Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 80: Cứu người (1)




Lúc này Thẩm An mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn sang Dương Sở Thuần bên cạnh, hỏi, “Còn anh thì sao, Tiểu Dương Tử?”

Dương Sở Thuần gãi gãi đầu, cười hắc hắc, “Anh Cảnh Khanh phải đi về, đương nhiên tôi cũng muốn đi theo trở về nha.”

Thẩm An mỉm cười, quả nhiên Dương Sở Thuần là bởi vì lo lắng cho Bạch Cảnh Khanh nên mới đuổi tới, cũng đúng, rốt cuộc anh Cảnh Khanh đã ở cùng mọi người lâu rồi.

Mà ở thời điểm ba người tính toán rời đi, Thẩm An đột nhiên nghe được tiếng vỗ cánh, Thẩm An căng thẳng, tiếng vỗ cánh đại khái chỉ cách bọn họ khoảng một trăm mét! Mặc kệ là cái gì, Thẩm An đều cảm giác phi thường không tốt, vì thế, Thẩm An vội vàng nói với Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần, “Tình huống không thích hợp! Chúng ta đi mau!!”

Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần sửng sốt, nhưng cũng lập tức vội lên xe, muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng ánh sáng đột nhiên ảm đạm!

Thẩm An biến sắc, Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần hoang mang ngẩng đầu nhìn lên!

Trên bầu trời, bốn người mọc cánh quỷ dị từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, ngũ quan vặn vẹo, giống như chim chóc, mỏ dài, lúc này thấy ba người ngẩng đầu nhìn, bọn họ (chúng nó) liền há mồm kêu một tiếng dài, tiếng kêu bén nhọn khó nghe cực kỳ, Thẩm An theo bản năng che lỗ tai, không phải chứ, những tên này thế nhưng biết dùng sóng âm công kích?! Hiện tại lỗ tai hắn thật khó chịu a!

Dương Sở Thuần và Bạch Cảnh Khanh cũng thống khổ che lỗ tai, bọn họ không tu luyện năng lực như Thẩm An, Thẩm An ngay lúc bị công kích khó chịu, liền theo bản năng mở kết giới phòng ngự! Bởi vậy, ngay lúc bốn người chim lao xuống, có thể phản ứng đúng lúc chỉ có Thẩm An!

Bốn người chim vừa tới gần, liền phun ra hỏa cầu to bằng trái bóng rổ!

Thẩm An vươn năm ngón tay, khiên nước hiện ra, chắn trên đầu ba người bọn họ, đồng thời tay trái Thẩm An vung lên, mũi tên nước bắn tới phía bốn người chim!

Cùng lúc đó, bởi vì Thẩm An mở ra kết giới phòng ngự, cản bớt một phần sóng âm, Dương Sở Thuần và Bạch Cảnh Khanh cũng kịp lấy lại tinh thần, Dương Sở Thuần ngay tại lúc Thẩm An bắn ra mũi tên nước cũng đồng thời đánh ra pháo không khí! Bạch Cảnh Khanh theo sát là mũi tên băng!

Mũi tên băng tiến cuối cùng bắn ra, nhưng bốn người chim đều tránh thoát được!

Vô luận là Thẩm An công kích hay Dương Sở Thuần công kích cũng thế, đều bị bọn người chim tránh được!

Dương Sở Thuần vẻ mặt biến đổi, hét lớn, “Thẩm An! Lập tức tăng mạnh phòng ngự!”

Thẩm An không chút nghĩ ngợi liền lập tức đem năng lực của mình đều dùng vào gia cố kết giới phòng ngự! Đồng thời lập tức kêu gọi Thẩm Duệ trong lòng, “Anh, bọn em ở đây! Nơi này có người chim!”

Thẩm Duệ đang tại căn cứ dùng tử phủ không gian tìm kiếm Thẩm An, vừa nghe trong lòng đột nhiên vang lên tiếng nói của Thẩm An, lập tức hành động nhanh hơn, nháy mắt liền thuấn di! Chu Vũ và Từ Trường Thiên vừa thấy Thẩm Duệ đột nhiên nháy mắt thuấn di, đều biến sắc, thuấn di theo sát!

Bởi vậy, thời điểm Thẩm Duệ nháy mắt thuấn di đến cách Thẩm An mười thước, biến sắc!

Lúc này, bốn người chim giữa không trung đã đột phá kết giới, đang há mồm phun ra hỏa cầu ——

Vừa lúc đó, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Duệ lần thứ hai nháy mắt thuấn di, chắn trước mặt Thẩm An! Đưa tay, một bức tường vô hình chặn bốn người chim!

Thẩm An vừa thấy Thẩm Duệ, vui sướng kêu lên, “Anh!”

Thẩm Duệ quay đầu thấy Thẩm An, thở nhẹ ra một hơi, cười nói, “An An không sao chứ?”

Thẩm An vội lắc đầu, “Anh, em không sao, em không bị thương!”

Lúc này, đột nhiên bốn người chim lại hành động! Bọn chúng cùng kêu thét chói tai! Thẩm Duệ vừa nghe thanh âm này, nhíu mày, phất tay lần thứ hai gia cố kết giới!

Chu Vũ và Từ Trường Thiên theo sát vừa đến, nhìn thấy bốn người chim đồng thời thét chói tai cũng nhanh chóng thi triển dị năng! Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu!

Có Thẩm Duệ tăng mạnh kết giới, Thẩm An cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng không dám mở ra lắng nghe, bốn người chim này không ngừng thét chói tai, sóng âm và hỏa cầu thay nhau công kích!

Kết giới có thể giảm nhẹ công kích của sóng âm, nhưng mấy người Chu Vũ cũng vẫn khó chịu, biểu tình vặn vẹo, bất quá bọn họ công kích cũng không có yếu bớt, vẫn đánh trả cường lực như cũ!

Thẩm Duệ liếc mắt nhìn mấy người Chu Vũ, quyết định mau chóng chấm dứt chiến đấu, vì thế Thẩm Duệ tiến lên một bước, chậm rãi đưa tay, ngón tay ở giữa hư không chậm rãi cử động!

Ngay tại Thẩm Duệ cử động, bọn người chim trên trời đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó, giữa ánh mắt mở to kinh ngạc của mấy người Chu Vũ Thẩm An, Thẩm Duệ đưa tay vung thật mạnh!

Vì thế, mấy người Chu Vũ trừng to mắt nhìn bốn người chim trên trời kia vô thanh vô tức giống như bị người xé thành hai nửa, rớt xuống!

Thẩm An vừa thấy tình cảnh này, sắc mặt nhất thời trắng bệch! Loại đem người sống sờ sờ xé thành hai nửa này… Thẩm An cường bách bản thân không cần kinh hoảng không cần sợ hãi, lại càng không thể không nhìn Anh hai Thẩm Duệ. Anh hai đã tẩu hỏa nhập ma, cho nên hiện tại hắn phải trấn định đối mặt với hành vi của Anh hai!

Mấy người Chu Vũ lại là trực tiếp hoảng sợ nhìn Thẩm Duệ, bọn họ hoảng sợ cũng không phải bởi vì hành vi xé sống người chim của Thẩm Duệ, người chim trong mắt bọn họ căn bản không tính là người, bọn họ hoảng sợ chính là —— năng lực của Thẩm Duệ quá mạnh! Chẳng những dễ dàng ngăn trở người chim, còn chính là ngón tay vung lên đã xé xác người chim! Mà quan trọng nhất là, không phải một con a! Là bốn con a!

Dương Sở Thuần nuốt một ngụm nước bọt, Thẩm đại nhân thật hung tàn!

Thẩm Duệ sau khi xé bốn người chim liền nhíu mày, nhìn chằm chằm bên phải, đột nhiên cử động, mấy người Chu Vũ sửng sốt, còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy Thẩm Duệ thuấn di nhằm phía bên phải! Thẩm An ngẩn ra, đã muốn theo sát, nhưng bị Chu Vũ giữ chặt, ngưng trọng nói, “Thẩm An, cậu tốt nhất ở chỗ này chờ Thẩm Duệ trở về!”

Thẩm An không hiểu, “Vì sao?”

Chu Vũ nhất thời trầm mặc, hắn nên nói như thế nào? Mặc kệ là Thẩm Duệ mắt màu tím đen, hay là Thẩm Duệ xé sống người chim, đều không giống bình thường, thậm chí hơi thở lộ ra một loại cảm giác thô bạo! Đây là di chứng của tẩu hỏa nhập ma?! Hiện tại Thẩm Duệ không được bình thường, hắn không thể để cho Thẩm An đi qua, nếu lỡ Thẩm Duệ không thể kiềm chế, tổn thương Thẩm An thì sao? Lúc trước Thẩm Duệ đem bí tịch tu luyện cho bọn họ, điều kiện duy nhất chính là khi hắn không khống chế được thì phải ngăn cản hắn!

Cho nên, Chu Vũ không thể để cho Thẩm An đi qua!

Nhìn ánh mắt hoang mang của Thẩm An, Chu Vũ trầm giọng nói, “Tóm lại, cậu ở chỗ này chờ!”

Thẩm An nhíu mày, hắn không thể ở chỗ này chờ, hắn lo lắng cho Anh hai, hiện tại Anh hai ở trong trạng thái, làm sao hắn có thể để Anh hai một mình đi mạo hiểm?!

Thẩm An đang định một mình lặng yên thuấn di rời đi, nhưng Chu Vũ nắm chặt tay hắn, mà Dương Sở Thuần cũng nhanh chóng nhích lại gần, ôm bả vai Thẩm An khuyên, “Thẩm An đệ đệ, cậu nghe lời Chu đội đi! Thẩm đại nhân võ nghệ cao cường khẳng định không có việc gì!”

Thẩm An nóng lòng phiền não, ngay tại lúc hắn muốn dùng dị năng tránh thoát đi tìm Thẩm Duệ, đột nhiên phịch một tiếng!

Thẩm An quay đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên, Anh hai hiện ra, một nam nhân bị Anh hai định trụ ngã thật mạnh trên mặt đất!

Chu Vũ lập tức buông lỏng tay Thẩm An, tiến lên mắt nhìn nam nhân vẻ mặt hoảng sợ có vẻ bị che lại huyệt đạo, , “Đây là kẻ theo dõi?”

Thẩm Duệ gật đầu, gợi lên khóe miệng cười khẽ một tiếng, “Này xem như thu hoạch ngoài ý liệu đi.” Thẩm Duệ không nói nữa, quơ quơ thứ giống camera trong tay, tùy tay ném cho Từ Trường Thiên, “Cầm, lão Từ, đây là thứ tốt, phân tích cho tốt.”

Từ Trường Thiên tiếp nhận, gật đầu nói, “Không thành vấn đề.”

Thẩm Duệ không nói với Từ Trường Thiên nữa, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm An, vẻ mặt lạnh lùng, “An An, chuyện đêm nay, em giải thích một chút!”

Thẩm An nhất thời nghẹn lời, giải thích? Hắn nên giải thích như thế nào? Nói là bởi vì Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần chạy ra khỏi kết giới, hắn lo lắng, cho nên đuổi theo lại đây, nhất thời tình thế cấp bách, quên nói một tiếng với Anh hai?

Ngay tại thời điểm Thẩm An rối rắm không biết nên nói như thế nào, Bạch Cảnh Khanh đột ngột mở miệng.

“Thẩm Duệ, không cần hỏi. Tiểu An là vì truy tôi và Dương Sở Thuần mới chạy khỏi kết giới, hắn là bởi vì lo lắng chúng tôi.” Bạch Cảnh Khanh chuyển xe lăn đi hướng Thẩm Duệ, vẻ mặt thật bình tĩnh, “Tôi phá hủy quy định trong đoàn đội, Thẩm Duệ, anh phạt tôi đi. Nhưng Tiểu Dương Tử và tiểu An đều là bởi vì lo lắng cho tôi, việc này, bọn họ không làm sai.”

Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn Bạch Cảnh Khanh, đôi mắt màu tím đen bình tĩnh, nhưng lạnh lùng.

Từ Trường Thiên trong lòng căng thẳng, lập tức tiến lên nói, “Thẩm Duệ, thân thể Khanh Khanh không tốt, tôi chịu phạt thay!”

Bạch Cảnh Khanh đột nhiên quay đầu nhìn Từ Trường Thiên, lạnh lùng nói, “Việc này không quan hệ tới anh!” Làm sai là hắn, hắn nên bị xử phạt thế nào liền tiếp thu, cùng thân thể hắn, cùng hắn đi đứng đều không quan hệ!

Từ Trường Thiên giận dữ, người này căn bản là không rõ ràng Thẩm Duệ hiện tại không phải là Thẩm Duệ ngày thường! Còn cậy mạnh là làm sao! Từ Trường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, “Bạch Cảnh Khanh! Em câm miệng!”

Bạch Cảnh Khanh bị Từ Trường Thiên rống như vậy, ngây dại. Qua nhiều năm như vậy, Từ Trường Thiên chưa bao giờ rống hắn một câu…

Từ Trường Thiên hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Duệ, bình tĩnh lên tiếng, “Thẩm Duệ, cậu phạt tôi đi.”

Thẩm Duệ mắt nhìn Bạch Cảnh Khanh sửng sốt tái nhợt cúi đầu, quay đầu bình tĩnh nói với Từ Trường Thiên bình tĩnh nói, “Mọi người cũng biết, Thẩm Duệ tôi không phải người tốt, tôi lưu lại người nhất định là có tác dụng. Từ Trường Thiên cậu là như thế, Bạch Cảnh Khanh, cậu cũng là như thế.”

Bạch Cảnh Khanh giương mắt nhìn Thẩm Duệ.

Vẻ mặt Thẩm Duệ bình tĩnh đột nhiên cười ôn hòa, nhưng nụ cười ôn hòa này trong mắt lại không có gì ý cười, vẫn lạnh lùng lạnh như băng như cũ, “Nếu có một ngày, các cậu vô dụng, tôi sẽ không lưu lại các cậu.”

Thẩm An một bên ngơ ngác nhìn Thẩm Duệ, đây là Thẩm Duệ sau khi tẩu hỏa nhập ma hay là Thẩm Duệ thật sự? Mà Anh hai…thật sự là ai?

Từ Trường Thiên đầu tim nhảy dựng, Thẩm Duệ vô duyên vô cớ nói chuyện này để làm gì?

“Nhưng, mặc kệ hữu dụng cũng tốt, vô dụng cũng thế, nếu để lại, phải tuân thủ quy củ, bất luận kẻ nào đều giống nhau!” Thẩm Duệ nói xong, nhìn Thẩm An một cái, Thẩm An có chút chột dạ gục đầu xuống, Thẩm Duệ chuyển ánh mắt hướng về phía Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần cũng chột dạ tránh mắt Thẩm Duệ, đồng thời trộm lôi kéo tay Chu Vũ, nhưng Chu Vũ bước đi. Dương Sở Thuần nhất thời khóc không ra nước mắt. Xong, Chu đội thật sự tức giận.

Thẩm Duệ cuối cùng đưa ánh mắt đặt trên người Bạch Cảnh Khanh.