Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 19: Đuôi to khó vẫy?




“Học trưởng, tinh hạch trong óc tang thi ngày hôm nay thật dễ lấy!” Phương Hách hưng phấn đánh nát bét đầu một con tang thi, biểu tình cực kỳ sáng lạn mà móc ra một viên tinh hạch. Hồn nhiên không phát hiện hành động của mình đủ để người ta kinh khủng cỡ nào – may mà hai người đều đeo khẩu trang, người đứng ở xa không thể thấy được nụ cười sáng lạn trên mặt cậu.

Hạ Tử Trọng gật đầu: “Có thể liên quan đến thời gian biến thành tang thi đi?” Về sau trong đầu đa số tang thi sơ cấp đều có thứ này.

Hai người từ cửa hông đi vào, đi thẳng đến sân để bình gas. Trên đường giết mấy con tang thi – công nhân chịu trách nhiệm ở đây vào lúc chạy trốn hình như quên đóng cửa. Hai người cuối cùng cũng tìm được chỗ để gas.

Thời đại này người ta đều dùng gas thay củi, cho nên thị trường gas vô cùng thịnh vượng. Quầy hàng buôn bán lưu động, phòng cho thuê hay khu dân cư trong nội thành mỗi tháng đều cần đổi bình gas. Trong sân lít nha lít nhít to to nhỏ nhỏ các loại bình gas khác nhau.

Hai người cân cân đo đo nhìn coi bình có đầy hay không, Hạ Tử Trọng phụ trách đem bình để vào không gian.

Càn quét sạch sẽ bình ga trong sân, hai người liền phát hiện một căn phòng không nhỏ, bên trong ngoại trừ vô số vỏ chai, còn có một bộ máy sung khí ga lỏng. Nghiên cứu một hồi, hai người quyết định thu vào, khoảng chừng hai canh giờ sau nơi này triệt để bị càn quét sạch sẽ.

Rời khỏi công ty gas, lái xe đến khu bán quần áo, dọc đường đi, người có can đảm ra ngoài nhiều hơn so với lúc đầu, nhiều người thành thạo luồn lách tránh né tang thi trên đường tìm kiếm thức ăn. Mục tiêu của mọi người đều là siêu thị, tiệm thực phẩm, thậm chí là tiệm thuốc, khu quần áo trống rỗng, mỗi tầng chỉ có mấy con tang thi thong thả du đãng.

Nếu không có người ngoài, Hạ Tử Trọng không khách khí nữa, càn quét từng tầng từng tầng, đừng nói nam trang, quần áo phụ nữ hay trẻ con đều lấy không ít.

Có thể thoải mái thu đồ vật kết quả chính là – một góc nhỏ của cửa hàng cũng bị thu vào không gian.

Sau khi đi một vòng lớn mấy tầng lầu, hai người từ lối đi an toàn đi xuống lầu. Phương Hách cầm ống nhòm quan sát tình huống bên ngoài. Hạ Tử Trọng nhân cơ hội uống nước trong không gian, khôi phục tinh thần lực vì tiêu hao quá độ mà đầu có chút choáng váng.

“Học trưởng, trên đường có khoảng hai mươi, ba mươi con tang thi, chúng ta có cần đi siêu thị không?”

Siêu thị lớn gần đây, cách nơi này khoảng hai ngã tư, chừng hai ba trăm mét, lộ trình lái xe dự tính chỉ có năm phút đồng hồ, nhưng người tập trung xung quanh khu vực siêu thị hơi nhiều…

“Đi tới nhà thuốc bên kia.” Hạ Tử Trọng dùng ống nhòm quan sát tình huống một chút, rốt cuộc quyết định.

Trước tận thế, mỗi lần đi ra ngang qua tiệm thuốc, hắn đều sẽ mua một ít thuốc dùng thường ngày, cho dù thế thuốc cũng không tích lũy được bao nhiêu. Đặc biệt các loại thuốc mua theo đơn không thể mua quá nhiều, nếu quyết định một hai ngày nữa sẽ phải rời khỏi F thị, như vậy những thứ này tiện đường thu nhiều một chút.

Hắn nhớ tới khi mình chưa bị đuổi giết, tại A thị một viên thuốc cảm giá cả lên tới bằng lương thực đổi trong ba ngày. Tuy vậy, người có thuốc cũng không muốn bán ra.

Sò sờ cằm, hắn biết vùng ngoại thành F thị có một xưởng chế thuốc cỡ lớn, chỉ là đường hơi khó đi, có cần vòng qua coi thử không nhỉ?

Hai người dành thời gian, nhân cơ hội chạy đến bên cạnh xe, chém ngã hai con tang thi du đãng, không dám ham chiến, Hạ Tử Trọng thuận lợi đem hai cái đầu tang thi ném vào trong không gian, lại bất ngờ phát hiện, khi cái đầu bị ném vào không gian, từ trong đầu chúng có ánh sáng bay đi…

Không cần động thủ mổ đầu, tang thi trực tiếp ném vào không gian thì không gian liền có thể hấp thu? Vậy sau này cũng bớt việc.

Thuận tiện ném hai cái đầu kia ra xa, mở cửa xe: “Không gian có thể trực tiếp từ trong óc tang thi hấp thu vật kia, sau này chúng ta không cần phải mổ đầu nữa.”

Phương Hách hai mắt kinh ngạc trợn tròn: “Cái này thật tiện lợi!”

Hạ Tử Trọng gật đầu, lúc hắn thu thập đồ vật nhất định phải tiếp xúc với đồ vật, nhưng có thể mượn môi giới, tỷ như găng tay, tỷ như vũ khí.

Đáng tiếc, nếu như có thể cách không lấy vật thì tốt hơn.

Hai người khởi động xe, cấp tốc chạy về hướng tiệm thuốc, không quá mấy phút hai người liền tới cửa tiệm. Dừng xe, tiếp tục chém tang thi, thu tang thi, ném đầu tang thi ra, một chuỗi động tác làm liền mạch, tốc độ nhanh, coi như phụ cận có người cũng chưa chắc có thể nhìn rõ ràng, nói không chừng còn tưởng mình hoa mắt.

Hai người không tiến vào từ cửa tiệm thuốc, mà là bò vào cửa sổ, bên trong truyền đến một tràng âm thanh thốt lên, cộng thêm âm thanh đụng tới giá hàng – bên trong có người.

Gặp phải người sống sót tại tận thế sơ kỳ là việc rất thường gặp. Hạ Tử Trọng nhìn đám nam nam nữ nữ bên trong tiệm thuốc cầm đủ loại vũ khí quái lạ, nơi này có chừng bảy, tám người.

Những người kia đầu tiên là cả kinh, thấy rõ bò vào là người chứ không phải tang thi, lúc này ở phào nhẹ nhõm.

Trên kệ hàng hoá có chút hỗn độn, ít đi không ít dược phẩm. Những người kia vào lúc này tụ tập cùng một chỗ, trong gốc chỗ bọn họ còn để không ít túi nhựa. Xem nhãn hiệu in bên trên – chính là lấy từ siêu thị mà Hạ Tử Trọng muốn đi.

Trên kệ hàng hóa, thuốc cảm, thuốc giảm nhiệt, tất cả đều không còn một mống, nửa điểm cũng không dư thừa. Hạ Tử Trọng nhíu nhíu mày, đi tới vị trí mà tầm mắt đối phương không thấy được, ngồi xổm xuống, mở cái tủ nhỏ phía dưới, quả nhiên, bên trong đều tràn đầy các loại dược phẩm.

Từng cái từng cái tủ đều bị Hạ Tử Trọng lặng lẽ quét sạch, Phương Hách đứng một bên yểm trợ cho hắn, khiến những người kia nghĩ bọn họ chỉ đang lựa chọn các loại dược phẩm trên kệ hàng hóa.

Bên ngoài lối đi bộ thỉnh thoảng truyền đến âm thanh xe đi ngang qua, âm thanh va chạm, cùng với tiếng kêu thảm thiết.

Hạ Tử Trọng góp nhặt dược phẩm, vòng tới phía sau gian hàng ô vuông làm bằng gỗ đựng các loại thuốc Đông y dược liệu. Có một ít ngăn kéo bị lôi ra, hoặc là trực tiếp rơi trên mặt đầt, các loại dược liệu tán loạn khắp mặt đất.

Hạ Tử Trọng không nhìn những thứ kia, ngược lại đi tới một căn phòng bên cạnh, nơi này là phòng nghỉ ngơi của công nhân, bên trong còn có một cánh cửa.

Quả nhiên – “Kho”

Phương Hách nhìn hắn hấp háy mắt, ra hiệu hắn đi vào thu thập đồ vật, còn mình ở bên ngoài canh gác.

Hạ Tử Trọng rất phúc hậu mà đi vào dạo một vòng, sau đó bên trong trống không…

“Chúng ta ngày hôm nay ra khỏi thành? Hay là ngày mai?” Ra khỏi nhà kho, liếc mắt nhìn thời gian, hiện tại đã là hai giờ chiều. “Có thể… có thể nửa đường không tìm được nơi nghỉ ngơi hay không?” Phương Hách suy nghĩ một chút hỏi lại, không gian Hạ Tử Trọng dễ dàng bị người phát hiện, không thích hợp sinh hoạt ở nơi nhiều người ra vào hay cắm trại ở chỗ thông thoáng, còn không bằng một căn phòng nhỏ hẹp bí mật.

Âm thanh rối loạn từ bên ngoài truyền đến, hai người vội vã đi ra ngoài.

Mấy người kia vội vội vàng vàng chạy vào tiệm thuốc, phát hiện tiệm thuốc bên trong có người, hai bên đều giật mình.

Đám người sau đó có ba tên quay người liều mạng đóng cửa, liều mạng kéo rèm…

Tiếng tang thi cào cửa lập tức vang lên. “Rầm, rầm” sau đó là đập cửa. “A, a…” Cái này… Không cần hỏi, đây là âm thanh gào rú của tang thi khi bao vây cửa lớn.

Hạ Tử Trọng và Phương Hách bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, xem ra, cửa đã bị chặn lại. Hai người đi tới trước cửa sổ lúc nãy bò vào, may mắn, bên này chưa bị chặn lại, bất quá đã có thể nhìn thấy nhóm tang thi nghe tiếng chậm rãi tập hợp đến nơi này.

“Đi!” Hạ Tử Trọng quyết định thật nhanh, hai tay trên cửa sổ đẩy một cái, nhảy ra ngoài, xoay người nhảy xuống, tiếp theo là Phương Hách phía sau.

Đám người trong phòng tới đây đầu tiên vì lũ người đến sau kéo tang thi tới, tức giận bất bình nhìn bọn hắn chằm chằm, nhưng sau đó cả nhóm đều đem lực chú ý phóng ra ngoài cửa, có mấy người lanh lợi hơn chút, cảm giác được khí tức khẩn trương trong phòng.

Lại có vài người, phát hiện hai người Hạ Tử Trọng từ cửa sổ rời đi, con ngươi chuyển động, cũng lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.

Mở cửa xe, hai người cấp tốc trèo lên, khởi động xe, mở đường chạy ra ngoài. Đám người đến sau tựa hồ là từ hướng siêu thị trốn qua, rất nhiều tang thi từ phía siêu thị tràn ra, đang chậm rãi tụ tập đến nơi này.

Tiếng xe hấp dẫn tang thi đang di động. Nhưng lúc này, bên trong tiệm thuốc bỗng nhiên truyền ra một tiếng “Rầm”, liền lôi kéo sự chú ý của phần lớn tang thi.

Hạ Tử Trọng lái xe nhanh chóng rời khỏi mảnh địa phương tang thi tụ lại càng nhiều này, thời điểm khi bọn họ quẹo xe vào đường lớn, góc chết bên kia cũng có một chiếc xe quẹo lại đây.

Con người trong khi hoảng hốt đều theo bản năng hành động giống như người khác, không cần biết hành động của người khác có phải là tốt nhất hay không. Cho nên, hai người Hạ Tử Trọng vô cùng buồn bực phát hiện, không lâu sau, phía sau hai người liền có một chuỗi “đuôi” đi theo. Một vài xe là trong lúc chạy trốn theo tới, một vài xe là nghe thấy âm thanh trên đường, mà bản thân cũng muốn thoát cho nên chạy theo.

Điều khiến bọn họ muốn thổ huyết nhất là, mọi người vào lúc này, nhìn thấy trên đường chỉ có một hai chiếc xe đi ngang qua, thì sẽ không muốn đuổi tới, nhưng chỉ cần phát hiện đó là một đoàn xe, thì người chạy trốn đều sẽ liều mạng chạy theo.

“… Học trưởng, làm sao bây giờ?” Phương Hách nhìn gương chiếu hậu mà không biết nói gì.

“Ra khỏi thành.” Hắn vốn còn muốn ở trong thành tùy tiện tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, nhưng bây giờ xe theo phía sau nhiều như vậy, vạn nhất đám người kia đều đần độn mà theo hắn mãi, hắn dừng xe bọn họ cũng dừng xe, tỉnh lại sau một giấc ngủ, bên ngoài tuyệt đối sẽ bị tang thi vây quanh ngay cả một giọt nước cũng không lọt nổi!

Phương Hách giận hờn phồng miệng, đều là do đám ngu ngốc phía sau kia! Tại sao lại muốn đi theo chứ?!

Một chiếc xe phía trước liều mạng mở đường, một đám xe theo sát đuôi phía sau, còn có đàn tang thi đưa cái cổ trừng con mắt, miệng ‘gào gào’ chạy theo.

Cảnh tượng này, lẫn bên trong cảm giác khủng bố còn có một chút vi diệu.

Hạ Tử Trọng nhìn lướt qua cột dầu, may là nhiên liệu chưa tiêu hao nhiều, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn có thể chống đỡ đến lúc tới A thị. Hiện tại, hắn cực kỳ cảm tạ cái thành thị sinh hoạt từ nhỏ này cách A thị không xa.

Hai người một đường mở đường hướng tới cao tốc ngoại thành, trên đường thỉnh thoảng tông bay mấy con tang thi đang du đãng, đồng thời còn phải tránh mấy chiếc xe bỏ hoang.

Thỉnh thoảng, hai bên đường phố còn truyền đến những tiếng kêu la thảm thiết, đó là những người sống sót ra ngoài tìm thức ăn nhưng gặp phải bất hạnh.

Hạ Tử Trọng vui vẻ, hắn chọn con đường này thật đúng, vừa vắng vẻ, chướng ngại vật trên đường cũng không nhiều. Bởi vậy, ra khỏi thành tương đối thuận lợi.

Lối vào đường cao tốc không có bóng người sống sót nào, rào chắn chặn đường cũng sớm bị người khác mở ra hoặc đụng gãy. Ngược lại có mấy chiếc xe, không biết vì nguyên nhân gì mà một đầu cắm vào trong trạm thu phí, nằm vắt ngang cổng, mấy con tang thi không có mục đích đi lung tung ở nơi đó.

Hạ Tử Trọng chọn một cánh cổng không bị chặn vọt tới, mấy cái đuôi phía sau cũng vô cùng không khách khí mà lao theo sát rạt