Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 150: Xuất sư bất lợi




Nghe Phương Hách nói xong Hạ Tử Trọng khẽ gật đầu, chỉ nhìn dị năng Hứa Lỵ Lỵ cũng biết cô ta nhất định sẽ vào tổ hậu cần, tiếp tế, chữa bệnh cho những người này.

Lần phân đội này, tuy rằng quản lý rất nghiêm khắc, nhưng nếu trong đội có dị năng giả đặc thù giúp hiệu quả hành động tốt hơn, quân đội cũng sẽ không cưỡng chế tách tổ. Tỷ như Luân Hồi có hai dị năng giả không gian và dị năng giả trị liệu, quân đội không phân ba người bọn họ qua tổ khác, mà vẫn để họ hoạt động trong đội của mình.

Trên mấy chiếc xe khác cũng vậy, trong mỗi chiếc xe đều sẽ có một, hai dị năng giả không gian cùng hành động, quân đội cũng cố ý phái hai dị năng giả trị liệu đến, một người xếp vào xe chỉ huy, nghe nói là dị năng giả cấp hai, một người khác xếp vào bộ hậu cần, là dị năng giả cấp một.

Phát văn kiện xong, mỗi người tự cho người đi lĩnh vật tư, dị năng giả không gian theo quy định nếu như có mang theo thứ gì thì phải đăng ký, mỗi khi lấy đồ cũng phải đăng ký lại một lần, bình thường cũng sẽ kiểm tra số lượng đồ vật trong không gian định kỳ đã đăng ký hay chura.

Trên lưng đeo ba lô quân dụng, mỗi người cẩn thận nhận vật phẩm tiếp tế cho mỗi xe, thời gian đã tới mười hai giờ trưa, chỉ huy ra lệnh xuất phát, toàn bộ đội viên leo lên xe!

“Bình thường chúng ta đều đi chung, lúc chiến đấu đề phòng một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.” Quách Binh thừa dịp lên xe thấp giọng nói với Hạ Tử Trọng một câu.

Hạ Tử Trọng khẽ gật đầu, hai người bọn họ sở dĩ đi theo đội Duẫn Đông cũng là kết quả lần trước cùng mấy người Quách Binh thương lượng. Hai người Hạ Tử Trọng tốt tính, hơn nữa dị năng mạnh, bình thường không để ai đè ép. Người tiểu đội Luân Hồi thì nhiều, chia làm hai đội cũng còn dư mấy người. Bọn họ có lẽ sẽ không nghe lệnh Duẫn Đông, nhưng nếu có Hạ Tử Trọng tuyệt đối có thể dẫn dắt được họ, bình thường mọi người đánh tang thi với nhau đều âm thầm so sánh thực lực với nhau, mà bản lĩnh của hai người họ đội Luân Hồi đều đã rất tường tận, đương nhiên sẽ không có chuyện lấy nhiều hiếp ít.

Lần này hành động cùng người quân đội chỉ sợ có người tự ý chủ trương, khiến cấp trên xử phạt, hai người Quách Binh thẳng thắn phân mấy người bình thường tương đối thành thật, không gây sự tới đội ba với bọn Hạ Tử Trọng, còn mấy tên cứng đầu thì để dưới mắt mình mà trông. Vì suy nghĩ cho đội viên của mình, hai người Quách Binh cũng rất nhọc lòng.

Hơn ba mươi người ngồi trong thùng xe tải cũng không quá chật chội. Trên xe trừ bọn họ ra thì còn có vũ khí, thức ăn, nước uống, xăng, những thứ này chiếm không ít chỗ.

Bên ngoài xe cũng chỉ trải một tấm vải bố không thấm nước, không có biện pháp phòng hộ thêm cứng chắc, tuy nhiên mấy chiếc xe bọc thép này trông bề ngoài rất uy phong, mọi người lên xe rồi từ cửa xe nhìn thấy không ít binh lính hộ tống mấy người khác lên xe bọc thép và xe chỉ huy, trong đó còn có một người rõ ràng thiếu mất một chân, là đàn ông, chừng ba mươi tuổi.

Đoàn xe cuồn cuộn chạy ra từ cửa Tây, lái qua khu trồng trọt, một đường chạy ra hướng nam. Trong căn cứ có không ít người không bước chân ra khỏi căn cứ, bọn họ cũng tụ tập tới đây xem náo nhiệt. Hai cánh cửa này một là con đường đi ra ngoài làm nhiệm vụ, một là con đường trở về bắt buộc phải đi qua, bây giờ trong căn cứ không có chuyện náo nhiệt nào để xem, mọi người liền thích hóng chuyện trong căn cứ để tiêu khiển qua ngày.

Lại như ngày hôm nay, mấy chục chiếc xe chạy ra khỏi căn cứ rõ ràng là đi làm nhiệm vụ, sao có thể không khiến người ta hiếu kỳ hỏi thăm?

Có người nói đây là đi vào nội thành tìm vật tư, cũng có người nói đi cứu người sống sót, còn không thì là đi Tây Bắc lấy xăng. Lần hành động này căn cứ bảo mật rất tốt, không để tin tức nào lọt ra ngoài, cho nên không ai nghĩ tới việc mấy người bọn họ thật ra là đi cứu SH thị, lấy thiết bị máy móc về.

Đoàn xe liên tục thanh lý đại lộ, chạy xuống phía Nam, nhưng khi ra cửa đã gặp bất lợi, vừa ra khỏi căn cứ hơn hai tiếng, phía trước đã có xe chết máy.

Công binh phụ trách sửa xe thầm mắng nhiếc trong bụng, lôi hết dòng họ mười tám đời của mấy người phụ trách kiểm tra xe cộ trong căn cứ ra chửi té tát.

Trên xe chỉ huy, phụ trách lần hành động này là Diêm Tân và Trịnh thiếu úy dẫn người đi tìm cứu viện, sắc mặt hai người họ cũng không dễ nhìn lắm.

“Mất bao lâu mới sửa xong?”

“Vẫn còn đang kiểm tra, chắc là trục xe có vấn đề, không biết có phải thay cái gì không.” Phó quan lau mồ hôi lạnh, chột dạ nói rõ tình huống.

Diêm Tân trầm mặc một hồi: “Kêu người kiểm tra tất cả xe một lần luôn đi.”

Phó quan sửng sốt một chút lập tức hiểu ra, cúi chào một tiếng: “Dạ!” Mọi người chỉ vừa mới đi, nếu thật sự có người dám ra tay với bọn họ, thì một đường này sẽ chém giết trở về! Đưa xe hỏng lên, nhìn coi lúc đó ai mất mặt biết liền!

Ngô thiếu là thoải mái nhất, dựa vào ghế salon ở một góc, nghe thấy đối thoại của hai người thì ‘xì’ cười một tiếng, trên chân mang nửa chiếc giày: “Ai nha, nếu tất cả xe đều hỏng, lão Tống không biết sẽ như nào nhỉ?”

Diêm Tân lạnh mặt liếc hắn: “Nếu xe có hư, thì quay về đổi xe mới là xong, cho dù lần này có người khiến tất cả xe đều hỏng, thì cũng phải đi SH thị làm cho xong việc mới thôi.”

Ngô thiếu nghẹn họng, rồi lại hừ lạnh nghiêng đầu qua một bên, không thèm quan tâm nữa.

Trịnh thiếu úy bị mất một chân cũng lạnh mặt nhìn hai người kia, sau đó không khỏi than thở một tiếng, chú của bọn họ còn đang chờ A thị cứu viện, rõ ràng là nội đấu trong A thị còn chưa xử lý xong! Mà muốn đi cứu viện, lại phái ra người như thế này đây. Người chỉ huy hành động thì không biết phân tới nhóm mấy, rốt cuộc có đáng tin hay không?

Càng nghĩ càng sầu, lúc mình đi ra bên cạnh đều là thuộc hạ thân tín, cho dù có nguy hiểm cỡ nào cũng hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ nhìn xem! Hắn rất hoài nghi lần này mình còn có thể sống sót trở về SH thị không nữa!

Bi thương cũng hết cách rồi, xe hỏng, làm sao cũng phải sửa rồi mới đi. Diêm Tân hạ lệnh xong thì công binh lập tức kiểm tra từng chiếc. Kết quả kiểm tra lại rất tốt, mấy chiếc xe bọc thép đương nhiên không có vấn đề gì, mà xe tải của bộ hậu cần và hai chiếc chở vật tư đều có mầm họa! Đây quả thực là không muốn để bọn họ sống sót trở về!

Nhịn cơn tức, Diêm Tân hạ lệnh sai người tìm chỗ nghỉ chân tạm thời, phái người nhanh chóng trở về căn cứ chuyển linh kiện sửa chữa tới đây. Nhiệm vụ lần này tuy rằng rất quan trọng, nhưng không ít người lại ném mấy tên pháo hôi mình không ưa vào đây, đặc biệt là trong nhiệm vụ lần này bên Tống gia rõ ràng chiếm ưu thế chủ đạo, những thế lực khác chướng mắt Tống gia thà rằng nghĩ ‘Không cứu người cũng không có thiết bị’, cũng phải làm cho Tống gia sứt đầu mẻ trán một chút, không động thủ ám hại căn bản là không thể nào!

Đáng giận hơn là, địch quá nhiều, nhiều đến nỗi cho dù có chuyện họ cũng không tra ra được rốt cuộc là ai làm!

Cũng tỷ như người Lư gia sợ rằng sẽ nhân cơ hội động thủ, chuyện Tống gia lén lút mượn người để kích phát dị năng cuối cùng bị Lư gia phát hiện. Biết việc Tống gia làm mà không ghi hận mới là chuyện lạ! Dị năng giả hệ chữa lành là của bọn hắn, dựa vào đâu mà giúp Tống gia kích phát nhiều dị năng giả mới như vậy? Đây không phải là giúp người ta tăng cường thực lực hay sao?

Đặc biệt là tin Tống gia có dị năng giả hệ trị liệu cũng bị bọn họ nhiều lần thám thính dò hỏi mà ra, hai nhà kết thù càng sâu. Lần này Tống gia không thể không đưa một dị năng giả trị liệu cùng đoàn xe hành động, chịu thỏa hiệp sau khi bị Lư gia ép buộc nhiều phía.

Mặt khác còn có Ngô gia, Ellen chết do ai ra tay? Đới Quân kia rõ ràng là kẻ thế mạng, người của Tống gia cũng không ngu, điều tra một chút liền phát hiện chuyện này có liên quan đến Ngô gia, càng không cần phải nói đến cái vị dị năng giả hệ mộc vốn dĩ là của Bá Chủ bây giờ lại đường hoàng đi theo bên cạnh Ngô Canh, không muốn để người ta biết hai người không có quan hệ là không thể nào.

Lần này Tống gia tính kế Ngô gia, bắt bọn họ phải đẩy Ngô Canh ra tham gia nhiệm vụ lần này, cũng là để Ngô gia bồi cho họ một cái mạng của con rể tương lai, cái người Ngô Canh này sau khi ra ngoài chỉ sợ rất khó sống sót trở về, Ngô gia có thể không ghi hận sao? Xác suất bọn họ động thủ càng cao hơn.

Còn có mấy người thích ngư ông đắc lợi hoặc thích đánh thái cực lần này cũng âm thầm ra tay. Có thể không loạn sao được?

Không lâu sau, binh lính phía dưới liền tìm được chỗ nghỉ chân, đoàn người lái xe qua, bắt đầu thanh lý tang thi xung quanh.

Mấy người lính nhanh chóng giết mấy con tang thi rải rác ở tầng một siêu thị, đi tới cửa kho hàng, động tác nhanh nhẹn mở cửa kho, giơ súng đoàng một tiếng, một con tang thi lắc lư bên trong gào lên một tiếng rồi ngã xuống.

“A? Con tang thi này ăn mặc thật sạch sẽ.”

“Trên người còn có ba lô? Còn cầm cả súng?”

“Hình như bị giam trong kho hàng? Có thể là sau khi bị thương thì bị đồng đội nhốt ở đây.”

Chuyện như vậy rất thường thấy, các tiểu đội ra ngoài làm nhiệm vụ, đội viên bị thương rất có khả năng biến thành tang thi, không đành lòng giết chết đồng đội của mình, lại cảm thấy lỡ đâu đối phương có thể chịu đựng qua thì sao? Cho nên để lại chút đồ ăn, nhốt đối phương ở chỗ tương đối an toàn hi vọng đối phương có thể chịu nổi, chuyện như vậy trong mạt thế rất thường gặp.

Bởi vì quá mức bình thường, cho nên binh lính cũng không phát hiện trên người con tang thi này không có một vết thương, trong bao thức ăn nước uống cũng không có vết tích bị động qua, mấy người lính vội vã nhặt ‘di vật’ của con tang thi kia lên, ném nó vào chung với mấy con tang thi khác, vẩy lên chút xăng rồi tiện tay nhen lửa thiêu hủy.

Người trở lại căn cứ lấy đồ đến chạng vạng tối cũng đuổi kịp đoàn xe, lúc này, mỗi thành viên đều tụ lại cùng đội mình, vây quanh đống lửa ăn tối.