Lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn. Thánh đường dưới ánh chiều tà có vẻ vô cùng thánh khiết. Chung quanh thánh đường rõ ràng đã được dọn dẹp qua, vốn là nơi làm vườn hoa, đã được dựng lên lưới sắt, còn có một ít bao cát phòng ngự. Thực rõ ràng, bên trong có người, hơn nữa còn lấy nơi này làm cứ điểm. Đoàn người Sở Thiên rất nhanh liền đến cổng lớn của thánh đường rồi dừng lại. Toàn Hiểu Vũ cũng không biết hiện tại ở bên trong có phải vẫn là vị cha sứ hảo tâm kia tổ chức lực lượng, hay là nơi này đã bị kẻ khác chiếm cứ.
Vài người ở trong xe, thôn qua thiết bị truyền tin thương lượng một chút, nhưng vẫn quyết định xuống xe gõ cửa. Toàn Hiểu Vũ và tên bác sĩ đi gõ cửa, những người khác ở tại chỗ cảnh giới, cảnh giới tang thi, cũng cảnh giới người. Toàn Hiểu Vũ cẩn thận gõ cửa, cậu xem như là người hiểu rõ nơi này nhất trong đoàn người. Tên bác sĩ thì phụ trách câu thông đối phương — nếu người ở bên trong không phải vị cha sứ kia. Rất nhanh, cánh cửa được mở ra, bộ dạng người mở cửa không hề đề phòng.
Nhìn thấy vị cha sứ kia, Toàn Hiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Vị cha sứ này là một người thần chức chân chính, hắn là người duy nhất không có tư tâm mà Toàn Hiểu Vũ từng gặp. “Cha xứ, ngài khỏe, chúng tôi là người sống sót qua đường, muốn ngủ nhờ một đêm.” Tên bác sĩ mỉm cười, khách khí nói. Quả thật, khi tên bác sĩ chưa lộ ra bộ mặt thật, thật sự rất có lực tương tác. Cha xứ tìm cây thánh giá trước ngực: “Các con, nguyện Chúa phù hộ các con.” Nói xong cha xứ nghiêng người, bày một tư thế mời bọn họ vào.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu, đang muốn đi vào lại bị tên bác sĩ giữ chặt lại, tên bác sĩ cười với cha xứ: “Chúng tôi còn có một vài đồng bạn ở bên ngoài, cha chờ một chốc, chúng tôi đi gọi bọn họ lại đây.”
Nói xong liền lôi kéo Toàn Hiểu Vũ về phía bên cạnh xe. Toàn Hiểu Vũ hiểu được ý tứ của tên bác sĩ, đơn giản là quá thuận lợi khiến hắn ta phát bệnh đa nghi. Sở Thiên nhìn thấy hai người quay về, từ trong xe thò đầu ra ngoài, hỏi: “Thế nào rồi?” “Một cha xứ mở cửa, không hỏi cái gì, bảo chúng ta đi vào.” Tên bác sĩ nói. Sở Thiên quả nhiên nhăn mi lại, nếu nơi này là một cái bẫy, bọn họ có thể dễ dàng rơi vào cái bẫy của người khác, dù sao, bọn họ mang theo nhiều vật tư như vậy.
Toàn Hiểu Vũ hiểu tại sao hai người lại lo lắng như vậy, nhưng không có biện pháp giải thích cho bọn họ, vì thế nghĩ nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, tôi đi vào trong tham dò kết quả. Các người ở bên ngoài chờ. Nếu vượt qua hai mươi phút mà tôi không đi ra, các người liền —–” Sở Thiên không để cho cậu tiếp tục nói mà lập tức cắt ngang: “Đi, tôi đi với cậu. Nếu chúng tôi hai mươi phút cũng chưa đi ra, bác sĩ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Toàn Hiểu Vũ vốn định phản bác, nhưng nghĩ lại, hẳn là không có gì nguy hiểm nên không phản đối. Tên bác sĩ thì gật đầu: “Được.” Hai người bọn họ là hai sức chiến đấu mạnh nhất, huống hồ có Sở Thiên ở đó, tên bác sĩ cũng không cần quá lo cho an toàn của bọn họ.
“Hai người cẩn thân a!” Bạch Minh Hi nói với Sở Thiên đang xuống xe. Sở Thiên gật đầu. Lí Nam cũng lo lắng nói: “Anh Hiểu Vũ, ngàn vạn lần cẩn thận. Anh Thiên cũng cẩn thận.” “Ừ.” Toàn Hiểu Vũ cười với nó một cái. Lần thứ hai gõ cửa, vẫn là vị cha xứ kia, trên mặt hắn là thương xót và từ ái. Hắn không nói gì thêm, gật đầu với hai người, nhìn thoáng qua mấy người tên bác sĩ ở xa xa, để Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ vào cửa.
Chủ sảnh của thánh đường, giờ phút này cũng không phải là không có người, tương phản, có rất nhiều người. Nhưng mà những người này rõ ràng phân chia thành nhiều nhóm, đều tự mình hình thành đoàn thể, có chút kinh vị phân minh (Phân chia rõ ràng). Nhưng khi thấy Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên đi tới, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau đem ánh mắt tập trung tới trên người hai người, phần nhiều có ý vị tìm tòi.
Mà giữa những người này Toàn Hiểu Vũ kinh ngạc phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc. Ông trời đang đùa giỡn cậu hay sao? Gương mặt của Ôn Đồng và Gia Luân Hủ và đội hữu ở kiếp trước đột nhiên xuất hiện ở bên phải đại sảnh. Gia Luân Hủ khi nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ, vẻ mặt cũng là kinh ngạc vô cùng, giống như một người vốn nên chết lại đột nhiên sống lại vậy —— tục xưng kỳ lạ. Toàn Hiểu Vũ nắm tay siết chặt một chút, sau đó xoay mặt qua một bên không muốn nhìn thấy bọn họ. Rõ ràng không nên gặp nhau vào lúc này!
Kiếp trước.
Mạt thế bùng nổ, lúc ấy quân chính phủ bắt đầu đi về phương Bắc, rất nhiều người ý thức được tình huống không đúng, cũng bắt đầu đi theo quân chính phủ. Một đường đi đi ngừng ngừng, Toàn Hiểu Vũ ở dọc đường từng gặp phải tang thi, cũng gặp phải kẻ cướp, nhưng bằng vào hỏa hệ dị năng không thành thạo, cậu xem như là hữu kinh vô hiểm (Có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) đi tới thánh đường.
Lúc này, vị cha xứ này đang tổ chức giáo chúng tiến hành cứu giúp. Toàn Hiểu Vũ ngay tại dưới loại tình huống này, ở tạm tại thánh đường. Cũng chính là ở chỗ này, cậu gặp được nhóm đồng bạn tương lai. Lão đại của bọn họ, giữa đám người sống sót có một bài phát biểu xúc động lòng người, thuyết phục rất nhiều người gia nhập, trong đó cũng bao gồm Toàn Hiểu Vũ.
Thời điểm đó, bọn họ cũng ý thức được, mạt thế đã tới, tại cái thế đạo này, cho dù là người vô cùng mạnh mẽ, cũng rất khó một mình sống sót. Huống hồ, lão đại ngay lúc đó biểu diễn một màn lôi hệ dị năng hùng mạnh, ở sơ kỳ mạt thế, mọi người đối với dị năng không có quá nhiều hiểu biết, mọi người đối với người thần kỳ lại cường đại như thế luôn tin phục vô cùng, cho nên lão đại mượn cơ hội đó thu phục được rất nhiều người.
Đoàn đội của bọn họ cứ như vậy thành lập. Vì thế bọn họ một đường đi Bắc, giết tang thi, thu gom vật tư, thu nhận người mới gia nhập. Đươgn nhiên cũng gần như mỗi ngày đều có những gương mặt quen thuộc ra đi. Bị thương, sinh bệnh, biến dị, chuyện như vậy, mỗi ngày đều diễn ra. Thậm chí, còn có thể gặp phải đội khác có mưu đồ cướp bóc, người với người cũng phải ác chiến một hồi. Hai năm trôi qua, đội ngũ của bọn họ càng ngày càng lớn mạnh. Mà mọi người cùng nhau sinh tồn qua hai năm gần như cũng kết xuống tình hữu nghị thâm hậu.
Lão đại ở phương Bắc chọn được một cái thôn, mọi người bắt đầu ở chỗ này xây dựng, chuẩn bị làm căn cứ tương lai. Cuộc sống hình như bắt đầu có một tia hi vọng. Cũng chính là một ngày của hai năm rưỡi sau, Gia Luân Hủ đến. Mang theo Ôn Đồng và người mà hắn ta mời chào, gia nhập vào đoàn thể của lão đại. Đối với bọn họ, lão đại vô cùng hoan nghênh, một thổ hệ dị năng giả cấp ba, mang theo một không gian dị năng giả cấp hai hi hữu, giữa đội ngũ còn có ba bốn di năng giả cấp một, sao không thể khiến người vui mừng chứ.
Đây là một sự trợ lực mạnh mẽ, lão đại và Gia Luân Hủ rất nhanh thì đạt thành hiệp nghị. Toàn Hiểu Vũ khi nhìn thấy Gia Luân Hủ là lúc hắn ta đang nắm lấy tay Ôn Đồng cùng với lão đại cùng nhau trên cái đài cao cao. Lão đại kích động giới thiệu với mọi người về bọn họ, trên mặt Gia Luân Hủ và Ôn Đồng là dáng cười kiêu ngạo, mà Ôn Đồng lại mang theo dị năng hiếm có nên đặc biệt kiêu ngạo, đứng ở trên đài cao, bễ nghễ nhìn mọi người. Trong nháy mắt, đầu của Toàn Hiểu Vũ trống rỗng. Xuyên qua đám người, Gia Luân Hủ tựa hồ cũng trông thấy Toàn Hiểu Vũ, kinh ngạc qua đi, còn lại là lạnh lùng. Đúng vậy, mạt thế đến, hết thảy đều thay đổi. Toàn Hiểu Vũ không còn là tiểu thiếu gia nhà giàu có, mà Gia Luân Hủ hắn, cũng không còn là thanh niên nghèo nghĩ mọi cách cũng phải liều mạng bò lên cao.
Hiện tại, hắn đứng ở trên đài cao cao, Toàn Hiểu Vũ chỉ có thể ngửa mặt nhìn hắn, không phải sao? Từng ngày trôi qua, kỳ thật cũng không có cái gì đặc biệt. Hai người giống như người dưng, không ai biết quá khứ của bọn họ, cũng không có người nói đến. Trừ bỏ ngẫu nhiên, trong cuộc sống và chiến đấu của Toàn Hiểu Vũ gặp phải chút ngoài ý muốn ra, hình như cũng không có gì đặc biệt.
Căn cứ nhỏ bởi vì có không gian dị năng giả gia nhập, mỗi lần ra ngoài thu gom vật tư, luôn có thể mang càng nhiều thứ trở về, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, đối với sự tồn tại của không gian dị năng giả càng quý trọng và tôn kính. Trong lúc này, Toàn Hiểu Vũ cũng tự hỏi qua bản thân, có phải nên rời đi hay không. Thế nhưng, rời khỏi nơi này, cậu có thể đi đâu? Một thân một mình đi tới phương Bắc sao?
Nơi này có đồng bạn của cậu, bọn họ kề vai chiến đấu hai năm, bởi vì hai cố nhân không được hoan nghênh, cậu sẽ buông tha hết thảy rời đi sao? Dựa vào cái gì! Ngày ngày nhìn chung cũng yên ổn không có chuyện gì qua nửa năm, mọi người nên đánh quái thì đánh quái, nên thu gom vật tư thì thu gom vật tư, mỗi ngày lặp đi lặp lại. Mãi đến ngày hôm đó.
Lúc đầu, trên cơ bản, sức chiến đấu của đoàn đội chia làm hai nhóm người, một nhóm người mang theo không gian dị năng giả đến chỗ xa xa thu gom vật tư, một nhóm người phụ trách cảnh giới căn cứ thanh lý khu vật xung quanh còn có gần chỗ thu gom vật tư. Từ khi Gia Luân Hủ đến, bọn họ thích mang theo người của bọn họ đi thu gom vật tư, sau đó có lựa chọn thêm vài dị năng giả trong đoàn thể mang đi.
Toàn Hiểu Vũ chưa bao giờ tham dự qua hành động của bọn họ, mà từ trước đến giờ luôn phụ trách dọn dẹp xung quanh căn cứ. Mãi đến ngày đó, bọn họ quyết định càn quét bệnh viện của trung tâm thành phố. Thu gom thuốc men khan hiếm, một bộ phận giữ lại cho mình, một bộ phận còn có thể đổi lấy vật tư ở căn cứ khác. Ngày đó Ôn Đồng nói, trong bệnh viện tang thi nhiều, tang thi cao cấp biến dị tình huống so ra có phần nghiêm trọng, nhân thủ gốc của bọn họ không đủ, cần phải từ trong đám người ở lại căn cứ chọn ra thêm vài người cùng đi.
Toàn Hiểu Vũ là một hỏa hệ dị năng giả có sức chiến đấu, lần này đương nhiên cũng phải gia nhập vào hàng ngũ, hơn nữa lão đại an bài cậu phụ trách bảo hộ an toàn của không gian dị năng giả Ôn Đồng. Mặc kệ nội tâm tình nguyện hay không, đây đều là nhiệm vụ và chức trách của cậu. Ngày đó, bọn họ khỏi đầu vô cùng thuận lợi, chỉ có hai người chết, thành công lấy được dược phẩm cần thiết, hơn nữa, trong bệnh viện có một cái siêu thị nhỏ, thức ăn trong kho hàng nhỏ được bảo tồn hoàn hảo.
Khi đó, cái gì quá hạn cũng không quan trọng, chỉ cần đóng gói thức ăn không bị hỏng, cũng đủ để ăn. Vì thế, mọi người gặt hái bội thu, vô cùng hào hứng rút lui. Một đường giết ra ngoài, Toàn Hiểu Vũ chưa bao giờ quên chức trách của mình —— bảo vệ Ôn Đồng. Huống chi, Ôn Đồng hiện tại trên người trữ đầy dược phẩm, rất nhiều người sẽ không cần phải chết. Nhưng mà ngoài ý muốn đã xảy ra, thời điểm sắp lên xe, Ôn Đồng đột nhiên té ngã, một con tang thi cấp ba bất thình lình từ phía sau đánh tới, trực tiếp đánh về phía Ôn Đồng, Toàn Hiểu Vũ phóng ra một hỏa cầu ý đồ cứu viện, đáng tiếc tang thi cấp ba tốc độ cực nhanh, căn bản không sợ, cho dù hỏa cầu thiêu đốt làn da nó, nó cũng không có chút đình trệ nào.
Toàn Hiểu Vũ và đồng bọn cùng nhau tiến lên, tính kéo Ôn Đồng về, nhưng hình như không kịp nữa. Lúc này, phía sau có một bàn tay, dùng sức đẩy Toàn Hiểu Vũ về phía tang thi cấp ba..... Toàn Hiểu Vũ gần như cả người đánh về phía tang thi, trực diện chạm trán, đồng bạn thừa cơ hội kéo Ôn Đồng trở về, mà Toàn Hiểu Vũ, cũng bị tang thi cấp ba kéo vào trong đàn tang thi.
Khi Toàn Hiểu Vũ chịu đựng cơn đau bị gặm quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ôn Đồng và Gia Luân Hủ hờ hững nhìn cậu, mà đồng bạn thì áy náy nhìn cậu, bọn họ cứ như vậy, lên xe rời đi. Không ai trở lại cứu cậu, mặc cho đám tang thi kéo cậu, mãi cho đến khi tang thi càng ngày càng nhiều nhấn chìm cậu.