Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 15: Tinh hạch




Tuy rằng tang thi sơ cấp hành động chậm chạp, nhưng một khi phát hiện đồ ăn chúng nó sẽ bùng nổ sức mạnh, cùng tốc độ kinh người, liều mạng giữ lấy thức ăn mà gặm nhấm.

Nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, Phương Hách nghe thấy tiếng tim đập vỗ vào màng tai, phảng phất hết thảy đều trở nên không chân thật.

Trên đường tình cờ gặp phải mấy chiếc xe bị đụng lật ngược, phía xa xa là từng cụm từng cụm những đàn tang thi.

Hạ Tử Trọng chọn con đường này tương đối thanh tịnh, lúc bấy giờ mọi người đều tập trung vào các siêu thị lớn nhỏ cho nên đường dẫn tới xưởng chế biến không có một bóng người, ngoại trừ mấy khu nhà xa xa.

Không lâu sau, hai người liền thấy được xưởng chế biến. Xưởng này lớn nhất ở F thị, các siêu thị, cửa hàng thịt tư nhân lều lấy thịt từ chỗ này, chất lượng rất tốt.

Lúc hai người mở cửa, thấy giữa tường có một chiếc xe đông lạnh, xem hướng đầu xe là sáng sớm mới tới lấy hàng thì đã xảy ra chuyện.

Hạ Tử Trọng dừng xe ở ven đường, cầm ống tuýp đi xuống. Phương Hách giơ ống nhòm, thăm dò xung quanh: “Không có người.”

Hạ Tử Trọng gật đầu, đi tới mở cửa xe. Chiếc xe này quả nhiên mới vừa ấy hàng xong, bên trong còn đủ các loại thịt chất đầy cả xe, đều là thịt mới xử lý lúc sáng đi, chuẩn bị chở đến các siêu thị. Hạ Tử Trọng vung tay lên, tất cả đều thu vào không gian.

“Học trưởng, phía trước còn có một chiếc!” Nhìn theo hướng Phương Hách chỉ, Hạ Tử Trọng thấy còn có một chiếc xe đông lạnh đụng đầu vào cây.

“Xử lý chiếc kia trước rồi tính.” Hạ Tử Trọng quyết định thật nhanh, tình huống bên trong xưởng còn chưa rõ, nếu như bên trong có người sống sót, cũng không tiện đi vào cướp đồ của người ta, hai chiếc xe chở hàng này cũng không ít, nếu chiếc kia cũng đầy, hai người không nhất thiết phải vào xưởng, tiết kiệm không ít thời gian.

Đi về phía chiếc xe kia, lúc mở cửa Hạ Tử Trọng phát hiện bên trong có hai con tang thi đang cào cửa xe.

Cho mỗi con một cái ống tuýp, thu được một viên tinh hạch.

Trong khoang lái thì có tới ba con, trong đó một con bị gặm chỉ còn xương trắng, da thịt lác đác tòn ten ở trên mặt.

Lúc này Phương Hách tiến lên một bước, ra sức đánh.

Hạ Tử Trọng nhìn thần sắc cậu tuy rằng vẫn sốt sắng như cũ, khuôn mặt căng thẳng, nhưng động tác trên tay lại kiên định mạnh mẽ. Biết cậu đã điều chỉnh xong tinh thần cũng an tâm hơn.

Trong đầu ba con tang thi không có viên tinh hạch nào, hai người mở tủ lạnh trên xe, phát hiện trên chiếc xe này tất cả đều là thịt đóng gói. Lạp xưởng, thịt muối, thịt khô không thiếu thứ gì, tuy chỉ có một xe, nhưng đủ cho hai người dùng trong một thời gian rất dài, huống chi Hạ Tử Trọng lúc trước còn thỉnh thoảng đi siêu thị mua thịt nữa.

Hai người trở lại trong xe, Hạ Tử Trọng mở miệng hỏi: “Có muốn vào không?” Hiện tại đồ vật thu được không ít, huống hồ sau khi cải thiện xong không gian hoàn toàn, tốc độ tiêu hao những thứ này càng chậm hơn.

Bỗng nhiên, giao lộ phía trước có mấy chiếc xe đi tới. Một chiếc Hummer dẫn đầu, phía sau là mấy chiếc xe Jeep, quay đầu xe tiến về phía nhà xưởng.

Bởi vì Hạ Tử Trọng đậu xe phía bên kia xe đông lạnh nên mấy người kia cũng không thấy bọn họ.

Tiếng thắng xe liên tiếp vang lên, mấy chiếc xe nối đuôi nhau vào xưởng, lúc xe đi ngang qua, Hạ Tử Trọng còn nghe thấy trong xe truyền ra vài tiếng cười lớn.

Phương Hách nhìn về phía Hạ Tử Trọng, chớp mắt mấy cái: “Chúng ta không cần vào đâu.”

Đoàn xe kia chạy vô cùng hung hăng, đồ bọn họ cần cũng lấy được rồi, cho dù phải đi vào cũng không muốn chạm trán với bọn họ.

“Đi thôi.” Hạ Tử Trọng khởi động máy, quay đầu xe chuẩn bị đi về hướng đã dự tính, bỗng nhiên, phía nhà xưởng vang lên tiếng nổ cực lớn, hai người quay đầu lại, phát hiện cửa nhà xưởng không biết bị thứ gì nổ bay, một mảng đất to chậm rãi bay lên, đem cửa vào khóa chặt hoàn toàn.

Hạ Tử Trọng nhướn mi, là Hỏa hệ và Thổ hệ dị năng giả.

Hắn chợt nhớ tới đội người kia là ai, ở kiếp trước, F thị tuy rằng rất nhanh đã hòan tòan thất thủ, nhưng trong một tháng đầu vẫn có không ít đội có thực lực được thành lập, cho dù cuối cùng tất cả lục tục trốn tới A thị nhưng cũng có nhiều đội nổi danh.

Đời trước, khi Hạ Tử Trọng nhìn thấy đội này, số lượng xe bọn họ ít hơn một nửa, xe cũng đã sớm hỏng đến bảy, tám phần.

Nghe nói bọn họ vốn là một đội nhỏ, khi tận thế tới, phản ứng nhanh, đánh cướp xe rồi chiếm cứ một nhà xưởng nhỏ mới sống sót qua đợt tang thi bạo động đầu tiên. Không nghĩ tới chỗ bọn họ chiếm lấy chính là chỗ này…

“Học, học trưởng, đó là cái gì?”

Hạ Tử Trọng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phương Hách, mới phát hiện hắn đang nhìn đăm đăm cái tường đất mới đóng kín kia.

Đúng rồi, sơ kỳ tận thế, ngoại trừ dị năng có tính công kích dễ phát hiện, các loại dị năng khác khó phát hiện hơn. Hắn và Phương Hách ở ngày thứ năm vào giai đoạn sơ kỳ tận thế mới gặp nhau, lúc đó lương thực trong nhà đều dùng hết, hắn không thể không ra ngoài kiếm vật tư, sau khi ra cửa liền cùng đám người trong khu nhà tổ đội đi ra ngoài.

Lúc đó, Phương Hách đã ở trong đội ngũ, cũng đã phát hiện dị năng của mình.

“Hình như… là năng lực đặc biệt?” Hạ Tử Trọng lái xe về phía trước, nghĩ xem nên nói như thế nào để Phương Hách phát hiện ra dị năng của mình: “Sáng sớm hôm nay, lúc em tắm anh đứng ở cửa sổ nhìn thấy phía dưới có người lúc đánh tang thi quăng ra một đám lửa, lúc đó anh còn cho là mình nhìn lầm, vừa nãy thấy tường đất…Chắc là có người sử dụng được dị năng đi? Dù sao, ngay cả tang thi cũng có.”

Phương Hách cái hiểu cái không gật gật đầu, sự việc vượt qua lẽ thường đó không phải việc ngay lập tức lý trí có thể tiếp nhận.

Sau khi phát hiện dị năng, có người ngay lập tức phấn khởi, cũng có người não bộ không tiếp nhận được sự việc quá lớn đó thì trực tiếp đứng hình.

Hạ Tử Trọng tiếp thu nhanh hơn, hoàn toàn là vì hắn có kí ức đời trước làm cơ sở, về sau ngay cả tang thi cũng có dị năng thì nói chi đến dị năng giả? Trên đường, xe cộ rải rác, không ít xe lật ngửa trên đất, một vài con tang thi du đãng trên đường. Nghe tiếng xe đi qua, thân thể thối rữa liền lung lay, loạng choạng đuổi theo phía sau.

“Học trưởng! Xe van!” Phương Hách vừa mới điều chỉnh tâm lý, đang quan sát mặt đường, bỗng nhiên chỉ về phía xa kêu lên.

Xe van, không phải chỉ loại ‘xe van’ kia, mà là xe điện vận chuyển bánh mì.

Xe đậu ở ven đường, trên xe là từng khay từng khay bánh mì xếp chồng lên nhau, đều là thành phẩm mới ra lò sáng nay.

Hạ Tử Trọng giảm tốc độ xe, mở cửa xe đưa tay ra thu tất cả vào không gian.

“Em thấy, trên đường đi nhặt được không ít đồ tốt, không cần thiết phải đến siêu thị tìm đồ.” Phương Hách thả lỏng hơn so với lúc trước, cười cười nói với Hạ Tử Trọng.

Hạ Tử Trọng gật đầu: “Cái này là do may mắn, tranh thủ không có nhiều tang thi chúng ta xem xét qua một chút.”

Hai người một đường đi về hướng Tây, trên đường rất ít khi gặp người, cho dù có mấy chiếc xe đi qua, cũng đều vội vội vàng vàng đi tới nơi được cho là an toàn hoặc địa phương muốn đi.

Không bao lâu, đã đến chợ bán rau sỉ. Hạ Tử Trọng nói tất cả rau dưa nếu như bây giờ không lấy, đều sẽ thối. Lúc trước Hạ Tử Trọng cũng từng đi qua nơi này, mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí.

Đi vào trong chợ, ngoại trừ vài con tang thi lang thang cũng không có người sống.

Rau dưa rất nhiều, cho dù có không gian dị năng giả nhưng không gian cũng có hạn, sẽ không ưu tiên tới này.

Hai người thu xe vào không gian, một bên giết quái một bên thu đồ.

Từng xe từng xe rau dưa, còn chưa được dỡ xuống, bởi vì đột nhiên xuất hiện tận thế mà bị vứt ở nơi này.

Ngoại trừ rau dưa bị ô nhiễm, Hạ Tử Trọng càn quét từ đầu tới đuôi. Nơi này ngoài rau dưa ra còn có nhiều loại gia vị thông thường.

Số lượng tang thi trong sân không nhiều không ít, giết từ đầu tới cuối, hai người thống kê một chút, tổng cộng thu hoạch mười một viên tinh hạch.

Hạ Tử Trọng ném vào không gian năm viên, còn dư lại bỏ vào bên trong một cái túi để Phương Hách cầm.

“Học trưởng, chờ đến tối chúng ta cũng phải vào không gian, đến lúc đó những thứ này…” Phương Hách chớp nháy mắt nhìn hắn, vẻ mặt trêu tức. Tuy rằng bình thường học trưởng rất hoàn mỹ. Nhưng đôi khi học trưởng ngốc ngốc thật đáng yêu!

… Hắn thật sự quên mất vấn đề này! Nhưng để vật này bên ngoài hắn không yên lòng.

Thở dài, lấy ra hai viên từ trong túi, còn dư lại toàn bộ ném vào không gian: “Hai cái này giữ lại nghiên cứu, nhìn xem có công dụng gì không.”

Siết chặt một viên trong tay, Hạ Tử Trọng suy nghĩ, cảm thụ, toàn bộ ý niệm đều thử hết, tinh hạch vẫn là tinh hạch, bản thân vẫn là bản thân, không có biến hóa gì.

“Có lẽ phải ăn sao? Sau đó có thể có dị năng không?” Phương Hách nâng viên kia lên soi dưới ánh sáng mà nhìn một chút. Cậu rất tò mò dị năng của những người đó từ đâu tới.

“Đừng, vạn nhất biến thành tang thi thì chết luôn!” Hạ Tử Trọng vội vã ngăn cản cậu, có lẽ phương pháp dùng để tăng trưởng dị năng thật sự phải ăn thứ này.

Người lúc trước truyền ra tin tức ‘ăn tinh hạch biến thành tang thi’ chắc là muốn độc chiếm bí mật này. Nhưng dù như thế nào hắn cũng không dám để Phương Hách mạo hiểm như vậy. Hắn càng không muốn vì vậy mà mất đi sinh mệnh có được lần thứ hai.

Phương Hách cười thu hồi tinh hạch: “Vâng, em không vội.” Vật này từ trong đầu tang thi moi ra, cậu không muốn ăn vật này đâu, nếu không lúc ở cùng học trưởng sẽ bị ám ảnh trong lòng!

Thở dài, Hạ Tử Trọng rõ ràng, xem ra bí mật tinh hạch đời này mình vẫn không có biện pháp biết được, chỉ có thể chờ đợi sau khi đến căn cứ rồi nói.