Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 46: Khu chờ




Lúc xe của bọn họ quẹo qua cửa Bắc căn cứ, lượng tang thi theo xe tụ tập ở cửa Đông ngày càng nhiều. Có mấy con tang thi biến dị, sức mạnh miễn cưỡng đập vỡ được cửa kéo người bên trong ra.

Thấy một màn này ai nấy đều la hét sợ hãi từ trong đoàn xe chạy ra, liều mạng chạy qua hướng cửa Đông, bên ngoài cầu lớn ngay lập tức náo loạn.

Ngay khi bọn họ đến được cửa Bắc, đăng ký xong, tiêu độc xe cộ, vào địa điểm được chỉ định để chuẩn bị đợi qua một đêm đến sáng mai mới được vào thành, chợt nghe từ hướng Đông truyền đến tiếng nổ súng…

Tiếng súng theo gió vang ra bốn phương, ngửi được cả mùi thuốc súng, mọi người vốn dĩ đang oán hận mặt lập tức trắng bệch, ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.

Người trực tiếp đến cửa Bắc là do đã biết nơi này nhận người, hoặc là mấy người trong căn cứ ra ngoài thu vật tư. Bọn họ biết một số quy củ, cũng chính mắt thấy có người muốn mạnh mẽ xông vào căn cứ liền trực tiếp bị bắn chết, lúc này nghe thấy tiếng súng bên kia càng không dám nói thêm gì nữa. Hai người Hạ Tử Trọng mỗi người đeo một cái ba lô, bạch cầu bị Phương Hách khuyên can đủ đường mới chịu chui vào không gian. Lúc này hai người mặc áo da, đeo khẩu trang, mang kính râm, trên đầu còn đội mũ. Cùng tạo hình với mấy người ra ngoài làm nhiệm vụ giống nhau, ngồi trong ‘vòng’ chỉ định đợi thời gian trôi qua, cũng không gây sự chú ý của người khác. Khu vực bọn họ đang ngồi là vị trí dành cho những người trong căn cứ ra ngoài làm nhiệm vụ, cách đó không xa là chiếc xe của cả hai đang được nhân viên công tác khử độc, sau khi hết giờ liền có thể lái xe về căn cứ, thủ tục so với mấy người mới đến nương nhờ căn cứ ít hơn rất nhiều.

“Chiến lợi phẩm” trên xe lúc đăng ký đã bị nhân viên công tác theo quy định lấy đi, chỉ còn lại khoảng chừng một phần tư – theo quy định cấp trên chỉ lấy của người đi làm nhiệm vụ một phần năm, nhưng khi thi hành thì… Tất cả mọi người đều hiểu, có thể lưu lại một phần tư bọn họ cũng đã chiếm không ít tiện nghi.

Trên xe bọn họ tất cả đều là đồ hộp, chăn đệm, cùng với mấy cuộn giấy vệ sinh. Người thu đồ tập trung tất cả chú ý lên đồ ăn, chăn nệm, thuận tay lấy mấy cuộn giấy vệ sinh. Những người sống sót bây giờ đối với loại vật ấy không có hứng thú. Hạ Tử Trọng âm thầm cười lạnh trong lòng, chờ khi căn cứ xác nhận thực vật thiên nhiên chết héo trong phạm vi lớn, thời điểm giấy vệ sinh sản xuất khó khăn thì lúc ấy các người sẽ phải khóc thét. Ha ha.

Hai người hôm nay vào chính là ba, bốn giờ chiều, bốn giờ tới nơi này, đi qua đăng ký, tiến vào khu chờ đúng bốn giờ rưỡi, bọn họ cần phải ở chỗ này đợi đến bốn giờ rưỡi chiều mai mới có thể tiến vào khu an toàn.

Hạ Tử Trọng đặt ba lô phía sau hai người, cùng Phương Hách làm bộ thò tay vào bên trong móc móc, lấy ra hai túi tiền lớn hơn lòng bàn tay. Cái túi này lúc thu thập vật tư không biết lấy ở chỗ nào, lúc này bên trong đựng cơm nắm Phương Hách làm sẵn.

Bên ngoài cơm nắm bọc một tầng giấy giữ tươi, túi tiền chỉ có tác dụng ngăn cản tầm mắt của người khác, để bọn họ không nhìn ra bên trong đựng cái gì.

Lần thứ hai lấy ra một cái bình giữ ấm, bên trong là chân giò hầm đậu nành đã được chuẩn bị kỹ, vẫn là kiệt tác của Phương Hách.

Canh vẫn còn ấm, cho dù có mùi thơm cũng không bay xa, cơm nắm đã lạnh sẽ không tỏa ra sức hấp dẫn mê người nào.

Hai người cứ thế giả vờ giả vịt, trong ba lô mỗi người đều là gối mềm để hai người dựa vào, sau khi cơm nước xong xuôi là lúc chuẩn bị ngủ, có thể dùng ba lô che chắn lấy thảm từ trong không gian ra nghỉ qua đêm, có không gian trong mạt thế thực sự rất tiện lợi.

Người trong khu chờ không giống người mới tới trong khu cách ly cách đó không xa mà lo lắng sợ hãi, nhìn qua còn thong dong nhiều lắm. Mỗi người ngồi trong khu chờ rất bình thản, tinh cơ thấp giọng trò chuyện vài câu, chờ đợi thời gian kết thúc để vào khu an toàn.

Hai người cúi đầu ăn cơm tối, thỉnh thoảng uống một ngụm canh, lúc bụng no được bảy, tám phần, bỗng nhiên lối vào gần đó loạn cả lên.

Một người trong khu chờ bỗng nhiên biến dị, da dẻ dần biến thành màu xám đen, móng tay dài nhọn, hai mắt lồi ra, từ cuống họng phát ra âm thanh ‘Ô, ô’ khàn đặc.

Còn không đợi người chờ trong vòng gào lên thành tiếng, một thanh âm ‘pằng’ vang lên, binh lính đang trực trên thành dứt khoát bắn bể đầu con tang thi mới biến hóa nọ.

Người nhà của người kia lúc này mới thất thanh khóc rống, hét rầm lên.

Người trong khu chờ lạnh mặt nhìn, mấy người ngồi gần vòng bọn họ rối loạn một chút, rất nhanh cũng khôi phục yên tĩnh. Một nhóm người mặc đồ phòng hộ đặc thù vội vã đi vào, trong đội ngũ còn có vài vị quân nhân cầm súng cảnh giới. Một người đi đến trước mặt tang thi xác nhận nó đã chết, giơ tay ra hiệu với phía sau: “Mang đi.”

Gia quyến tuy rằng đau lòng, khổ sở, nhưng không ai dám ngăn cản.

Một người phụ trách khác nói với người bên trong vòng đó: “Từ giờ trở đi một lần nữa xác định lại thời gian, mọi người cần đợi thêm 24h nữa.

Một người trong vòng lập tức kháng nghị: “Dựa vào cái gì?!”

“Dựa vào trong đồng bạn của các người có tang thi.” Nói xong, người kia lạnh lùng quét mắt liếc bọn họ một cái: “Người đi chung với nhau ở trong một vòng, nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ xuất hiện tang thi, thì người trong vòng đó phải xóa bỏ thời gian lúc trước và tính lại từ đầu.”

“Nhưng chúng tôi đâu có tiếp xúc với người kia? Có thể không chờ cùng với bọn họ hay không?” Một người chỉ vào mấy người đang ôm nhau khóc rống, tang thi mới chết rõ ràng là người nhà, bằng hữu của những người kia. Mà những người còn lại chỉ là tiện đường đi chung, bị bọn họ liên lụy hoang phí thời gian nên rất khó chịu.

“Vậy thì tìm nhân viên công tác đăng ký một lần nữa, thay vòng tròn khác, nếu không được một nửa người đồng ý thì vẫn ở đó đi.” Người kia nói xong, xoay người đi về phía căn cứ.

Chung quy, những người kia vẫn náo loạn kêu gào phải đổi vòng tròn, vì lo trong đám người vừa rồi lại có người biến thành tang thi liên lụy bản thân, một nhân viên công tác đi qua ghi danh một chút, cho bọn họ phân vòng một lần nữa.

Phương Hách từ phía xa xa nhìn, thấy những người kia rời khỏi vòng tròn lúc đầu, mà mấy người mới mất đi thân nhân dựa vào lẫn nhau thì rúc trong góc vòng tròn – cố gắng cách xa vị trí tang thi vừa mới chết đi kia. Tâm lý nhất thời không rõ là loại tư vị gì, chỉ có thể âm thầm thở dài một cái. Một cái thảm đột nhiên đắp lên người cậu, bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của Hạ Tử Trọng: “Ngủ một giấc đi.”

“Chuyện trực đêm tối hôm nay…”

Hạ Tử Trọng suy tư một chút, gật đầu nói: “Em ngủ trước, nửa đêm anh gọi em.” Hết thảy người trong vòng đều an bài người trực cho nhóm mình, đồ vật trong xe bọn họ tuy rằng đều là giả vờ giả vịt, nhưng so với những người khác thu thập được đồ vật lại không ít một chút nào, vẫn nên cẩn trọng thì tốt hơn.

Phương Hách gật gật đầu, đắp kín thảm rồi kê đầu lên đùi Hạ Tử Trọng: “Nửa đêm đừng quên gọi em, không cho anh tự mình trông coi một đêm đâu.”

Hạ Tử Trọng đưa tay vào thảm nắm chặt tay cậu, cười nhẹ, cúi đầu ghé vào tai cậu thấp giọng nói: “Đáng tiếc, tối hôm nay không thể tu luyện rồi.”

Mặt Phương Hách lập tức đỏ bừng, nhắm mắt lại gối đầu trên đùi Hạ Tử Trọng chuẩn bị ngủ.

Hạ Tử Trọng lẳng lặng dựa vào cái ba lô lớn, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua bãi đỗ xe bên kia và mấy người xung quanh. Đã lâu không qua đêm trong hoàn cảnh này, từ sau khi có không gian hắn và Phương Hách sinh hoạt trong mạt thế có thể nói là nhàn nhã đến người người oán trách, có thể trong những ngày ăn bữa sáng lo bữa tối nắm giữ một cái tùy thân không gian giống như thế ngoại đào nguyên này, thật tốt biết bao.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm Phương Hách, có một người như vậy ở bên cạnh mình, không biết là phúc khí mấy đời…

Trong thời khắc hắn còn đang cảm khái, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện. Quay đầu nhìn lại lối vào phía xa xa, thấy một đám người lục tục đi vào. Bọn họ thần sắc thấp thỏm, vẻ mặt căng thẳng, y phục trên người ngổn ngang, máu me bê bết.

Khu chờ của căn cứ tuy rằng cho người bị thương tiến vào, nhưng cũng không giống như người bình thường. Người bị thương thì có nơi chuyên phụ trách của người bị thương, nhưng bọn họ ít nhất phải chờ hơn ba mươi tiếng đồng hồ mới có thể tiến vào căn cứ – còn phải để nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra vết thương xem có biến dị hay không.

Nếu như vết thương của ai có máu đen, mưng mủ, bốc mùi hôi tanh tưởi, cho dù chờ qua ba mươi tiếng vẫn không thể đi vào.

Hạ Tử Trọng nghi hoặc nhìn một hồi, đến khi nhóm người đó đi tới khu chờ đợi, tiến vào bên trong vòng được chỉ định mới biết thân phận của họ – chính là những người bị tang thi chặn ở cửa Đông. Trong bọn họ có không ít người trong lúc bỏ xe chạy trối chết thì bất ngờ bị thương, chạy trốn chậm thì tiến vào bụng tang thi, hoặc bị tang thi đồng hóa, những người chạy nhanh thì được quân đội cứu trợ, khó khăn lắm mới đến được đây, lúc này đang chuẩn bị vào căn cứ.

Hạ Tử Trọng quét mắt vài lần trong đám người liền không quan tâm tới nữa, sắc trời quá đen không thấy rõ dáng dấp những người đó, khoảng cách lại xa nên không thể nghe thấy họ nói gì.

Khoảng chừng hai giờ sáng, hai người thay ca, Hạ Tử Trọng khoan khoái mà gối đầu lên trên đùi Phương Hách, mỉm cười nhìn cậu mơ mơ màng màng dụi mắt.

“Ngủ đi, sáng sớm ngày mai em gọi anh.” Phương Hách ngáp một cái, quay đầu nhìn xe nhà mình –-rất tốt, nhìn qua không có vấn đề gì. Lúc cuối đầu nhìn Hạ Tử Trọng, lại bị hắn kéo xuống hôn lên môi một cái.

“Ngủ nhanh đi.” Có chút hốt hoảng nhìn hai bên một chút, may là bên này một mảnh tối đen không có ai nhìn thấy động tác của bên mình.

Hạ Tử Trọng thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười trầm trầm trong ngực khiến Phương Hách đỏ mặt như sắp bốc lửa: “Được, anh ngủ đây.” Đứa nhỏ này còn lo lắng bị người nhìn thấy cái gì chứ, cậu không biết luân lý, trật tự bây giờ sẽ không có ai để ý nữa. Đừng nói là đồng tính luyến ái, cho dù thấy bên đường có người bắn pháo, mọi người cũng có thể thờ ơ đối mặt.

Sáng sớm khí trời vẫn một mảnh mờ mịt, nhưng tia sáng thay đổi vẫn đánh thức Hạ Tử Trọng từ trong giấc ngủ mê, mở mắt ra, liền thấy Phương Hách đang xem sách cúi đầu nhìn mình.

“Tỉnh rồi sao? Đói bụng không?”

“Vẫn chưa đói, mấy giờ rồi?”

“Hơn tám giờ.” Nói rồi Phương Hách bỗng nhiên nhìn lướt qua một hướng khác, dùng sách che kín nửa khuôn mặt của mình, thấp giọng nói: “Tử Trọng, bên kia bên kia… Anh xem có phải là em họ của anh không?”

Em họ? Hứa Lỵ Lỵ?