Hành động thuyết phục của Sở Thiên rất không thuận lời, cha xứ vẫn luôn ôn hòa đối với chuyện rời khỏi thánh đường có vẻ rất cố chấp.
Cho dù Toàn Hiểu Vũ lấy lí do là ‘gợi ý’ của chúa nói sắp có tai ương ngập đến, cha xứ cũng không bằng lòng rời khỏi đây. Hắn kiên định phải ở lại chỗ này.
Nhưng mà, hắn vẫn tin vào ‘gợi ý’ của chúa, hắn đi khuyên bảo nhóm tín đồ không nên ở lại với hắn, hãy đi theo nhóm người của Sở Thiên, hơn nữa, về sau lại có người sống sót tới thánh đường, hắn sẽ báo cho bọn họ ‘gợi ý’ của chúa sẽ khuyên bảo bọn họ rời đi.
Nhưng mà, trong bốn tín đồ, chỉ có hai người đồng ý rời đi, còn lại hai người kia tỏ vẻ, cho dù chờ đợi bọn họ là tử vong, cũng phải ở lại bên cạnh cha xứ. Bọn họ nguyện cùng cha xứ cùng nhau chờ đợi lời kêu gọi của chúa.
Mà hai người muốn rời đi kia không có chọn chung đội ngũ của Sở Thiên, một tên bác sĩ âm dương quái khí độc tài và một đám lính đánh thuê thoạt nhìn lạnh như băng bọn họ bằng lòng lựa chọn đoàn thể của Lôi Sư.
Đối với điểm này, Sở Thiên không có dị nghị gì, tuân theo nguyên tắc tự nguyện, thì tùy bọn họ chọn bên nào cũng được.
Tuy rằng tên bác sĩ nói, thời điểm tất yếu có thể trực tiếp buộc cha xứ đi, nhưng mà Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ cũng không tính làm như vậy.
Cha xứ không phải Tạ Minh Hiên, hắn là người có đại trí tuệ, hắn trung thành với tín ngưỡng của mình còn kiên định đi theo. Hắn có lẽ cũng lo lắng tới mọi hậu quả, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, hắn đối với sinh mạng của bản thân đã có sự nhận thức và lựa chọn, những người khác, không có tư cách để can thiệp.
“Cha xứ, cha thật sự không muốn cùng chúng tôi đi sao?” Trước khi rời đi, Toàn Hiểu Vũ tranh thủ lần cuối cùng, muốn xác nhận thêm lần nữa.
“Đi thôi, đứa nhỏ. Chúa sẽ ban phúc cho các con.” Đó là khuôn mặt hiền hòa trước sau như một của cha xứ, trên mặt hắn rất bình tĩnh, đối với tại họa sắp tới cảm xúc lại không hề gợn sóng.
Toàn Hiểu Vũ biết, đây là lời từ chối cuối cùng của cha xứ.
Cậu thở dài một tiếng chỉ có thể nhẹ nhàng nói tạm biệt, xoay người cùng Sở Thiên đi về phía đội ngũ của mình.
“Cha xứ không muốn đi?” Nhìn thấy sắc mặt của hai người, Tiêu Tử Nhiên rất nhanh liền đoán được kết quả.
Sở Thiên gật đầu vẻ mặt tiếc nuối. Toàn Hiểu Vũ trầm mặc không nói gì.
“Quên đi, chúng ta xuất phát thôi.” Tiêu Tử Nhiên đối với loại kết quả này đã sớm đoán được, cho nên rất bình tĩnh chuyển đề tài, truyền đạt mệnh lệnh khởi hành.
“Thế nhưng —–” Lí Nam mở miệng hỏi:” Thế nhưng còn hắn thì sao?”
Theo tầm mắt của Lí Nam mọi người nhìn Tạ Minh Hiên đang ngồi ngẩn người dưới đất.
Này đúng là một vấn đề! Đây đều là cách nghĩ của mọi người.
Nói thật, Tạ Minh Hiên là một người tốt không thể ngờ. Nhưng mà những người có mặt ở đây đều không dám ở chung với người tốt này, bởi vì nếu không cẩn thận, vị đại thiên nhân này bùng phát thiện tâm, không chừng sẽ phát sinh ra loại chuyện ngoài ý muốn gì.
Mạt thế chốn chốn đều nguy hiểm, ai cũng không có hai cái mạng để đánh cược, càng không có trách nhiệm bảo vệ an toàn của người khác, cái giá phải trả có khi là chính sinh mạng của bản thân.
“Tự sinh tự diệt!” Tiêu Tử Nhiên lãnh khốc quyết định.
Mà mọi người cũng không có dị nghị gì.
Toàn Hiểu Vũ cười khổ, người khác có thể bỏ mặt sống chết của Tạ Minh Hiên, nhưng cậu không thể, đồng thời cậu cũng không thể làm trái nguyện vọng của đồng đội, cường ngạnh mang theo hắn. Cho nên, Tạ Minh Hiên quả thật trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
“Như vậy đi, cho tôi một chiếc xe, tôi mang theo hắn đi sau cùng, thuận tiện bọc hậu cho đội. Lấy giá trị vũ lực của tôi bọc hậu không thành vấn đề.” Toàn Hiểu Vũ nói, đây là cách vẹn cả đôi đường mà cậu có thể nghĩ đến.
Tiêu Tử Nhiên chỉ cau mày một chút, nghĩ nghĩ, nhưng cũng không có phản đối. Nếu Toàn Hiểu Vũ nói một mình mang theo Tạ Minh Hiên rời đi, hắn nhất định sẽ không chút do dự đương trường đánh chết Tạ Minh Hiên.
Bởi vì, hắn tuyệt đối không cho phép ở thời điểm này, để một kẻ vô dụng mang theo một trong những chiến lực cao nhất trong đội ngũ. Huống hồ, nếu Toàn Hiểu Vũ đi, Lí Nam tất nhiên cũng sẽ đi theo, đó là dị năng giả hệ trị liệu! Năng lực còn cao hơn dị năng giả hệ trị liệu của Lôi Sư! Đang đùa cái gì vậy!
Hơn nữa, nếu Toàn Hiểu Vũ rời đi, Sở Thiên cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng mà, Toàn Hiểu Vũ chỉ nói bọc hậu. Loại chuyện bọc hậu này, chung quy phải an bài người đi làm, nếu là Toàn Hiểu Vũ, tốc độ và sức mạnh của cậu ta đều đã gia tăng, để cậu ta bọc hậu là tốt nhất.
Bởi vậy, Tiêu Tử Nhiên xem như ngầm đồng ý.
Sở Thiên cũng không có phản bác, nhưng mà mày hắn nhăn lại rất chặt cho thấy hắn đang cực kỳ không vui. Hắn nghĩ nghĩ vừa muốn mở miệng đã có một thanh âm chen vào.
“Các vị đang tính toán vứt bỏ vị tín đồ này sao?” Lôi Sư vẻ mặt nghiêm túc đi nhanh tới, phía sau hắn, là hai gã giáo hữu tính toán đi theo đội ngũ của hắn.
Câu nói ‘tự sinh tự diệt’ vừa rồi của tên bác sĩ, rất nhiều người đều nghe được, phỏng chừng hai gã cũng nghe thấy, nhanh chóng chạy đi tìm Lôi Sư, thỉnh cứu binh.
Tạ Minh Hiên là một người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, kỳ thật nhân duyên trong nhóm tín đồ cũng không tồi.
“Nếu các vị đã sớm xem nhẹ nhân nghĩa đạo đức, cũng không nên hủy hại vị tín đồ này, giao hắn cho chúng tôi, tiểu đội Lôi gia chúng tôi sẽ phụ trách an toàn của hắn.” Ngữ khí của Lôi Sư rất nghiêm khắc, thanh âm cũng rất lớn, đại khái, mọi người trong thánh đường đều nghe được.
“Cầu còn không được.” Tiêu Tử Nhiên khẩn cấp làm ra một tư thế ‘mời’. Mục đích của Lôi Sư hắn liếc mắt một cái đã xem thấu, thế nhưng hắn một chút cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác, từ trước đến giờ chưa từng để ý, danh dự đối với hắn mà nói giống như mây bay, chút bôi nhọ này của Lôi Sư, hắn làm sao lại để trong lòng được, vấn đề có thể giải quyết mới là thực tế nhất.
Lúc này đây ngay cả Toàn Hiểu Vũ cũng không ngăn cản. Bởi vì cậu biết, đội ngũ của Lôi Sư, quả thực là có bảo vệ người thường, chí ít ở kiếp trước vẫn cung cấp sự bảo vệ tất yếu.
Có lẽ, bọn họ sẽ không vọt vào đàn tang thi đi cứu người, nhưng mà trước khi tang thi đến, sẽ vây người thường ở trong trung tâm, dị năng giả và một vài người thường thân thể cường tráng đi chiến đấu, chuyện như vậy, bọn họ vẫn có thể làm được. Chỉ là sau này, mạt thế càng ngày càng tàn khốc, người thường chết cũng càng ngày càng nhiều.
Mà kiếp trước khi Tạ Minh Hiên chết đích thực là không có ai hại hắn, là hắn tự hại chết bản thân.
Tạ Minh Hiên đương nhiên nghe được những gì mọi người đang nói, thấy rõ ràng thái độ của mọi người. Vốn hắn từ sớm đã dự tính xong, vô luận như thế nào, cũng sẽ đi theo bên người Toàn Hiểu Vũ, bảo vệ cậu ấy an toàn. Nhưng mà, hắn bỗng nhiên phát hiện, Toàn Hiểu Vũ không cần hắn, thậm chí, hắn cũng không thể bảo đảm Toàn Hiểu Vũ nhất định sẽ an toàn.
Những lời Toàn Hiểu Vũ nói với hắn, hắn còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, nhưng ít nhất hắn hiểu được một việc —– đoàn đội của Toàn Hiểu Vũ, không ai thích hắn! Không ai đồng ý với việc làm của hắn! Hắn sẽ trở thành gánh nặng của bọn họ!
Cho nên, hiện tại hắn đã không còn muốn nhất định phải đi theo Toàn Hiểu Vũ nữa.
“Tôi..... Tôi ở lại thánh đường, giúp cha xứ.......” Tạ Minh Hiên có chút run rẩy muốn nói ra lựa chọn của bản thân lại bị người khác vô tình đánh gảy.
Người ngắt lời hắn chính là Bạch Minh Hi, Bạch Minh Hi lúc này dùng một loại biểu tình ‘anh đã hết thuốc chữa rồi’, lạnh giọng nói: “Anh muốn ở lại thánh đường thuận tiện hại chết cha xứ sao?”
Tạ Minh Hiên trầm mặc. Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao bọn họ luôn cho rằng hắn sẽ hại chết người khác? Vì sao? Hắn căn bản không hề có ác ý! Hắn chỉ là muốn giúp người, giúp đỡ nhiều người, giúp đỡ những người khó khăn mà thôi! Chỉ thế thôi! Vì sao nói hắn sẽ hại chết người khác? Hắn từ trước đến nay cũng chưa từng hại một người nào!
Tinh thần của Tạ Minh Hiên lúc này có chút sụp đổ, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bài xích mãnh liệt từ người khác như vậy.
Hai gã tín đồ kia nhìn thấy tình hình này, không thèm nói lời thừa, nhanh chân tiến lên nâng Tạ Minh Hiên đang thất hồn lạc phách dậy, vừa thấp giọng khuyên, vừa dẫn hắn vào trong đội ngũ của Lôi Sư.
Những người bên này đồng loạt thở phào. Tiêu Tử Nhiên vung tay lên: “Xuất phát!” Hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của Lôi Sư.
Tất cả mọi người di chuyển, toàn bộ thành viên cùng nhóm người lính đánh thuê hội hợp. Ai cũng không thèm để ý đến Lôi Sư, xem hắn như không khí.
Lôi Sư cực kỳ tức giận nhưng cũng đành chịu, không thể cứ như vậy mà động thủ? Người ta cũng không có làm gì hắn, thậm chí ngay cả đấu khẩu cũng không thèm đấu.
Vì thế, hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tự mình rời đi.
Toàn Hiểu Vũ thở dài một hơi, cũng đi theo mọi người. Sở Thiên nắm tay cậu, dùng sức nhéo nhéo, tỏ vẻ an ủi.
Ở thời điểm mọi người sắp lên xe, Lục Trung Hạ chạy tới, lúc này đây, hắn trực tiếp tìm tên bác sĩ, bày tỏ mình muốn gia nhập vào đội ngũ của tên bác sĩ.
Dây dưa giữa Lục Trung Hạ và Gia Luân Hủ bọn họ đã có kết quả, tên bác sĩ từng nghe Sở Thiên nói qua, cùng Lục Trung Hạ trò chuyện vài câu, giải thích rõ quy tắc của mình liền đồng ý cho hắn gia nhập. Dù sao cũng là dị năng giả hệ trị liệu mà.
Sở Thiên bên này vẫn là bốn người một xe. Toàn Hiểu Vũ nghĩ nghĩ, chạy tới tìm Lục Trung Hạ. Nhờ hắn tìm một dị năng giả mà hắn quen biết trong tiểu đội Lôi gia, xin bọn họ chiếu cố Tạ Minh Hiên nhiều hơn, còn đưa qua chút thức ăn và thuốc lá, thỉnh hắn chuyển giao cho những dị năng giả. Dù sao, cầu xin người ta chung quy không thể đi tay không.
Người bên tiểu đội Lôi gia đối với nguyên nhân mà Lục Trung Hạ rời đi, trong lòng biết rõ, cho nên đối với việc hắn rời khỏi đội cũng không quá phản cảm. Bởi vì hắn là dị năng giả hệ trị liệu, ngày thường nhân duyên quả thật không tồi, hơn nữa lại do Toàn Hiểu Vũ nhờ hắn, hắn đương nhiên là nghĩa bất dung tình lập tức đáp ứng chạy đi làm ngay.
Xử lý xong mọi công việc, đoàn xe cuối cùng chậm rãi xuất phát. Tương lai, lại là một lữ trình dài đăng đẳng.