Mọi người không cần phải đợi quá lâu, mấy điểm đen kia chạy như bay rất nhanh liền xuất hiện trước mắt mọi người. Khi chúng nó cách mọi người khoảng ba bốn trăm thước, tên bác sĩ quyết định thật nhanh hạ lệnh bắn. Viên đạn bắn trúng chúng nó, ba con thú biến dị dẫn đầu chạy trước “ngao” một tiếng, nhảy sang một bên, tránh được viên đạn liên tục bay tới. Tốc độ của chúng nó thoáng cái giảm xuống.
Thú biến dị là sinh mệnh thể, chúng nó so với tang thi thú mạnh ở chỗ là có đủ trí khôn, có năng lực tự hỏi, nhưng cùng lúc đó, chúng nó và toàn bộ sinh mệnh thể đều giống nhau, cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn. Viên đạn hình như không tạo thành thương tổn quá lớn đối với chúng nó nhưng lại khiến chúng nó cảm nhận được cảm giác đau đớn rất mạnh, bởi vì đau, chúng nó tạm hoãn tốc độ công kích.
Xạ kích hữu hiệu khiến cho những con thú biến dị này bắt đầu sản sinh lòng kiêng kị với nhân loại mà chúng nó coi là con mồi trước mắt này. Nhìn thấy hiệu quả của viên đạn không lớn, tên bác sĩ giang hai tay ra, hai nhánh cây tùy ý bay múa trong không trung, sau đó tựa như lưỡi kiếm đánh tới mấy con quái vật kia. “Đừng chỉ bắn không, người thường đứng phí sau, nếu thấy chúng nó tới gần mới bắn.” Tên bác sĩ vừa chiến đấu vừa không quên dặn dò mọi người.
“Chúng nó hình như là mèo a.” Sở Thiên nói một câu. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, nảy lên một cái, nắm chặt thanh kiếm chẳng ừ chẳng hử liền hướng bên trái đánh giết. Mèo biến dị bên kia phản ứng cực nhanh, chúng nó rất nhanh cảm nhận được sự uy hiếp đến từ con mồi trước mặt, cũng lập tức bày ra trận hình quen thuộc của chúng khi chiến đấu.
Xem ra chúng nó cũng không phải là lần đầu tiên khiêu khích nhân loại, tựa hồ cũng rất có kinh nghiệm a! Tên bác sĩ nghĩ như vậy, công kích của nhánh cây từ sút chuyển sang quất, trực tiếp ném vào trong đàn mèo quất loạn xạ một trận, mạnh mẽ đem chúng nó tách ra. Lúc này, mọi người đã thấy rõ ràng, những con thú biến dị đó là do năm con mèo biến dị khác màu tạo thành.
Hình thể hiện tại của chúng nó so với con báo còn lớn hơn, trong mắt tản ra lục quang sâu kín, móng vuốt đầy sắc bén, bốn khỏa răng nanh lộ ngoài miệng lấp lóe vài tia hàn quang. Toàn Hiểu Vũ trực tiếp chạy tới con mèo biến dị màu đen, huy kiếm về phía yết hầu của nó. Con mèo đen này thoạt nhìn giống như thủ lĩnh của đám mèo biến dị. Cầm tặc tiên cầm vương.
Mèo đen cũng không tránh không nhường, nhào người vồ đến, nghênh đón Toàn Hiểu Vũ. Mấy con mèo biến dị khác cũng đồng thời bổ nhào, toàn bộ công kích một mình Toàn Hiểu Vũ. Nhánh cây của tên bác sĩ theo sát phía sau, quất bay bốn con muốn chạy tới hỗ trợ. Toàn Hiểu Vũ và mèo đen triền đấu với nhau trong nhất thời khó phân thắng bại.
Mấy con mèo còn lại cũng không ngu, chúng nó hình như rất có kinh nghiệm đối phó nhân loại, rất nhanh, nhánh cây của tên bác sĩ đã bị hai con mèo biến dị bò lên không hề nhàn nhã. “Chúng nó muốn lại đây, Bất Phàm, chuẩn bị công kích.” Sở Thiên bình tĩnh nói. Hắn và thủy hệ dị năng giả Triệu Bất Phàm phụ trách hậu phương. Quả nhiên, hai con mèo biến dị vọt ra phía sau, lập tức thoát khỏi tiến tuyến, đánh tới đám người ở hậu phương.
Trong lòng tên bác sĩ tức giận, trên đường cao tốc của trung tâm thành phố, một gốc cây có thể lợi dụng cũng không có, nếu nơi này là dã ngoại thực vật rậm rạp một mình hắn cũng đủ sức để đối phó năm con này. Sở Thiên và Triệu Bất Phàm một trái một phải tự giác ngăn cản con mèo biến dị đang chạy như bay đến. Triệu Bất Phàm phóng ra một quả bóng nước đập vào giữa đầu của mèo biến dị, thẳng tay đập đến khi nó nằm úp sấp trên mặt đất, nhưng mà chỉ được một hồi nó liền lắc lắc đầu đứng lên lại lần nữa.
Thành quả chiến đấu của Sở Thiên bên này cũng không tốt, công kích tinh thần hệ của hắn đối với nhân loại và tang thi đều rất lợi hại, hai tháng này, lúc thu thập vật tư trong chiến đấu tinh thần lực của hắn phối hợp với vũ lực công kích của Toàn Hiểu Vũ cơ hồ là quét sạch một mảnh, bách chiến bách thắng. Nhưng mà hôm nay lại đá trúng tấm sắt mèo biến dị này.
Công kích tinh thần lực cũng chỉ làm cho mèo biến dị choáng váng hoa mắt một hồi, sau đó nó lập tức nhào tới, hiệu quả này không khác gì so với thủy cầu hệ phụ trợ. Vốn là lão thần khắp nơi*, lúc này Sở Thiên không khỏi phải nghiêm túc vài phần. “Công kích của chúng ta vô hiệu với chúng nó, tình huống không quá tốt, các người phải tốc chiến tốc thắng.” Sở Thiên hô to với tên bác sĩ và Toàn Hiểu Vũ. (Câu này là ngạn ngữ Mân Nam có nghĩa là kiên cố, ổn trọng, bình tĩnh; nhưng có khi cũng có ý nghĩ là phê phán một người nào đó tiêu cực hay thụ động.)
Lúc này trận đấu ở tiền tuyến đang vô cùng kịch liệt, hai người ba thú cùng nhau triền đấu, khó phân thắng bại, ai cũng xuất ra những tuyệt chiêu của mình. Lão Ô và Bạch Minh Hi nhanh chóng tiến lên, giơ súng bắn, làm giảm tốc độ hai con mèo biến dị đang xông tới hậu phương. “Các người cố chống một hồi! Chúng tôi sắp xong rồi!” Tên bác sĩ đáp lời nói. Nhưng vào lúc này, thanh âm vội vã của Lí Nam vang lên ở hậu phương: “Anh Thiên, không tốt, phía sau hình như có tang thi chạy đến đây.” Bọn họ sở dị chọn đường cao tốc này, chính là bởi vì phát hiện tang thi rất ít, hiện tại có tang thi từ nơi khác đến, hiển nhiên là bị tiếng súng vừa rồi hấp dẫn đến.
Nghe thấy tiếng kêu của Lí Nam, Toàn Hiểu Vũ dùng sức chém một đao, nhưng lại chỉ tạo ra một vết thương từ cổ đến bắp đùi chân trước bên trái. Mèo đen kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lệch ra một bên, tên bác sĩ nhân lúc thoát khỏi một con mèo biến dị đang cuốn lấy hắn ta, nhánh cây công kích trực tiếp lên miệng vết thương của mèo đen, nương theo vết thương mà Toàn Hiểu Vũ tạo ra và mèo đen vì bị thương nên tốc động tác chậm chạp, nhánh cây thoáng cái xuyên qua thân thể nó, đem tim của nó xuyên nát.
Toàn Hiểu Vũ mượn cơ hội trở người đi chi viện hậu phương. Thấy Toàn Hiểu Vũ gia nhập vòng chiến, Lão Ô và Bạch Minh Hi nhanh chóng lui về phía sau, không dám tiếp tục bắn, trở về cùng Lí Nam cùng nhau đề phòng tang thi càng ngày càng gần. Mèo đen chết cũng không khiến bốn con còn lại lùi bước, chúng nó đều gào thét điên cuồng, sau đó chúng nó trở nên càng thêm căm phẫn, tốc độ công kích càng ngày càng hung tàn. Ở trong đám người trừ bỏ Toàn Hiểu Vũ những người khác đều chưa có kinh nghiệm đối phó thú biến dị, tiết tấu chiến đấu bị xáo trộn, nhất thời lại có chút rối ren.
Mà xa xa, đám tang thi nghe thấy tiếng gào của mèo biến dị, vậy mà lại thần kỳ ngừng lại có chút do dự không dám tiến lên. Thấy thế đám người Bạch Minh Hi và Lí Nam hai mặt nhìn nhau, không rõ vì nguyên nhân gì. Cũng may, Sở Thiên bên này có Toàn Hiểu Vũ gia nhập, hai người phụ trợ quấy nhiễu và một người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Lúc này đây, Toàn Hiểu Vũ đã đâm xuyên qua trái tim của một con mèo biến dị khác.
Ba người ở hậu phương đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Triệu Bất Phàm đã không còn sức để chống đỡ, nếu không giết nốt con còn lại, ưu thế tranh thủ trước đó rất có thể sẽ bị phá vỡ lần nữa. Lúc này cuộc chiến chỗ tên bác sĩ lại đột nhiên có biến hóa, vẫn luôn là nhánh cây triền đấu hai con mèo biến dị, đột nhiên có một con tự mình nhào tới đằng điều vừa phóng ra của tên bác sĩ, loại hành vi tự sát này khiến tên bác sĩ kinh ngạc một hồi, tiết tấu chiến đấu bị quẫy nhiễu vài giây.
Cũng chính là trong thời gian vài giây này, một con mèo biến dị còn lại nhanh chóng đánh về phía Toàn Hiểu Vũ. Bởi vì Toàn Hiểu Vũ chuyên tâm đối phó trận đấu ở hậu phương, giao sau lưng mình cho tên bác sĩ nên không phát hiện biến cố phát sinh.
Khi tên bác sĩ hiểu được mưu đồ của mèo biến dị thì muốn cản lại đã không còn kịp rồi, răng nanh mèo biến dị bén nhọn và cái cổ của Toàn Hiểu Vũ đã rất gần nhau. Triệu Bất Phàm đã tạm thời mất đi sức chiến đấu, cho nên Sở Thiên dùng toàn lực giúp đỡ Toàn Hiểu Vũ ngáng chân mèo biến dị. Lúc này đây hắn cũng phát hiện ra mối nguy của Toàn Hiểu Vũ thế nhưng làm cái gì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Vì thế thân thể hắn đưa ra quyết định nhanh hơn đại não, hắn nghiêng thân, nhanh chóng chắn phía sau Toàn Hiểu Vũ.
Hàm răng bén nhọn của mèo biến dị xuyên qua xương bả vai của Sở Thiên. Vào lúc này tên bác sĩ đuổi tới cứu viện hai nhánh cây đồng loạt quất bay con mèo biến dị. Đau đớn kịch liệt gần như làm tê liệt toàn thân Sở Thiên, nhưng hắn vẫn cắn răng đứng dậy, trận chiến chưa kết thúc, bên mình tuyệt đối không thể có người ngã xuống. Toàn Hiểu Vũ cũng cảm nhận được phía sau không đúng lắm nhưng lại không thể quay đầu nhìn bởi vì chỉ cần cậu phân tâm một chút, con mèo biến dị có thể chạy thoát khỏi phạm vi công kích của cậu, đánh về những người khác ở hậu phương.
“Tiểu Thiên!” Bạch Minh Hi hô to một tiếng, chạy về phía Sở Thiên đang bị thương. Toàn Hiểu Vũ biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện, động tác trong tay trở nên vội vàng, lúc này tên bác sĩ gia nhập chi viện, hai đấu một liên thủ đối phó con mèo biến dị cuối cùng, kết quả nhanh chóng thiên về một bên. Trận chiến kết thúc dưới tiếng kêu gào thê thảm của con mèo.
Trận chiến chấm dứt, chuyện đầu tiên Toàn Hiểu Vũ làm chính là xoay người tìm Sở Thiên. Khi con mèo biến dị cuối cùng ngã xuống, Sở Thiên cũng ngã xuống theo, được Bạch Minh Hi chạy tới tiếp được. Toàn Hiểu Vũ đầu tiên nhìn thấy là bả vai của Sở Thiên toàn là máu, trên vai thủng hai lỗ mà mắt thường có thể thấy được, vẫn đang chảy máu, trong nháy mắt cậu liền nóng nảy, đi tới dùng hai tay đè miệng vết thương của Sở Thiên lại, không biết phải làm sao. Bạch Minh Hi cũng sợ hãi, ôm Sở Thiên “Tiểu Thiên, Tiểu Thiên” kêu không ngừng.
Sở Thiên lại nhìn bọn họ cười: “Không có việc gì, các người đừng khẩn trương.....” Nhưng vào lúc này Toàn Hiểu Vũ nghĩ tới cái gì đó, mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lí Nam. Bạch Minh Hi cũng nhớ ra, hắn nhìn về phía Lí Nam, trong mắt tràn ngập cầu xin. Khác với Bạch Minh Hi, trong mắt Toàn Hiểu Vũ trừ bỏ hy vọng còn có một tia phức tạp và áy náy. Lí Nam rất nhanh đọc hiểu ý nghĩ của bọn họ, cười một chút, gật đầu.
Nó đi tới bên cạnh Sở Thiên ngồi xổm xuống, nhưng lại thấy, Sở Thiên cố sức lắc đầu nhìn nó. Lí Nam cũng lắc đầu, cười với Sở Thiên một cái hai tay đặt trên vết thương của Sở Thiên. Trong nháy mắt, một đạo bạch quang thánh khiết từ trong lòng bàn tay nó toát ra, bao trùm lấy bả vai với hai lỗ thủng của Sở Thiên. Trừ bỏ Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi ra, những người khác tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Suy nghĩ của bọn họ, Lí Nam đều hiểu. Bạch Minh Hi cầu xin nó tới cứu Sở Thiên, một lòng một dạ, không hề có ý nghĩ gì khác. Anh Hiểu Vũ hy vọng nó cứu Sở Thiên, lại lo lắng nó bởi vì để lộ dị năng mà rơi vào nguy hiểm, cho nên tràn ngập áy náy. Sở Thiên cũng không hy vọng nó để lộ cho nên lắc đầu ngăn cản nó. Nhưng mà, nó lại sao có thể vì an nguy của bản thân mắt thấy đồng bạn đã sóng vai tác chiến hơn hai tháng lâm vào nguy hiểm mà không quan tâm?
Huống hồ, Sở Thiên bị thương vì để cứu anh Hiểu Vũ! Mọi người vẫn cho rằng nó còn nhỏ luôn cố gắng bảo vệ nó, cho nên đây là cơ hội để báo đáp họ.