Sở Thiên nhíu mày: “Đại Hoa?” Tên này.....
“Chị Ngữ Ngưng trước kia có nuôi mèo, vốn là mèo lang thang, có một lần bị thương sắp chết, được chị Ngữ Ngưng cứu về nhà. Thời điểm đó em cũng thường xuyên cho nó ăn.” Lí Nam giải thích một chút.
Không lâu sau, một tang thi một mèo chậm rãi đi tới rất gần chỗ mọi người mới dừng lại.
Không ai lùi bước, mọi người đột nhiên đều trở nên vô cùng thương cảm, một loại cảm xúc bi thương lan tràn trong mọi người. Trong đám người có hai nũ nhân, đột nhiên ôm đầu khóc rống lên, như là bị kích thích vậy, khổ sở cực kỳ.
“Nàng ta đang tác động vào cảm xúc của chúng ta!” Sở Thiên nói đại khái hắn và Toàn Hiểu Vũ là hai người duy nhất không chịu ảnh hưởng.
Sở Thiên lần thứ hai ý đồ tiếp nối tư duy của Ngữ Ngưng, lúc này đây, không có đại lượng tin tức gì cả, mà khi tiếp cận nàng, tinh thần lực của hắn không chút lưu tình bị đánh văng.
Con mèo biến dị tên Đại Hoa kia, hình như phát hiện ý đồ dùng tinh thần lực để tiếp cận của Sở Thiên, cũng rất không hảo ý gào thét với Sở Thiên một tiếng, thanh âm kia vang dội như hổ gầm.
Sở Thiên chỉ cảm thấy đầu tê rần, không tự chủ được mà lui về phía sau một bước. Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng đưa tay ra đỡ Sở Thiên.
Ngay vào lúc này, Lí Nam không hề báo trước mà ngã xuống. Toàn Hiểu Vũ lại nhanh chóng chạy qua, một tay ôm lấy Lí Nam vào trong lòng.
Giờ phút này hai mắt Lí Nam nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn lại rất chặt, từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Răng nanh nó cắn chặt môi, giống như đang chịu đựng cơn đau đớn cực kỳ.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam.” Toàn Hiểu Vũ khe khẽ lay động Lí Nam, muốn đánh thức nó, đương nhiên, nhất định là vô ích.
Trông thấy Lí Nam ngã xuống, Sở Thiên cũng không tiếp tục khách khí, lại một lần nữa phát ra tinh thần lực, không phải thăm dò, mà là trực tiếp công kích.
Lúc này đây công kích vẫn như cũ bị cản trở, nhưng không thể chặn được Sở Thiên, ngay từ đầu, lực chú ý của Ngữ Ngưng hình như bị Lí Nam hấp dẫn, hiện tại cũng không nhận được một chi để đối kháng với công kích của Sở Thiên.
Hai cổ tinh thần lực vô hình mắt thường nhìn không thấy đang ở trên không trung dây dưa giao chiến, trong lúc nhất thời, đánh đến khó phân.
Mèo Đại Hoa biến dị kia rốt cục cũng tại một khắc xao động nó nhảy dựng lên, mang theo Ngữ Ngưng trên lưng trực tiếp đánh về phía Sở Thiên.
Không chịu thua kém, Toàn Hiểu Vũ trong một khắc đó cũng nhanh chóng vẽ trên yết hầu của hổ một đường kiếm. Mọi chuyện xảy ra gần như là cùng một lúc, nhánh cây của tên bác sĩ chắn trước mặt Sở Thiên, hình thành một lưới bảo vệ đơn sơ.
Những người bị cổ tinh thần lực kia làm ảnh hưởng đến cảm xúc trong nháy mắt biến mắt, hai cô gái ôm đầu khóc rống xấu hổ hai mặt nhìn nhau. Các nàng vừa rồi đột nhiên nhớ tới thời gian mà người thân của các nàng phải chịu đau khổ khi còn sống, gần như bi thương không thể kiềm chế, nhưng loại cảm giác này lại đột nhiên biến mất.
Lí Nam cũng không bởi vì Sở Thiên công kích mà có vẻ chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt của nó càng thêm tái nhợt, hiện tại đang được Bạch Minh Hi ôm vào lòng.
Vẻ mặt của Bạch Minh Hi cũng vô thố. Kỳ thật, tất cả mọi người đã cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. Vô luận là sinh lý hay tâm lý, gần một giờ chiến đấu gian khổ hao hết khí lực của mọi người.
Cho dù là Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, cũng chỉ đang nỗ lực đánh một trận mà thôi, căn bản không có khả năng thắng, đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng mọi người tại giờ phút này.
Lúc này, Lục Trung Hạ bước tới, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Lí Nam, bạch sắc quang mang sáng lên, hắn tính dùng phương pháp của mình để giúp đỡ Lí Nam.
Không, không thể từ bỏ! Hành động của Lục Trung Hạ đánh thức mọi người giữa bi thương, trong lúc nhất thời, lại có thêm vài dị năng giả phóng dị năng đánh về phía Đại Hoa.
Đàn tang thi cách đó không xa, bởi vì lần công kích này, có xu hướng bắt đầu xôn xao, chúng nó loạng choạng kêu la gào thét, nhưng chung quy không có bổ nhào qua đây.
Lí Nam lúc này đang một mình trong một thế giới khác. Nó ở chỗ này thấy một đoạn ký ức hoàn chỉnh như một câu chuyện, đó là về chị Ngữ Ngưng.
Đó là đoạn ký ức thống khổ nhất, hắc ám nhất, không dám nhớ lại nhất, Lí Nam cũng là người tham dự, nó trông thấy bản thân, trông thấy cha.
Nó cũng nhìn thấy kẻ thi bạo ghê tởm và tàn bạo, người giả nhân giả nghĩa ích kỷ và tàn khốc. Nó còn nhìn thấy trái tim của chị Ngữ Ngưng, tràn đầy căm phẫn và cừu hận, còn có nơi sâu nhất trong trái tim, thủy chung không có mất đi nhân tính.
Nhưng, có lẽ vì chưa phai mờ nhân tính, đến cuối cùng lại hại chết chị ấy.
Lí Nam từng cho rằng, chị Ngữ Ngưng sẽ chậm rãi giết chết những người đó, thậm chí anh Hiểu Vũ cũng nghĩ là như vậy, chỉ là bọn họ ai cũng không nói ra mà thôi.
Trong nội tâm của Lí Nam, đối với những người đó tràn ngập khinh thường đồng thời vẫn có vài phần đồng tình. Nhưng mà, hiện tại nó thực sự không thể tiếp tục đồng tình những người đó.
Đúng vậy, chị Ngữ Ngưng đã khống chế bọn họ; chị Ngữ Ngưng cũng thường xuyên tra tấn bọn họ một chút; thế nhưng, ở trong mạt thế khủng bố, sau trận mưa to kia nhóm tang thi đều thăng cấp, chị Ngữ Ngưng cũng bảo vệ tòa nhà, bảo vệ người trong tòa nhà.
Bọn họ không có bất kỳ kẻ nào chết vì tang thi, thậm chí, dưới sự trợ giúp của chị Ngữ Ngưng bọn họ còn có thể thu hoạch được thức ăn.
Nhưng mà bọn họ cũng không có thỏa mãn.
Chị Ngữ Ngưng có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một con người mà thôi, đối mặt với một đám sài lang hổ báo bụng đầy tính kế, cuối cùng cũng có một ngày.
Bọn họ nghĩ biện pháp khiến nàng hôn mê, đám phụ nữ đó ở cái ót của nàng cắm một cái đinh bén nhọn, giúp đám súc sinh kia diễn lại cơn ác mộng của chị Ngữ Ngưng, bọn họ lăng nhục nàng, tra tấn nàng, lấy dao nhỏ rỉ sắt cắt khuôn mặt nàng, đem cây đinh cắm vào mắt trái của nàng, sau đó, dùng cây đinh cắm đầy trên đầu của nàng.
Huyết tinh, thống khổ, tra tấn ——— cừu hận!
Nhóm tang thi mất đi khống chế cấu xe cửa sắt, tràn vào tòa nhà, ai cũng chạy không được, bao gồm Ngữ Ngưng đang hấp hối.
Cho đến khi Đại Hoa bị biến dị trở về, mới nâng Ngữ Ngưng lên, rồi khỏi nơi tội ác và dơ bẩn.
Cái loại cảm xúc đau đớn, phẫn nộ và cừu hận chân thật như vậy, chân thật đến mức lây động Lí Nam.
“Chị Ngữ Ngưng!” Nó hô lên: “Chị Ngữ Ngưng!” Nó biết nàng đang nói cho nó nghe, nàng rất thống khổ, mỗi một ngày còn tồn tại, giống như địa ngục luân hồi, không thể thoát khỏi những ký ức hắc ám kia, mỗi ngày, chúng nó đều như phim ảnh từng đoạn từng đoạn thay nhau trình chiếu trong đầu nàng, khiến nàng phẫn nộ, khiến nàng tà ác.
Trong trí nhớ, chị Ngữ Ngưng thiện lương như thế nào tốt đẹp như thế nào.
“Chị Ngữ Ngưng!” Lúc này đây, khi tiếng la thoát ra khỏi miệng, Lí Nam mở mắt.
Ngữ Ngưng căn bản không có ý muốn tổn thương nó, chị ấy nhận ra nó, dùng phương thức của chị ấy, nói hết những thống khổ của nàng.
Nhưng mà sau khi nó mở to mắt, lại phát thiện anh Hiểu Vũ và Đại Hoa đã lao vào đánh nhau, hơn nữa là một cuộc chiến tuyệt không vui vẻ.
Ngữ Ngưng vào lúc này, bỗng nhiên ngã xuống từ trên lưng của Đại Hoa, mà Sở Thiên lúc này cũng ầm ầm ngã xuống, thậm chí Bạch Minh Hi không kịp tiếp được hắn.
Mà bên kia, Toàn Hiểu Vũ bị Đại Hoa quét ngang, ngã mạnh xuống đất, ngọ ngoạy hai cái, cuối cùng không còn sức đứng dậy. Bất động, toàn thân một chút hơi sức cũng không có, trước khi cậu tính thúc giục lực lượng của không gian, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Thiên và Lí Nam.
Một khi cậu ở trước mặt bao người sử dụng không gian, liền có nghĩa cậu sẽ không thể ở lại đoàn thể này nữa, có thể để cho người khác vào không gian hay không, hiện tại không có, về sau cũng không, rất đặc thù, cho dù cậu bởi vì vậy mà sống sót, cũng chỉ có thể giả chết rời khỏi đoàn thể này.
Chỉ khi cậu quay đầu nhìn, cậu nhất thời sợ hãi cực kỳ, Sở Thiên ngã xuống, Lí Nam lại điên cuồng chạy tới bên cạnh cậu.
“Tiểu Nam! Trở về đi! Đừng tới đây!” Toàn Hiểu Vũ quỳ rạp trên mặt đất quát.
“Tiểu Nam, trở về!” Bạch Minh Hi cũng cực kỳ hoảng sợ, trong nháy mắt hắn chạy qua đỡ Sở Thiên. Lí Nam lại chạy ra, ai cũng không ngờ đến, ai cũng không đề phòng.
Cũng là trong nháy mắt này, miêu trảo lần thứ hai quét tới, lúc này đây, trực tiếp cào về phía cổ của Toàn Hiểu Vũ.
“Đại Hoa! Không được! Dừng lại! Dừng lại a Đại Hoa!” Lí Nam vừa chạy vừa hô, sau đó bổ nhào lên Toàn Hiểu Vũ trên mặt đất, dùng thân thể nho nhỏ của mình bao lấy Toàn Hiểu vũ, ý đồ muốn dùng thân mình ngăn cản công kích của miêu trảo.
Thế mà, miêu trảo tại một phút đó lại thật sự dừng lại.
Lí Nam khi ngoảnh đầu lại, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. “Đại Hoa, không được, không được giết anh Hiểu Vũ. Chị Ngữ Ngưng, chị còn nhớ anh ấy đúng không, anh Hiểu Vũ đã cứu chị, anh ấy không phải là người xấu, chị không thể giết anh ấy.”
Lúc này, Ngữ Ngưng đã ngã xuống lại lảo đảo đứng dậy, nàng đứng bên cạnh hai người, con mắt còn sót lại chặt chẽ nhìn chằm chằm Lí Nam.
“Chị Ngữ Ngưng, em biết, em thấy hết rồi. Chị không muốn tổn thương em, em biết chị còn nhớ rõ em, Đại Hoa cũng nhớ rõ em.....”
“Có thể đừng làm tổn thương mọi người không? Bọn họ không phải người xấu, bọn họ không phải đám súc sinh kia. Em biết chị rất thống khổ, anh Sở Thiên và anh bác sĩ rất thông minh, để bọn họ giúp chị được không? Chị Ngữ Ngưng......”
Lí Nam khóc không thành tiếng, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, ngoại trừ có thể cảm nhận đau khổ của Ngữ Ngưng, nhưng không biết đi giải quyết đau khổ đó như thế nào, lời nói ra, cũng mang theo một chút tính trẻ con, có mưu đồ nhưng cũng hết sức chân thành.
Nó không muốn anh Hiểu Vũ chết, cũng không muốn mọi người chết, đồng thời lại hy vọng, có thể mượn khả năng của nhóm người lớn, giúp chị Ngữ Ngưng đang bị sự đau khổ che lấp.
Ở trong mắt nó, Ngữ Ngưng không phải tang thi, không phải quái vật đáng sợ, mà là một người bạn bè đang phải gánh chịu một nổi đau quá lớn cần sự giúp đỡ.