Lí Nam đang cùng Tạ Minh Hiên chơi trò chơi nhàm chán thì có cảm giác hết sức quen thuộc đánh úp.
Nhóc ngây người, đồng thời Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên cùng mở mắt.
Sở Thiên trước tiên phóng xuất tinh thần lực, nhưng tức khắc bị bắn ngược.
Hơn nữa, cửa sổ hình như bị cái gì đó đánh nát, vài cái xúc tua bò vào.
Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ nhìn nhau, ăn ý chia ra đánh ở phương hướng khác nhau.
Toàn Hiểu Vũ mở hết tốc độ, ôm lấy Lí Nam, trong chớp mắt dẫn nhóc né tránh một cái xúc tua đang muốn quét ngang bọn họ.
Bên kia, khi Sở Thiên chạy tới chỗ Bạch Minh Hi, lân giáp bao trùm toàn thân, đỡ lấy một kích trí mạng thấy cho Bạch Minh Hi vừa tỉnh lại.
Hết thảy đều phát sinh trong vài giây.
Ngay sau đó, liên tiếp có tiếng vài cái cửa sổ bị phá vỡ, lại có thêm xúc tua bò vào.
Tạ Minh Hiên và hai con mèo không chịu yếu thế, từ sớm đã đánh cận chiến với mấy xúc tua.
Mấy xúc tua đó vừa dài vừa mềm mại, sau vài lần bị Tạ Minh Hiên xé nát, thứ đó bất thình lình tự mọc ra và năng lực tự chữa cực nhanh, sau vài giây đồng hồ, đoạn xúc tua bị xé đã sinh trưởng thành một đoạn xúc tua khác.
Tạ Minh Hiên ngay từ đầu không có đề phòng tới mấy cái đó, nên thân thể bị xúc tua mới mọc kia đâm thành vài cái lỗ, tuy rằng hắn không cảm giác được đau, nhưng cũng tức giận oa oa kêu to.
Hai con mèo cũng dùng vuốt xé nát mấy thứ kia, nhưng thiên tính động vật khiến chúng nó cẩn thận hơn Tạ Minh Hiên nhiều lắm, rất nhanh cũng phát hiện chuyện xúc tua có thể tự mọc và tự chữa, tuy rằng không bị thương nhưng cũng bởi vì xúc tua bất tử mà vướng tay vướng chân.
Sở Thiên đồng dạng phát hiện đặc điểm của xúc tua, hắn hiểu cứ như thế mãi cũng không phải là cách.
“Hiểu Vũ, nghĩ cách thoát ra ngoài.” Sở Thiên vừa nói vừa phóng tinh thần lực công kích, bất chấp tất cả quét về phía sân nhỏ bên ngoài.
Nhưng mà lại bị chặn.
Màn chắn tinh thần lực! Cư nhiên là màn chắn tinh thần lực cao hơn hắn! Sao có thể!
Dưới sự giúp đỡ của không gian, dị năng tinh thần của hắn khiến cho đối thủ dù cùng cấp bậc cũng khó mà đỡ nổi, nhưng hiện tại tinh thần liên tiếp bị chặn! Hơn nữa, trước khi phát sinh nguy hiểm, tinh thần lực của hắn cư nhiên không hề báo động trước, trái lại bản năng cảm ứng nguy hiểm của động vật khiến hắn tỉnh dậy kịp thời!
Trong căn cứ Lê Minh, sao lại có người có tinh thần lực mạnh hơn cả hắn?
Chỉ có điều, màn chắn tinh thần khiến hắn nghĩ đến một người — Tô Mạc Húc chạy trốn từ trong rừng.
Nhưng mà, Tô Mạc Húc và hắn cùng bậc, không có khả năng là đối thủ của hắn. Chẳng lẽ, đối phương thăng cấp? Hơn nữa còn nhanh hơn cả hắn?
Trong lúc đầu óc của Sở Thiên hoạt động hết công suất, Toàn Hiểu Vũ đã nghe thấy rõ lời hắn, quơ kiếm võ sĩ điên cuồng chém, ý đồ phá một cửa sổ để mọi người có thể thoát ra ngoài.
Không nghĩ tới, tốc độ Toàn Hiểu Vũ cắt nhanh, tốc độ sinh trưởng của xúc tua cũng biến nhanh, chặt chẽ bảo vệ cái cửa sổ.
Tuy rằng, tình cảnh trước mắt khiến bọn họ không thoát ra được, xúc tua cũng không thể làm gì bọn họ, nhưng không thể tiếp tục như vậy! Chậm chạp sinh biến cố, kẻ địch tất có chiêu cuối!
“Tiểu Bạch, thử dùng không gian cát liệt, xem thử có thể tạo ra một lỗ hỏng hay không. Tiểu Nam bảo Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng đi theo sát chúng ta, một khi tạo thành lỗ hổng chúng ta lập tức xông ra ngoài. Nhưng bên ngoài chắc đã mai phục, phải cẩn thận!” Sở Thiên nói.
Vì thế mọi người đều có vị trí của mình, vừa chém giết xúc tua, vừa áp sát vào nhau, chuẩn bị chờ thời cơ lao ra ngoài.
Ngay cả Tạ Minh Hiên lúc này cũng bị Toàn Hiểu Vũ gọi trở về bên người.
Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên ở đằng trước, vẫn duy trì tốc độ chém xúc tua, Bạch Minh Hi ở phía sau phóng ra không gian cát liệt cỡ lớn, quả nhiên, cửa sổ xuất hiện lỗ hổng.
Mọi người nắm chặt cơ hội liền xông ra ngoài.
Rời khỏi tòa nhà, Sở Thiên nhân cơ hội một lần nữa thử phóng tinh thần lực công kích, không có gì bất ngờ, vẫn bị chặn.
Xem ra, đối phương vô cùng hiểu rõ năng lực của hắn, cái này hình như là tinh thần lực chuyên đối phó hắn vậy. Chỉ có điều, kẻ địch càng xem trọng, thì cách chứng tỏ một điều, kẻ địch sợ hắn.
Đối phương hình như chỉ có thể phòng ngự, cũng không có năng lực công kích, nếu không, ở dưới tình huống bọn họ không hề cảnh giác, là có thể giết chết hết bọn họ, không cần phí nhiều công sức như vậy.
Cho nên, Sở Thiên vừa ra tới, liền nỗ lực tìm kiếm cái tinh thần lực phòng ngự này xuất phát từ đâu.
Nhưng mà, mọi người mới vừa ra tới sân nhỏ, đã có một đoàn sương đen bao lấy mọi người! Quả thật có chuẩn bị chiêu cuối!
Vì thế mọi người lập tức ngừng thở, nhưng hai con mèo nói cho cùng cũng không phải con người, không thể theo bản năng ngừng thở để tránh sương đen, nên hít vào một ngụm tức khắc lung lay sắp đổ.
Sương đen che khuất ánh trăng, trong bóng tối, Toàn Hiểu Vũ phát hiện hai con mèo bất thường, lập tức lao qua, cũng không quan tâm có bị người ta trông thấy hay không, trong nháy mắt, đem hai con mèo và Lí Nam thu vào trong không gian.
Chuyện này khẩn cấp, trong không gian có nước và trái cây, Lí Nam lại là hệ trị liệu, hy vọng chúng nó có thể bình an.
Mà Tạ Minh Hiên hình như chẳng sợ loại sương này, trái lại đối với đoàn sương có vẻ vô cùng căm tức, phi người một cái, chỉ nghe “phốc” một tiếng, một cái đầu lăn trên mặt đất.
Toàn Hiểu Vũ giơ hai tay, một ngọn lửa phun ra bốn phía, sương đen tán dần, dưới ánh lửa, tình huống trong viện cũng dần hiện rõ.
Bốn người hiện tại đang đứng ở trong hoa viên, mà chung quanh bọn họ vậy mà có năm con bạch tuộc cao khoảng mười lăm mét, mỗi con bạch tuộc đều có tám cái đầu người.
Nhìn thấy tình cảnh này, Toàn Hiểu Vũ hết sức quen thuộc. Một màn này khiến cậu nhớ tới khi J thị thất thủ, sau khi Sở Thiên mất tích, cậu chiến đấu với đám quái vật ngoài trung tâm thương mại.
Mấy cái đầu trên mỗi con bạch tuộc, cũng giống như khi đó, đều là đầu của trẻ con!
Cuối cùng hiểu được, cái cảm giác bứt rứt không yên quen thuộc kia là từ đâu đến!
Lại là cái phòng thí nghiệm mất hết tính người kia!
Bạch Minh Hi và Sở Thiên tuy rằng không có trải qua cuộc chiến kia, nhưng mà cũng từ đồng đội miêu tả tưởng tượng một hai, cộng thêm sống cùng bọn nhỏ chưa biến dị hoàn toàn thành quái vật trong căn cứ, đương nhiên cũng nhìn ra.
Sở Thiên sớm đã hoài nghi, chuyện buôn người trong căn cứ Lê Minh không chỉ đơn giản là nhập “hàng” cho Trung Tâm.
Đêm nay hết thảy chứng thực suy đoán của hắn.
Nhưng mà mọi người cũng không có thời gian để xuy xét, công kích của bọn quái vật đã ùn ùn kéo đến.
Thoát khỏi gian phòng, bốn người cũng có thể đại triển quyền cước, Toàn Hiểu Vũ không còn băn khoăn, vài đạo hỏa long không chút tiếc rẻ phun ra, đánh thằng vào tám con quái vật.
“Nhược điểm của chúng nó hẳn là đầu.” Toàn Hiểu Vũ nói, đây là kinh nghiệm chiến đấu trước đó nói cho cậu biết.
Toàn Hiểu Vũ lúc thì dùng lửa lúc thì dùng kiếm chém, một mình nhận hai con bạch tuộc lớn.
Tạ Minh Hiên chiến đấu hoàn toàn nhờ vào bản năng và sự yêu thích, cho nên Bạch Minh Hi liền đứng ở phía sau hắn trợ giúp hắn chiến đấu, thay hắn bù đắp sơ xuất, trong lúc nhất thời nhìn khá ăn ý, phối hợp nhuần nhuyễn.
Sở Thiên bị hạn chế ở tinh thần lực nhưng không nhờ vào lớp áo giáp toàn lực chiến đấu, mà chạy qua chạy lại giữa hai con bạch tuộc, cưỡng ép chúng nó hành động.
Hơn thế nữa, hắn tỉ mỉ quan sát xung quanh, hắn tin rằng, người đó đang ở gần đây, dù sao màn chắn tinh thần cũng có phạm vi giới hạn, càng gần, càng có thể phát huy uy lực càng lớn.
Quả nhiên, trong bóng râm của chủ trạch loáng thoáng có bóng dáng của vài người.
Sở Thiên khẽ động, lập tức bỏ xuống hai con bạch tuộc đang dây dưa với hắn, quả quyết đi tới chỗ chủ trạch.
Chẳng qua, khi khoảng cách rút ngắn còn năm, sáu mét thì Sở Thiên cảm giác được mình bị một vật vô hình chặn lại.
Nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của mấy người đó. Nửa mặt người nửa mặt tang thi, không phải Tô Mạc Húc thì là ai!
Tô Mạc Húc đứng ở nơi đó, cái trán hơi hơi nổi gân xanh, nhìn ra được hắn đang dùng hết công suất để chống cái màn chắn tinh thần lực này.
Phía trước hắn, có bóng dáng thấp bé, chỉ cao khoảng nửa mét, thân thể tròn tròn như củ khoai tây, nhưng lại đầy lông tơ, tứ chi ngắn ngủn, giống như đang đứng.
Khiến người ta không thể rời mắt nhất chính là đầu của bọn hắn, cái phần trán của chúng to bất thường, giống như người ngoài hành tinh, nhưng mà từ nét non nớt trên mặt chúng nó cũng có thể nhìn ra mấy khuôn mặt này đã từng là mặt của trẻ con.
Ba con quái vật nhỏ ngoại hình giống nhau như đúc, đại khái là sinh ba đi. Lúc này, cái tay nhỏ ngắn của chúng sít chặt lấy nhau, hai mắt nhắm nghiền, đang tập trung làm gì đó vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Sở Thiên cuối cùng cũng biết mình thua ở đâu! Đối phương không phải một người, mà là bốn dị năng giả tinh thần lực liên kết lại!
Đối phương cùng bậc đã không tính là thấp, bốn người liên thủ, trên cơ bản là triệt để cắt đường phát huy của hắn.
Sở Thiên dùng sức, lợi dụng một thân khôi giáp và vảy sắc bén, bắt đầu tấn công cái màn chắn tinh thần lực ngay trước mắt này.
Từ khi mọi chuyện xảy ra đến giờ cũng chỉ hơn mười phút, không có kinh động những người khác, không có người thuộc chính phủ của căn cứ Lê Minh xuất hiện, chứng tỏ, bọn họ đã dùng tinh thần lực bao phủ toàn bộ tòa nhà, mượn màn chắn này che giấu tiếng động bên trong.
Bốn người hợp sức, vừa muốn che chắn tòa nhà này, lại ngăn cản tinh thần lực công kích của mình, còn phải chế tạo thêm một cái màn chắn phòng ngừa người của căn cứ đến. Bọn họ có thể chống được bao lâu? Sở Thiên cười lạnh.
Một lần thất bại, không sao cả, lần thứ hai tiếp tục, xem ai kiệt sức trước.
Đầu bên kia, Tạ Minh Hiên dẫn đầu vặt cái đầu cuối cùng của con bạch tuộc đầu tiên.
Ai ngờ, khi cái đầu người cuối cùng bị vặn ra, một lượng lớn nước màu đen dũng mãnh trào ra bốn phía, nơi hơi nước đi qua, những thực vật xinh đẹp trong hoa viên đều bị nó làm cho héo rũ chết đi.
Lần này không có ai ngờ tới, Bạch Minh Hi đứng phía sau phối hợp với Tạ Minh Hiên đứng mũi chịu sào, vì bất ngờ nên không kịp đề phòng bị nước đen hắt trúng, lập tức kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống trên mặt đất.
Toàn Hiểu Vũ nghe thấy tiếng động, mặc kệ sương đen còn chưa tan hết, bỏ hai con quái vật đang giết còn nửa cái mạng vội vàng chạy qua.
Cũng không còn hơi sức để suy nghĩ, trực tiếp đem Bạch Minh Hi thu vào không gian, tạm thời hy vọng Lí Nam và nước trong không gian có thể cứu Bạch Minh Hi, còn lại phải đợi diệt xong kẻ địch rồi nói tiếp.
Tạ Minh Hiên không sợ hơi nước đen này, chỉ là liên tiếp thất bại không khỏi càng thêm tức giận, càng đánh càng hăng.
Toàn Hiểu Vũ vẫn như cũ bình tĩnh, một con bạch tuộc đã chết, còn lại bốn con, trong đó hai con chỉ còn nửa cái mạng, Tạ Minh Hiên càng đánh càng hăng, tình huống này, hai người mơ hồ chiếm thế thượng phong.
Lúc này, Tô Mạc Húc đang được bảo vệ ngoài màn chắn tinh thần lực dần cảm thấy lo lắng.
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, hắn rõ ràng đã tính toán hết thảy kỹ càng, sao lại biến thành loại tình huống này kia chứ?
Trong đám người này, trừ thằng nhóc Thuần Thú Sư và dị thú của nó, những người khác, hắn đều từng giao thủ qua. Nhưng mà, tốc độ thăng cấp dị năng của những người này thật khiến hắn sợ hãi mười phần.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi bọn họ đã mạnh như vậy. Vì sao?
Duy nhất làm hắn vui mừng chính là, hắn tìm được đồng loại có tinh thần lực khống chế, trí lực cũng không hề tăng thêm, nếu không hắn và tên đàn ông giỏi dùng tinh thần lực công kích kia liên thủ, hôm nay mình chưa hẳn có thể chặn bọn họ.
Trí lực không có tăng trưởng, dù cho năng lực thăng cấp thì sao, cũng chỉ có thể thông qua bản năng để sử dụng, một khi bản năng đã không thể khống chế, hắn liền biến thành phế vật. Lợi hại có ích gì?
Còn có, thời điểm bọn họ từ trong phòng lao ra, cái thằng nhóc Thuần Thú Sư và dị thú đều có mặt, tinh thần lực của hắn có thể cảm nhận được. Nhưng mà, thời điểm sương đen bao phủ bọn họ, Thuần Thú Sư và dị thú biến mất!
Biến mất! Tự nhiên biến mất! Lúc ấy sương đen quá dày, mắt thường căn bản nhìn không thấy, chỉ có tinh thần lực cảm nhận được chúng nó biến mất.
Theo hắn biết, dị năng giả hệ không gian không thể để vật sống vào, vậy, bọn họ đã đi đâu? Vì cái gì lại không thấy? Bọn họ còn có cái năng lực quỷ quái gì sao?
Ban nãy cũng vậy, khi con bạch tuộc đầu tiên chết đã phun ra nước độc, một người khác cũng đã biến mất.
Mà lúc đó hắn đang đem tất cả tinh lực đặt trên màn chắn trước mặt để ngăn cả công kích của Sở Thiên, nên không để ý đến bên kia! Chỉ là bất thình lình, hắn cảm nhận được bên trong có một người biến mất!
Trên người những người này khẳng định còn có bí mật! Tô Mạc Húc nghiến răng nghiến lợi nghĩ.