Lúc này, Sở Thiên mở miệng, đầu tiên là lễ độ hỏi một câu: “Xưng hô thế nào?”, sau đó mới nói: “Liền nói từ đám nhỏ và mấy người phụ nữ đi.” Hắn nâng nâng cằm, nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên kia.
Toàn Hiểu Vũ cũng yên lặng ngồi xuống phía sau Sở Thiên, không rên một tiếng, lão Đại kia nhìn Toàn Hiểu Vũ một cái, lúc này mới lại nhìn Sở Thiên đáp: “Tôi họ Chu, người quen biết đều gọi tôi một tiếng lão Chu.”
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ và mấy người nữ, mới cười khổ quay lại nói: “Tôi hiểu, các anh thấy lão Chu tôi là một tên buôn người, quả thật cũng đúng, nhưng, cũng không phải tất cả.”
Hắn cầm bao thuốc đưa lên mũi dùng sức ngửi một hơi: “Bọn họ đều là tự nguyện, hoặc là nói, cầu chúng tôi tìm người mua.”
Thấy Bạch Minh Hi vẻ mặt kinh ngạc, lão Nhị kia lanh lợi tiếp lời: “Các anh vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, chúng tôi cũng không biết tình huống ở phía Nam, nhưng mà phía Bắc bây giờ ngày tháng càng ngày càng tồi tệ.”
Người này so với Chu lão đại còn biết ăn nói hơn, trong lòng hắn biết đây có lẽ là lần đầu tiên mấy người này trông thấy có người bị bán mà lại vui vẻ như vậy, lúc này mới qua đây thăm dò, vì thế đem câu chuyện từ đầu đến cuối rủ rỉ nói: “Từ sau cái ngày tai họa chết tiệt kia phát sinh, mỗi người đều như bị điên hết rồi vậy, rối ren một nùi. Nhưng mà lúc ấy chính phủ còn, quân đội cũng còn nên cũng không quá loạn. Nhưng mà quái vật bên ngoài càng ngày càng nhiều.”
Lão Nhị này rất giỏi nói, vì thế, hắn trên căn bản đem những chuyện sau mạt thế ở phương Bắc kể ra hết.
Phương Bắc hoang vắng, vì nguyên nhân khí hậu, lương thực đa dạng nhưng năng suất lại không cao. Nhưng vì thủ đô nằm ở vùng này, quân công nghiệp trái lại khá phát triển.
Mạt thế sau, lúc đầu rối loạn hơn nửa tháng, chỉ có điều chính phủ quản lý cũng coi như đủ mạnh mẽ, nhân họa được bình ổn, nhưng mà quái vật bên ngoài và tang thi lại càng ngày càng nhiều.
Hai ba tháng trôi qua, thức ăn, nước, các loại vật tư càng ngày càng thiếu hụt. Càng ngày càng nhiều người rời khỏi nhà ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Cũng từ đó các loại tranh chấp vì vật tư bắt đầu bùng nổ.
Phương Bắc khác phương Nam, quân công nghiệp nặng phát triển thịnh vượng, nhưng mà công nghiệp nhẹ và công nghiệp thực phẩm khan hiếm, trước mạt thế, lương thực đều do phía Nam cung ứng. Nông nghiệp tạm được, nhưng mà sau mạt thế cây nông nghiệp không thể nào phát triển, nên không thể sản xuất ra lương thực.
Thức ăn biến thành ngòi lửa cho tai họa. Thành phố thì càng đặc biệt nghiêm trọng, không bằng nông thôn nhà nhà có trữ lương thực.
Cho nên, thế đạo lại rối loạn lần nữa.
Lúc này, một lượng lớn người của phía Nam vọt tới, nói là thành phố phía Nam bị đám quái vật với số lượng lớn chiếm lĩnh, bọn họ một đường theo chân quân đội trốn lên Bắc.
Xung đột mâu thuẫn càng lúc càng nhiều.
Đứng mũi chịu sào chính là quân đội từ phía Nam lui về Bắc, chính phủ khi đó đã chia năm xẻ bảy, không thể thu xếp cho bọn họ, bọn họ cũng không thể khoanh tay chờ chết, vì thế tự thành một phe, gia nhập vào cuộc đua của các thế lực và vật tư.
Tiếp đó chính là người của hai bên Nam Bắc thi nhau đoạt địa bàn đoạt vật tư đoạt cơ hội được sống sót.
Ngày tháng đó, gần như mỗi ngày đều phải có người chết.
Từ Nam đến Bắc khi so sánh, quả thật là phương Bắc ít tang thi hơn, nhưng mà lần giày vò này, người chết ai cũng biến thành tang thi.
Bởi vậy, mọi người mỗi ngày ngoại trừ đấu với người ra, còn phải đề phòng đám quái vật đang tăng lên từng ngày. Còn có thời tiết càng lúc càng kỳ dị.
Nhóm ông lớn kia cảm thấy cứ như vậy mãi thì không được, lúc này mới liên hợp lại, bắt đầu chỉnh hợp* (Chỉnh sử và hợp nhất.) thế đạo loạn cào cào.
Mà cái thời điểm đó, dị năng giả cũng đã được phát hiện, ào ào được chiêu mộ vào các thế lực lớn.
Trải qua mấy tháng chỉnh hợp, đại cuộc bình ổn mà các thế lực cũng đã san bằng.
Tổng thể mà nói, phương Bắc hiện tại có ba thế lực lớn. Lớn nhất đó là căn cứ kinh đô, nhưng mà căn cứ kinh đô rắc rối khó gỡ, nội bộ phức tạp, lão Nhị nói không ra nguyên nhân vì sao.
Tiếp theo chính là căn cứ Khải Quang, ban đầu nghe nói là do một vị Tướng quân trong tay có binh sĩ, do không hợp với đám người trong kinh đô, liền tự lập căn cứ.
Lúc bấy giờ, Khải Quang đại biểu cho các thế lực phương Bắc sau khi chỉnh hợp.
Cuối cùng chính là căn cứ Lê Minh. Đây là do đám người phía Nam và quân binh chạy nạn thành lập, lúc này đại biểu cho thế lực phía Nam ở phương Bắc.
Ngoài ra còn có các khu tụ cư và căn cứ to to nhỏ nhỏ phân bố rời rạc, không đáng nhắc tới.
Nhưng mà, bốn anh em Chu lão đại làm nghề buôn người này có liên quan không nhỏ với mấy căn cứ, khu tụ cư đó.
“Tuy nói là không còn rối loạn như ngày trước. Nhưng mà, vẫn không có cái ăn!” Lão Nhị cười khổ một chút: “Nói cho dễ nghe là chỉnh hợp, nhưng mà trên thực tế mấy thứ tốt đều vào túi của đám người lãnh đạo.” Ngón trỏ tay phải của hắn, chỉa chỉa lên trời.
“Lương thực trồng không được, ngay cả con gián con chuột cũng có thể khiến người ta nhảy ra điên cuồng bỏ vào trong miệng ăn. Thức ăn thiếu thốn đến độ mọi người thiếu chút nữa đào ba thước đất lên để tìm.”
“Người bên dưới, sống quá khó khăn. Sau này, có người phát hiện một ít thực vật biến dị có thể ăn, còn có thịt dị thú, cũng đều không có độc. Vì thế mọi người mới có cơ hội sống tiếp.”
“Nhưng mà, vẫn có rất nhiều người không có cách nào khác sống sót. Hiện tại, người già gần như chết sạch, tiếp theo chính là trẻ con và phụ nữ, thế đạo này, còn có cách nào chứ?” Chu lão đại nhịn không được nói một câu.
Mà lúc này, lão Nhị cũng cười lạnh một tiếng: “Thế đạo đã như vậy, mỗi ngày đều có người đói chết, nhưng đám người quyền quý bên trên thì suốt ngày nghĩ đủ mọi cách tầm hoan mua vui!”
Hắn cười lạnh lại mang theo vài phần tự giễu: “Nhưng mà, này cũng cho đám người như chúng tôi một con đường sống.”
“Chuyện buôn người táng tận lương tâm này, nếu không phải sống không nổi nữa, ai lại muốn làm.” Chu lão đại kia gần như nhịn không được muốn mở bao thuốc kia rồi lại mạnh mẽ nhịn xuống.
“Trong căn cứ lớn, hiện tại có xây thành giải trí, tên là ‘Trung tâm chữa trị tâm hồn’, bên trong có phụ nữ và trẻ con xinh đẹp, ra ra vào vào nơi đó toàn là quan to hiển quý....” Chu lão đại thở dài một tiếng, có chút nói không được nữa.
Vì vậy lão Nhị lại tiếp lời thay hắn nói: “Bọn họ cũng không cứng rắn cướp người, cho ăn cho uống, mỗi ngày có thể ăn no mặc ấm tắm rửa, rất xa xỉ. Vì thế trong thành có rất nhiều người tự nguyện đi. Sau này danh tiếng lớn, người đến càng ngày càng nhiều, bọn họ liền bắt đầu mua người ở bên ngoài.”
“Trước đó các vị nhìn thấy vị đội trưởng Kiều kia đó là người thu mua của bọn hắn. Mà chúng tôi —” Lão Nhị chỉ chỉ bốn người họ: “Ở bên ngoài tìm người.”
“Tìm thế nào?” Toàn Hiểu Vũ vẫn không có lên tiếng đột nhiên thốt ra lời, dọa bốn người một phát.
Lúc này, đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm lão Nhị, trong ánh mắt lạnh như băng khiến lão Nhị sợ hãi: “Cậu trai trẻ này, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Chúng tôi tuyệt đối không trộm không cướp cũng không lừa gạt! Người ở bên ngoài càng đến càng nhiều, cái trung tâm kia cho ăn cho uống, chúng tôi vừa nói ra, ai cũng đều tự nguyện tới. Chung quy so với đói chết ở bên ngoài tốt hơn nhiều.”
Đoạn này lão Nhị nói vừa vội lại vừa mau, hắn trông thấy trong ánh mắt Toàn Hiểu Vũ lóe lên sát ý, cậu thanh niên thoạt nhìn văn nhược như thế, nào ngờ trong tay lại cầm chắc một thanh kiếm võ sĩ kia chứ.
Thấy thế, lão Đại cũng lập tức hỗ trợ giải thích: “Đều là tự nguyện đi, không tin, cậu gọi một người lại hỏi đi. Một nhóm trước đó bị đói chết, nhóm này may mắn hơn, chúng tôi một đường nuôi bọn họ, mặc dù là đi cái loại địa phương kia, nhưng tóm lại có thể sống là tốt rồi. Nếu may mắn, còn —”
Hắn vốn muốn nói, may mắn được ông lớn nào đó coi trọng mang về nhà, ngày tháng sau này liền hạnh phúc. Nhưng mà lão Nhị vội vàng cho hắn nháy mắt đánh gãy lời của hắn, lời này, mấy người trước mặt chỉ sợ sẽ không thích nghe.
Cảm xúc lúc này của Toàn Hiểu Vũ ra sao, thì nhìn không thấu, nhưng mà Bạch Minh Hi thì một bụng lửa.
Có một số người thích sai khiến, hắn từ nhỏ đã biết có. Nhưng mà hắn trăm triệu lần không ngờ rằng, mạt thế đã tới rồi, những người đó vẫn tính tình như cũ không chịu thay đổi, tiếp tục tầm hoan mua vui.
Nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy đám người của Thiên Trạch, cũng không khiến người ta chán ghét bằng những người này.
Trong vài người, Sở Thiên vẻ mặt thản nhiên hắn giơ tay lên lắc lắc cho Chu lão đại xem: “Anh Chu đại không cần khẩn trương, chúng tôi mới đến cũng chỉ là hỏi thăm tình huống. Những gì các anh nói, tôi đều tin.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay cầm tay Toàn Hiểu Vũ, nhẹ nhàng nhéo nhéo, xem như trấn an.
Bốn người kia nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không biết vì cái gì, mấy người trẻ tuổi này thoạt nhìn không khác đám thỏ trắng nhỏ được nhóm ông lớn bao dưỡng, người sau càng đẹp hơn người trước, nhưng mà xung quanh bọn họ đều có một loại cảm giác áp bách to lớn.
Tiếp theo, Sở Thiên không tiếp tục nghe bọn họ kể, mà hỏi tường tận vị trí của ba căn cứ lớn, lại hỏi đường đi ra sao, làm thế nào để vào thành vân vân.
Mấy người kia đều thành thật trả lời hết tất cả.
Cứ vậy nói chuyện nửa giờ, Sở Thiên lúc này mới đứng lên vỗ vỗ quần áo.
“Quần ướt rồi.” Vẻ mặt Bạch Minh Hi không thoải mái, kỳ thật hắn còn có chút tức giận, giận đám người ngồi không ăn bám. Mạt thế như vậy mà cũng không thay đổi được tính sai khiến của đám người đó sao?
Sở Thiên cười cười, kéo Toàn Hiểu Vũ qua, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ một câu. Toàn Hiểu Vũ gật gật đầu, đi vào trong xe.
Đi vào trong xe, Lí Nam đã chờ thật lâu, Tạ Minh Hiên thì không nghe lời luôn tìm cách xuống xe.
“Cho cậu ra ngoài chơi nhưng không được làm mất quần áo và mặt nạ.” Toàn Hiểu Vũ trước nói rõ điều kiện với Tạ Minh Hiên.
Hiện tại, Tạ Minh Hiên đại khái có thể nghe hiểu. Nghẹn ở trong xe lâu lắm rồi, hắn muốn ra ngoài chơi, cho nên Toàn Hiểu Vũ vừa nói, hắn liền lập tức gật đầu.
Trong lòng Toàn Hiểu Vũ thở dài, cậu cũng rất rối rắm có nên đem tinh hạch của Ny Tử cho hắn ăn hay không, cậu thà rằng Tạ Minh Hiên sẽ luôn như vậy cũng không muốn hắn biến trở về vị luật sư Tạ khi còn sống.
Toàn Hiểu Vũ quay về trong xe đem hai con mèo thả ra, bên ngoài không có nguy hiểm gì, những người đó không đủ tạo thành mối đe dọa, liền để bọn nó ra ngoài hít thở không khí vậy.
Lại ở trong không gian, lựa hai cái xác dị thú mà ba bọn nó săn được lấy ra ngoài.
Loại này tuy rằng chất thịt không tồi nhưng lại quá tanh. Thế nhưng bọn nó thích, vì thế mỗi lần đều săn nhiều đến mức ăn không hết, đành phải coi như đồ ăn vặt của chúng nó vậy.
Sở Thiên vừa rồi dặn cậu đem hai con ra, xem như thêm chút cơm cho nhóm phụ nữ và mấy đứa nhỏ. Thứ tốt đã lấy ra rồi, nếu lấy thêm nữa sẽ khiến người ta chú ý. Thịt dị thú lại thích hợp.
Toàn Hiểu Vũ ở trong xe chuẩn bị đủ sau đó xuống xe, hai thú biến dị kia là con hoẵng, một con to như con báo vậy, cậu một tay xách một con, dễ dàng xách ra ngoài, đi tới trước mặt của bốn người kia.