Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 56: Kéo người




“Tử Trọng, anh xem nè.” Phương Hách hồn nhiên không phát hiện mình bất quá chỉ không che mặt đi ra ngoài lấy thư, liền bị sói nhớ thương. Huống hồ, cho dù có người nói cho cậu biết cậu cũng chưa chắc sẽ tin, tận thế nhiều năm như vậy cậu còn chưa từng thấy việc chỉ gặp mặt đã cuồng dã chiếm đoạt dân nam, huống chi là hiện tại?

Hạ Tử Trọng nhận thư tiện tay xé, thông tin bên trong làm hắn không khỏi lắc đầu.

“Có chuyện gì vậy?”

“Xem ra ngày hôm qua nhóm người lãnh đạo cấp cao chịu không ít tổn thất.”

“Hửm? Rất nhiều người chết sao?” Phương Hách vội vã đến gần cùng hắn xem, nội dung tờ thứ nhất là nói các tiêu chuẩn để hoàn chỉnh tiểu đội, tờ thứ hai viết cách tính điểm cống hiến, quy tắc nhiệm vụ với vài nội quy mới. Tờ thứ ba, thứ tư… đều là danh sách vật tư có thể dùng tích phân trao đổi, trang cuối cùng là quy định mới cho người không có đội ngũ nhận nhiệm vụ.

“… Anh nhìn đâu ra thấy căn cứ tổn thất lớn được hay vậy?” Phương Hách thật tâm nhìn không hiểu, chẳng lẽ đọc thiếu cái gì sao? Vì vậy cậu liền khiêm tốn thỉnh giáo.

Hạ Tử Trọng kéo cậu ngồi vào bên cạnh, bạch cầu giãy dụa trong ngực Phương Hách tìm kiếm tư thế thoải mái. “Em còn nhớ danh mục đổi vật tư lúc trước thấy ở đại sảnh không?”

Phương Hách nhíu mày: “Nhớ không rõ lắm… A, em nhớ hình như muốn đổi cái gì thì lấy lương thực, vật tư đồng giá để trao đổi?”

“Không sai, hiện tại tất cả đều đổi thành điểm tích phân.” Lúc trước tích phân chỉ để trang trí, nhiều nhất dùng để đổi một vài thứ lương khô khó nuốt và nước. Nhưng bây giờ, tích phân chẳng những có thể đổi xăng, dụng cụ cắt gọt, còn có thể đổi được vũ khí nóng!

Súng ống, thuốc nổ, quản chế dụng cụ cắt gọt, tuy rằng đều là cơ bản nhất, vũ khí bình thường nhất, nhưng ít ra có thể trao đổi. Không ít nhiệm vụ đều có sự điều chỉnh, tiền hoa hồng thu ít hơn, nhiệm vụ hợp tác cùng quân đội cũng lấy đồ ít hơn trước.

Qua đó có thể thấy căn cứ đã mở rộng hạn chế với các tiểu đội, bắt đầu bồi dưỡng cho các tiểu đội phát triển.

“Căn cứ ít hạn chế các tiểu đội hơn, em xem, tiền hoa hồng nhiệm vụ, phí dụng trung gian ít hơn không ít. Mấy cái này cũng chỉ là nội dung in trên tờ rơi, phúc lợi cụ thể, khi nào chúng ta đến sảnh trung tâm nhiệm vụ mới biết.”

Lúc trước nghe nói đây là thời kỳ vàng son để phát triển tiểu đội, chính sách thời kỳ này đối với các tiểu đội là tốt nhất, sau khi quy định này thực hiện được hai tháng, căn cứ sẽ lần thứ hai co rút nhanh, không ít điều kiện phúc lợi bị xóa bỏ.

Mặc dù không có công khai chèn ép, nhưng nếu các tiểu đội muốn đổi xăng, vũ khí hoặc các thứ cần thiết thì tích phân phải trả cao hơn nhiều. Không ít nhiệm vụ đặc thù trở thành nhiệm vụ chuyên môn của các dong binh đoàn, người bình thường không thể trả, càng không thể có được thu nhập cao từ nhiệm vụ.

Phương Hách suy nghĩ một hồi: “Anh là nói, bởi vì tối hôm qua tang thi chuột làm căn cứ tổn thất không ít nhân thủ, cho nên mới có thể mở rộng hạn chế đối với tiểu đội?”

“Đúng, em xem chỗ này, căn cứ có quyền tại thời điểm đặc thù cưỡng chế tiểu đội tham gia nhiệm vụ phòng thủ căn cứ, cái này có liên quan đến chuyện hôm qua.”

Phương Hách gật gật đầu, không hé răng, cậu biết chuyện tối qua khẳng định có rất nhiều người chết, giống như lúc sơ kỳ tận thế vậy, mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Nhưng cậu không cảm thấy quá khổ sở, càng sẽ không có lòng thông cảm tràn lan.

Cậu là một người ích kỷ, chỉ muốn bầu bạn bên cạnh Hạ Tử Trọng. Chỉ cần Hạ Tử Trọng hoàn hảo không chút tổn hại mà ở bên cạnh mình, cậu sẽ không quan tâm đến chuyện khác. Bọn họ mặc dù có năng lực, nhưng không cứu được tất cả mọi người. Tại thế đạo bây giờ, bất kể là ai cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tự mình cứu mình. Khi lấy được quyển bí tịch kia cậu đều cố gắng luyện tập, nỗ lực tăng cường thực lực của bản thân, tất cả những thứ này đều chỉ vì đứng bên cạnh bảo vệ Hạ Tử Trọng.

Nghĩ nghĩ, Phương Hách tựa đầu vào vai Hạ Tử Trọng: “Tử Trọng, nếu bây giờ có nhiều ưu đãi cho tiểu đội, chúng ta có cần dành thời gian làm nhiệm vụ không?”

Hạ Tử Trọng khẽ gật đầu, lật văn kiện đến trang cuối cùng, nhìn vài hàng chữ cuối cùng cười nói: “Nhìn này, anh nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ có người bán tinh hạch.”

Ghi chú vật tư trao đổi cuối cùng, lãnh đạo cấp cao của căn cứ muốn thu mua thứ xuất ra từ đầu tang thi.

Tinh hạch, đây chính là vật trong tương lai sẽ thay tế cho tiền, điểm tích phân vẫn tồn tại cho đến khi tinh hạch lưu thông, căn cứ vẫn không xác minh phương pháp sử dụng tinh hạch. Nhưng mọi người không nghi ngờ chút nào đã đoán được giá trị của nó.

Hai người không đi tới sảnh nhận nhiệm vụ trước. Hạ Tử Trọng nghĩ mấy cái hạn định nhiệm vụ còn chưa điều chỉnh xong xuôi, ít nhất cũng phải chờ đến xế chiều hôm nay mới có thể xong.

Hai người ăn sáng rồi vào không gian, nghiên cứu công pháp bí tịch của mỗi người. Hạ Tử Trọng bởi vì có dị năng hệ ‘kim’ giá trị, cho nên căn bản không cần lo lắng vấn đề lực công kích, bởi vậy hắn đang nghiên cứu một loại bộ pháp – phong hệ dị năng của hắn tại phương diện tốc độ không tiện như Phương Hách, cho nên cần một số kỹ xảo đặc thù hỗ trợ.

Trong tay hắn đang cầm một bộ pháp có tên ‘Phong diêu’ (sự lay động của gió), có thể giảm bớt các động tác dư thừa của hắn trong chiến đấu, tối ưu hóa khả năng phối hợp với đao pháp của mình.

Phương Hách thì lại là vấn đề khác, tốc độ của cậu rất nhanh. Thời điểm đối mặt với tang thi thông thường, dùng vũ khí của cậu đâm đầu chúng là đủ rồi. Nhưng tang thi sẽ tiến hóa, nếu như Phương Hách một khi gặp tang thi dị năng hệ thể chất, lực công kích của cậu sẽ rất thấp, trong một vài trường hợp có thể chết.

Phương Hách tìm được một biện pháp hay – dùng tốc độ nâng cao lực công kích. Sau khi gia tốc, lợi dụng lực lượng toàn thân tiến hành công kích, một đòn tất trúng, trong nháy mắt cách xa. Hình thức công kích này thích hợp với Phương Hách vốn am hiểu về tốc độ. Hơn nữa Hạ Tử Trọng còn tìm cho cậu một bộ pháp, tên bí tịch là ‘Điện xế’ (điện lóe), có thể tăng tốc độ của cậu lên đến cực hạn.

Hoàn thành bài tập, Phương Hách phát hiện bộ pháp này giống như thích khách. Mà hình thức công kích của Hạ Tử Trọng thì lại giống như kiếm khách động tác nhẹ nhàng, nhưng bởi vì dị năng của hắn hệ ‘kim’, làm cho thủ đoạn công kích của vị ‘kiếm khách’ nhẹ nhàng này lại bạo lực kinh khủng. Hai người nghiên cứu đến trưa mới đi bộ ra khỏi biệt thự, kinh ngạc nhìn thấy – đầu đường khu biệt thự có không ít các quầy hàng đang bày bán.

Một vòng ngoài khu biệt thự không cho người bình thường đi vào, cho nên các quầy hàng đó đều bày trên đường đi. Hai người xa xa có thể nhìn thấy những tấm bảng quảng cáo, bảng chiêu mộ của mỗi quầy hàng. “Tiểu đội XX chiêu mộ thành viên.”

“Ưu tiên dị năng giả, thành lập tiểu đội dị năng giả mạnh nhất căn cứ!”

“Tiểu đội YY có đãi ngộ tốt, có lương thực, có tích phân, có các loại em gái.”

“Mỹ nữ Phó hội trưởng, hoan nghênh cưng tới chinh phục!”

“Đây là… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phương Hách đứng ở đầu đường không biết nói gì, có một loại kích động không muốn đi qua con đường này.

“Chuyện này… là đang chiêu mộ đội viên.” Hạ Tử Trọng lúc hắn đi đến căn cứ cũng không thấy ai chiêu mộ đội viên như thế! Một tiểu đội cao lãnh như băng sơn Tuyết Liên, không người nào có bản lãnh thèm liếc đến mi!

“Sao giống như mấy công đoàn trong game đi nhận người quá vậy?”

“… Đúng vậy.” Hai người chỉ mới ngây người một khắc, đã bị ba làn sóng người phát truyền đơn cường ngạnh nhét truyền đơn vào tay, ở một bên còn có bà lão nhăn nhó làu bàu như người bán hàng đa cấp… A không, là chính sách ưu đãi của tiểu đội bọn họ.

Không thể nhịn được nữa, Hạ Tử Trọng ôm lấy vai vợ nhà mình, phong hệ dị năng thêm vào dưới chân, mang theo Phương Hách hoa mắt chóng mặt chạy ra khỏi hiện trường tuyển mộ – không lái xe đi ra thực là thất sách, không chú ý một cái liền bị đám người này kéo tới kéo lui, so với tang thi chặn cửa còn đáng sợ hơn!

“Ai nha! Chạy rồi!”

“Thật nhanh, là tốc độ dị năng giả đúng không?”

“A? Dị năng giả? Ai nha, sao không nhanh tay kéo vào chứ…”

Ba nhóm người ai cũng than thở, sau đó oán hận liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu tìm kiếm con ma đen đủi khác.

Hạ Tử Trọng lúc nhảy ra khỏi đây còn thấy mấy tiểu đội tương lai sẽ có danh tiếng, bọn họ vậy mà cũng ở nơi đây bày quầy lôi kéo người? Không nghĩ mấy tiểu đội này còn có một đoạn lịch sử đen tối đến vậy. Thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Hai người tựa như chạy nạn trốn ra khỏi khu phố toàn tiếng gào thét, đường phố bên ngoài cũng hỗn loạn giống vậy, nhưng không náo nhiệt như mấy tiểu đội kéo người mới kia. Sở dĩ mỗi tiểu đội đều kéo người ở trên đường kia, thật ra là mấy lão đại của bọn họ đang tìm cách thuê được phòng ở trong khu biệt thự – có thể có sản nghiệp bản thân trong khu nhà cao cấp của căn cứ, đối với đám người muốn gia nhập tiểu đội cũng là một tấm bảng hiệu sống – ở biệt thự dù sao cũng tốt hơn bảy, tám người chen chúc nhau trong một cái phòng bên ngoài đúng không?

“Trời ạ, em thấy bọn họ chỉ thiếu điều cướp người thôi, làm sao lại tích cực kêu người ta gia nhập đến như vậy chứ?” Phương Hách tâm tình kinh đảm vỗ ngực một cái.

“Có thể bây giờ có nhiều người muốn làm chủ một tiểu đội đi.” Cho nên đội ngũ chân chính có quy mô rất khó tổ đội, đặc biệt là dị năng giả.

Sau khi tận thế giáng xuống, không ít người kích phát dị năng, dù nhiều hay ít đều sẽ có ý nghĩ muốn làm ‘vai chính’. Bên ngoài quá gian nan, sau khi trốn đến căn cứ lại nghe nói làm chủ một tiểu đội mạnh mẽ về sau mỗi ngày không cần lo lắng cũng có thể ăn sung mặc sướng.

Coi như bạn cũng phải hợp tác với người khác để cùng nhau hành động, nhưng giữa người với người làm sao không có va chạm? Trước tận thế ở đơn vị cùng đồng sự, cấp trên nổi xung đột nói không chừng đều sẽ dưới cơn nóng giận mà từ chức không làm nữa, huống chi bây giờ tình thế không rõ, bản thân cũng có siêu năng lực, ai sẽ nguyện ý làm đàn em đi theo sau mông nghe lời người khác?

Mấy ngày nay lãnh đạo cấp cao của căn cứ đối với tiểu đội phải nói là tràn ngập nhiệt tình, không ít người nghiện cái cảm giác được làm lão đại của một tiểu đội.

Cái này giống như trong game mới vừa cho phép thành lập công đoàn, tiêu chuẩn thấp liền có một đống công đoàn được lập nên, nhưng qua một thời gian, hiện trạng gian nan sẽ sàng lọc những cái nào không thể chống đỡ.

Hai người đi tới đại sảnh nhiệm vụ, nhiệm vụ nơi này quả nhiên hoàn toàn thay đổi, phía trên liệt kê các loại vật tư có thể đổi bằng tích phân. Lần trước khi hai người tham gia nhiệm vụ cùng quân đội, vật tư nộp lên trên cũng được quy đổi thành một ít tích phân, nhưng số lượng quá ít cũng chỉ đổi được một bịch bánh quy.

“Anh họ? Là anh họ thật sao?”