Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 59: Xuất phát




Trần Ninh nghe xong trầm tư một chút: “Chỉ cần khi hành động tập thể bọn họ tuân thủ quy củ là tốt rồi.” Nói xong, liền nhìn Quách Binh. “Em hoài nghi Bá Chủ có phải lấy được tin tức gì không, người trong đội bọn họ mấy ngày nay đều lén lút thu thập hạt giống, hỏi thăm phụ cận nơi nào có chỗ bán hạt giống.”

Quách Binh cau mày, suy nghĩ một chút: “Kêu người của chúng ta cũng chú ý, bọn họ tra một chút, xem lần này đi bến tầu có thấy tiệm hạt giống nào không? Nếu như tiện đường thì thu, không gian của cậu cũng tồn trữ một ít dự bị. Theo lý thuyết, bọn họ mặc dù có dị năng giả hệ mộc, tuy nhiên không dùng được nhiều như vậy… Trừ phi…”

Bên ngoài có rất nhiều thực vật đều đã chết héo.

“Đúng, còn có khí trời, từ sau tận thế không có nắng… thiếu chút nữa quên mất, cái tên tiểu bạch kiểm Ellen kia với tôn nữ Tống tướng quân căn cứ có một chân! Không chừng hắn nghe được tin tức gì.” Quách Binh hai mắt sáng lên một cái, ngồi thẳng người: “Cậu cùng với tiểu Nhạc để một chỗ trống trong không gian, thu thập hạt giống trước khỏi lo họa.”

Trần Ninh có chút bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ có một mét vuông, thực sự không đủ để đồ mà… Không biết dị năng này làm sao thăng cấp nữa, diện tích có chút xíu làm sao đủ dùng?”

“Được rồi, phải thấy đủ, tôi còn không có dị năng đây nè.” Quách Binh liếc hắn một cái.

“Đều là dị năng, em thà rằng giống như Lưu Giang Phong có dị năng thể chất, đánh tang thi mới đã ghiền. Hoặc là như Minh Cương dị năng hệ hỏa cũng được. Cú đấm của hắn đánh ra còn có lửa.” Vừa nói vừa vuốt vuốt miệng, vẻ mặt ước ao.

Quách Binh thấy hắn bộ dạng vui vẻ, đạp hắn một cước: “Nhìn đức hạnh cậu kìa? Mặc âu phục vào liền mang bộ dạng nhã nhặn bại hoại, còn muốn học làm mãnh nam? Cậu biết toàn bộ căn cứ có bao nhiêu không gian dị năng giả không? So với hệ hỏa, hệ thể chất giá trị còn lớn hơn, cậu còn không vui? Không phải cậu giấu cái gì trong không gian mới vui vậy chứ?

Trần Ninh cũng bật cười: “Lúc cầm được đồ em phải chơi cho đã, mấy năm rồi không được cầm súng.”

“Yên tâm đi, đủ hai cái container, cũng may trước kia lấy được tin tức… Chúng ta phải hành động nhanh hơn, để người ta lấy đồ trước thì chuyến này đi tong.”

“Tử Trọng, là súng đó…” Phương Hách đến nay còn chưa hoàn hồn lại, cậu lớn như vậy rồi mà còn chưa từng sờ qua súng thật đâu, hiện tại biết mình sắp có thể chạm tới súng… Vẫn còn không thể tin được.

“Đúng, là súng, nhưng không hẳn thích hợp với chúng ta.” Hạ Tử Trọng ngược lại vẫn luôn duy trì lý trí, đời trước hắn cũng không phải chưa từng xài vũ khí, nhưng đối với người xưa nay chưa từng dùng súng thì trực tiếp dùng nắm đấm sẽ chắc ăn hơn, hoặc dùng đao như bây giờ. Đặc biệt là hai người bọn họ có dị năng, dùng dị năng công kích hiệu suất nhất định phải cao hơn dùng súng.

“Đó cũng là súng đó…” Phương Hách hai mắt ngóng trông.

Hạ Tử Trọng giơ tay bóp má cậu: “Yên tâm, đến lúc đó cho em bắn đã luôn.” Xem như làm đồ chơi cho cậu đi. Đời trước hắn vẫn luôn xem trọng thứ vũ khí này, hiện tại lại thành đồ chơi lấy lòng người yêu? Ý thức được điểm này Hạ Tử Trọng không khỏi nở nụ cười trong lòng.

Hai người đi về khu biệt thự, không nghĩ tới khi vào trước khu biệt thự lại thấy được đoàn người Ellen, lần này bên cạnh bọn họ nhiều hơn mấy người, còn có thành viên những tiểu đội khác mới vừa cùng bọn họ nói chuyện hợp tác xong, vào lúc này tất cả đều bị ngăn ở cửa vào… bị chặn rồi.

Thật tốt, khu biệt thự không phải nơi bình thường, ngoại trừ ra vào cần phải tiến hành đăng ký ở ngoài, mang quá nhiều ‘người ngoài’ đi vào cũng không được cho phép, cho dù trong bọn họ có người là chủ biệt thự cũng vậy.

Bây giờ Ellen là đội trưởng tiểu đội Bá Chủ, tuy rằng hắn đã giải quyết thủ tục đem ngôi biệt thự kia trở thành căn cứ của tiểu đội mình, nhưng cũng chỉ có thể mang thành viên vào, nếu mang quá nhiều người hợp tác vào… cũng không có biện pháp.

Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách làm như không quen biết, từ bên cạnh cửa nhỏ đưa thẻ ra rồi thuận lợi tiến vào, trong tai nghe từ ngoài cửa nơi đó còn ồn ào nhao nhao, cố nén cười bước nhanh đi vào bên trong. Chờ tới khi không nhìn thấy cửa lớn, Phương Hách mới nhịn không được bật cười: “Mỗi lần nhìn thấy vị đại minh tinh kia, hắn đều bị người ngăn cản không thể làm cái này, không thể làm cái kia.”

Hạ Tử Trọng cũng không khỏi cười rộ lên, không từ mà biệt, ngày đầu tiên bọn Ellen tiến vào biệt thự Hạ Tử Trọng hoài nghi bọn họ cũng bị chặn ngoài khu an toàn chờ 24H mới được vào đi.

“Có thể thấy mặt mũi minh tinh cũng chưa chắc thông dụng ở tận thế ha.”

“Làm sao lại không có được?”

“Báo cáo thủ trưởng, mấy cái hố chôn tro sớm nhất không phát hiện được tinh hạch.”

Mấy người ngồi vây quanh phòng hội nghị, cau mày nhìn nhau vài lần.

“Bác sĩ Tô không cần suy đoán, chừng một tuần lễ sau mạt thế trong đầu tang thi đều có tinh hạch sao?”

“Nhưng trên thực tế, ngoại trừ mấy cái hố chôn mới nhất, xác thực mấy hố kia cũng không có tinh hạch.”

“Lẽ nào bị lửa đốt cháy?”

“Có thể lúc trước thí nghiệm…”

“Có lẽ tinh hạch xuất hiện lúc đó chỉ là số ít? Hoặc là tinh hạch trong đầu tang thi cũng chia khu vực từ từ xuất hiện?”

“Chuyện này…”

“Bây giờ trong căn cứ không có tang thi, khu vực quanh đây mặc dù có tang thi, nhưng cũng không thể kêu người ngàn dặm xa xôi chuyển thi thể tang thi về đây được!”

“Hay kêu mấy người sống sót ra ngoài nhặt tinh hạch?”

“Thù lao quá thấp, không người nào nguyện ý làm, nghe nói có mấy người tuy rằng đào được tinh hạch nhưng cũng không muốn giao ra, bảo là muốn giữ lại tự bảo quản…”

“Không ít người đối vật này… rất có ám ảnh trong lòng, cho dù tang thi chết rồi cũng không muốn động tay moi móc.” Vật này sinh trưởng trong đầu tang thi, nếu như không có lợi ích lớn, thì ai nguyện ý đi moi ra đâu?

Một đám lão đại sầu mi khổ kiểm ngồi cùng một chỗ thương thảo: “Tăng cao giá đổi tinh hạch?”

“Nhưng chúng ta còn chưa phát hiện ra tác dụng của vật này, tăng cao…” Quá không thích hợp rồi.

“Trước tiên để việc này qua một bên, sự tình đất ruộng bên ngoài thế nào rồi?”

“Phần lớn diện tích thu hoạch đều chết héo ngoại trừ số ít lương thực phụ ở ngoài, cơ hồ tất cả thực vật đều chết rồi!”

“Hạt giống thì sao?”

“Có không ít hạt giống đều xuất hiện tình trạng hư thối…”

“Không có cách nào giải quyết vấn đề này sao. Gói chân không cũng không được?!”

“Hiện ở căn cứ thiết bị quá ít, còn có một vấn đề… Hạt giống còn tốt cũng quá ít…”

“Cơm ăn là vấn đề lớn! Hiện tại nếu chỉ có mộ ít lương thực có thể sống trước hết tăng cường trồng những thứ này! Bây giờ chúng ta cũng không quá thiếu lương thực tồn kho cùng thực phẩm vật tư, nhất định trước khi cạn kiệt lương thực phải có một lượng lương thực được gieo trồng bù đắp vào!”

Dưỡng sức một đêm, sáng sớm ngày kế hai người bò lên xe chờ xuất phát, Phương Hách vẫn ôm một cái ba lô trong lòng, trong balo vẫn là bạch cầu không chịu tiến vào không gian – tuy rằng những ngày qua không được đi ra cùng ba mẹ lắc lư khắp nơi, nhưng dù sao cũng được nằm trong lòng của mẹ.

Bạch cầu nào đó không muốn động đậy liền híp mắt thoải mái hưởng thụ ôm ấp của Phường Hách, ai biểu bọn họ buổi tối ở trong phòng tắm chơi cũng không chịu mang nó theo! Ban ngày bọn họ phải ôm nó nhiều hơn mộ chút mới được!

Hai người Hạ Tử Trọng đến dưới lầu khu trụ sở Luân Hồi thì người Luân Hồi cũng đã tụ tập gần hết. Tổng kết, Luân Hồi bên kia có mười chiếc xe, so với lần trước gặp phải trên đường xe của bọn họ đã nhiều hơn mấy chiếc. Những chiếc xe này đều là loại xe rắn chắc, khung cao dung lượng lớn.

Thấy hai người Hạ Tử Trọng đến, Lưu Giang Phong nhấc theo một thùng xăng đi tới: “Có muốn đổ xăng không?”

“Đầy bảy phần rồi.”

“Vậy thì chờ trên đường nghỉ ngơi thêm vào sau.” Nói xong đem một cái điện thoại vô tuyến bên hông giao cho bọn họ, quay người hướng chiếc xe tiếp theo. Hắn cầm cái thùng sắt đầy trên tay cũng không thấy tốn bao nhiêu khí lực, làm Phương Hách lén lút líu lưỡi: “Dị năng giả hệ thể chất khí lực thật lớn.”

“Cho nên hắn bị phân công làm cu li.” Hạ Tử Trọng nở nụ cười, vươn tay sờ sờ tóc Phương Hách.

Cũng không lâu lắm người Luân Hồi đều đến đông đủ, trên xe Luân Hồi mỗi chiếc có ít nhất hai người, sẵn sàng thay phiên lái xe trong tình huống đặc biệt. Xác định tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, đoàn xe mới chạy về phía cửa tây.

Toàn bộ đoàn xe tính cả xe bọn Hạ Tử Trọng tổng cộng mười một chiếc, trong các tiểu đội hiện giờ tính ra số lượng cũng nhiều, nếu chỉ nhìn nhân số, người tiểu đội bọn họ gộp lại cũng mới hơn hai mươi, nhưng lượng xe còn nhiều hơn nhân số đội ngũ khác.

Thời điểm đến cửa tây, xe lục tục xếp hàng ra cửa, ở một khu đất trống ngoài cửa chỉnh đối và sắp đặt, xác định tất cả xe đều đạt tiêu chuẩn mới bắt đầu hành động.

Lúc ra cửa, xui xẻo lại đụng mặt tiểu đội Bá Chủ, ngày hôm nay hai người Hạ Tử Trọng trang bị đầy đủ mũ, kính râm, khẩu trang thậm chí cửa sổ xe cũng đóng kín.

Xe của bọn họ cùng Hứa Lỵ Lỵ đậu song song nhau một lát, Hứa Lỵ Lỵ không nhận ra người ngồi trên xe là Hạ Tử Trọng và Phương Hách.

“Các xe đủ chỗ không? Không có thì nói một tiếng.” Từ điện thoại vô tuyến phát ra ân thanh, xác nhận hết thảy xe đều ra đến mới nói: “Xuất phát, không cần loạn đội hình, theo sát xe phía trước, đừng nhận sai xe, có tình huống gì lập tức dùng điện thoại nói.”

Điện thoại vô tuyến cũng rất khó dùng, trong sương mù xám xịt chỉ cần cách hơi xa một chú liền không thu được tín hiệu. Cũng may mười một chiếc xe khoảng cách không xa cũng có thể liên lạc với nhau, không ảnh hưởng hành động của bọn họ.

Ngày hôm qua căn cứ tăng cao thù lao làm nhiệm vụ, sáng sớm hôm nay lượng tiểu đội ra ngoài làm nhiệm vụ rất đông đảo. Từ cửa tây kéo dài ra ngoài thành một cái đuôi lớn. Bởi vì phần nhiều mục tiêu đoàn xe là trong nội thành A thị, cho nên chờ đoàn xe chạy ra được ngoài thành, đương nhiên gặp không ít tang thi nghe tiếng mà đến. Mỗi đội ngũ cũng không có tâm ham giết, tuy rằng căn cứ thu tinh hạch, nhưng ai lại rảnh rỗi giết từng con từng con?

Xe cộ rít rít đánh bay tang thi chặn đường quẹo qua hướng khác, đoàn xe như con rồng liền phân tán ra nhiều hướng.