Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 96: Gieo trồng




Không bao lâu đoàn người lại cứ như thế chậm rãi đi về, chỉ để lại một nhóm thủ vệ kinh ngạc khó hiểu và cư dân xem náo nhiệt ngoài thành.

Đương nhiên, cũng có người trong đám người lặng lẽ quay đầu đi về hướng căn cứ Thiên Trạch.

Tiêu Tử Nhiên cũng mặc kệ, trở lại trụ sở liền kéo Sở Thiên đi nghị trường, từ khi căn cứ càng ngày càng lớn mạnh, chuyện cần xử lý cũng càng ngày càng nhiều, Sở Thiên trở về, hiển nhiên phải ra sức lao động.

“Có cần như thế không. Tôi vừa mới về, tốt xấu gì các người cũng phải làm một bữa tiệc chào đón, đón gió tẩy trần vân vân, sau đó lại để tôi đi nghỉ vài ngày chứ, tại sao trên đời này lại có kẻ thích bốc lộ như anh chứ?” Sở Thiên bị tên bác sĩ kéo, khoa trương ồn ào, nửa nói đùa.

“Tẩy trần gì gì đó thì khỏi đi, đã là mạt thế còn làm bộ làm tịch. Thấy cậu hiện tại thần thái sáng láng không cần phải nghỉ ngơi. Đến đây đi, nói với cậu vài chuyện.” Tiêu Tử Nhiên rất nhanh liền bác bỏ tất cả đề nghị của Sở Thiên, đề tài cấp tốc chuyển đến những chính sự cần xử lý.

Thấy Sở Thiên bị Tiêu Tử Nhiên cường ngạnh đẩy vào nghị trường, Toàn Hiểu Vũ cười cười chuẩn bị mang theo Tạ Minh Hiên và Lí Nam cùng nhau rời khỏi. Vừa rồi trên đường, Lí Nam mặt mày hớn hở kể cho Toàn Hiểu Vũ nghe về những người bạn mới của nó.

Đối với việc Lí Nam kết giao với bạn bè Toàn Hiểu Vũ vô cùng vui vẻ thay nó, vì thế trước mắt liền tính toán cùng nó đi gặp bọn nhỏ kia, lần trước thấy bọn nhỏ, tụi nó vẫn đang hôn mê.

Ai ngờ, Tiêu Tử Nhiên ngừng lại một lát, đột nhiên quay đầu hỏi Toàn Hiểu Vũ: “Hiểu Vũ, cậu không đi cùng sao?”

Toàn Hiểu Vũ sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó lắc lắc đầu.

Tiêu Tử Nhiên thấy thế “Ừm” một tiếng, sau đó gật đầu cũng không cưỡng cầu, rồi bước vào nghị trường.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Nhiên chủ động mời Toàn Hiểu Vũ tham gia cuộc họp cao tầng của bọn họ, Toàn Hiểu Vũ đến bây giờ còn có một chút mờ mịt, mãi đến khi Lí Nam kéo tay cậu, cậu lúc này mới xoay người cùng Lí Nam đi đến sân huấn luyện.

Tiêu Tử Nhiên mới vừa đem cửa phòng họp đóng lại liền nhìn thấy Sở Thiên hai tay ôm ngực, như cười như không nhìn hắn.

Tiêu Tử Nhiên hiển nhiên biết hắn đang cười cái gì, nhưng lười đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh nói công vụ: “Trước tiên là nói về vấn đề dân sinh chủ yếu nhất, tiến sĩ nghiên cứu ra một loài khoai tây an toàn và cho năng suất cao, ở trong ruộng thí nghiệm sinh trưởng rất tốt. Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là đất đã bị ô nhiễm, thực vật gieo trồng xuống đều bị biến dị, có tính bất ổn rất cao. Chúng tôi trước đó đều lựa chọn phương pháp để thổ hệ dị năng giả tạo ra đất, vấn đề chính là, sức người có hạn, sức sản xuất cũng có hạn, chúng tôi không thể nào trong khoảng thời gian ngắn tạo ra đủ đất để trồng ra sản lượng lớn lương thực. Cậu có nghĩ ra biện pháp nào khác không?”

Kỳ thật, Tiêu Tử Nhiên nhắc tới vấn đề đất trồng, Sở Thiên lập tức nghĩ tới phương pháp giải quyết, nhưng mà hắn không có lập tức đưa ra, mà bắt được trọng tâm câu nói trong lời của Tiêu Tử Nhiên: “Tiến sĩ?”

Lo lắng Sở Thiên vừa trở về, không nắm bắt được tình hình, Âu Dương Cảnh liền phổ cập khoa học cho hắn.

Thì ra khi căn cứ vừa thành lập không bao lâu, mọi người ngay tại thành trấn phát hiện một số hạt giống cây nông nghiệp.

Vấn đề lương thực đương nhiên là vấn đề hàng đầu cần giải quyết, cho nên Tiêu Tử Nhiên từ sớm đã tiến thành thử nghiệm.

Bùi Thiên Hành thân là một trong hai mộc hệ dị năng giả duy nhất trong căn cứ, dĩ nhiên bị Tiêu Tử Nhiên sai đi tiến hành công tác ở phương diện này, thổ hệ dị năng giả cũng bị gỡ bỏ nhiệm vụ chiến đấu, và được chia làm hai nhóm, một nhóm đi hỗ trợ tu sửa tường thành, một nhóm khác thì phụ Bùi Thiên Hành, đi trồng trọt.

Thực vật đều có thể thúc đẩy sinh trưởng và gieo trồng, chỉ là hoặc nhiều hoặc ít sau khi cây lớn đều xảy ra một chút biến dị, ban đầu, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, chiêu mộ người tình nguyện ăn thử.

Người dùng xong thức ăn đa số đều xuất hiện một ít phản ứng khác thường, nghiêm trọng nhất là tiêu chảy đến hư thoát.

Trải qua một đoạn thời gian không ngừng cố gắng cải tiến, khoai tây sản xuất ra vẫn có chút tác dụng phụ, chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, hơn nữa bởi vì sức người có hạn, vẫn không thể cho sản xuất đại trà.

Mãi đến khi một ngày nào đó, ngoài thành xuất hiện một ông cụ mặt xám mày tro run run rẩy rẩy đi tới ngoài thành, đi theo sau là hai người thanh niên còn chật vật hơn cả ông, thời điểm xét duyệt thân phận, thì nói mình là tiến sĩ ngành Nông lâm học, hai người kia là nghiên cứu sinh của ông.

Tin tức này dùng tốc độ nhanh nhất rơi vào tay của Tiêu Tử Nhiên. Một đoạn thời gian này, hắn dùng số tiền lớn chiêu mộ nhân sĩ có liên quan, chỉ là người hữu dụng tìm được thì không có bao nhiêu, tiến sĩ này là người đầu tiên, Tiêu Tử Nhiên thậm chí còn tự mình đi tiếp đón.

Thứ nhất biểu thị sự tôn trọng, thứ hai cũng kiểm tra thử xem đối phương có phải tiến sĩ hàng thật hay không.

Tiến sĩ kia họ Tỉnh, tất cả mọi người đều gọi hắn là tiến sĩ Tỉnh. Quả thật là tiến sĩ của đại học Nông Lâm Nghiệp J thị, sau mạt thế cũng từng được chính phủ mời tiến hành nghiên cứu giống cây nông nghiệp an toàn sau mạt thế.

Ngày đó tai hoạ lớn ập tới hắn và hai nghiên cứu sinh trốn ở trong phòng thí nghiệm đóng kín, lúc này mới may mắn thoát khỏi, sau khi mưa to ngưng, bọn quái vật chết hết không còn một móng, bọn họ mới lên đường đi tới căn cứ Thự Quang.

Thực ra, bọn họ vốn thị đi tới căn cứ Thiên Trạch trước, dù sao thì nơi đó cách J thị gần hơn, nhưng mà căn cứ Thiên Trạch ưu tiên chiêu mộ dị năng giả, tiếp theo là người thường có thân cường thể tráng.

Ba người bọn họ, một ông cụ hai thư sinh ốm yếu, đi tới bên kia, không ai để ý đến, đành phải tốn thêm ba ngày đi tới căn cứ Thự Quang.

Dọc đường gặp người lái xe tốt bụng cho bọn họ quá giang một đoạn đường, nếu không thấy thể trạng của bọn họ, có thể sống tới căn cứ Thự Quang hay không còn chưa biết.

Khi bọn họ đến nơi, điền vào chỗ trống ở mục nhân viên nghiên cứu khoa học của căn cứ Thự Quang, nghiên cứu cây nông nghiệp, cuối cùng cũng trở về con đường mang tính chất khoa học.

Dựa theo yêu cầu của tiến sĩ Tỉnh, Tiêu Tử Nhiên xây dựng cho hắn một phòng thí nghiệm, tuy rằng đơn sơ một chút, nhưng cũng may trang thiết bị cần thiết phải có đều được bố trí tương đối đầy đủ, kia phải quy công cho Toàn Hiểu Vũ đã để lại những vật tư kia cho Bạch Minh Hi.

Cuối cùng, không lâu trước đó, đã có thể thành công tạo ra một giống khoai tây an toàn mới, chúng nó ở trong ruộng thí nghiệm của căn cứ Thự Quang mang đến lần thu hoạch lớn đầu tiên.

Bởi vì vậy, lo lắng hiện tại của Tiêu Tử Nhiên, dĩ nhiên là mở rộng quy mô gieo trồng.

Sở Thiên hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Vấn đề đất bị ô nhiễm, tôi có biện pháp giải quyết. Nhưng mà bởi vì nguyên nhân không thể nói ra, tôi không thể nói cho mọi người biết nguồn gốc của phương pháp giải quyết.”

Hắn hơi áy náy nhìn hai người, tiếp tục nói: “Tôi cần mọi người xây dựng một cái hồ tưới, để thủy hệ dị năng giả hoặc là biện pháp khác mà mọi người có thể nghĩ đến, mỗi ngày trút đầy nước sạch vào, mọi người tìm một người đáng tin, mỗi ngày đổ một chai dung dịch do tôi cung cấp. Sau đó, dùng nước đã được đổ dung dịch tưới ruộng đất, tôi tin rằng, vấn đề đất bị ô nhiễm rất nhanh sẽ được giải quyết.”

“Về vấn đề dung dịch đó ở đâu ra, bởi vì sự tình quan trọng, tha thứ tôi không thể nói cho mọi người nghe.” Chuyện liên quan đến không gian của Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên không thể không cẩn thận.

“Nhất định phải là người đáng để tin tưởng!” Sở Thiên cường điệu: “Bởi vì chỗ tôi còn có một ít thứ muốn giao cho mọi người, hết thảy đều phải giữ bí mật.” Hắn cười khổ nói, đây là bí mật mang đến phiền não, cái gì cũng không thể nói, làm chuyện gì cũng không tránh khỏi trói chân trói tay.

Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh nghe xong, đều lâm vào trầm tư. Thực ra về chuyện Sở Thiên muốn giữ bí mật bọn họ đều hiểu. Mọi người dọc đường đi tới, trải qua mấy lần sống chết, đối phương là cái dạng người gì, trong lòng từ lâu đã biết.

Trên người Sở Thiên nhất định là có bí mật rất quan trọng, mới không thể nói ra, nhưng mà hắn nguyện ý đem bí mật chia sẻ một phần đã là mạo hiểm rất lớn, bọn họ đều có thể hiểu.

Thứ khiến bọn họ trầm tư là đang lo lắng chuyện làm sao để giữ bí mật tốt nhất.

“Như vậy đi, chuyện đổ dung dịch, cứ giao cho tôi, tôi bình thường phụ trách tuần tra các hạng mục trụ cột xây dựng căn cứ, tôi đi cũng không khiến người ta để ý, cũng có thể khiến bí mật này chỉ có ba chúng ta biết.” Âu Dương Cảnh mở miệng nói.

Nghe vậy, Tiêu Tử Nhiên cũng gật đầu.

Sở Thiên cười: “Như vậy là tốt nhất.”

“Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chúng ta nói tiếp chuyện thứ hai.....” Tiêu Tử Nhiên mở miệng chuẩn bị chuẩn bị sang hạng mục kế tiếp lại bị Sở Thiên ngắt lời.

“Từ từ. Nếu đã mở đầu, thì để tôi nói chuyện này đi. Lần này tôi và Hiểu Vũ trở về, còn mang theo một món đồ.” Hắn từ trong cái bao tùy thân lấy ra hai cái bình, trong hai cái chai vốn là chai nước khoáng hiện tại đang chức đựng chất lỏng màu xanh đặc sệt.

“Đây là cái gì?” Nhìn thứ chất lỏng khả nghi kia, Tiêu Tử Nhiên nhíu mày nhìn nó.

“Đó là dung dịch mà tôi nói. Hiệu quả — ” Sở Thiên cố ý dừng một chút, ánh mắt đảo qua biểu cảm của hai người: “Cùng hiệu quả như tinh hạch nhưng mà lợi hại hơn tinh hạch!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh nhìn hai cái chai kia lập tức sáng rực lên, hô hấp của Tiêu Tử Nhiên thậm chí còn ngừng lại trong giây lát: “Cậu nói tỉ mỉ một chút!” Giọng nói của hắn cao lên, có chút kích động.

Âu Dương Cảnh cũng điên cuồng gật đầu, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Sở Thiên.

Dưới cái nhìn chằm chằm như nhìn thấy thịt của hai người, dù cho là Sở Thiên cũng có chút không tự nhiên, hắn ho khụ khụ hai tiếng, hóa giải một chút xấu hổ trong lòng, mới nói tiếp: “Cũng như cũ không thể nói cho hai người nghe về nguồn gốc của nó. Nhưng mà cái thứ này đại khái có công hiệu bằng một mười ngàn khối tinh hạch thông thường, đề nghị pha loãng rồi mới sử dụng. Có thể dùng nước sạch pha loãng nó. Thứ này, chúng tôi mang về tới tận năm mươi bình.”