Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 8: Ngữ Ngưng




Cùng lúc đó, trong phòng nhỏ ở lầu một, hai cổ thi thể trong phòng khách vẫn không nhúc nhích nằm đó, sau khi Toàn Hiểu Vũ mang theo Lí Nam rời đi, tóc vàng tê liệt ngã xuống trên mặt đất không dám nhúc nhích. Cửa của cô gái kia lúc này chậm rãi mở, cô gái nhô đầu ra, lập tức, phát ra một tiếng thét chói tai. Lão thái thái vẫn luôn trốn ở trong phòng bếp cũng run rẩy đi ra, nhìn thấy khuôn mặt bị sụp một nửa của Vĩ Quang, nhất thời sợ tới mức ngã xuống dưới đất. Trong phòng còn có một cánh cửa vẫn luôn đóng kín lúc này từ từ mở ra. Một cô gái từ trong phòng đi ra, nàng tập tễnh bước, thân thể xích lõa, trên người, trên mặt, đều có dấu vết bị người đánh. Một dòng chất lỏng vẩn đục hòa lẫn với máu, từ hai chân nàng chảy xuống, để lại dấu vết trên đôi chân nhẵn bóng.

Đồng dạng nàng cũng nhìn thấy thi thể của Vĩ Quang. Sau khi nhìn thấy xác trên gương mặt chết lặng của nàng xuất hiện một loại vẻ mặt quái dị, tiếp đó bỗng nhiên cười ha hả. Tiếng cười pha lẫn sự thống khoái cùng thê lương. Lại thêm hai nữ nhân nữa đi ra nhìn thi thể của hắn mang theo vẻ mặt kinh hoàng, giống như cô gái kia nhưng chỉ khác là trên thân thể của họ chưa có nhiều vết thương.

Cô gái đi ra trước nhất, ngưng cười lạnh lùng mà quay đầu nhìn thoáng qua hai cô gái phía sau. Hai cô sợ tới mức lui lại một bước ôm lấy nhau. Cô gái không hề để ý tới các nàng, nàng trông thấy tóc vàng bị dọa sợ đang nằm bất động trong phòng khách. Nàng đi tới chỗ tóc vàng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong đống kim loại trên mặt đất, lấy ra một con dao gọt trái cây. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm tóc vàng, ánh mắt băng lãnh mà tàn khốc.

Tóc vàng vừa mới khôi phục tinh thần lại một lần nữa sợ hãi. Không lâu trước kia, hắn còn tùy ý rong ruổi trên người cô gái này, ánh mắt xấu xa sử dụng thủ đoạn hạ lưu độc ác chơi đùa. Mà thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa giờ, chỗ dựa vững chắc của hắn đã chết, cô gái từng nhu nhược nay lại giống như nữ tu la vậy đứng ở trước mắt hắn.

“Không..... Không phải...... Ngữ Ngưng, em...... Em hãy nghe anh nói....... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi........ Đều là bọn họ........ Là bọn họ......” Tóc vàng sợ tới mức khóc lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa. “Thực xin lỗi....?” Cô gái cười, hắn đang nói xin lỗi. Sau khi bị thương, tại thời điểm nàng cầm con dao nhỏ, hắn nói xin lỗi. Ở trong tòa nhà này, cơ hồ mỗi hộ gia đình đều ở đây hơn hai mươi năm. Ngày thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, mặc dù có chút mâu thuẫn cùng khắc khẩu, nhưng tóm lại bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người đến cuối cùng cũng hòa thuận chung sống. Vài ngày trước, nàng vẫn cho rằng là như vậy.

Thanh niên trước mắt này, cho dù qua lại không nhiều, mọi người coi như là cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn. Ở bên ngoài gặp, nàng tốt xấu gì cũng cười gật gật đầu gọi hắn một tiếng anh. Mà hắn? Hắn đã làm cái gì? Ngày đó, ngày 04 tháng 01 như một cơn ác mộng vậy! Từ hôm đó bắt đầu, hết thảy đều kết thúc, nàng vốn có một cuộc sống tốt đẹp nhưng đều do đám người này bóp nát hết.

Ngày đó đã xảy ra tai họa kỳ lạ. Bầu trời xuất hiện dị tượng, vốn bà nội khỏa mạnh vô cùng đột nhiên mê man sau khi tỉnh lại liền biến thành quái vật ăn thịt người, một ngụm cắn đứt yết hầu của mẹ. Sau đó mẹ cũng biến thành quái vật. Nàng và ba ba cùng nhau liều mạng mới đem mẹ và bà nội đuổi ra khỏi nhà. Xuyên qua cửa sổ nhìn thấy thân nhân biến thành quái vật lòng của nàng vô cùng phức tạp.

Trên đường, quái vật cũng nhiều lên, bên ngoài không ngừng phát sinh tai nạn, nhà hàng xóm cũng phát ra tiếng đánh nhau nhưng nàng và ba ba chưa từng dám mở cửa đi ra ngoài nhìn thử. Quái vật trong hành lang cũng nhiều lên, nàng nhìn thấy dì Từ cách vách cùng bác Trương ở đối diện cầu thang. Dì Từ cầm một vật thể gì đó gặm cắn, chờ nàng nhìn rõ trong tay dì Từ là gì, lập tức ở bên cửa sổ nôn thốc nôn tháo. Thứ mà dì Từ ăn, là đứa con trai hai tuổi của dì. Nàng không biết mình đã vượt qua một ngày kinh khủng kia như thế nào. Buổi trưa hôm sau, trong hành lang truyền đến tiếng động, một nam nhân xa lạ thao túng vũ khí kim loại kỳ quái đem đám quái vật trong hành lang toàn bộ giết chết hết, bao gồm cả mẹ và bà nội của nàng.

Phía sau nam nhân là tráng hán xa lạ và anh trai tóc vàng ở dưới lầu. Vốn nàng và ba ba cho rằng họ được cứu rồi, nhưng không ngờ được hết thảy chỉ mới là mở đầu cho bi kịch. Nam nhân xa lạ mang theo tóc vàng giết hết đám quái vật một tầng lại một tầng, bọn họ đem thi thể của quái vật quăng đi, khóa kỹ cửa chính ở dưới lầu. Những người may mắn còn sống trong tòa nhà lúc này mới có dũng khi mở cửa đi ra quan sát. Cái nam nhân xa lạ kia, ngay từ đầu biểu hiện vô cùng thân thiết hắn kêu gọi mọi người vệ sinh hành lang, rửa sạch những gian nhà mà toàn gia đã chết hết.

Hắn nói, hiện tại mạt thế đã đến, bên ngoài một mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là quái vật ăn thịt người, mọi người phải đoàn kết cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Nhóm người hoảng loạn giống như thoáng cái có người làm chỗ dựa tinh thần tích cực phối hợp theo mệnh lệnh của hắn. Mãi cho đến không lâu trước đây ông Triệu bởi vì một vấn đề nào đó cùng nam nhân tranh chấp, lão nhân một đời cố chấp không biết nhượng bộ ra sao, đỏ mặt tía tai giơ quải trượng giống như giáo huấn tiểu bối vậy, tính dạy bảo hắn một chút.

Sau đó, đầu của ông Triệu liền bay lên, máu tươi văng cao, thời điểm lão ngã xuống còn duy trì tư thế giơ quải trượng. Làm cho đám người nhất thời lặng ngắt như tờ.

Trên mặt của hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ được nụ cười thân thiết ấy, sau khi ông Triệu ngã xuống, hắn cười với mọi người nói: “Mọi người tiếp tục đi, tranh thủ trong ngày hôm nay rửa sạch sẽ nha.” Cùng ngày đó, cả tòa nhà đều được thu dọn đến vô cùng sạch sẽ phảng phất như trước khi mạt thế đến vậy. Sau đó, chị Tiền tầng bốn bị bọn họ từ trong nhà kéo ra lôi xuống dưới lầu một, lầu hai cũng truyền đến tiếng động, dưới lầu vợ chồng Chu gia may mắn còn sống, vợ thì không thấy, chồng thì bị cắt đứt cổ họng nằm ở trong phòng khách nhà mình.

Kế đó, cánh cửa nhà nàng bị người ta gõ vang liên tục. Nàng và ba ba ý đồ tìm mấy thứ gì đó ngăn ở cửa chính, thế nhưng tất cả đều vô dụng, cái khóa ở cửa đột nhiên hóa thành nước bùn, tên nam nhân cường tráng kia trực tiếp tông cửa đi vào. Tóc vàng cười hì hì đến kéo nàng trong miệng bảo em gái Ngữ Ngưng đi tới nhà anh chơi nha.

Nàng giãy giụa, phản kháng, lại bị nam nhân cường tráng kia tát một cái làm cho mê man, giữa lúc mơ hồ, nàng nhìn thấy nam nhân kia vẫn cười dịu dàng như trước, mà ba ba nàng, lùi lại chỗ góc nhà, đầu không dám ngẩng lên. Đó chính là ba ba mà nàng thương yêu nhất a! Lúc nguy hiểm, hắn lại lựa chọn tự bảo vệ mình, ngay cả dũng khí để bước ra cứu nàng cũng không có, quỳ xuống cầu xin người ta buông tha cho bọn họ cũng không làm được. Đây là ba ba của nàng!

Một khắc kia, nàng nghĩ, vì cái gì người bị bà nội cắn đứt cổ họng không phải là ba ba chứ? Thời điểm đi ngang qua nhà Lí gia, cánh cửa mở ra, bác Lí quơ một con dao nhỏ, phẫn nộ yêu cầu bọn họ thả nàng. Thật sự buồn cười, khi nàng cần người giúp đỡ nhất, người đầu tiên lao tới không phải ba ba nàng, mà lại là hàng xóm ít qua lại nhất.

Bác Lí đương nhiên cũng không phải là đối thủ của nam tử kia, rất nhanh, con dao mà bác Lí mang theo, lại cắm vào trong bụng của bác ấy. Mà nam tử kia vẫn luôn tựa tiếu phi tiếu, trong nháy mắt trong thấy Lí Nam, con ngươi sáng rực lên. Sau đó, bọn họ bỏ lại bác Lí, đem Lí Nam và nàng mang đi. Chuyện xảy ra sau này so với ác mộng còn đáng sợ hơn. Nàng bị nhốt ở trong phòng nhỏ kia, bọn họ làm nhục nàng, nàng phản kháng, bọn họ liền đánh nàng. Tên nam nhân cường tráng và tóc vàng kia, dùng hết tất cả thủ đoạn hạ lưu để tra tấn nàng.

Nàng cũng từng cầu cứu kẻ khác, thế nhưng cái người mà nàng mỗi ngày gọi là Từ lão thái thái vẫn đứng ở bên cạnh nam tử, lấy lòng bọn họ, vì bọn họ bày mưu tính kế. Cháu gái của lão thái thái lại ở bên cạnh bọn họ hò hét trợ uy. Hai người chị gái kia và nàng bị nhốt cùng nhau, dưới vài câu uy hiếp cưỡng bức, cư nhiên lại giúp đỡ bọn họ đè thân thể của nàng lại.

Đây là địa ngục nhân gian có phải không? Để lộ sự dữ tợn, lạnh lùng, và tràn đầy ác ý.

Dưới gương mặt quen thuộc đó, trái tim trong ngực của bọn họ được làm từ cái gì? Sao có thể nhẫn tâm như vậy? Nàng vẫn luôn tự hỏi về chuyện này. Mãi đến khi — Ngoài cửa phát ra tiếng đánh nhau, nàng nghe thấy được tiếng tóc vàng cầu xin tha thứ. Cái người đã từng cười ác độc tra tấn nàng vô cùng tàn nhẫn lại cậu xin người ta tha thứ. Nàng giãy giụa đứng lên, mở cửa ra, đi từng bước đến trước mặt của tóc vàng.

Cái người từng thi ngược nàng, hiện tại đang ở dưới chân nàng cầu xin, hắn khóc rống, hắn nói xin lỗi. Giờ phút này hắn có vẻ như nhỏ yếu dễ bắt nạn, chỉ cần nàng động con dao găm trong tay là có thể lập tức cắt đứt cổ họng của hắn, chấm dứt sinh mệnh đê hèn của hắn. Nàng lại nhìn những người còn lại trong phòng này, các nàng mỗi người nhìn nàng đều mang theo vẻ sợ hãi và kinh hoàng. Thời điểm ánh mắt nàng quét qua bọn họ, bọn họ đều co rúm lảng tránh.

Thì ra là thế, chỉ cần như vậy là có thể. Chỉ cần so với bọn họ mạnh hơn, chỉ cần mạnh hơn một chút, bọn họ liền nguyện ý chịu sự bài bố của người đó. Thì ra chỉ cần là như vậy! Đây chính là cái được gọi là mạt thế a!

Được rồi! Hoan nghênh mọi người đến với mạt thế! Địa ngục bắt đầu rồi! Cô gái cười, cười đến vô cùng rực rỡ. Nàng nghĩ một chút, đi tới cửa phòng của “Em họ”, nàng là cháu gái của Từ lão thái thái, cái tên nam nhân thần bí Vĩ Quang kia hình như là anh họ xa của nàng. Trước mạt thế, Vĩ Quang mang theo nam nhân cười tráng kia đến thăm bà con, đúng lúc vượt qua một hồi biến dị kia.

Cô gái đến gần làm cho “Em họ” kia hoảng sợ đủ kiểu, nàng thét chói tai lui về phía sau. Cô gái một phen tóm lấy cổ áo của nàng, đè đầu của nàng đập lên trên tường một cái, sau đó nói: “Câm miệng, đừng để cho tao nghe thấy tiếng của mày. Bằng không, tao sẽ đem chuôi dao này cắm vào trong miệng của mày, xuyên qua cổ họng của mày.”

Ánh mắt của “em họ” trong nháy mắt dại ra, sau đó lập tức ngậm miệng lại, thân thể mềm yếu dựa vào tường xụi lơ. Cô gái có chút vừa lòng gật đầu, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Ai cũng không được phép rời đi!”. Chờ nàng tắm rửa xong, thay quần áo của “Em họ” đi ra, phát hiện mọi người đều còn ở đây, thật sự không dám rời khỏi. Kỳ thật trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, nàng chỉ nói như thế, trong đám người bọn họ trừ bỏ tóc vàng ra, toàn bộ đều không có bị thương, thừa dịp nàng tắm rửa, bỏ chạy khỏi nơi này quay về nhà của bọn họ cùng lắm là tốn vài phút mà thôi.

Nga, đây chính là nhà của Từ lão thái thái và “em họ”. Cô gái cười châm chọc, kỳ thật, nàng đã nghĩ ra được một cách tốt để đối phó với bọn họ, cho dù các nàng có chạy cũng chẳng sao cả. Chỉ là không ngờ bọn họ lại không bỏ chạy. Cô gái lần nữa đi tới trước mặt của tóc vàng, tóc vàng hoảng sợ “a a” gọi bậy, nói không thành câu. Cô gái nắm lấy tóc của tóc vàng, đi ra ngoài cửa. Cửa chính đã bị phá hủy, ván cửa nằm trên mặt đất. Không biết nàng lấy đâu ra khí lực thuận lợi kéo đầu tóc vàng ra ngoài. Kim loại cắm trên người tóc vàng, lại một lần nửa chui vào trong thịt càng sâu, tóc vàng kêu rên vang vọng khắp hành lang.