Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 52: Kiếm chuyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Tử Nhiên cũng nghe thấy tiếng súng vang lên, hắn gần như từ chỗ ngồi bắn dậy, cả giận nói: “Tên ngu nào nổ súng?”

Tả Lực lập tức lắc đầu: “Không phải là người của chúng ta, lão đại đặc biệt căn dặn không được tùy tiện nổ súng, huống hồ trong xe tiên phong toàn bộ đều là dị năng giả.” Mặc dù đội ngũ của bọn không phải ai cũng là dị năng giả, nhưng bằng vào sự ăn ý trong hợp tác và tố chất quân sự của bọn họ, cho dù là người thường cũng có sức chiến đấu rất cao.

Không lâu sau, chiếc xe đi đầu giảm tốc độ, những người phía sau biết, đây là muốn dừng xe.

Sở Thiên cùng Toàn Hiểu Vũ cũng xuống xe, vừa lúc gặp đám người Tiêu Tử Nhiên từ phía sau đuổi kịp, liền đồng loạt đi về phía trước.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Tiêu Tử Nhiên liếc mắt một cái liền thấy được Âu Dương Cảnh đứng ở bên cạnh chiếc xe đầu tiên, lập tức mở miệng hỏi.

Âu Dương Cảnh nâng nâng cằm, ý bảo bọn họ nhìn đằng trước. Trên mặt cũng không che giấu được lửa giận.

Phía trước năm trăm mét có một đám người và đàn tang thi nhỏ đang chiến đấu. Mấy dị năng giả đang chiếu đấu với tang thi, nhưng có một nhóm người chỉ trốn ở trong xe không ngừng nổ súng vào đám tang thi.

Tiếng súng càng mãnh liệt, tang thi tụ lại càng nhiều, dần dần lâm vào vòng vây của tang thi. Chiếc xe việt dã kia thấy không ổn lập tức tăng tốc vọt qua bên này, hiển nhiên bọn họ cũng thấy bên này có người.

“Chết tiệt!” Âu Dương Cảnh mắng chửi một câu, “Khốn nạn vương bát đản!” Những người đó rõ ràng là muốn họa thủy đông dẫn a!

“Đội trưởng Âu Dương, cho người làm nổ lốp xe của họ!” Tiêu Tử Nhiên không chút do dự quyết định, hắn mới không thèm để tâm sống chết của những người đó: “Những người khác chuẩn bị, trừ bỏ lái xe toàn bộ xuống xe, dị năng giả cũng được, dùng súng cũng được, một khi tiến vào tầm bắn, mặc kệ là người hay tang thi đều bắn chết hết cho tôi!”

Người bên Tiêu Tử Nhiên toàn thể chấp hành, đều tự mình tìm một vị trí tốt, chuẩn bị chiến đấu. Người bên Âu Dương Cảnh cũng xuống xe, chỉ là trước khi chấp hành mệnh lệnh, tất cả đều nhìn Âu Dương Cảnh thấy hắn gật đầu cũng nhanh chóng tiến vào vị trí của mình.

Tay súng bắn tỉa phản ứng nhanh nhất, gần như khi Âu Dương Cảnh gật đầu đạn của hắn liền bay vụt ra ngoài.

Thân xe việt dã kia ngay tức khắc lệch đi, chạy lên ven đường.

“Phốc!” Lại một tiếng súng vang lên, viên đạn thứ hai phá không mà đi, lốp xe trước còn lại cũng bị bắn trúng. Xe việt dã cuối cùng cũng chấm dứt cuộc hành quân, dừng lại bất động.

Mắt thấy dị năng giả bảo hộ đằng sau chiếc xe việt dã đã bị đàn tang thi nuốt gần hết, tang thi càng ngày càng nhiều, người trong xe việt dã tựa hồ nóng nảy, cầm một mảnh vải đưa ra ngoài cửa sổ dùng sức múa may, giống như đang xin viện trợ.

“Không cần để ý tới. Tang thi tiến vào tầm bắn thì nổ súng, đừng cố kỵ bọn họ.” Tiêu Tử Nhiên lạnh lùng nói, ý là không cần giết những người đó, nhưng cũng không cần tận lực né tránh bọn họ, coi bọn họ như không khí, chỉ cần giết tang thi, nếu trong quá trình có ngộ thương hay ngộ sát, thực xin lỗi, liên quan gì đến chúng ta?

Tay súng bắn tỉa nghe vậy, lại một súng xóa sạch mảnh vải đang múa may của bọn họ, tỏ vẻ cự tuyệt.

Người trong xe tựa hồ cũng không biết làm sao, mở cửa xe, tổng cộng sáu người, hình như lúc này mới tính chính diện nghênh địch.

“Chúng ta trước bất động, nếu bọn họ muốn đánh, cứ để bọn họ đánh một hồi, tay súng bắn tỉa có thể hiệp trợ bắn chết tang thi.” Lúc này đây là mệnh lệnh của họ Âu Dương Cảnh.

Tên bác sĩ cũng không có dị nghị gì. Vốn mục đích của bọn họ không phải là giết người, mà là giết tang thi, tang thi vốn là những người đó dụ tới, để bọn họ đi đối phó cũng là hợp tình hợp lý.

Bởi vì đám dị năng giả trước mặt, trên cơ bản đều là cấp 1 cấp 2, công kích đều là viễn trình trong bán kính hai ba trăm mét, nhóm tang thi còn chưa tiến vào cự li nhắm bắn, hiện tại có thể đánh xa như vậy cũng chỉ có súng ngắm.

Vì thế, hai tay súng bắn tỉa bên Âu Dương Cảnh đều tiến vào trạng thái chiến đấu, bắt đầu viễn trình bắn chết tang thi lại gần.

Lão Ô cũng gia nhập hàng ngũ ngắm bắn, ở trong đội của Tiêu Tử Nhiên, trừ bỏ Sở Thiên và Bạch Minh Hi ra thì hắn là người duy nhất từng trải qua huấn luyện súng ống, những người khác ở phương diện này đều là gà mờ, bao gồm tên bác sĩ.

Sáu người bên kia cũng không chậm trễ, có người cư nhiên từ trong xe lôi hỏa tiễn Nga* ra bắn, oanh tạc đàn tang thi.

Dị năng giả trước chiếc xe việt dã đã bị đàn tang thi bao phủ, bọn họ cũng không cố kỵ, hỏa tiễn từng cái từng cái bay về phía đàn tang thi.

Bên này mấy người Tiêu Tử Nhiên trợn mắt há hốc mồm, có hỏa lực như vậy, sao không chịu lấy ra sớm?

Phần kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, khi đám tang thi tới gần, cỏ dại trên mặt đất bên kia bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng càng dài càng cao, càng thô, sau đó giống như nhánh cây vậy bện thành lưới, đem nhóm tang thi chắn ở phía sau tấm lưới, rồi sau đó, người cầm hỏa tiễn từng pháo từng pháo ầm ầm bắn ra, nổ nát rất nhiều tang thi, số lượng tang thi bắt đầu giảm đi cấp tốc.

Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh hai mặt nhìn nhau, hai người đều câm nín. Có sức chiến đấu như vậy, còn chạy để làm gì? Chạy để làm gì! Bộ dạng ban đầu chật vật là có ý gì?

Kỳ thật giờ phút này, trong lòng Tiêu Tử Nhiên khiếp sợ hơn Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh chỉ là kinh ngạc về sự tương phản quá lớn của bọn họ mà thôi.

Mà Tiêu Tử Nhiên kinh ngạc vì có một dị năng giả cũng là mộc hệ dị năng, người khác có thể nhìn không ra, nhưng mà là một dị năng giả đồng hệ, Tiêu Tử Nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra, thực lực người kia quả thực mạnh hơn hắn nhiều!

Loại phát hiện này khiến Tiêu Tử Nhiên rất khó chịu, hắn cho rằng bản thân đã đủ cường, không ngờ tới còn phát hiện ra một người mạnh hơn mình, hơn nữa, song phương gặp nhau còn rất không thoải mái.

Người khác không nhìn thấy, nhưng mà Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tên mộc hệ kia mạnh hơn tên bác sĩ, tên bác sĩ đã ngưng trệ ở sơ kỳ cấp 3 quá lâu rồi, hơn nữa hắn thường phải xử lý sự vụ của đoàn thể, thời gian đi ra ngoài rèn luyện cũng ít hơn, lại không có tinh hạch để gia tăng thực lực, hơn nữa ở trong S thị lâu không thấy một đối thủ nào cường đại, khiến cho hắn trì trệ có một đoạn thời gian.

Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên nhìn nhau, không thể tiếp tục như vậy được! Song phương đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương. Người khác mạnh hơn mình, nói thế nào cũng không phải là chuyện tốt gì.

Cho nên, hai người một ánh mắt, coi như là câu thông hoàn tất, Sở Thiên lập tức đi gặp tên bác sĩ.

Những tinh hạch này trong hai tháng đã trữ không ít hàng, đã được Lí Nam tinh lọc, trước khi xuất phát, Toàn Hiểu Vũ phân cho bọn họ mỗi người một chút, dùng làm dự trữ. Không ngờ tới lại dùng tới nhanh như vậy.

“Cái gì vậy?” Tiêu Tử Nhiên trừng mắt thấp giọng hỏi, hắn đương nhiên biết Sở Thiên thần thần bí bí như vậy đương nhiên đó là chuyện mà hắn (Sở Thiên) không muốn người khác nghe được.

Sở Thiên tới gần bên tai Tiêu Tử Nhiên dùng thanh âm cực thấp, phổ cập cho tên bác sĩ cách sử dụng và công dụng của tinh hạch.

Từ ngữ cực ít nhưng lại khiến tên bác sĩ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Cư nhiên còn có vật như vậy?

Ngay sau đó, Tiêu Tử Nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Các người còn biết cái gì nữa? Các người rốt cuộc còn giấu bao nhiêu chuyện mà tôi không biết?” Hắn quả thật còn chưa đủ lý giải bốn người Sở Thiên, chỉ là trước đây hắn cảm thấy, điều đó không quan trọng.

Mãi đến ngày hôm nay, hắn mới phát hiện hắn thật sự không thể giải thích bốn người này! Trên người bọn họ đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật? Từ hôm nay trở đi, vấn đề này hình như trở nên có chút quan trọng.

“Anh quản nhiều như vậy làm gì? Bí mật của chúng tôi từ đầu đến cuối cũng là của chúng tôi! Cũng sẽ không hại anh! Có thời gian rảnh hỏi tôi, không bằng anh cầm bí mật này đi làm một cuộc giao dịch với đội trưởng Âu Dương đi. Cái này là thứ anh giỏi nhất mà.” Sở Thiên nói.

Quả thật, một khi đã biết đội ngũ bên mình đối với tinh hạch có nhu cầu, liền đương nhiên giấu không được những người khác, so với việc bị người ta phát hiện, không bằng thừa dịp hiện tại đi làm chút giao dịch, còn có thể trao đổi chút gì đó.

Đầu óc của Tiêu Tử Nhiên suy nghĩ cực kỳ nhanh, Sở Thiên vừa nói xong, hắn lập tức lĩnh hội được ý nghĩ bên trong, vung tay lên, gấp rút đi tìm Âu Dương Cảnh.

Tình hình chiến đấu phía trước vẫn đang kịch liệt, nhưng mà tang thi đã ít hơn phân nửa, đoạn, những người khác cũng là dị năng giả đều xuất chiêu, băng hệ, hai hỏa hệ, thổ hệ, lôi hệ, sáu người, cư nhiên tất cả đều là dị năng.

Nhưng mà rất rõ ràng, mạnh nhất trong bọn họ, vẫn là mộc hệ dị năng giả kia.

Mãi đến khi đánh không sai biệt lắm, cửa xe của chiếc xe việt dã kia lần nữa mở ra, một người chậm rì rì bước xuống.

Đ*t! Lại còn một người.

Âu Dương Cảnh cùng Tiêu Tử Nhiên đồng thời kinh ngạc, trước đó bọn họ cho rằng sáu người kia là toàn bộ, trong nhất thời xem nhẹ chiếc xe kia.

Người xuống xe chậm rì rì, thoạt nhìn rất tao nhã. Bởi vì khoảng cách quá xa, thấy không rõ tướng mạo, nhưng mà có thể nhìn thấy mái tóc hắn được cắt tỉa gọn gàng, hợp thời, một thân quần áo thời thượng trước mạt thế, hai tay cắm trong túi quần, lửng thững đi dạo phía sau sáu người. Trên mặt còn đeo kính râm, giày thoạt nhìn còn rất sạch, cách xa xa tất cả mọi người bên này đều có thể cảm nhận một khí chất trang nhã không nhầm vào đâu được!

HẾT CHƯƠNG 52

*Hỏa tiễn Nga:
  • Untitled