Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 45: Bạch cầu đại chiến thực vật




“Bạch cầu?” Hai người Hạ Tử Trọng trợn mắt há mồm mà nhìn bạch cầu đang nhanh chóng đánh về phía viên tinh hạch, nhanh gọn nuốt mất, nhất thời không biết phải làm ra phản ứng gì.

Bụi cây kia cũng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi bạch cầu mới nuốt viên tinh hạch thứ nhất, nó vẫn còn duy trì động tác đưa tinh hạch về phía mình. Nhưng khi viên thứ hai cũng biến mất, cái cây kia liền bạo phát – từ khi biến đị đến nay, bất kể là nhân loại, động vật biến dị, tang thi, hay là tang thi động vật, không một kẻ nào dám cả gan cướp mất thức ăn ngay trước miệng nó! Càng không có kẻ nào cướp thành công!

Vô số nhánh cây quấn quít lấy nhau vặn vẹo như rắn, những nhánh cây quỷ dị liên tục đâm thẳng tới cái cục màu trắng nọ. Phương Hách kinh hãi hét lớn với bạch cầu: “Tiến vào không gian! Mau vào không gian đi!”

Hình như hai người với bạch cầu vẫn như trước không có thần giao cách cảm, bạch cầu vẫn bay lơ lửng ở vị trí cũ, nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to ngập nước. Cùng lúc đó, vô số dây leo như xúc tu đâm về phía nó!

“Phốc, phốc, phốc…” Bạch cầu tròn vo, mềm mịn, cảm giác trơn trượt khiến người ta yêu thích không muốn buông tay lúc này như một viên đạn, bình thường trừ phi nó cố ý làm bé ngoan nằm trong ngực Phương Hách và Hạ Tử Trọng, nếu không, một khi nó muốn chơi đùa thì hai người ‘cha mẹ’ của nó cũng không thể bắt được nó.

Bây giờ, nó dựa vào bề ngoài xuất sắc… Vân vân, cái hình dung này tựa hồ có chỗ nào đó không đúng? Nói chung, bạch cầu có thiên phú bảo đảm cho sự an toàn của bản thân. Không quản bao nhiêu cái xúc tu quỷ dị quất tới, nó giống như một trái bong bóng nước trơn tuột nẩy nẩy không cách nào có thể bắt được!

Hai người đầu tiên là lo lắng, lập tức bị cảnh tượng ‘vui chơi’ của nó cùng cái cây kia làm cho chấn kinh, cuối cùng giống như một màn hài kịch, hai người chỉ đứng một bên nhìn nó biểu diễn…

“Tử, Tử Trọng, này, này phải làm sao bây giờ?”

Giữa không trung, một sợ xúc tua màu đen dệt thành một cái võng lớn, bạch cầu hình như có thể cảm giác được “piu, piu, piu” bay tới bay lui, tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, làm cho người ta không thể nhìn rõ, cuối cùng cơ hồ như biến thành tàn ảnh.

Khóe miệng Hạ Tử Trọng co giật: “Lui về phía sau một khoảng, tiến vào không gian.” Nói rồi nắm lấy tay Phương Hách lui về phía sau một chút, xác định cái cây kia không thể công kích được bọn họ liền cao giọng nói với bên đó: “Chúng ta đi về, mày nếu không nghe lời buổi tối không cho phép vào phòng ngủ!” Nói xong, Hạ Tử Trọng liền mang theo vợ mình tiến vào không gian.

Quả nhiên, phát hiện không thấy hai người Hạ Tử Trọng đâu, bạch cầu bị đánh đến không dừng lại được cũng theo bản năng vào không gian với cha mẹ.

Một đống xúc tu đan thành cái võng muốn bắt lấy cục màu trắng quỷ dị kia, sau đó mới tìm biện pháp lấy lại hai viên tinh hạch về, nhưng cái thứ trong võng bỗng nhiên biến mất rồi! Không kịp trở tay dây leo vẫn cuốn lấy vật trong trung tâm, liều mạng dây dưa, chờ khi nó phát hiện không còn thấy bóng dáng của vật kia nữa thì mới nhận ra một việc – dây leo cuốn lấy quá nhiều, quấn riết nên thành một đoàn không cởi ra được!!!

Thực vật biến dị bên ngoài bị bạch cầu gieo vạ thành ra cái dạng gì hai người Hạ Tử Trọng không biết, bọn họ chỉ biết mình mới vừa trở về liền thấy gia hỏa trắng nõn kia cũng lắc người tiến vào không gian, có thể là do theo quán tính mang vào từ bên ngoài nó không thể dừng lại được…

“Keng, râm, âm, ào ào…” Khóe miệng hai người co giật một trận nhìn bạch cầu đụng vào mấy cái ly, đẩy rớt mấy cái đĩa, đụng mẻ cái tủ, cuối cùng lại từ trên ghế sô pha bắn thẳng vào lòng Phương Hách, lúc này mới tránh khỏi tổn thất.

Bạch cầu tội nghiệp choáng váng xoay vòng vòng trong lòng Phương Hách, đến nửa ngày mới dừng lại, trước tiên chớp chớp đôi mắt to ủy khuất, đợi Phương Hách sờ sờ đầu nó mới khôi phục tinh thần, xoay xoay một thân thịt mềm, rồi bay tới giữa không trung, cả người bắt đầu run rẩy.

Trên người bạch cầu dần dần phát sáng, ánh sáng màu trắng trong suốt trượt lên trượt xuống trên người nó mấy lần, cuối cùng ánh sáng kia cũng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Loại phản ứng kỳ quái này đã xảy ra hai lần, hình như có quan hệ tới việc nó ăn hai viên tinh hạch kia.

Hạ Tử Trọng cau mày nhìn đăm đăm về phía bạch cầu đang nheo mắt giống như ăn được một món ăn mỹ vị, rồi lại nhìn về phía sau nhà trúc: “Em thấy bạch quang đó bay theo hướng nào?”

Phương Hách chỉ chỉ phía sau: “Bên kia… Có phải là giếng không?”

“Có thể.”

Hai người những ngày qua đánh được không ít tinh hạch cấp một, nhưng bạch cầu lại đối với chúng nó làm như không thấy, thật giống như những thứ đồ này không làm nó có hứng thú. Nhưng con gấu biến dị lần trước với tinh hạch cấp hai cùng lần này nó lại lập tức nuốt vào, có thể thấy được, nó hẳn là cần năng lượng nào đó ẩn chứa bên trong, chẳng hạn như dinh dưỡng.

“Không ăn tinh hạch cấp một, chỉ ăn cao cấp…” Hạ Tử Trọng lần thứ hai đăm đăm nhìn bạch cầu đang vùi trong lòng Phương Hách ‘tiêu hóa’, đáng tiếc cái tên này không biết nói tiếng người, nếu không bọn họ đã có thể hỏi một chút vấn đề liên quan tới tinh hạch hay không gian rồi.

“Có thể dinh dưỡng trong tinh hạch cấp một không đủ đi?” Phương Hách đưa tay vuốt ‘bụng’ bạch cầu: “Nó rốt cuộc là ăn vào từ chỗ nào? Phía dưới ngay cả một cái lỗ cũng không có.”

“Chỉ có vào mà không có ra, cũng không sợ tiêu hóa kém…” Hạ Tử Trọng thẳng thắn cầm bạch cầu lăn tới lăn lui, bạch cầu đang híp mắt sợ hết hồn, toàn thân run run, hai mắt cũng trợn trừng lên.

“Khẳng định đối với nó có lợi, năng lượng còn dư lại cũng hòa tan vào không gian, không tính là lãng phí.” Phương Hách duỗi tay giải cứu bạch cầu từ tay Hạ Tử Trọng ra, lần thứ hai ôm nó vào lòng nhẹ nhàng xoa xoa. Bạch cầu cọ cọ vào ngực cậu, thoải mái nheo mắt – cho nên nó mới thích nhất là ‘mẹ’ dịu dàng, ghét ‘ba ba’ bạo lực!

Bạch cầu cưỡng ép cướp tinh hạch của người ta… Không, phải nói là sự kiện bạch cầu đoạt lại tinh hạch cấp hai bị người ta cướp đi cuối cùng cũng có một kết thúc, hai người đợi một lát mới lặng lẽ từ trong không gian đi ra, cầm kính viễn vọng nhìn bụi cây kia một cái, khóe miệng lập tức liền co rút – cái cây kia quấn thành một đoàn giãy dụa là có chuyện gì xảy ra?

“Rút lui.” Hạ Tử Trọng đầu tiên kinh ngạc một chút, chờ nghĩ rõ nguyên nhân liền quyết định thật nhanh ra hiệu cho Phương Hách, hai người lặng lẽ rẽ vào con đường nhỏ rời khỏi nơi này -đứa nhỏ nhà mình không thể bớt lo được, còn đem người ta ra chơi thành cái dạng như vậy? Haizzz, nếu không phải vũ khí không tiện tay, bọn họ nói không chừng đã nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng lặng lẽ trừng trị cái cây biến dị đó rồi.

Chiếc SUV trải qua mấy ngày nay va va chạm chạm, bề ngoài lúc này lồi lõm cực kỳ gợi cảm, điều đáng tiếc là bề ngoài gợi cảm mang đến di chứng lộ ‘thịt’, làm cho hai người không thể không cân nhắc vấn đề đổi xe.

Hạ Tử Trọng trước tận thế có mướn một chiếc Hummer ném vào không gian, vào lúc này vừa vặn cần dùng tới. Nhưng vấn đề bây giờ không chỉ là đổi xe đơn giản như vậy.

“Không còn xe dự bị nữa.” Bọn họ lần này ra ngoài dự định tìm mấy chiếc ném vào không gian, nhưng trên đường toàn gặp xe nếu không có chìa khóa thì cũng là nát bét không đi được, tuy rằng có thể mở, nhưng tất cả đều là loại xe gầm thấp thông thường, sức chịu đựng ít hơn SUV mấy lần, bọn họ cũng không thể tìm mấy chiếc xe da giòn đụng hư một chiếc lại đổi một chiếc được.

Vào lúc này hai người đều tiếc nuối, ban đầu không đi trung tâm triển lãm xe tìm xe thích hợp rồi để vào không gian cho rồi.

“Có muốn đi nội thành xem một chút hay không?” Bọn họ vì cân nhắc an toàn, những nơi lần này đi đều là những địa phương nhỏ xung quanh nội thành, số lượng tang thi tuy ít, nhưng cũng không có xe tốt, càng không có bao nhiêu cửa hàng bán xe.

Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút lắc đầu nói: “Về A thị trước, qua mấy ngày sau lại xem xem có người tổ đội ra ngoài không rồi tính sau.” Trong tận thế muốn chân chính thu thập được thứ tốt, cần phải cùng người khác tổ đội hành động. Trong đó hệ số an toàn cao nhất chính là cùng quân đội hành động – lúc trước quân đội thanh lý tang thi, các tiểu đội theo sau thu thập vật tư, sau khi trở về thì nộp lên bảy tám phần, song phương xem như cùng có lợi.

Như hắn và Phương Hách chỉ có hai người đơn đả độc đấu ra ngoài, nhiều nhất chỉ có thể đến mấy thôn trang nhỏ quanh nội thành, thu được mấy thứ này cũng là giỏi rồi, căn bản đừng nghĩ muốn vào được nội thành. Cho dù bọn họ nhờ vào không gian thì quá trình cũng không tốt đẹp gì.

Phương Hách vẫn như trước phát huy ý nghĩ trung tâm: Chỉ cần là quyết định của Hạ Tử Trọng thì đó là việc chính xác, cho dù không phải thì mình cũng đứng bên người hắn.

Cậu ôm bạch cầu ngoan ngoãn gật đầu. Tuy rằng cậu rất thỏa mãn với việc cùng chồng mình ra ngoài đánh tang thi, thu vật tư, cả nhà cùng sinh hoạt, nhưng nếu Hạ Tử Trọng nói tổ đội hành động thì cậu chắc chắn cũng sẽ không kéo chân sau của chồng, vẫn nỗ lực đi bên cạnh, vô luận là muốn cùng người khác tổ đội hay làm gì. Hai người đổi chiếc Hummer đi ra ngoài quả nhiên là công năng thượng thừa, năng lực va chạm mạnh hơn chiếc kia, đáng tiếc chính là quá hao xăng, cho dù bọn họ góp nhặt không ít xăng, nhưng thời gian lâu dài cũng rất vất vả. Con đường đi về căn cứ quả nhiên khó khăn hơn, rác thải trên đường, xe hư, tang thi chặn đường nhiều hơn lúc đầu bọn họ đi ra. Càng không cần nói đến ăn cướp dọc đường, chặn đường, đào hầm nhiều vô số kể. May mà Hạ Tử Trọng có sức quan sát cùng cẩn thận và kinh nghiệm từ kiếp trước nên mới tránh được nhiều phiền toái. Vẫn luôn chạy thẳng đến tường thành thì – kẹt xe.

Lần kẹt xe này là do đông đảo xe không biết từ đâu bao vây cầu lớn phía Đông, cửa ở đây đóng kín không cho người ra vào, chỉ có thể vòng tới cửa phía Bắc mới vào được. Một ít xe lái qua rồi lại lùi trở về liền bị xe phía sau chặn lại, trong lúc nhất thời ai cũng không đi được.

Có thể ngày này qua ngày khác, không ít xe phía sau còn mang theo tang thi từ nội thành đuổi thẳng tới đây.

Trên đường hò hét loạn cào cào, đâu đâu cũng có tiếng mắng chửi, âm thanh nguyền rủa, cùng với tiếng tang thi gào rống giận dữ.

Hạ Tử Trọng xa xa nhìn thấy mặt đường phía trước một mảnh đen như mực, quyết định thật nhanh mà quẹo vào một con đường khác, chạy trên đường nhỏ dọc theo một con sông về phía Bắc, mấy chiếc bên trong đoàn xe thấy không tốt, cũng dồn dập quay đầu xe chạy về phía Bắc.