Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 11: Ấm áp trước tận thế




Không e dè mà lôi kéo tay Phương Hách, Hạ Tử Trọng dẫn cậu ngồi lên một chiếc taxi.

“Đi đâu thế?” Phương Hách nghi loặc nhìn hắn lấy điện thoại đặt phòng khách sạn.

Cúp điện thoại, Hạ Tử Trọng tâm tình tốt trêu ghẹo cậu: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật còn chưa xong đâu.”

Phương Hách cúi đầu. Đúng vậy, mấy ngày nay hai người buổi sáng đi mua sắm, buổi chiều đi lặn, chạng vạng thì đi ăn. Buổi tối thì Hạ Tử Trọng… bị sốt…

Anh ấy ngoại trừ nắm tay của mình, thỉnh thoảng ôm ôm một cái… Lần thân mật nhất là lúc anh hôn lên mặt mình, mặc dù đối với các cặp mới xác định quan hệ thì nó hoàn toàn nằm trong mức độ cho phép. Thế nhưng nếu học trưởng muốn thì…

Phương Hách lập tức đỏ mặt, cúi lầu yên lặng quyết định, lát nữa mình phải tẩy sạch sành sanh, sau đó… Sau đó… Học trưởng muốn như thế nào cũng được!

Xe chạy một đường về phía Bắc, Hạ Tử Trọng nhìn ngoài cửa sổ dần dần ráng chiều, siết chặt nắm tay mình. Đến bình minh ngày mai, tất cả những thứ này cuối cùng sẽ không còn tồn tại nữa, may mà hắn còn có cậu.

Thời điểm hai người đến suối nước nóng thì đã qua sáu giờ, làm thủ tục lấy phòng xong bụng đói rã rời. Hạ Tử Trọng vì cân nhắc an toàn, quyết định đêm nay không ra ngoài ăn cơm, cũng không đi hồ tắm ngoài trời, hết thảy mọi việc đều làm trong phòng.

Gọi món xong rồi dặn phục vụ nửa tiếng sau mang đồ ăn lên, hai người lấy chìa khóa đi thẳng lên phòng.

Trong phòng có cửa sổ sát đất đối diện nội thành, tầm nhìn rất tốt, sáng sớm ngày mai có thể dùng kính viễn vọng quan sát tình huống.

Trong phòng rất sạch sẽ, phải kiểm tra xem có camera không đã…

Hạ Tử Trọng kiểm tra các góc khuất trong phòng, phòng ngừa có camera quay trộm.

Phươոg Hách nhìn chiếc giường lớn bên trong phòng ngủ, chỉ hít thật sâu.

Đây không phải là phòng hai người giống như ở N thị, mà là phòng tình nhân!

Cũng đúng, cậu và học trưởng trước khi đi N thị còn chưa xác định mối quan hệ, mà hiện tại…

Vỗ vỗ mặt, đây là bước quan trọng sau khi xác định quan hệ, đêm nay phải cố gắng! Muốn cho học trưởng không hối hận vì đã chọn mình… Mà mình vẫn còn là một xử nam chưa có làm cái kia kia!

Hai người kiểm tra phòng xong thì phục vụ cũng đem đồ ăn đến.

Mặc dù là cuối tuần, nhưng trong khách sạn cũng chỉ có vài cặp yêu đương, bạn bè rủ nhau đi chơi cuối tuần, tính ra cũng không nhiều người lắm.

Chất lượng đồ ăn trong khách sạn căn bản giống nhau, tay nghề so với Phương Hách tuyệt đối không ngon bằng, cũng không bằng N thị – dù nấu không ngon nhưng nguyên liệu rất tươi mới.

Ăn cơm xong thì đến giờ tắm, Phương Hách thấp giọng nói: “Học trưởng đi tắm trước đi.”

Nghĩ đến chuyện phải đối mặt vào ngày mai, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt. Hạ Tử Trọng gật gật đầu, cầm áo ngủ đi vào buồng tắm. Trong phòng tắm, nước cũng lấy từ hồ nước nóng nên rất có lợi cho da. Hạ Tử Trọng không quá để tâm nên trực tiếp tắm dưới vòi hoa sen, xong liền đi ra. Nằm trên giường đổi kênh tivi, nghĩ nghĩ kế hoạch ngày mai, đến chỗ quan trọng thì ghi chú lại. Chuẩn bị xong xuôi liền đăng ký một tài khoản trên diễn đàn lớn phát thông báo ngày mai là tận thế, rồi thoát ra.

Phương Hách hôm nay tắm đặc biệt chậm, chờ Hạ Tử Trọng phục hồi tinh thần lại thì đã qua một giờ.

Sẽ không tắm đến hôn mê đi!

Vội vã đi giày vào, chạy đến cửa phòng tắm, vừa lúc đó người bên trong cũng mở cửa ra.

“Học trưởng…”

Phương Hách nhìn qua khác với bình thường, có lẽ là do tắm nước nóng, hai má của cậu đỏ lên, trong mắt mang theo sương mù, mái tóc màu nâu dán sát vào sườn mặt, cổ áo hơi mở rộng, có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn mềm mịn bên trong ẩn ẩn hồng lên.

“Em…” Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm giác thấy có chút miệng lưỡi khô khan.

Người trước mặt bỗng nhiên tiến lên một bước, dựa vào ngực hắn. Hai tay cậu ôm lấy hông hắn, hai má có chút nóng dán lên ngực hắn, cọ cọ làm cổ áo mở ra, sau đó hoàn toàn tiếp xúc với lồng ngực hắn – mặt của cậu rất nhỏ, rất mềm mịn.

“Em, Em đã tắm sạch sẽ…”

Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, mới hiểu ý tứ trong lời nói như muỗi kêu của cậu, tắm rửa… đứa ngốc này, cậu thật sự xem lời nói đùa của hắn trên xe thành sự thật sao?

Hạ Tử Trọng nhất thời dở khóc dở cười, nhưng bây giờ, tên đã lắp vào cung hắn làm sao có khả năng lâm trận lùi bước chứ?! Càng không thể thương tổn tự tôn của Phương Hách, trời mới biết, đứa ngốc này đang ôm cái tâm tình gì, một mình ở bên trong… chuẩn bị.

Trở tay ôm lấy eo cậu, dẫn cậu đi vào phòng ngủ. Bước chân Phương Hách có chút lảo đảo, nhưng vẫn như trước kiên định đi theo Hạ Tử Trọng. Cậu thích anh, yêu anh, yêu đã thật nhiều năm, thậm chí so với thời gian Hạ Tử Trọng biết đến còn lâu hơn.

Cho nên, bất kể cái gì, chỉ cần anh muốn, Phương Hách đều nguyện ý vô điều kiện trao cho. Huống chi, lần thứ hai gặp lại, ở cạnh bên anh, so với điều mình muốn còn hoàn mỹ hơn.

Phương Hách nằm trên giường, hai chân duỗi thẳng, bởi vì căng thẳng hai chân không tự chủ mà chà qua chà lại.

Gò má nóng đến cơ hồ sắp cháy, nhưng vẫn như cũ cúi xuống nhìn người kia.

Nhìn vào đôi mắt ướt át của cậu, Hạ Tử Trọng cúi người, nhẹ nhàng hôn lên hai mắt cậu, hai má, mũi, đôi môi. Đôi môi mềm mại, khiến người ta không tự chủ được chìm đắm trong đó, cạy ra hai cánh môi, đầu lưỡi lưu luyến lướt qua hàm răng, hắn cảm nhận được một cái lưỡi nhỏ duỗi ra, vụng về đáp lại mình.

Người dưới thân nhấc hai tay lên, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng xoa xoa lồng ngực, phần lưng của hắn.

Hạ Tử Trọng ôm cậu vào trong ngực, tay tiến vào trong áo tắm cậu, xoa thân thể nóng bỏng, đôi môi khẽ nâng lên, hôn qua mặt cậu, đôi mắt, mũi, cái trán…

Không đúng!

“Em phát sốt!” Dùng trán của mình áp lên trán Phương Hách, Hạ Tử Trọng khẳng định.

“Hả?” Phương Hách đang đắm chìm trong nhiệt tình của Hạ Tử Trọng, không hiểu gì chớp mắt mấy cái. Hạ Tử Trọng thở dài, cười khổ dùng đỉnh đầu ấn ấn trán cậu, nói rõ từng chữ: “Em, phát, sốt.”

Phương Hách nhất thời ngoác mồm lè lưỡi, không biết nói cái gì cho phải, tự mình giơ tay sờ trán… Hình như là hơi nóng?

“Đứa ngốc, em không cảm thấy váng đầu sao?” Hạ Tử Trọng cũng không phải thánh nhân, vừa nãy cùng cậu hôn môi cũng bị khơi ra lửa, thấy cậu còn ngơ ngác, liền dùng tay bún trán cậu.

“… Em còn tưởng rằng… là được anh… thân mật..” Phương Hách cúi đầu, cảm thấy có chút oan ức, từ lúc sinh ra tới nay, lần đầu tiên cậu làm loại chuẩn bị kia, kết quả lại bởi vì mình đột nhiên phát sốt mà không thể tiến hành… Cậu thật muốn đập đầu vô gối chết luôn cho rồi!

“Em đó…” Hạ Tử Trọng cũng bị cậu câu dẫn mà quên mất, dị năng giả đa phần sẽ phát sốt vào đêm nay, đời trước Hứa Lỵ Lỵ cũng giống như vậy. Phương Hách cũng có dị năng, hơn nữa còn là năng lực chữa lành, cực kì hiếm có, cậu khẳng định đêm nay cũng sẽ phát sốt.

Chính hắn vừa nãy chỉ lo hưởng thụ sắc đẹp trước mặt, đầu óc không nghĩ được gì. Nhưng ai biết người này lại câu dẫn hắn, đã vậy còn quá dụ người như thế? Ngay cả Đới Quân có kỹ xảo câu dẫn, cũng không có sức mê hoặc như cậu!

“Học trưởng… Xin lỗi…”

Bên tai truyền đến tiếng nói thật thấp, khàn khàn mang theo một chút lười biếng, khiến lòng Hạ Tử Trọng run lên.

“Chuyện này làm sao có thể trách em? Cũng không phải do em muốn bệnh?” Ôm cậu vào trong ngực, kéo chăn qua: “Anh đi lấy thuốc cho em… Mấy ngày nay bệnh viện quá đông, anh sợ mang em tới đó ngược lại sẽ nhiễm phải bệnh khác.”

Phương Hách dùng sức lắc đầu một cái: “Em không sao, chỉ hơi sốt, uống thuốc là tốt rồi.”

Lấy thuốc hạ sốt và nước khoáng ra, Hạ Tử Trọng giúp cậu, tuy rằng thuốc này đối với dị năng không có tác dụng gì, có thể Hạ Tử Trọng chỉ lo vạn nhất Phương Hách không phải bởi vì dị năng kích phát mà phát sốt. Uống chút thuốc, cũng an tâm. Vừa qua 12 giờ, một cái lò lửa liền biến thành hai cái, rõ ràng hai người buổi tối không làm loại vận động dữ dội gì, vào lúc này lại như đại chiến hết mấy trăm hiệp, cả người đầy mồ hôi, mãi đến khi có ánh bình minh chiếu vào mới hết.

Phương Hách tỉnh lại trước, mê mang chớp mắt mấy cái, phát hiện mình đã ngủ trong lồng ngực người nào đó. Hai người bởi vì một đêm phát sốt ngủ không ngon, lúc ôm nhau quay qua quay lại, dây lưng áo ngủ đã sớm long ra, bây giờ có mặc cũng như không mặc.

Phương Hách tối hôm qua vì để người nào đó thuận tiện, tắm rửa xong quần lót cũng không mặc, vào lúc này cả người đầm đìa mồ hôi trần trụi nằm trong lồng ngực Hạ Tử Trọng.

Hạ Tử Trọng ngược lại có mặc quần lót nhưng áo ngủ cũng bay đi đâu mất tiêu, hai người cũng không khác gì nhau là mấy.

“Ừm…” Thanh âm khàn khàn từ Hạ Tử Trọng phát ra, thành công khiến Phương Hách đêm qua câu dẫn thất bại lần thứ hai đỏ mặt. Bàn tay chạm vào đôi mắt, môi, miệng Hạ Tử Trọng miêu tả lại từng đường nét.

Người đàn ông này chính là người cậu thích rất nhiều năm… Hiện tại, anh rốt cục cũng ở với cậu…

“Còn nóng không?” Hạ Tử Trọng mở mắt ra, thấy Phương Hách nhìn mình ngẩn người.

“A? Dạ… Hình như không còn nóng nữa.” Phương Hách vội vàng lắc đầu.

Bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, Hạ Tử Trọng từ trong khoảng không biến ra một cái nhiệt kế, nhét vào dưới nách cậu.

Quả nhiên không nóng, vậy là cậu cũng có dị năng rồi. Hạ Tử Trọng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bi thương nhất chính là, dị năng của bản thân, phải đợi đầy đủ sáu tháng sau mới có thể kích hoạt! Quả thực là chơi khăm hắn mà!

“Đến, tắm nước nóng trước đã...à, uống miếng nước đi.” Tối hôn qua hai người ra nhiều mồ hôi như vậy, Hạ Tử Trọng sợ cậu vào buồng tắm sẽ choáng.

Phương Hách gật gật đầu: “Học trưởng, buổi tối chúng ta đi tắm suối nước nóng đi?”

Hạ Tử Trọng yên lặng gật đầu, trong lòng áy náy nói – e là sau này đừng nói đến suối nướt nóng, thậm chí tắm rửa bình thường cũng thật khó khăn nữa.

Trong phòng tắm, hơi nước mông lung, Hạ Tử Trọng đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, trong tay cầm kính viễn vọng.

Mấy thân ảnh tập tễnh đi trên đường, một ít người không phát hiện nguy cơ đi ngang qua, bị thân ảnh nọ đột nhiên phát rồ chộp lấy. Máu tươi đầy đất, xương thịt chia lìa.

Người bị gặm nhấm còn chưa bị gặm xong, liền biến thành đồng loại của bọn họ, chậm rãi bò đi hoặc tập tễnh đi như đồng loại của mình.