Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 28: Dự ngôn




Thế nhưng bốn người bọn họ vừa trải qua đại chiến, thể lực hao tổn nghiêm trọng, đối phương người đông thế mạnh, bởi vậy mà trận đánh đó vô cùng gian khổ. Vì thế hỏa hệ dị năng mà Toàn Hiểu Vũ vẫn luôn che dấu liền bại lộ. Sau cùng đánh thắng, đám người kia chỉ còn lại mấy tên tàn binh bại tướng chạy trốn. Nhưng bốn người bọn họ cũng đều bị thương, dị năng trị liệu của Lí Nam cũng không thể giấu nữa, vì thế, cũng bị bại lộ dưới mi mắt của Sở Thiên.

Trước khi đi, Toàn Hiểu Vũ còn đang đau lòng vì liều mạng cướp được vật tư nhưng lại không thể lấy đi hết, bởi vì không gian của hắn không thể nào mà bại lộ được, xe lại chở không hết. Thật đau lòng a, nhưng vào lúc này Bạch Minh Hi phất tay một cái, toàn bộ vật tư biến mất, còn đắc ý dương dương nhìn mặt ba người. Sở Thiên nhìn hắn như vậy bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.

Từ nay, sự tin tưởng giữa bốn người một lần nữa được xây nên, càng thêm bền vững. Từ nay về sau, trong bốn người chỉ có bí mật về không gian đặc thù của Toàn Hiểu Vũ bảo vệ chặt chẽ. Hai tháng tới, tiểu khu này đã xây dựng dần thành hình, dưới lực lãnh đạo mạnh mẽ của Tiêu Tử Nhiên, đám lâu la ban đầu của Chính ca cũng đều quy thuận, hễ là người có ý đồ khiêu khích, đều bị tên bác sĩ thu thập, thủ đoạn kia, chỉ có hai từ ‘biến thái’ mới có thể hình dung. Cả đám người đều bị trị đến ngoan ngoãn dễ bảo, trong hai tháng đó thật sự đồng tâm hiệp lực cùng nhau xây dựng gia viên.

Bên ngoài cũng lục tục có vài ba người có xin giúp đỡ, có yêu cầu gia nhập, Tiêu Tử Nhiên đều thu nhận toàn bộ. Mỗi ngày mọi người tổ chức cùng nhau giết tang thi, thu gom vật thư, bảo vệ gia viên, khiến cho cái tiểu khu này thoạt nhìn phồn thịnh quang vinh. Thế nhưng chỉ có Toàn Hiểu Vũ biết, tất cả đều không phải là kế lâu dài. Tháng thứ ba của mạt thế cũng chính là không đến một tháng sau, quân chính phủ vì để khống chế số lượng tang thi, liền tiến hành một lần oanh tạc không khác gì là hủy diệt đối với S thị.

Đây chính là nguyên nhân mà Toàn Hiểu Vũ cho tới bây giờ chỉ tính ở chỗ này tạm thời mà không tính định cư. Đồng thời, này cũng là một lần oanh tạc mang tính tự sát, bởi vì vệ tinh nhân tạo và thiết bị truyền tin hoàn toàn đã bị mất đi hiệu lực, phi cơ chỉ cần cất cánh sẽ mất đi liên lạc, chỉ có thể máy móc vận hành, phi công một khi đã cất cánh, sẽ rất khó có thể trở về. Toàn Hiểu Vũ không biết là tên ngốc nào nghĩ biện pháp này, nhưng mà S thị quả thật sắp phải chịu trận oanh tạc lớn, thời điểm đó nếu không chịu rời khỏi S thị phỏng chừng sẽ không thể sống sót.

Đây là một lần hành động oanh tạc cực kỳ thất bại. Số lượng tang thi không hề bởi vì vậy mà giảm bớt, trận oanh tạc qua đi bề mặt trái đất sản sinh ra một loại phóng xạ làm cho những tang thi này thăng cấp thần tốc, tai họa lại tăng thêm cho nhân loại. Mắt thấy thời điểm đó càng ngày càng gần, Toàn Hiểu Vũ có vẻ có chút lo lắng tiều tụy. Người hắn có thể cứu không nhiều lắm, nhưng trong khu biệt thự này cùng nhau chung sống đã hai tháng, Toàn Hiểu Vũ vẫn hy vọng có thể cứu bọn họ.

Sở Thiên và Bạch Minh Hi không có vấn đề, bọn họ vốn không phải là người địa phương và vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trở lại phương Bắc tìm kiếm người thân. Hơn nữa, bằng vào hai tháng ăn ý và tín nhiệm, chỉ cần Toàn Hiểu Vũ nói phải đi, bọn họ khẳng định không nói hai lời bước đi. Thời gian một tháng gần đây, bọn họ lợi dụng không gian của Bạch Minh Hi cùng sức chiến đấu cường đại của Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ, góp nhặt rất nhiều vật tư, xe, xăng, thức ăn, quần áo, dược phẩm, mọi thứ bọn họ đều không thiếu. Hiện tại khó xử chính là, nên nói như thế nào để thuyết phục Tiêu Tử Nhiên. Thử nghĩ xem, nếu bạn ở trong mạt thế tang thi hoành hành, tìm được một nơi an toàn lại thoải mái, hơn nữa, vì để xây dựng chỗ này bạn đã tốn hết hai tháng, còn có được vài đồng bạn.

Lúc này có người đến nói với bạn nơi này không an toàn, còn không nói được nguyên nhân cụ thể, sau đó bảo bạn rời đi, bước trên hành trình không được bảo vệ, đi đến phương Bắc không rõ tình huống thực tế để tìm kiếm cái gọi là sinh cơ. Bạn có đồng ý rời đi không? Trên xe, Bạch Minh Hi hưng phấn nói chuyện, trong ba người chỉ có Lí Nam đáp lời hắn.

“Cậu làm sao vậy, mấy ngày nay tâm sự trùng trùng. Vài lần nhìn thấy cậu không tập trung.” Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ song song ngồi ở phía ghế sau, hắn thấy Toàn Hiểu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, liền vỗ vỗ đầu hắn một chút hỏi. Từ khi mọi người quen thuộc với nhau, nói chuyện cũng tùy tiện hơn. Toàn Hiểu Vũ cũng nói nhiều hơn, là hoàn chỉnh cả câu, không hề giống như lúc vừa mới quen biết nhau, dùng mấy từ mấy từ tổ hợp lại.

“Sở Thiên, nếu tôi muốn rời khỏi đây đi tới phương Bắc, các anh sẽ cùng đi với tôi không?” Toàn Hiểu Vũ quay đầu hỏi. “Đương nhiên.” Sở Thiên nói: “Tôi và Tiểu Bạch vốn là người của B thị, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để trở về. Vốn còn đang suy nghĩ làm sao để khuyên cậu cùng đi không ngờ cậu lại hỏi tôi trước.” Hắn cười, có vẻ vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên, thuyết phục Sở Thiên và Bạch Minh Hi rời đi vô cùng dễ dàng. Toàn Hiểu Vũ thở dài một hơi, lại hỏi: “Nếu tôi bảo tên bác sĩ mang theo đám người kia cùng nhau rời đi? Tới phương Bắc.” Sở Thiên có chút kinh ngạc nhìn cậu, tiện đà sắc mặt trở nên nghiêm túc. Hắn biết, Toàn Hiểu Vũ có năng lực “biết trước”. Ví dụ như trận mưa to hai tháng trước, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy trong nước mưa đó có vấn đề, quả nhiên, tang thi bên ngoài đều thăng cấp, trở nên càng hung tàn và nhanh nhẹn.

Trong khu biệt thự, người đã từng bị trúng nước mưa, chỉ có một người thức tỉnh thủy hệ dị năng, mà những người khác toàn bộ biến thành tang thi, sau đó bị tên bác sĩ hạ lệnh bắn chết. Tiêu Tử Nhiên là mộc hệ dị năng đã thăng lên cấp ba, vốn khi dị năng còn đang ở cấp hai cũng đã rất hung tàn, sau khi thành công thăng lên cấp ba chỉ biết tên đó càng thêm tàn nhẫn. Rồi sau đó, trong nhiều lần chiến đấu, Toàn Hiểu Vũ cũng là người đầu tiên phát ra cảnh báo, còn chuẩn xác hơn là dị năng giả hệ tinh thần như hắn. Cho nên, hắn vẫn cảm thấy, Toàn Hiểu Vũ còn có một loại dị năng khác, hay nói chính xác hơn là “Dự Ngôn”.

Toàn Hiểu Vũ cũng không biết giải thích sự hiểu lầm to lớn này như thế nào, đối với chuyện lớn thì đó là do ký ức ở kiếp trước, đối với chuyện nguy hiểm là do lực lượng thần bí của không gian khiến hắn vô cùng nhạy bén. “Tôi chỉ cảm thấy, có chuyện lớn sắp phát sinh, nhất định phải rời khỏi.” Không thể đưa ra lời giải thích đối với lời tiên đoán, Toàn Hiểu Vũ liền quả quyết đem tất cả đổ lỗi cho trực giác. “Tôi tin cậu nói là sự thật, cũng tin tưởng dự cảm của cậu sẽ ứng nghiệm. Nhưng mà, cậu phải nói như thế nào để tên bác sĩ tin tưởng cậu? Trực giác? Rất không đủ tính thuyết phục.” Sở Thiên nghiêm túc trả lời.

“Này cũng là chuyện mà tôi lo lắng nhất.” Toàn Hiểu Vũ dùng sức nhu nhu mi tâm, đối với chuyện này có chút bất lực. “Cậu, không thể nói rõ nguyên nhân, đúng không?” Toàn Hiểu Vũ gật đầu bất đắc dĩ. Nét mặt của Sở Thiên cũng giống vậy, hắn cũng hiểu được việc này có chút khó giải quyết. Nơi này là do một tay Tiêu Tử Nhiên thành lập, vất vả dốc sức làm đến bây giờ, cuối cùng cũng có chút ra hình ra dạng. Hơn nữa nơi này đã bắt đầu có chút danh tiếng, hấp dẫn rất nhiều người sống sót đến đây đầu nhập, tương lai thoạt nhìn phồn thịnh quang vinh.

Nếu lý do không đủ thỏa đáng và mãnh liệt, cho dù là Sở Thiên cũng không nắm chắc có thể khuyên được tên bác sĩ. Cho dù tên bác sĩ đồng ý, vui lòng rời đi. Đám thuộc hạ của hắn thì sao? Thật vất vả vượt qua sơ kỳ mạt thế, lại còn sống, mắt thấy ngày trải qua càng tốt, sau đó có người bảo phải rời đi? “Cậu cho rằng tôi muốn sao.” Hiện tại người ưu sầu lại biến thành Sở Thiên. Toàn Hiểu Vũ đem việc này nói cho hắn, chẳng khác nào đá trái bóng cho hắn. Hai tháng này, hắn đã vô cùng quen thuộc với việc giúp Toàn Hiểu Vũ xử lý mọi chuyện. Bạch Minh Hi và Lí Nam ngồi phía trước nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, liếc mắt nhìn nhau, lại le lưỡi, chuyện động não, cứ giao cho hai người kia đi! Dù sao hai người bọn họ chỉ cần phụ trạch việc thi hành là được!

Xe dừng ở trước biệt thự Tiêu Tử Nhiên, tất cả mọi người xuống xe, Sở Thiên sau khi nói với người phía sau vài câu, liền mang theo Toàn Hiểu Vũ cùng nhau đi vào biệt thự. Bạch Minh Hi và Lí Nam thì ở lại, cùng những người khác khuân vác vật tư mang về. Hôm nay là ngày đại thu, nhưng lại không có tình huống đặc biệt nguy hiểm gì, tất cả mọi người đều an toàn trở về. Cho nên, mọi người đều vô cùng cao hứng. Tiêu Tử Nhiên đang phân phó những người khác làm việc, hắn đề bạt mấy tiểu đầu mục bảo bọn họ phân công quản lý mấy chuyện khác nhau.

Đầu hói Lâm Tự Cường đã khỏe lại, dù sao đã từng là ông chủ của một công ty, có kinh nghiệm quản lý, Tiêu Tử Nhiên liền phái hắn đi làm chủ quản vật tư, hiện tại trong khu biệt thự này, coi như là một đại thần nội vụ đứng đắn. Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên vừa vào cửa, hắn liền đi đầu đón tiếp cười meo meo khom lưng nói: ” Cậu Thiên, Cậu Vũ, các cậu đã trở lại a? Chiến quả hôm nay như thế nào?” Sở Thiên cười ha ha: “Thu lớn! Quản lý Lâm, ông cũng đi ra xem một cái đi.”

Lâm Tự Cường nhất thời cong cong đôi mày, ha ha vài tiếng liền vội vàng đi ra ngoài. Lại nói tiếp, Sở Thiên bọn họ cũng không phải là cấp dưới của Tiêu Tử Nhiên, xem như là đồng minh lâm thời. Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ hai người đó, có năng lực có sức chiến đấu, lúc làm việc lại bằng lòng ra sức, cho nên, Tiêu Tử Nhiên vẫn vô cùng hoan nghênh bọn họ. Bởi vậy, đám người cấp dưới đối với bọn họ rất cung kính, một chút cũng không dám chậm trễ. “Anh Tử Nhiên, nếu không vội, có việc muốn tìm anh tâm sự.” Vừa vào cửa, Sở Thiên liền dứt khoát nói, Tiêu Tử Nhiên kỳ thật cũng không thích người quanh co, Sở Thiên cũng sẽ không cùng hắn chơi cái trò tâm nhãn gì.

Trong phòng khách bị cải tạo thành văn phòng, tên bác sĩ buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên: “Nha? Chuyện gì? Sao lại khẩn trương vậy?” “Tôi và Toàn Hiểu Vũ thương lượng tính toán qua vài ngày nữa sẽ rời khỏi đây, đi tới phương Bắc, đi B thị.” Sở Thiên nói. Tiêu Tử Nhiên sửng sốt một cái, nhưng vẫn không có phản ứng quá khích, bọn họ sẽ rời đi, hắn từ sớm đã biết, chỉ là không nghĩ tới bọn họ sẽ đi nhanh như vậy. “Các cậu —- tới đây là để nói với tôi chuyện này?” Nếu chỉ là chuyện này biểu tình của Sở Thiên sẽ không ngưng trọng như vậy.

Bọn họ hẳn biết, nếu bọn họ chỉ là phải đi, mình tuyệt đối sẽ không ngăn cản, còn có thể tặng xe và vật tư, dù sao bọn họ chỉ là đồng minh lâm thời của hắn, cũng không phải thuộc hạ của hắn. Hơn nữa trong hai tháng này, mọi người hợp tác vô cùng khoái trá. “Đúng, còn có chuyện khác.” Khi Sở Thiên trả lời thì nhìn Toàn Hiểu Vũ một cái. Toàn Hiểu Vũ nghĩ nghĩ mở miệng nói với Tiêu Tử Nhiên: “Bác sĩ, tôi hy vọng anh cũng có thể mang theo người rời khỏi đây. Tốt nhất là đi phương Bắc, rời khỏi S thị.”