là một chiếc xe khác cũng đi sau xe bọn Quách Binh: “Đệt! Tôi còn đang không biết bọn họ làm cái gì? Đỏ ngầu, dùng máu để xe khác dẫn tang thi cho bọn họ? Thật quá thất đức rồi!”

Giọng Trần Ninh lập tức vang lên: “Chúng ta ổn định tốc độ xe, các cậu đi đi, các xe khác cũng kiểm tra cho nhau, xem coi có nhiều thêm thứ gì không.”

Trong lúc Trần Ninh nói chuyện còn có thể nghe được tiếng Quách Binh chửi rủa, rất hiển nhiên, chẳng ai nghĩ tới Bá Chủ vậy mà nghĩ ra cái kế sách gắp lửa bỏ cho người này, khiến tiểu đội Luân Hồi bọn họ tự nhiên phải giúp đỡ phân tán tang thi.

Hai nhóm người bất ngờ gặp gỡ, phía bên mình vốn là tai bay vạ gió, cố tình lại gặp phải người như thế, thật khiến người ta tức mà không có chỗ nào phát tiết.

Hạ Tử Trọng quay kính xe xuống tới gần đuôi xe Quách Binh, Phương Hách hỗ trợ nắm chắt vô-lăng, Hạ Tử Trọng Vươn tay nắm cái cục màu đỏ, tiện tay vứt trên mặt đất, sau đó dùng nước khoáng rửa máu dính trên tay.

“Có dị năng giả hệ thủy không? Tới rửa xe của bọn họ chút đi.”

Chút xíu máu như thế, một hồi nó khô thì không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ ở phía sau còn một chuỗi tang thi, một khi tất cả tách ra, xe bọn Quách Binh sẽ phải dẫn một đám tang thi rất lớn!

“Tôi có tôi có, để xe tụi tôi qua!” Xe mang theo dị năng giả hệ thủy tới gần, mấy quả cầu nước dội sạch vết máu sau xe, mà xe của Hạ Tử Trọng thì song song với chiếc Cướp đoạt giả của Quách Binh.

“Cẩn thận! Ngã!” Đầu đường phía trước, đột nhiên một gốc cây khô cao to ven đường bắt đầu gãy, vài tiếng phanh xe gấp liền chia đoàn xe thành mấy hướng.

“Tang thi! Tang thi biến dị!”

“Tách ra hành động! Tự tìm đường về căn cứ!”

Một trận hỗn loạn qua đi, đoàn xe trong nháy mắt liền hỗn loạn, hướng xe bọn Hạ Tử Trọng đi còn có ba chiếc đồng hành, mà khiến người muốn thổ huyết nhất chính là – ba chiếc này đều là xe Bá Chủ! Trong đó còn có cái chiếc làm chuyện xấu nhét máu sau xe Quách Binh.

Chiếc kia chạy đầu mở đường, phía sau là đại quân tang thi rậm rạp chằng chịt, chặn hết đường lui, bên cạnh thỉnh thoảng còn có tang thi từ mấy căn nhà gần đó lắc lư đi ra gia nhập đại đội truy kích.

“Tại sao có nhiều tang thi như vậy?” Phương Hách cảm thấy khó chịu, nghi hoặc nhìn kính chiếu hậu.

“Chắc trên xe bọn họ có người bị thương.” Nếu không cái khăn máu kia lấy ở đâu ra? Nếu như không có mùi máu tanh thì đám tang thi cũng không điên cuồng chạy theo như thế.

“Có thể vượt qua họ được không?” Phương Hách nhìn ba chiếc xe phía trước, lúc này mới phát hiện chúng nó vậy mà đi thành hình chữ Phẩm (品), đem tất cả chỗ có thể vượt qua chặn lại!

Hạ Tử Trọng cười lạnh một tiếng: “Không cần sợ, cùng lắm thì chúng ta vào không gian.”

Hắn ngược lại muốn xem xem những người này có thể trốn tới nơi nào? Không nói những cái khác, ngày hôm nay bọn họ nửa đường còn cố ý đổ thêm xăng, hắn cũng không tin ba chiếc xe phía trước có năng lực chạy lâu hơn xe hắn! Cho dù mình tránh không khỏi, thì cũng có thể vào không gian – đương nhiên, vì không bại lộ bí mật không gian, hắn nhất định sẽ chọn nơi ổn định rồi mới đi vào. Còn làm bia đỡ đạn cho Bá Chủ ấy hở? Xin lỗi, hắn cũng không phải thánh mẫu.

“Ừm!” Phương Hách dùng sức mà gật gật đầu, trong mắt mang theo một tia phẫn hận nhìn chằm chằm ba chiếc phía trước, bây giờ những người này thực sự ngay cả mặt mũi cũng không cần!

“Kiểm tra cửa sổ xe đi, tất cả đều phải đóng kỹ.” Hạ Tử Trọng dặn dò một câu, Phương Hách liền nhanh chóng làm, xác nhận xe không có bất kỳ khe hở mới thở dài nói: “Xe này thật rắn chắc, nãy bị đụng vậy mà cánh cửa cũng không có bị méo tý nào.”

“Đương nhiên, xe chống đạn mà, chiếc đụng chúng ta mới đáng lo đó.” Nói xong, Hạ Tử Trọng dừng một chút: “Em lấy ống nhòm nhìn xem, trong ba chiếc xe đó có Ellen không?”

Phương Hách vội vã lấy ống nhòm nhỏ ra quan sát, một lát sau mới nói: “Chiếc xe bên trái! Ngồi ở hàng sau… Người dựa vào cửa sổ hình như là phụ nữ… Có thể là em họ của anh?”

“Chiếc xe đầu tiên thì sao?”

“Ghế lái cùng phó lái đều có người, không biết là ai, ghế sau cũng chỉ có một người ngồi…”

“Ghế sau khả năng còn có một người, nếu như bị thương thì lúc này không thể nào ngồi được.”

“Xe bên phải thì có sáu người, trong xe bọn họ đều có vật tư, không nhìn ra là cái gì.”

Hạ Tử Trọng gật gật đầu, trong lòng đang tính toán phải làm sao, đuôi xe đột nhiên chấn động.

“Tang thi! Nhảy tới rồi!” Phương Hách vội vã quay đầu nhìn lại phía sau. Đi theo sau xe khoảng cách gần nhất là một ít tang thi cấp hai hệ tốc độ, trong đó có một con nhảy suýt tí nữa là nhào thẳng vào đuôi xe rồi: “Có cần dùng súng không?”

“Không cần, em trước tiên thu vật tư phía sau vào đi.” Hạ Tử Trọng ra chỉ dẫn, hắn cũng không có nghĩa vụ phải thay bọn Ellen thanh lý tang thi.

Phương Hách giơ tay, thu hết vật tư, thuốc men, vũ khí vào không gian, Hạ Tử Trọng lúc này thì lặng lẽ mở cửa sổ, đem dị năng phong hệ cùng kim hệ ngưng tụ trên một cây tăm, phóng tới chiếc xe đầu tiên trong đội hình chữ Phẩm (品) nọ!

Phía trước truyền đến một tiếng vang thật lớn, Phương Hách vội vã quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một chiếc xe buýt thật lớn chặn lại đường đi của bọn họ!

“Ngồi vững!” Hạ Tử Trọng gấp gáp nói một tiếng, liền dụng lực xoay vô-lăng, xe xoay một vòng, thẳng tắp vọt vào trong tòa nhà ven đường!