Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 70: Đại tuyết đóng băng kì (2)




Sau khi ngồi xuống, Lưu Khiết liền bưng chén đĩa lên, nhìn người nào đó vẫn luôn nhiệt tình theo dõi hắn. Lưu Khiết không động thanh sắc, gắp miếng thịt đưa tới bên miệng người nào đó, người nào đó chậm rãi hé miệng, sau đó cắn thịt, nhai nuốt, nhưng trong lúc nhai nuốt ánh mắt vẫn lóe sáng nhìn chằm chằm Lưu Khiết.

Lưu Khiết bình tĩnh nhìn, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Nếu không phải những người khác, đặc biệt là tổ nghiên cứu sinh vật phụ trách trị liệu đều ôm cái lẩu không chịu rời đi, hắn cũng sẽ không đến! Nhớ kỹ người nọ là ân nhân cứu mạng, Lưu Khiết mới không so đo ánh mắt trần trụi muốn nhai nuốt hắn của người này.

“Em ăn chưa?” Nhai nuốt miếng thịt xong, người nào đó, cũng chính là Ngô Thiên Hà ngập ngừng mở miệng hỏi.

Lưu Khiết trả lời lạnh nhạt, “Rồi”

Ngô Thiên Hà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lưu Khiết, không để bụng, nếu là có một ngày, Lưu Khiết đột nhiên nhiệt tình với hắn, khẳng định hắn sẽ kinh sợ, cũng có lẽ là bị Lưu Khiết lạnh nhạt đả kích quá nhiều, đã sớm chết lặng.

Ngô Thiên Hà yên lặng ăn cháo và đồ ăn Lưu Khiết đút, tinh tế cảm thụ, Lưu Khiết khó được kiên nhẫn và cẩn thận như lúc này, một muỗng cháo, một đũa đồ ăn, sau khi hắn nhai nuốt, liền đút tiếp, không nhanh không chậm, rất hợp lý.

Đút xong đồ ăn, Lưu Khiết dọn dẹp chén đĩa, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lúc này Ngô Thiên Hà lên tiếng.

“Lưu Khiết, chúng ta nói chuyện?”

Lưu Khiết ngẩng đầu nhìn Ngô Thiên Hà, “Anh muốn nói chuyện gì?”

Ngô Thiên Hà ngưng mắt nhìn Lưu Khiết, trong ánh mắt tràn đầy nóng cháy cùng si tình, “Em biết anh muốn nói chuyện gì.”

“Rất nhiều năm trước, tôi đã nói qua, tôi không thích nam nhân.” Lưu Khiết bình tĩnh nói xong.

“Anh biết, nhưng anh không muốn buông tay.” Ngô Thiên Hà khàn khàn nói, “Lưu Khiết, cho anh một cơ hội.”

Lưu Khiết bưng chén đĩa, lạnh nhạt nói, “Chuyện không có kết quả, tôi không muốn lãng phí thời gian.”

Lưu Khiết dứt lời, không đợi Ngô Thiên Hà trả lời, xoay người rời khỏi.

Ngô Thiên Hà nhìn bóng dáng Lưu Khiết đi xa, lẩm bẩm nói, “Một ngày nào đó, sẽ có kết quả, Lưu Khiết, em là của anh …”

Ra khỏi sơn động, Lưu Khiết dừng bước lại. Nên cảm tạ Thẩm Duệ, tai hắn thính hơn rất nhiều, Ngô Thiên Hà thầm thì hắn nghe được rõ ràng từng chữ. Nhưng cho dù nghe được rõ ràng, Lưu Khiết cũng là vẫn như cũ nâng bước rời đi, như chưa từng dừng lại.

********

Lúc này trong sơn động, vẫn như cũ còn đang vây quanh cái lẩu.

Thẩm Duệ vừa lựa rau xanh gắp vào trong bát của Thẩm An đang dựng lỗ tai lắng nghe gì đó, vừa nói nhỏ, “Như thế nào? Có nghe được gì thú vị không?”

Thẩm An ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói với Thẩm Duệ, “Anh Lưu Khiết lại cự tuyệt hắn.”

Thẩm Duệ a một tiếng, chiếc đũa gõ gõ vào bát của Thẩm An, cười tủm tỉm nói, “Nghe xong rồi thì nhanh chóng ăn cơm.”

Thẩm An ha hả cười khan một tiếng, xem xét đồ ăn đã chất thành núi nhỏ trong bát, trong lòng buồn rầu, nhiều như vậy làm sao hắn ăn hết được a.

Ăn xong cái lẩu, các dì các thím hậu cần dọn dẹp đồ vật, rửa bát đũa, chén đĩa, sau đó, một đám người bắt đầu từng người trở lại trong sơn động.

Lăn vào trong kháng, Thẩm An nghe Thẩm Duệ dùng ngữ khí ôn hòa bình thản thông báo qua radio.

“… Hiện tại sơn động của chúng ta đã được thanh lý một lần nữa, bốn phía đã bố trí kết giới, ai tò mò ngày mai có thể đi xem thử hiệu quả kết giới. Ba sơn động, bao quát sơn động hôm nay vừa mới đào xong, đã được gắn thiết bị theo dõi nghi và rà soát sinh mệnh, hai mươi bốn giờ đều có người thay phiên theo dõi, bởi vậy, hậu cần cũng phải có người thay phiên công việc.”

“Trước khi tuyết bên ngoài ngừng rơi, chúng ta chỉ có thể đợi ở trong này, nguy hiểm linh tinh giống con chuột biến dị có lẽ không cách nào tránh khỏi, tất cả mọi người cần phải đề cao cảnh giác. Bất quá, chúng ta đã trang bị thêm thiết bị rà soát dưới mặt đất, có thể đề cao cảnh báo trước nguy hiểm.”

“Cuối cùng, chúc mọi người mơ đẹp. Ngủ ngon.”

Thẩm Duệ dứt lời, búng tay một cái, đèn trong sơn động liền mờ ảo, không hoàn toàn dập tắt, đây là chiếu cố người già và phụ nữ trong hậu cần. Cũng là đề cao cảnh giác.

Sau khi Thẩm Duệ thông báo xong, tiếng thì thầm khe khẽ vang lên. Nếu Thẩm An cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được rõ ràng từng chữ, nhưng Thẩm An cũng không nghe, chỉ ngáp một cái, sau khi Thẩm Duệ nằm xuống, liền lăn vào ngực Thẩm Duệ, nhắm mắt ngủ thật say. (So cute (≧▽≦)/)

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn Thẩm An trong ngực chìm vào giấc ngủ, khóe miệng cong lên nụ cười ôn nhu như nước, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm An, ôm lấy Thẩm An, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tại một sơn động khác, nơi bộ tác chiến và tổ nghiên cứu sinh vật cư trú hỗn hợp.

Từ Trường Thiên nằm trên kháng, mở to mắt, ngẩn người nhìn trần sơn động. Bạch Cảnh Khanh nằm bên cạnh kỳ quái nhìn Từ Trường Thiên, hạ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Từ Trường Thiên lấy lại tinh thần, đưa tay ôm Bạch Cảnh Khanh, chậm rãi lắc đầu, khẽ nói, “Một chút chuyện phiền lòng.”

Bạch Cảnh Khanh nhìn chằm chằm Từ Trường Thiên, không thể nói sao? Bất quá quét mắt bốn phía, trong sơn động là một kháng vòng tròn, chính giữa lưu trữ một khoảng đất trống. Trừ hai người họ ra, còn có những người khác, nếu như là đề tài mẫn cảm, nơi này thật không phải là chỗ nói chuyện. Trường Thiên nói có chuyện phiền lòng, nhưng không nói ra là chuyện phiền lòng gì, chắc là bởi vì nơi này không thích hợp nói chuyện.

Vì thế Bạch Cảnh Khanh không hỏi tới, chỉ nhắm mắt dựa vào Từ Trường Thiên, dùng ngón tay chậm rãi viết chữ vào lòng bàn tay của Từ Trường Thiên, “Viết chữ là được.”

Từ Trường Thiên nắm tay Bạch Cảnh Khanh, chậm rãi viết chuyện Thẩm Duệ cho bọn họ bí tịch tu luyện.

Bạch Cảnh Khanh nhắm mắt cẩn thận “cảm thụ” chuyện Từ Trường Thiên viết ra. Đợi Từ Trường Thiên viết xong, Bạch Cảnh Khanh không chút nghĩ ngợi viết vào lòng bàn tay Từ Trường Thiên, “Luyện!”

Từ Trường Thiên sửng sốt, mở to mắt nhìn Bạch Cảnh Khanh, Bạch Cảnh Khanh cũng đã mở to mắt, ánh mắt kiên định làm trong lòng Từ Trường Thiên run lên.

Từ Trường Thiên gần như là thô bạo nắm bàn tay Bạch Cảnh Khanh viết vào, “Em đã nghĩ qua chưa?! Anh có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!”

“Cũng có thể sẽ trở thành người tu luyện, giống như người tu hành trong truyền thuyết càng ngày càng mạnh, thậm chí từ nay về sau trường sinh?” Ánh mắt Bạch Cảnh Khanh lạnh nhạt, chậm rãi viết xuống chữ cuối cùng vào lòng bàn tay Từ Trường Thiên.

Từ Trường Thiên đột nhiên hô hấp dồn dập, không sai, đây chính là điều hắn do dự!

Nếu hắn mạnh hơn, mà Khanh Khanh không thể, giữa bọn họ sẽ như thế nào? Hắn hiểu Khanh Khanh, Khanh Khanh rất kiêu ngạo. Từ khi hành trình mạt thế bắt đầu, Khanh Khanh vẫn luôn ngâm mình ở trong tổ nghiên cứu sinh vật, mất ăn mất ngủ nghiên cứu phương pháp tinh lọc nguồn nước, nghiên cứu ba người bị nhiễm bệnh nằm trong tủ lạnh, thời gian nhàn rỗi còn không ngừng cân nhắc dị năng của bản thân! Khanh Khanh vì cái gì muốn làm như vậy? Khanh Khanh là muốn chứng minh bản thân, chứng minh chính mình cho dù là chặt đứt hai chân, cũng sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào!

Khanh Khanh như vậy … Một khi chính mình biến cường, Khanh Khanh sẽ làm những thứ gì?

Hắn hiểu rất rõ Khanh Khanh, Khanh Khanh nhất định là sẽ lựa chọn rời đi, bởi vì Khanh Khanh tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân trở thành hành trang liên lụy hắn!

Còn hắn thì sao?

Hắn muốn mạnh hơn. Bởi vì chỉ có mạnh hơn, hắn mới có thể bảo hộ Khanh Khanh tốt hơn. Hiện tại đoàn đội có Thẩm Duệ, là rất cường đại rất an toàn, nhưng an nguy của người quan trọng nhất của bản thân mình làm sao có thể giao cho người khác bảo hộ?

Hắn khát vọng sức mạnh!

Nhưng phải là mạnh hơn dưới tình huống Khanh Khanh cũng đồng thời mạnh hơn, nếu không, sau khi hắn mạnh hơn Khanh Khanh sẽ rời đi, hắn tuyệt đối sẽ tìm khối đậu hũ đập đầu vào!

“Tin em, cũng tin chính bản thân anh.” Bạch Cảnh Khanh nắm lấy tay Từ Trường Thiên chậm rãi viết, viết xong, Bạch Cảnh Khanh đột nhiên cười mị hoặc, chậm rãi đem ngón tay Từ Trường Thiên đặt lên môi hôn nhẹ.

Ánh mắt Từ Trường Thiên đen hơn, cuồn cuộn dục vọng nào đó mọi nam nhân đều hiểu, nếu không phải hiện tại không được, Từ Trường Thiên hung tợn thầm nghĩ, hắn nhất định phải gặm nuốt người này một phen!

Khụ khụ… Đương nhiên, cũng là vì hắn cùng Khanh Khanh đã lâu không… cái đó.

“Ngủ.” Từ Trường Thiên chụp lấy tay Bạch Cảnh Khanh, viết vào.

Hắn không cho Bạch Cảnh Khanh câu trả lời chính xác, Bạch Cảnh Khanh tự nhiên hiểu được, đó là trong lòng Từ Trường Thiên còn có do dự, cũng không ép hỏi, khó được thuận theo nhắm hai mắt lại.

Đợi Bạch Cảnh Khanh nhắm mắt lại, Từ Trường Thiên cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Cùng thời gian, Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần.

Đêm nay tới bọn họ thay phiên công việc.

Vì thế trên mảnh đất bằng phẳng trước cửa sân động, Dương Sở Thuần lăn qua lộn lại nhìn quyển sổ, quay đầu nhìn Chu Vũ, không hiểu hỏi, “Đây là chuyện tốt a. Chu đội anh lo lắng cái gì? Sợ tẩu hỏa nhập ma sao? Không có việc gì! Chu đội anh như vậy lợi hại khẳng định không thành vấn đề.”

Dương Sở Thuần vỗ quyển sổ, nhếch miệng cười nói với Chu Vũ, tươi cười tràn đầy tự tin, “Cho dù Chu đội anh tẩu hỏa nhập ma, yên tâm có em đây! Em khẳng định sẽ đem Chu đội anh kéo trở về!”

Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần, hắn tự nhiên rõ ràng, nếu hắn tẩu hỏa nhập ma, ngu ngốc này cũng nhất định sẽ lên trời xuống đất đem hắn kéo về.

Chính là bởi vì rõ ràng, cho nên, có một số việc mới do dự như vậy!

Hắn phải mạnh hơn, hắn không thể đem an nguy người quan trọng nhất của mình giao phó cho những người khác! Nhưng hắn lo lắng, hắn sợ hãi, nếu không thể cùng Dương Sở Thuần đi lên con đường cường giả này, tương lai, có thể hay không, một ngày nào đó, đánh mất ngu ngốc này??

****

Mà lúc này một chỗ khác ngoài sơn động, Lưu Khiết dựa vào vách đá, sau đó chậm rãi mở quyển sổ ra.

Hắn là người cô đơn, dĩ nhiên là không có gì do dự muốn mạnh hơn, mà, bởi vì đám Ngũ Lang đi theo phía sau, hắn như thế nào cũng phải mạnh hơn, một trong những boss của đoàn đội làm sao có thể yếu như vậy chứ?

Vì thế, Lưu Khiết không chút do dự mở quyển sổ ra.

*****

Cùng thời gian, ngay tại một nơi tên là thành phố S.

Một lão già đứng ở nơi cao nhất của thành phố, vẻ mặt uy nghiêm, nhưng lại hờ hững nhìn đại tuyết rơi dày đặc.

Phía sau lão già, một nam nhân trung niên đang cung kính báo cáo, “Tướng quân, trong thời hạn định ra, người sống sót trong thành đã được cứu ra, đã phái tiên quân ra đưa bọn họ đi đến căn cứ Hy Vọng.”

Lão già khẽ gật đầu, mở miệng hỏi, “Bên chỗ Thiên Hà còn chưa có tin tức?”

Nam nhân trung niên cung kính hồi đáp, “Thiếu tướng không hồi phục tin tức, có khả năng là bị người của Thẩm Duệ tận lực chặn lại.”

Lão già lập tức xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, “Nghĩa là sao?”

Nam nhân trung niên cung kính nói, “Từ hôm qua, tin tức chúng tôi gửi cho thiếu tướng toàn bộ đều thất bại, mà thiết bị định vị trên người thiếu tướng cũng đột nhiên mất liên hệ.”

Lão già như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Chẳng lẽ bọn họ phát hiện?”