Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 129: Ngoài ý muốn




Bất quá hắn cũng biết, nếu mà hai người trẻ tuổi trước mặt này không phải kẻ lừa gạt, vậy tin tức của bọn họ nắm giữ chỉ có thể là một cuộc mua bán lớn, chỉ sợ không phải chỉ bằng hai ba câu là có thể nói xong.

Vì thế khi hắn đang suy tư nên làm thế nào để đối phó bọn họ mới có thể giành được lợi ích lớn nhất, tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếng đập cửa có hơi dồn dập, Cố Bộ trưởng kia biết, dám vào thời điểm hắn đang nói chuyện đến gõ cửa, đoán cũng chỉ có gã quản gia, sợ là có chuyện gì muốn nói.

Cố Bộ trưởng nhíu nhíu mày, không vui nói: ” Vào đi.”

Lúc này mới nhìn thấy cửa phòng mở ra, quản gia vội vàng đi đến, lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người Sở Thiên Bạch Minh Hi một cái, lúc này mới khom thân thể cúi đầu nói: “Chủ nhân chuyện có chút phiền toái.” Nói xong, còn lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Bên kia.

Sở Thiên và Bạch Minh Hi vào đại sảnh, mấy người Toàn Hiểu Vũ cũng được sắp xếp đi vào một gian phòng nghỉ ngơi, khác hẳn với đại sảnh, gian phòng này được bố trí hết sức đứng đắn, còn có người pha trà mang đến.

Tuy rằng mùi vị của lá trà chẳng ra sao, nhưng mà trong mạt thế, này đúng là một cách đãi khách hiếm thấy.

Toàn Hiểu Vũ cũng không để ý mấy thứ này, những gì đã xảy ra trong hai ngày này khiến cậu cảm thấy không vui, vốn cậu đã ôm tâm tình thấp thỏm không yên đối với hành trình lên Bắc này, hiện tại không khỏi có chút tâm tư.

Toàn Hiểu Vũ trầm mặc suy nghĩ, Lí Nam ngoan ngoãn ngồi một bên, chỉ là ba con còn lại thì không ngoan ngoãn như vậy.

Hoa viên xinh đẹp ngoài cửa sổ có sức hấp dẫn hơn là cái phòng khách nặng nề này. Đợi một hồi, ba con bắt đầu không kiên nhẫn.

Từng bước từng bước nóng lòng muốn thử nhảy ra ngoài cửa sổ, ý đồ rời khỏi gian phòng này.

Thấy bọn họ làm ầm ĩ, Toàn Hiểu Vũ cũng không có cách nào khác đành phải nói với thủ vệ một tiếng thả bọn họ đi ra hoa viên chơi.

Thủ vệ nhận được mệnh lệnh, mấy vị này là khách quý từ Kinh Đô đến, đều là dị năng giả, bảo bọn họ cẩn thận tiếp đãi, đương nhiên không dám ngăn cản.

Náo loạn một hồi, ba con chơi hết sức vui vẻ, càng chạy càng xa, quả thực đem nơi này biến thành dã ngoại.

Lí Nam vừa nhìn cảm thấy không ổn, nơi này dù sao cũng là nhà của người ta, không nên gây sức ép quá mức, liền muốn đi gọi ba con trở về.

Toàn Hiểu Vũ thấy đây là trong nhà, cũng không có gì nguy hiểm, huống hồ còn có ba con kia ở đó, bèn gật đầu đồng ý. Vì thế Lí Nam đi ra ngoài, Toàn Hiểu Vũ hãy còn ở trong phòng khách phát ngốc.

Tòa nhà này dù có lớn hơn nữa cũng luôn có một phạm vi nhất định, Lí Nam đi ra ngoài không xa, thì đã nhìn thấy ba con đang ở nơi xa xa chơi. Chúng nó tựa hồ cũng biết đây là nơi có nhiều người, khi chơi cũng không quá thả ga, cũng không quá ồn ào, nên nhóc không lập tức triệu hồi chúng nó, chỉ là đứng một chỗ, cười xem chúng nó chơi.

Giữa lúc không hề phòng bị, Lí Nam đột nhiên bị người ôm lấy, sau đó một hơi thở ấm áp ẩm ướt phà ra trên cổ nhóc, mang theo mùi rượu cực kỳ khó ngửi.

“Thơm quá. Là cực phẩm nha. Trong trung tâm từ khi nào xuất hiện mặt hàng này? Là hàng trữ riêng của Cố Bộ trưởng đi!” Gã đàn ông ôm lấy Lí Nam giọng nói khàn khàn vì men rượu, trên mặt đỏ rực tràn đầy vẻ si mê.

“Tiền phó Bộ trưởng có ánh mắt thật tinh tường, người xa như thế cũng bị ngài phát hiện.” Người theo phía sau gã ta cong người mượn cơ hội vuốt mông ngựa.

“Đúng vậy đúng vậy! Chúng tôi cũng chưa từng thấy trong viện lại có một đứa nhỏ đẹp như vậy, Tiền Bộ trưởng ngài vừa liếc mắt một cái đã phát hiện, rất giỏi.” Một người khác kỹ năng vuốt mông ngựa rõ ràng cao hơn một bậc, chủ động đem chữ phó kia lược bớt.

Người nói chuyện trước đó đang rất ảo não, cái tên Tiền phó Bộ trưởng kia nhất thời cười ha ha: “Đã lâu không thấy một người sạch sẽ xinh đẹp như vậy. Không phải ta nói xấu gì, hàng gần đây trong Trung tâm càng ngày càng kém.”

Mạt thế sau này, Lí Nam vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, bên cạnh có anh Hiểu Vũ thân nhất, còn có anh Sở Thiên cực kỳ lợi hại. Đám người Tiêu Tử Nhiên tuy rằng cũng không phải rất chính trực, nhưng cũng đều là đồng đội hết sức đáng tin.

Cho dù Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên thường xuyên mang theo nhóc đi đánh nhau, nhưng mà tất cả mọi người đều theo bản năng bảo vệ nhóc. Đặc biệt sau khi dị năng hệ trị liệu của nhóc được công khai, căn cứ Thự Quang, nhóc gần như trở thành người được mọi người tôn trọng và bảo vệ số một.

Ở căn cứ Thự Quang, lại có một đám đồng bọn nhỏ xấp xỉ tuổi, một đoạn thời gian này, Lí Nam giống như vẫn đang sống trước mạt thế.

Cái người đột ngột xuất hiện này, Lí Nam hồi lâu cũng không có phản ứng lại, mãi đến khi nghe thấy mấy người kia nói xong, thấy cái miệng buồn nôn của gã kia chuẩn bị đưa qua lần nữa, Lí Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, hung hăng cho khuôn mặt gã một đấm.

Mấy ký ức không tốt lúc ban đầu mạt thế chợt hiện ra, nỗi bi thương khi cha mất được cố ý chôn sâu bị trào ra.

Phẫn nộ cùng với cảm giác ghê tởm khiến dạ dày nhóc cuồn cuộn, Lí Nam gần như muốn nôn ra ngoài.

Một đấm vung ra, vùng vẫy vài cái, đáng tiếc vì còn nhỏ, sức đấn không đủ mạnh, cũng không thể giãy khỏi lòng người nọ.

Tên Tiền tổng kia bị đánh cho tỉnh, không phải bởi vì nắm đấm mạnh, mà bởi vì hắn không hề đoán được, Lí Nam lại dám ra tay với hắn.

Bọn nhỏ trong “Trung Tâm Chữa Trị Tâm Hồn” này đều được mua về điều giáo xong rồi, nuôi trong nhà, đứa nào cũng mong mình sẽ là sủng vật tư nhân của nhóm ông lớn, nào dám ra tay đánh người!

Đương nhiên, chỉ là sửng sốt vài giây, Tiền phó Bộ trưởng lập tức giận tím mặt, hắn vậy mà làm trò trước mặt cấp dưới, bị một sủng vật hèn mọn đánh!

Sắc mặt hắn nhất thời trở nên dữ tợn, bàn tay bóp lấy cái cổ của Lí Nam, dùng sức bóp: “Con mẹ nó rác rưởi! Cũng dám đánh tao! Tốt lắm, giỏi lắm, hôm nay để tao dạy mày cái gì gọi là phục tùng!”

Nói xong, vậy mà còn xé rách quần áo Lí Nam.

Mấy tên cấp dưới xung quanh hắn ta cũng bắt đầu “hắc hắc” cười xấu xa, vẻ mặt dâm tà.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc này một đạo bóng đen hiện lên, vào thời điểm mấy người kia còn chưa kịp thấy rõ là gĩ, liền nghe được một tiếng gào vang tận mây xanh.

Mấy người kia giật mình, tập trung nhìn vào, mới vừa rồi Tiền phó Bộ trưởng còn đang nổi giận đùng đùng lúc này trở mình nằm trên mặt đất, mà cánh tay phải vốn đang bóp cổ Lí Nam thì biến mất.

Mà một con thú biến dị không biết từ đâu xuất hiện nhe hàm răng sắc bén, cong người chắn trước Lí Nam đang nằm trên mặt đất, tùy thời chuẩn bị tấn công.

Mấy người nhất thời kinh hãi, đây là nhà của Bộ trưởng sao lại có thú biến dị, ai cũng sợ tới mức lui ra sau vài mét, bày ra tư thế công kích.

Lúc này, lại có thêm một con thú biến dị khác cũng nhảy qua, gần như giống y như đúc con ban nãy, hơn nữa cả hai con đều bày tư thế cực kỳ hung ác.

“Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng, cắn hắn!” Lí Nam giận cực kỳ, ra lệnh cho hai con tiến hành công kích.

Lí Nam ngày thường tính tình nhu thuận ôn hòa, ngoại trừ ở trong chiến đấu, bình thường trên cơ bản sẽ không ra lệnh cho hai con mèo tiến hành công kích.

Bởi vì đã từng trường kỳ sống trong căn cứ Thự Quang, không có mệnh lệnh của Lí Nam, Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng là sẽ không dễ dàng công kích con người, nếu không phải như thế thì bộ phận mất đi của hắn ta sẽ là cái đầu chứ không phải là cánh tay.

Giờ phút này nhận được lệnh của Lí Nam, hai con mèo lập tức đánh tới Tiền phó Bộ trưởng đang ngã nhào trên mặt đất.

Ai ngờ, cái gã Tiền phó tổng bộ dạng như thể vì đam mê tửu sắc mà thân thể suy yếu, trên thực tế cũng là một gã dị năng giả.

Ngay khi Lí Nam phát ra mệnh lệnh thì có hai cái gai đất từ trên mặt đất mọc lên, đâm thẳng vào bụng của hai con dị thú.

Nào ngờ chiêu này vẫn chưa thể ngay cản hai dị thú, chúng nó nhảy dựng lên, tốc độ đánh cũng nhanh hơn.

Mắt thấy hai dị thú sắp đến gần, Tiền phó Bộ trưởng phản ứng không chậm, cấp tốc rời khỏi vị trí, lớn tiếng la hét với đám người phía sau hắn: “Các người thất thần cái gì, giết chúng nó.”

Những người đó lúc này mới bừng tỉnh, ba người, ba loại dị năng thoáng cái công kích hai con thú biến dị.

Hỏa hệ thủy hệ và băng hệ, ba người kia cũng là dị năng giả.

Bất quá, đối với mấy quả bóng nước và băng tiễn, hai con mèo không thèm tránh né, tùy ý mấy thứ đó nện lên người mình, tiện thể dùng con ngươi hoàng kim khinh bỉ ba người kia.

Đối với hỏa cầu thì hai con mèo có hơi né, tuy rằng sẽ không tạo thành tổn thương gì, nhưng mà nếu đốt trúng da lông sẽ không đẹp.

Cũng là cái tránh né này, khiến Tiền phó Bộ trưởng có được không gian để thở dốc.

Hắn lúc này mới chính thức sợ hãi sau khi nhìn thấy mấy quả bóng nước và băng tiễn không hề tạo thành thương tổn gì với hai con thú kia.

Hắn vừa thúc dị năng tạo thành một loạt gai đất, vừa chạy lui về đại sảnh, trong miệng còn không ngừng lớn tiếng ồn ào: “Người đâu, mau tới!”

Động tĩnh này cuối cùng kinh động thủ vệ trong nhà, đồng dạng kinh động Toàn Hiểu Vũ đang ngẩn người.

Nhớ tới ba con đang chơi ở ngoài kia và Lí Nam chưa có về, Toàn Hiểu Vũ như một cơn gió nhanh chóng chạy ra ngoài xem xét.

Lí Nam đã đứng dậy, bởi vì cảm thấy ghê tởm mà nôn khan vài tiếng, tay nhóc dùng sức lau cái cổ bị gã đàn ông kia hôn qua, khiến cho cái cổ đỏ ửng một mảnh.

Hai con mèo nghe thấy tiếng của thủ vệ còn có ba gã dị năng giả kia đồng loạt tấn công, chỉ là không có mệnh lệnh mới của Lí Nam, chúng nó do dự một chút, không biết có nên đánh người hay không, cho nên cũng không có làm gì quá ngoan độc với mọi người.

Tạ Minh Hiên nghe tiếng chạy tới, thấy hai con mèo đánh nhau, đương nhiên muốn đi hỗ trợ, nhưng là bị Lí Nam hung hăng túm lại.

Tạ Minh Hiên là tang thi, đấu võ sẽ bị lộ tẩy, Lí Nam không có quên nơi này là chỗ nào.

Khi Toàn Hiểu Vũ đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Thấy cái cổ sưng đỏ của Lí Nam và tên đàn ông mất cánh tay giãy giụa tránh né, trong ánh mắt Toàn Hiểu Vũ hiện lên tơ máu.

Gã ta là đối tượng công kích chủ yếu của hai con mèo, cũng chính là đối tượng bảo vệ của những người khác, nhìn thấy vậy, Toàn Hiểu Vũ còn có cái gì không rõ!

Không thể dễ dàng tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ! Bọn họ dơ bẩn! Từ thân thể đến linh hồn đều bẩn! Toàn Hiểu Vũ có thể nhịn!

Nhưng mà, bọn họ lại dám đem cái bàn tay bẩn thỉu ấy nắm lấy Lí Nam! Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!

Tốc độ hiện tại của Toàn Hiểu Vũ là thứ mà những người này hoàn toàn không thể thấy rõ.

Một đám người còn đang dây dưa với hai con dị thú, đầu của người nọ đột nhiên rớt trên mặt đất, dòng máu nóng hổi vung cao, bắn hết lên mặt lên người bọn họ, lúc này mới có người dừng công kích, chậm rãi quay đầu lại.

“Về chỗ Tiểu Nam.” Toàn Hiểu Vũ thản nhiên nói.

Hai con mèo nghe vậy, dần dần đình chỉ cống kích, lui về bên cạnh Lí Nam. Sống chung với nhau thời gian dài như vậy, với chỉ số thông minh của hai con mèo, đủ để hiểu ý tứ trong lời nói của Toàn Hiểu Vũ.

Mà lúc này Toàn Hiểu Vũ đang đứng yên nhìn cái thi thể mất đầu kia, máu cũng bắn lên người cậu, nhưng cậu không có tránh né.

Kiếm võ sĩ trong tay không ngừng lóe hàn quang, trên thân kiếm còn dính vài vết màu chưa chảy hết.

Toàn Hiểu Vũ không biểu tình trên mặt tràn đầy sát khí lạnh lẽo, trên thân dính máu khiến cậu lúc này trông giống như một tên thần chết, đang lạnh lùng nhìn đám người kia.

Ý lạnh xuyên thấu bất kỳ ai có mặt, trong nháy mắt hô hấp của bọn họ ngưng trệ.

Trên kiếm võ sĩ dính máu giống như tùy lúc nào cũng có thể lấy mạng bọn họ vậy, trong nháy mắt đó, bọn họ cảm thấy mình cách cái chết rất gần.

Đó là ai? Tu La sao? Rất nhiều người không hẹn mà cùng nghĩ từ này.