Cùng lúc đó.
Bùi Thiên Hành mang theo hai dị năng giả, xen lẫn trong đám người ngoài thành, không ngừng quan sát đến tình trạng lối vào.
“Đội trưởng, với tình hình trước mắt, chúng ta rất khó trà trộn vào thành. Vậy phải làm sao bây giờ? “Một gã dị năng giả lo âu nói.
“Đừng nóng vội, chờ một chút xem.” Bùi Thiên Hành nhìn chằm chằm cửa thành bình tĩnh đáp.
“Nhưng mà......” Một tên dị năng giả khác cũng lập tức nói, bọn họ nóng lòng a, cả hai và Bùi Thiên Hành khác nhau, bọn họ còn có vợ con ở trong thành.
Tính toán thời gian, Viên Thiệu Hoa khẳng định đã trở về bên cạnh Viên Long, nếu Viên Thiệu Hoa cáo trạng với Viên Long, người nhà bọn họ nhất định sẽ chết!
Bùi Thiên Hành đối với cục diện này có cái nhìn của bản thân, nhưng cũng không có biện pháp nói thêm cái gì với hai người đồng bạn nóng lòng đến sắp mất đi lý trí.
Chỉ có thể đánh gãy lo lắng của đồng bạn: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Lời nói vừa dứt, nơi chân trời xa xa liền thổi tới một đám mây đen vừa to vừa dày, giống như một tòa núi lớn vậy, có chút đè ép khiến người không thở nổi.
Tốc độ di chuyển của nó cực kỳ nhanh, càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng lớn.
Rất nhiều người ngoài thành bị dị tượng này thu hút đứng lên nhìn vài lần.
Bất quá trong mạt thế thời tiết kỳ quái rất nhiều, mọi người cũng chỉ tò mò mà thôi, cũng không quá chú ý và xem trọng.
Nhưng mà, Bùi Thiên Hành sau khi nhìn thấy đám mây đen đó, dự cảm bất an trong lòng cuồn cuộn bốc lên, đó là một loại cảm giác sợ hãi mang theo áp lực. Giống như đám mây đen kia là chiếc hộp Pandora* vậy, một khi mở ra, sẽ thả ra điều xấu và tai họa.
Lúc này, cửa thành có biến hóa mới. Có vài người mặc chế phục đi ra.
Bùi Thiên Hành mắt sắc lập tức liền nhận ra đó là thân vệ bên cạnh Viên Long.
Mấy người kia đi thẳng đến đám người Lôi Sư, giống như từ sớm đã nhận được tin tức và tình báo.
Bọn họ đi qua cùng Lôi Sư hàn huyên vài câu, chỉ thấy Lôi Sư xoay người nâng Gia Luân Hủ một thân vết máu loang lổ dậy, theo mấy người kia, cùng vào thành.
“Nguy rồi.” Hai gã dị năng giả kia cũng đồng thời nhận ra thân vệ, Viên Thiệu Hoa một đường cùng mấy người Lôi Sư thân cận, hiện tại thân vệ Viên Long đem Lôi Sư và Gia Luân Hủ tiếp đi rồi, chuyện bọn họ vứt bỏ Viên Thiệu Hoa dù thế nào cũng không thể che giấu được.
“Xong rồi xong rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Con tôi mới bảy tuổi......”Người nọ lo lắng đi vòng vòng, ánh mắt xin giúp đỡ vẫn dừng lại trên người Bùi Thiên Hành.
So với động tác của Viên Long, Bùi Thiên Hành càng quan tâm đám mây đen quỷ dị kia. Hắn không biết, cũng vô pháp phỏng đoán, nó sẽ mang đến cái gì.
Hắn có hơi thở dài một hơi, nói với hai người đồng bạn: “Tôi biết một đường vào thành bị niêm phong, có thể sẽ tìm được chỗ đột phá. Chúng ta chỉ có thể thử vận may, vào thành rồi nói sau.”
Hai người kia đều gật đầu đồng ý, hơn nữa lập tức xuất phát. Kỳ thật, trong lòng bọn họ đối với Bùi Thiên Hành cũng không phải không có oán giận, nếu như, nếu lúc ấy không nghe lời hắn vứt bỏ Viên Thiệu Hoa, có lẽ..... Có lẽ bọn họ đã vào được thành rồi đi?
Nhưng mà loại oán giận và suy đoán này chỉ có thể tạm thời chôn sâu ở đáy lòng, việc đã đến nước này, chỉ có thể dựa vào Bùi Thiên Hành trợ giúp bọn họ giải cứu người nhà.
Trong căn cứ.
Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên chia làm hai đường hai người phân biệt đi tìm Thái Viễn Hàn và Viên Long.
Toàn bộ J thị bây giờ còn có gần một triệu dân cư, không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết trong mờ mịt được.
Huống hồ, đoàn đội bọn họ mới có thêm hai mươi người, sức lực quá nhỏ bé, cho dù là hiện tại có chạy trốn thì có trốn được bao xa? Nếu gặp phải tang thi triều thì sao? Có bao nhiêu tỉ lệ sống sót?
Cho nên không bằng nỗ lực thông báo tin tức, huy động toàn bộ người đến chống lại, cơ hội sống sót có thể sẽ lớn thêm một chút.
Nhà chính Thái gia.
Nhìn thấy Sở Thiên đi tới Thái Viễn Hàn cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng mà, Sở Thiên căn bản không nói những lời khách sáo với hắn, mà trực tiếp đi vào nội dung: “Trưởng quan Thái, làm phiền, hiện tại tình hình khẩn cấp, cho nên dù trời đã tối vẫn đến quấy rầy. Ngài biết tôi là dị năng giả tinh thần hệ, tôi có thể cảm giác được có lượng lớn tang thi và thú biến dị đang tập trung tại J thị. Chúng ta đang đứng trước mối nguy hiểm rất lớn. Nếu như ngài không tin, xin mời lập tức phái người ra ngoài thành tra xét. Hành động lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đến đủ loại động vật, có dấu vết để đi theo.”
Thái Viễn Hàn sửng sốt sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn vốn đang tưởng là Sở Thiên một mình đến quy phục, nào biết đâu rằng hắn mở miệng liền phóng một trái bom nguyên tử như thế.
Chuyện lớn như vậy, Thái Viễn Hàn đương nhiên không có khả năng bằng vào mấy câu nói của Sở Thiên liền tin tưởng hắn, bất quá hắn quen làm bộ làm tịch trên mặt vẫn là bộ dáng hết sức tin tưởng Sở Thiên nói: “Cụ thể là tình huống gì? Vì sao lại phát sinh chuyện này? Số lượng chúng nó đại khái có bao nhiêu?”
Bên này vừa hỏi, bên kia, trộm đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, người nọ tiếp được tín hiệu, hơi gật đầu một cái liền lặng lẽ từ trong góc phòng lui ra ngoài.
Động tác nhỏ bé này cũng không có tránh được ánh mắt Sở Thiên, hắn vẫn làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả, nhưng trong lòng cảm thấy Thái Viễn Hàn này thật sự không đủ đại khí.
Cho dù hắn quang minh chính đại phái người đi thăm dò, Sở Thiên cũng hiểu được đó là hiển nhiên, ai lại vô duyên vô cớ liền tin tưởng một người quen biết không đến một ngày?
Nhưng hắn không nên đem chuyện vốn quang minh chính đại biến nó thành lén lút vụng trộm, thật sự là quá mức không phóng khoáng, không đủ phong độ của một đại tướng.
Biểu hiện của Thái Viễn Hàn khiến Sở Thiên lo lắng cho lần hợp tác này. Nhưng mà không có cách nào, trước mắt chỉ có thể tận lực đoàn kết hết thảy lực lượng có thể đoàn kết, vì nhân loại tranh thủ một đường sinh cơ.
Cho nên Sở Thiên vẫn nghiêm túc cẩn thận miêu tả tình huống mà hắn cảm nhận được, đương nhiên không có nói chuyện S thị bị oanh tạc, đó là Toàn Hiểu Vũ ‘nhìn thấy’.
Bởi vậy, hắn chỉ là mịt mờ nhắc tới ngọn nguồn của loại dị tượng này, có lẽ đến từ S thị.
Sở Thiên vốn cho rằng, nói xong hắn có thể rời đi, phỏng chừng Thái Viễn Hàn sẽ tích cực điều tra chuyện này, hơn nữa triệu tập phụ tá thương nghị đối sách.
Sở Thiên không có nói phải liên kết với thế lực của Viên Long, nhưng hắn tin rằng phàm là một thượng vị giả có trí tuệ sau khi nhìn thấy tình thế rõ ràng, đều sẽ không chút do dự đưa ra quyết định như vậy.
Dù sao đối diện với sự sinh tử của toàn thành hơn một triệu người, những việc bẩn thỉu và tranh quyền của bọn họ trong lúc đó là hết sức nhỏ bé. Nếu như toàn thành ai cũng chết sạch, vậy bọn họ tranh đấu cũng không có ý nghĩa.
Nhưng mà khiến Sở Thiên có chút thất vọng chính là, sự việc cũng không có phát triển như là hắn dự đoán.
Thái Viễn Hàn tuy rằng tỏ ra có vẻ xem trọng chuyện này, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít có vẻ không quan trọng. Ngược lại cùng Sở Thiên tán gẫu khung phòng ngự hiện tại của căn cứ J thị, cùng với số lượng dị năng giả mà J thị hiện có. Thuận tiện hỏi thăm đoàn đội hiện tại của Sở Thiên.
Có lẽ hắn đối với phòng ngự của J thị rất là tự tin, cho nên hắn không hề sốt ruột có hành động khác.
Nhưng Sở Thiên lại cảm thấy thời gian quý giá không muốn tiêu hao trên người hắn ta, chỉ có thể tùy ý có lệ, vẻ mặt lo lắng nôn nóng cũng không chút che giấu thầm nghĩ mau chóng chấm dứt câu chuyện rồi đi.
Thái Viễn Hàn thật là kéo dài tới khi người hắn phái ra đi tra xét trở về mới thả Sở Thiên đi.
Thời gian kéo dài đến tận hai tiếng đồng hồ, Sở Thiên cũng cố không thất lễ, nhanh chóng rời khỏi nhà chính Thái gia, cấp tốc đi về nơi mình tạm ở.
Bên mình cũng không hề thuận lợi, ở trong mắt Thái Viễn Hàn, miêu tả của Sở Thiên cũng không thể khiến hắn cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vẫn đang tin rằng lấy phòng ngự kiên cố vững chắc của J thị trước mắt là đủ để chống đỡ tang thi triều này. Cho nên hắn vẫn cứ không thể buông bỏ ý nghĩ tiếp tục tranh đấu với Viên Long.
Hiện tại Sở Thiên chỉ hy vọng bên tên bác sĩ có thể thuận lợi một chút, hy vọng Viên Long có thể xem trọng chuyện này, thúc đẩy hợp tác mọi mặt, tích cực bố trí phòng ngự J thị.
Nếu như thái độ của Viên Long cũng giống như Thái Viễn Hàn, bọn họ cũng chỉ có thể thi hành hạ sách, bọn họ tự mình mang theo đội dẫn đầu ra khỏi thành thoát đi, vì bản thân tranh thủ một đường sinh cơ.
Trở về biệt thự, Sở Thiên phát hiện, chỗ giao lộ có một bóng người đang đứng, nhìn thấy hắn liền từ xa chạy lại.
Là Toàn Hiểu Vũ, thời gian Sở Thiên đi có hơi lâu, cậu lo lắng liền một mình chạy ra giao lộ chờ.
Trong lúc này, một đám mây đen to lớn đã bao phủ bầu trời J thị, một mảnh dày đặc đen ngòm xơ xác lại tiêu điều.
Biến dị đã bắt đầu rồi, cái loại tâm tình sợ hãi đi đôi với lo lắng này khiến Toàn Hiểu Vũ khó chịu cực kỳ.
Giờ phút này xa xa trông thấy Sở Thiên trở về, Toàn Hiểu Vũ lúc này mới giống như tìm về trái tim vậy lập tức chạy như bay qua, lao vào trong lòng Sở Thiên.
Sở Thiên một phen tiếp được người, gắt gao ôm lấy, mới phát hiện toàn thân Toàn Hiểu Vũ lạnh như băng.
“Em ở bên ngoài đợi rất lâu sao?” Sở Thiên ngẩng đầu nhìn trời, hắn từ sớm đã phát hiện đám mây đen quỷ dị này, vốn trời không tính là rất lạnh, nó mới đến một hồi nhiệt độ không khí liền giảm xuống cực nhanh, Toàn Hiểu Vũ mặc không nhiều, hiện tại toàn thân đều lạnh buốt.
Toàn Hiểu Vũ hít hít cái mũi, lắc đầu thành thật đáp: “Không biết.” Cậu quả thật không biết đã qua bao lâu, chỉ đứng ở giao lộ vừa nhớ Sở Thiên vừa nhìn đám mây đen kia, sau đó liền trông thấy Sở Thiên đã trở về.
Sở Thiên ở hai bên má của cậu hôn hôn, cũng không nhiều lời, chỉ là đem người ôm càng chặt hơn, sau đó mang theo người đi vào trong, vừa hỏi: “Tên bác sĩ đã trở về chưa?”
Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Từ sớm đã trở về.” Chính là bởi vì tên bác sĩ đã về lâu rồi lại không thấy bóng dáng của Sở Thiên, cho nên cậu nới sốt ruột đứng đợi ở ngoài biến mình thành hòn vọng phu.
HẾT CHƯƠNG 75
*Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống. (Theo Wikipedia.)