Khi Toàn Hiểu Vũ chú tâm nghĩ đến cái Trần tiên động phủ kia thì không gian xung quanh đột nhiên hơi vặn vẹo, trong nháy mắt, cả người cậu lại biến mất trong phòng tắm. Một lần nữa xuất hiện, cậu đứng ngay trong cái tiểu đơn sơ kia. Lúc này, cậu đã có thể hoàn toàn xác định, nơi này quả thật chính là một cái không gian, là không gian đặc thù khác với cái không gian dị năng giả khác.
Lúc này đây, cậu mang theo lòng tò mò đi tới, vì thế bắt đầu cẩn thận quan sát mọi thứ ở đây. Sân và nhà, cậu đã xem qua một lần. Cho nên, hiện tại cậu đi ra ngoài tìm hiểu. Đi tới bờ sông lần trước cậu tắm rửa, bộ quần áo bẩn lần trước cậu vứt ở đây cư nhiên vẫn còn, kiểu dáng cũng không thay đổi, xem ra, nơi này trừ cậu ra, quả thật không có vật sống nào khác. Như vậy, cái giọng nam băng lãnh kia lại là cái quái gì chứ?
Bên này sông rất đơn giản, sân, bãi cỏ, con sông. Nhưng mà đối diện lại là một mảng rừng cây rộng lớn. Sông nhỏ chỉ rộng tầm bốn năm thước, nước sông vô cùng trong suốt, trong nước không có tạp chất và những sinh vật khác, cho nên liếc mắt một cái liền có thể trông thấy đáy sông được phủ kín bằng cát vàng. Toàn Hiểu Vũ lúc này dù sao cũng không mặc quần áo, liền trực tiếp nhảy xuống bơi tới bên kia bờ.
Cây trong rừng rất kỳ quái khác với những loại cây mà Toàn Hiểu Vũ từng thấy bên ngoài, chúng nó vô cùng đồ sộ, trên cành cây không phải hoa cũng không phải quả, mà là một loại vật chất trong suốt có có thể phát quang lấp lánh. Thoạt nhìn khá giống như khi có ngày lễ ở trên cây treo những đèn màu vậy. Đi vào chỗ sâu trong rừng cây, bên trong cây cối lại bày ra một loại hình dáng khác, chúng nó khá thấp, khá giống một loại cây ăn quả nào đó. Có vài bông hoa trên cành cây, có một vài quả xanh còn non.
Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ, đây là sắp ra quả sao, không biết loại trái cây này có đủ để ăn hay không. Bất quá, điều này cho thấy, thời gian trong đây cũng không phải ngừng trôi.
Dị năng giả hệ không gian bình thường sở dĩ có thể bảo quản tốt thực phẩm là bởi vì tính phong kín và thời gian trong không gian bất động, cho nên không gian của bọn họ tuy có thể giữ cho thực phẩm tươi ngon, nhưng không cách nào cất trữ vật sống. Nhưng không gian này rõ ràng là bất đồng, thực vật sẽ sinh trưởng theo thời gian, nước sông róc rách chảy, ngẫu nhiên có cơn gió nhẹ phơ phất, cho thấy thời gian và không gian vẫn lưu động. Hơn nữa mình có thể tùy ý xuất nhập nơi này cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, không đúng, nơi này còn có thể chăn nuôi gia súc gia cầm.
Tiếp tục đi sâu vào trong cánh rừng, đi thật lâu, mới đến một cái sơn cốc, ba mặt là sơn bích, một dòng thác nước từ đỉnh núi chảy xuống, phía dưới là một cái đầm nước lớn, đầm nước như nước sông vậy thanh triệt minh tịnh*.
Bên cạnh đầm nước có một gốc cây khá thấp và kỳ dị, đại khái chỉ cao hơn Toàn Hiểu Vũ một chút, trên cành giống như những cành cây bên ngoài vậy bạch quang lóe sáng, nhưng đồng thời cũng còn có bảy đóa hoa khác màu.
Cùng một cây, cùng một cành, nhưng màu hoa khác nhau, thật kỳ lạ. Toàn Hiểu Vũ nhìn kỹ một hồi, cũng không nhìn ra nguyên do vì sao, cậu không dám tùy tiện chạm vào, cho nên đành quan sát chúng nó. Tới đầm nước này, giống như đến điểm cuối cùng của không gian vậy, nếu tưởng tượng không gian này là một cái hình tròn, phỏng chừng diện tích của nó tương đương với một cái trấn nhỏ vậy.
Toàn Hiểu Vũ nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ phải rời đi. Quả nhiên, cậu lại xuất hiện trong phòng tắm. Trong mắt cậu hiện lên một chút hưng phấn, lần thứ hai đưa tay kiểm tra hình xăm trên cổ, thứ này hình như là khắc vào trên người cậu, là thứ thuộc về cậu. Như vậy, có phải có thể đem vật tư trong biệt thự vào trong không gian hay không? Nếu thật như thế, giả sử có một ngày biệt thự bị công phá, mình cũng có thể không hề cố kỵ mà bỏ qua biệt thự, mang theo Lí Nam chạy trốn.
Toàn Hiểu Vũ thay quần áo, từ trong phòng tắm trở lại phòng. Nền phòng chất đầy một bộ phận vật tư từ phòng Lí Nam đem qua. Học theo phương pháp sử dụng không gian của các không gian dị năng giả ở kiếp trước, đưa tay lên trên vật tư cần thu, trong đầu tập trung suy nghĩ, hy vọng chúng nó xuất hiện trong không gian. Một hồi sau, hình như có chút dao động nhỏ, Toàn Hiểu Vũ mở mắt, vật tư trước mắt đã biến mất.
Cậu bắt đầy phấn khích, có thể sử dụng như không gian bình thường vậy! Cậu lần thứ hai trở vào trong không gian, phát hiện mình vẫn xuất hiện trong tiểu viện mà không phải là rừng cây bên cạnh đầm nước. Nói cách khác, mặc kệ bên ngoài cậu ở bất kỳ chỗ nào tiến vào không gian đều sẽ xuất hiện trong tiểu viện, mặt khác, bất kể cậu ở điểm nào trong không gian khi muốn ra bên ngoài đều sẽ xuất hiện tại chỗ cậu đi vào không gian.
Như vậy, nếu cậu đã có thể sử dụng ý niệm thu ra vào và thu vật tư, vậy hẳn là cũng có thể dùng ý niệm di chuyển vật tư đi? Nghĩ nghĩ, cậu nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm để vật tư di chuyển đến bãi đất trống bên phải ngoài tiểu viện, vật tư quả nhiên y theo ý niệm của cậu xuất hiện chỗ bãi đất trống. Toàn Hiểu Vũ vui vẻ tựa như một đứa nhỏ mới tìm được một món đồ chơi mới lạ, cậu bắt đầu không biết mệt mỏi tiến hành các loại thí nghiệm, hy vọng có thể nhanh chóng nắm rõ cái không gian này. Sau khi nắm vững cái phương pháp sử dụng không gian cơ bản, Toàn Hiểu Vũ làm một cái thí nghiệm sau cùng, đem thịt tươi dễ bị hư trong tủ lạnh ở nhà bếp, tùy ý đặt trên bãi cỏ, cậu tính toán qua mấy ngày lại nhìn thử độ hư thối của chất thịt.
Nếu như thịt rất nhanh sẽ bị hư thối, cậu và Lí Nam, sẽ liều mạng đem mấy thứ thực phẩm dễ dàng bị hỏng ăn sạch trước khi điện bị cắt mới được. Làm xong chuyện này, đại não của Toàn Hiểu Vũ đang hưng phấn dần dần bình tĩnh lại. Nhìn thời gian, là sáu giờ sáng, trời sắp sáng rồi. Cậu lúc này vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi. Thân thể của cậu kỳ thật đã mệt chết đi được rồi, vừa rồi toàn bộ đều là nhờ vào sự hưng phấn mà chống đỡ thôi. Hiện tại nằm xuống liền ngủ mất tiêu.
Thời điểm Toàn Hiểu Vũ tỉnh lại, cảm thấy dưới chóp mũi một hồi đau nhức. Cậu mở to mắt, trước mặt là khuôn mặt lo lắng của Lí Nam. “Tiểu Nam, làm sao vậy?” Cậu có chút mê man. Lí Nam thấy cậu tỉnh lại liền thở dài nhẹ nhõm. “Anh Hiểu Vũ, anh ngủ hai ngày rồi.” Ngày đó sáng sớm Lí Nam tỉnh dậy, làm xong điểm tâm chờ Toàn Hiểu Vũ thức dậy. Kết quả mãi cho đến giữa trưa, phòng của Toàn Hiểu Vũ cũng không hề phát ra tiếng động. Lí Nam lo lắng, liền mở cửa đi vào nhìn thử. Thấy Toàn Hiểu Vũ nằm trên giường ngủ ngon, hô hấp đều đều, sắc mặt như thường, không có gì kỳ quái.
Lí Nam thầm nghĩ, đại khái là anh Hiểu Vũ quá mệt nên mới vậy, vì thế liền lặng lẽ rời đi, để cho Toàn Hiểu Vũ tiếp tục ngủ. Kết quả, cậu ngủ một giấc là hai ngày. Giữa trưa hôm nay, Lí Nam thật sự lo lắng đến chịu không được, nó sợ Toàn Hiểu Vũ sẽ mắc phải bệnh gì không biết tên nên học theo trong phim vậy bấm lấy nhân trung của Toàn Hiểu Vũ. May mắn, Toàn Hiểu vũ rất nhanh liền tỉnh lại.
Thoát khỏi cơn mê man khi vừa tỉnh giấc, Toàn Hiểu Vũ nghỉ ngơi hai ngày chợt cảm thấy tinh lực của mình dồi dào vô cùng, giống như có một loại sức mạnh thần bí đang trôi chảy trong cơ thể cậu vậy, ngay cả tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc ngoài phòng cậu cũng có thể nghe được rõ ràng. Toàn Hiểu Vũ đã ý thức được ngũ quan của cậu đã trở nên nhạy bén hơn. Từ sau lần “tẩy tủy” đó, trừ bỏ tốc độ và sức mạnh của cậu ra, các loại giác quan khác cũng trở nên nhạy bén. Ví dụ như, cậu từng cho rằng mình có thể không tốn chút sức lực nào cũng có thể bẻ đôi cái khóa sắt bự, ví dụ như, thời điểm cậu ôm Lí Thuận Vĩ, có thể cảm nhận được sinh mệnh của hắn từ từ trôi đi, ví dụ như, thời điểm Ngữ Ngưng sử dụng tinh thần lực, cậu có thể nhanh chóng phát hiện hơn còn kịp thời hồi tỉnh.
Cậu tin hết thảy những cái này đều có quan hệ với cái Trần tiên động phủ kia, nhưng trong nhất thời không tìm ra được đáp án. Dù sao, không gian cũng ở trên người cậu. “Có thể là vì anh quá mệt mỏi đi.” Toàn Hiểu Vũ tùy ý giải thích nói, “Anh đói bụng, có gì ăn không?” Lí Nam gật đầu, nó sợ khi Toàn Hiểu Vũ tỉnh lại sẽ đói nên vẫn luôn chuẩn bị đồ ăn.
“Đi ăn cơm thôi.” Toàn Hiểu Vũ từ trên giường đứng dậy, đi ra ngoài cửa. “Anh Hiểu Vũ, anh thật sự không có việc gì chứ?” Tuy rằng sau khi trông thấy Toàn Hiểu Vũ tỉnh lại trong lòng nó đã hơi yên tâm, nhưng Lí Nam vẫn không khỏi có chút lo lắng. “Yên tâm đi, không có việc gì, tinh lực dồi dào.” Toàn Hiểu Vũ cười xoa đầu Lí Nam: “Thế nhưng bây giờ lại rất đói bụng.” Lí Nam gật đầu, nắm tay của Toàn Hiểu Vũ, hai người cùng nhau xuống lầu. “Hai ngày này, có chuyện gì xảy ra không?”
Lí Nam lắc đầu, thiết bị truyền tin toàn bộ đều mất hiệu lực, thiết bị giám sát trong nhà cũng không thể vận hành như bình thường. Nó chỉ có thể ngẫu nhiên từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không dám rời nhà. “Thế nhưng tối qua em nghe thấy tiếng động giống như xe ô tô, còn có......” Lí Nam nhíu nhíu mày, không chắc chắn nói: “Còn có tiếng súng. Em không chắc có phải hay không, nhưng nghe ra thì khá giống.” Tiếng súng sao? Toàn Hiểu Vũ nghĩ tới cửa chính bị phá hỏng. Xem ra, khu biệt thự này rất nhanh sẽ không bình yên nữa. Vật tư trong nhà vẫn là mau chóng để vào không gian cho thỏa đáng. “Còn có chỗ nào khác thường nữa không?” “Cái khác? A!” Lí Nam vỗ đầu một cái: “Mặt trời giống như biến lớn, ngày hôm qua ở ngoài nóng đến độ cây cối trong hoa viên đều héo rũ, điều hòa trong nhà mở liên tục. Thế nhưng nước trong vòi nước ít dần, anh Hiểu vũ, em cảm thấy, có lẽ sắp bị cúp nước rồi.”
Toàn Hiểu Vũ gật đầu: “Ừ, rất nhanh sẽ bị cúp.” “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lí Nam có chút lo âu. Toàn Hiểu Vũ trước ngồi xuống bàn ăn, trên bàn là bò bít-tết mà Lí Nam làm. Đừng nhìn nó tuổi nhỏ không biết gì, nhưng nấu thì ra hình ra dạng, có thể so với cậu còn giỏi hơn, Toàn Hiểu Vũ ở trong lòng nói. Toàn Hiểu Vũ một bên nhai kỹ thịt bỏ, một bên trầm tư suy nghĩ.
Lí Nam cũng không có thúc giục cậu. Nó hiểu anh Hiểu Vũ, phải đợi chính cậu muốn nói thì mới mở miệng nói, nó sốt ruột cũng không có tác dụng gì. Thời tiết bắt đầu thay đổi rồi, tương lai, khí hậu càng trở nên vô thường, ngày mai là hè nóng bức, ngày mốt có thể là lạnh tới đóng băng, ngày kia thì lại ấm áp như xuân. Thời tiết không thể dự tính trước được. Thời tiết kỳ lạ liên tục trong ba tháng, đem nhân loại giữa thời tiết này biến dị, gia nhập vào hàng ngũ tang thi. Này cũng là lí do mà Toàn Hiểu Vũ lựa chọn trạch trong biệt thự để vượt qua thời kỳ hỗn loạn đó.
Theo sự thay đổi của thời tiết, thực phẩm liên tiếp bị hư thối và vật tư bị xói mòn. Một khi cúp nước ngắt điện, vật tư khan hiếm, nhân họa cũng sẽ lập tức buông xuống. Đã không có cơ cấu chấp pháp kìm hãm bạo lực, pháp luật mất đi hiệu lực, đạo đức dưới sức ép của sinh tồn trở bên nhỏ bé không đáng kể. Đã không còn sự ràng buộc nhân tính, tận tình bày ra một mặt từ trước đến giờ không thể phơi bày. Mọi người chống lại tang thi đồng thời còn phải đối mặt với sự uy hiếp đến từ đồng loại.
HẾT CHƯƠNG 11
Thanh triệt minh tịnh: Đại khái là trong veo trong vắt trong suốt.