Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 125: Tập thể kích phát




Hạ Tử Trọng ở chỗ Luân Hồi nhìn vẻ đáng thương của Quách Binh, báo cho Trần Ninh là người duy nhất vẫn bảo trì lý trí biết rồi quay người rời đi, đến khi ra tới cửa, ở ngoài biệt thự còn có thể nghe thấy tiếng Quách Binh gầm gừ.

Trở lại nhà mình, hai người phu phu bắt đầu thử đeo kính áp tròng Yên Nhạc đưa cho, mang vào rồi tỉ mỉ quan sát thì vẫn có thể nhìn thấy một ít lưu quang, nhưng không nổi bật, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ cho rằng là ảo giác.

“Thứ này không tệ! Lúc nào đi ngang qua cửa hàng mắt kính tìm chút đi!” Phương Hách lên tinh thần ôm gối lăn qua lăn lại nhìn kính áp tròng, trước kia cậu chưa từng đeo thứ này nên thấy rất mới lạ.

“Bình thường lúc ở nhà không cần mang, dùng cũng phải cẩn thận, phải rửa tay sạch sẽ mới được đeo.” Bây giờ bên ngoài khắp thế giới đều là tang thi hoành hành, chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh độc.

Phương Hách gật đầu liên tục, chỉ chỉ dưới lầu: “Hình như lúc nãy có người đến gửi thư, lúc vào nhà anh có xem hòm thư không?”

“Không có, anh xuống xem thử.” Quay người xuống lầu, Hạ Tử Trọng từ hòm thư lấy được một phong thư, vừa xé vừa đi lên lầu hai.

“Làm sao vậy? Là thông báo giao tiền thuê nhà hả?”

Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, đưa thư cho Phương Hách: “Xem ra chúng ta nghỉ ngơi không được bao lâu.”

Liếc nhìn dòng chữ lớn trên tờ giấy, Phương Hách trừng to mắt: “Thu tinh hạch?”

Mỗi tiểu đội mỗi tháng đều phải giao nộp tích phân cố định, đây là từ khi bắt đầu thành lập căn cứ, cho phép các tiểu đội tồn tại thì có quy tắc, mà loại tích phân này đều là hoàn thành nhiệm vụ căn cứ mới có thể thu được. Nhưng hôm nay căn cứ bắt đầu lấy tinh hạch thay thế vật tư, tích phân thì khác, có thể thấy được chắc chắn đã xác định tác dụng tinh hạch mới có thể ban bố ra loại quy định này.

“Vậy bây giờ hoàn thành nhiệm vụ căn cứ bọn họ cho là tích phân hay vẫn là tinh hạch?”

Vấn đề này hai người Phương Hách tạm thời không được giải đáp, đợi đến xế chiều đi đại sảnh nhiệm vụ, cùng Luân Hồi xác nhận thông tin mới có được tin tức chính xác: căn cứ bây giờ vẫn như trước chỉ phát tích phân làm phần thưởng cho các tiểu đội hoàn thành nhiệm vụ, trong căn cứ vẫn không cho phép buôn bán tinh hạch, quyết định mỗi tháng thu tinh hạch là nhiệm vụ cưỡng chế chấp hành, trước mắt chỉ áp dụng với các tiểu đội, nếu như không có năng lực giao nộp thì tiểu đội đó phải bị giải tán.

Ngoài ra, số lượng tinh hạch giao nộp xác định trên cấp bậc của tiểu đội. Như hai người Hạ Tử Trọng là tiểu đội Phong Xế, bởi vì số rất may chỉ kém mấy chục phân mới có thể lên tới cấp hai, cho nên tháng sau không có lên cấp, mỗi tháng chỉ cần giao nộp hai trăm tinh hạch.

“… Hai trăm.” Phương Hách có chút ngạt thở: “Chỉ cần ba tháng là đủ cho một người tăng lên cấp một rồi!”

Vỗ vỗ vai người yêu: “Đây là chuyện tốt, nếu như mỗi người mỗi tháng đều phải giao tinh hạch mà nói mới là vấn đề lớn, trừ phi trong căn cứ bắt đầu lưu thông tinh hạch, hơn nữa giá cả tinh hạch hạ xuống một ít. Hiện tại dị năng giả cấp một số lượng quá lớn, tinh hạch cũng không đủ cầu mới có thể tăng giá.”

“Chúng ta mặc dù có không ít tinh hạch, nhưng không gian còn phải thăng cấp nữa.” Phương Hách rất tò mò không biết không gian sẽ ra làm sao khi nâng cấp, nếu như không phải tinh hạch cấp thấp đối với không gian như muối bỏ biển, không chừng cậu đã sớm đem toàn bộ tinh hạch của hai người ném vào rồi. Bây giờ thì hay ho rồi, cư nhiên có người dám cướp tinh hạch với không gian!

“Cho nên chúng ta nghỉ ngơi không được mấy ngày đã phải đi ra ngoài nữa.” Hạ Tử Trọng suy tư một chút hỏi: “Anh đang nghĩ, chúng ta có cần đơn độc đi xa một chút hoặc là vào sâu trong nội thành…”

“Nội thành?” Phương Hách sửng sốt một chút: “Bên trong chỉ sợ có không ít tang thi cấp cao đi.”

“Đúng, nếu như chỉ có mình chúng ta đi vào nội thành thì dễ hơn, anh muốn đi xem tình hình, nội thành cách căn cứ quá gần mà còn không biết tình huống cụ thể bên trong, chúng ta ngây ngốc ở chỗ này cũng sẽ không an tâm. Bất quá phải chờ lấy được đống đồ kia đã rồi hẵng mói.” Bọn họ tuy rằng thu thập được không ít vũ khí, nhưng nếu muốn vào sâu trong nội thành thì như con kiến hôi, không từ mà biệt, nếu như lại gặp phải đám thực vật biến dị thì bọn họ lãnh đủ hết.

Suy tư một chút, Phương Hách vẻ mặt thành thật gật đầu nói chúng ta quá yếu so với chúng nó.

Hiện tại bạch cầu còn đang ầm ĩ muốn ra ngoài chơi, có thể thấy thu hoạch của bọn họ bây giờ kém cỡ nào, ngoại trừ lần trước phân đội cùng người tiểu đội Luân Hồi mới đánh được không ít tinh hạch cấp hai, cấp ba, nhưng thu hoạch của bọn họ vẫn không ra sao.

Hơn nữa, chỉ có chiến đấu cùng cấp hoặc vượt cấp, năng lực của bọn họ mới có thể nâng cao, điểm này đối với hai người Hạ Tử Trọng mà nói là như thế, đối với bọn Quách Binh và tiểu đội Luân Hồi cũng giống vậy. Không có kinh nghiệm thực chiến, cho dù bọn họ dùng tinh hạch kích thích dị năng thăng đến cấp mười, cấp một trăm, cũng sẽ bị tang thi có kinh nghiệm phong phú dễ dàng miểu sát*.

(*Miều sát: Kết liễu trong vòng một nốt nhạc:v)

Hai người Hạ Tử Trọng lần thứ hai chờ gặp đám người Quách Binh, nói rõ ý định của mình với đối phương, không nghĩ rằng Quách Binh đáp ứng rất sảng khoái – không thể không sảng khoái, hai người Hạ Tử Trọng đều ngại sức chiến đấu của mình không đủ, cộng thêm muốn vào sâu trong nội thành thăm dò tình huống cụ thể, là lão đại của một tiểu đội Quách Binh đương nhiên cũng ôm nỗi lo âu giống vậy – bọn họ đều đã kích phát dị năng, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn chưa đủ, cần nhất là thời gian rèn luyện.

Hai người Hạ Tử Trọng thực lực mạnh mẽ, mạnh đến nổi nếu như hợp tác hành động với đối phương, phía Luân Hồi sẽ là người gây cản trở chứ không có tác dụng hỗ trợ.

Nếu hai bên đều cần chỉnh đốn, đánh tinh hạch, vậy còn không bằng tạm thời tách ra hành động một trận, chờ khi tích lũy tinh hạch tới một trình độ nhất định, khi nào có nhiệm vụ quan trọng rồi lại hợp tác, hiệu suất như vậy sẽ cao hơn.

Ngoài ra, bọn họ còn có kế hoạch khác cho nên tạm thời quyết định chia ra.

“Cám ơn hai người các cậu thời gian qua.” Lời Quách Binh nói tuyệt đối là chân tâm thực lòng, không có cách nào không chân thành, bị tang thi quào trầy thì người mới có thể kích phát dị năng, bây giờ trong căn cứ chuyện này số người biết vô cùng ít ỏi. Mà dị năng giả hệ trị liệu quý giá cỡ nào? Lần trước Phương Hách giúp mọi người trị liệu ai dù không có mắt cũng đều thấy được, lúc dùng dị năng trị liệu cũng không đơn giản như vậy, tinh thần lực sẽ phải gánh vác áp lực vô cùng khổng lồ. Bọn họ chịu giúp đỡ đội mình kích phát dị năng rồi mới tách ra, đây tuyệt đối là ân tình lớn đến không thể lớn hơn.

“Giữa chúng ta không cần phải nói nhiều lời khách khí như vậy.” Hạ Tử Trọng cười vỗ vai hắn, nhìn về phía thành viên của Luân Hồi lần này cùng lúc ra ngoài hành động hỏi: “Lần này mọi người đều muốn kích phát?”

Quách Binh còn chưa nói, một đứa nhỏ khoảng chừng mười một tuổi đứng ở phía sau liền kiên định gật đầu: “Chú, con cũng muốn giúp ba ba đánh tang thi!”

Đứa nhỏ này là con của Triệu Long, đừng thấy Triệu Long tuổi còn chưa tới bốn mươi, nhưng hắn đã sớm kết hôn, con trai cũng đã mười một tuổi. Chỉ là, tận thế đến, hắn cứu được con nhưng không cứu được vợ.

Không riêng gì đứa bé này, tiểu đội Luân Hồi còn có vài cậu thiếu niên, cộng thêm vị dì, vợ của Uông Đồng cũng đi cùng đội. Bọn họ không cầu thân phận hay đãi ngộ gì đó của dị năng giả, chỉ cầu kích phát được dị năng, có thể vì đội ngũ xuất một phần lực, nhiều thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình.

Hạ Tử Trọng thấy ánh mắt những người này đều rất kiên định, nói rõ đã quyết định chủ ý, trong bóng tối gật đầu nghiêm túc nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ tận lực, chỉ là lần trước tuy thành công, nhưng cũng không thể bảo đảm lần này cũng giống vậy. Nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn…”

“Anh yên tâm đi, mọi người đã quyết định từ trước, đều ký giấy sinh tử, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì mỗi người tự chịu trách nhiệm.” Trần Ninh ở bên giải thích một câu, chuyện này đã hỏi qua ý kiến mới đưa ra quyết định, bọn họ tuy rằng muốn nâng cao thực lực của mình, nhưng cũng không phải bị hỏng đầu, chỉ kích phát dị năng chứ không có vọng tưởng làm siêu nhân.

Hai đội người lần này ra khỏi căn cứ chỉ dừng chân ở điểm ngoài A thị, dụ tang thi vào rồi đánh.

Nhờ lần này có chuẩn bị trước, mỗi lần một người chỉ cắt miệng vết thương rồi trét máu tang thi lên. Bởi vì vết thương nông, tốc độ Phương Hách chữa trị rất nhanh, không tiêu hao quá nhiều dị năng, cho nên không giống lần trước bị thoát lực.

Chờ tất cả mọi người chủ động cảm hoá, rồi lại chữa trị, bọn họ liền giết sạch tang thi, ở trong một tòa nhà thủ vững một đêm chờ kết quả.

Qua lần này mọi người có thể xác nhận – dị năng, đúng là từ bệnh độc tang thi kích phát, chỉ cần chống đỡ được liền có dị năng!

Một buổi tối, hết thảy nhưng người chủ động bị thương được Phương Hách trị liệu đều phát sốt! Sáng sớm ngày kế, mọi người xác nhận, thành viên bình thường của Luân Hồi lần này ra ngoài, tất cả đều kích phát dị năng! Ngay cả dì nhiều tuổi nhất cũng vậy!

Càng khiến người ta không tưởng tượng nổi chính là — Uông Đông nắm tay vợ hắn khóe miệng cười không nói ra lời, trên tay vợ hắn lúc này đang lóe sáng vầng sáng màu trắng giống như đúc ánh sáng của Phương Hách phát ra lúc chữa trị! Chỉ khác ở một chỗ duy nhất, ánh sáng của Phương Hách sáng hơn, cũng ổn định hơn.

Phương Hách nhìn dị năng của vợ Uông Đồng: “Dị năng cấp một chỉ có thể trị liệu vết thương nhỏ, gặp vết thương lớn liền không thể xử lý, tốt nhất nên nhanh chóng thăng lên cấp hai, đến lúc đó những vết thương khá thường gặp đều có thể giải quyết. Nếu như tinh thần lực không đủ dùng tốt nhất nên thủ sẵn tinh hạch bên người đúng lúc bổ sung.”

Phương Hách nói một số thứ cần lưu ý khi trị liệu cho người chị dâu này, làm người của tiểu đội Luân Hồi nhìn mà trợn mắt há mồm, càng nhiều chính là bái phục – đều nói đồng hành là oan gia, bây giờ dị năng giống nhau thì tâm lý mỗi người đều sẽ khác. Điểm này cho dù trong cùng một đội thì cũng âm thầm tranh đấu. Bây giờ nhìn người ta đi? Độ lượng bao nhiêu? Hoàn toàn không hề keo kiệt mà giấu nghề! Còn dốc lòng dạy dỗ!

Người của tiểu đội Luân Hồi đối với hai người Hạ Tử Trọng đã muốn móc tim ra tặng luôn, chờ hai người Phương Hách vui vẻ ngồi lên xe một mình trở về căn cứ, để lại bọn họ đánh tang thi cho quen tay, mỗi nhà đều tự giác tới trước mặt lão đại chờ lệnh.