Trước đây cũng có tang thi muốn vào căn cứ kiếm thức ăn, nhưng số lượng rất ít, thường thì chưa qua được khu an toàn đã bị cản lại ở đó, bị các đội tự vệ cho nhân viên phụ trách nghề nông bắn chết, sóng tang thi quy mô lớn như tối qua vẫn là lần đầu tiên, nghĩ đến khu an toàn đã không còn an toàn nữa, lương thực gieo trồng cũng khẳng định đã bị đàn tang thi lớn đó đạp hư tới không còn hình dáng.
Trực thăng vào thành phố điều tra còn chưa trở về. Sáng sớm sương mù tan đi, mặt đất lại liên tục chấn động thêm vài lần, tiếp sau đó là sóng tang thi thứ hai, thứ ba tiến tới. Quân đội tập trung lại binh lực, canh phòng nghiêm ngặt thề sống chết bảo vệ phòng tuyến thứ nhất, để tránh tang thi đột nhập căn cứ biến hàng ngàn dân chúng thành con mồi, tàn sát hầu như không còn.
Đây là nguy cơ lớn đầu tiên mà căn cứ gặp phải từ khi thành lập, dân chúng không rõ tình hình, nhân tâm hoảng sợ, khắp căn cứ bị bao phủ một tầng sương mù âm u.
Nhưng mà, tổ một do Cung thiếu dẫn đầu, trước sau như một, vẫn bưu hãn như vậy, nhanh chóng xua tan đi làn sương mù dày đặc, khiến tinh thần dân chúng phấn chấn trở lại, cũng để cho những dị năng giả mới gia nhập căn cứ hiểu được cái gì gọi là ‘Nghệ thuật kích sát tang thi’.
Đầu tiên bọn họ biểu diễn màn ‘Khanh sát’ khiến người ghê tớm, tiếp đó lại dùng phiến kim cương đằng tiến hành tàn nhẫn giảo sát* tang thi, sau đó mỗi người đều phóng ra tuyệt kỹ dị năng, bắt đầu bạo lực tàn sát đàn tang thi. Biểu hiện phấn khích của bọn họ không hề giống như đang chiến đấu, mà là đang hưởng thụ việc tàn sát, khiến thành viên bảy tổ khác bị đàn tang thi tấn công căn cứ công kích phải một phen nước mắt cá sấu.(* : siết cổ, thắt cổ)
Có tổ một trấn áp phía trước, các tổ khác cũng đều phối hợp với tổ một rất ăn ý, không lưu tình tiêu diệt toàn bộ cá lọt lưới, chặt chẽ bảo vệ phòng tuyến đầu.
Từ sáng sớm cho đến giữa trưa, vòng vây công của tang thi tiến hóa dần giảm bớt, mà trực thăng bay vào khu trung tâm xem xét tình huống cũng trở lại, mang về tin tức khu trung tâm xảy ra động đất lớn. Vì tránh né động đất, nên đàn tang thi phải di chuyển, tang thi tiến hóa nhanh chóng thoát được, nên chạy tới căn cứ đầu tiên, có thể vì thế mà tập hợp các tang thi sơ cấp đến sau thành đàn.
Bất quá, tang thi sơ cấp trong mắt dị năng giả chỉ như con kiến, không đáng phải lo, chỉ cần phóng hỏa một trận đã có thể thiêu cháy toàn bộ bọn chúng.
Cung Lê Hân vốn đang phối hợp cùng nhau chiến đấu với các dị năng giả, nhưng bên tai bỗng dưng truyền tới một tiếng răng rắc rất nhỏ ngăn lại hành động của cậu. Cậu quay đầu về phía đường cao tốc phía sau căn cứ, biểu tình ngưng trọng. Lại một đạo âm thanh răng rắc thứ hai nhỏ đến khó có thể nghe thấy truyền tới, cậu liền vội vàng rời khỏi chiến tuyến, lao về phía đường cao tốc.
Đường cao tốc nằm ngay phía sau căn cứ, cách không đến trăm mét, thuộc địa hình Karst[1] điển hình, do các công nhân khoan cắt mở rộn chỗ đá vôi, tráng ximăng mà thành. Hai bên đường được thiết kế một lớp dây thép phòng hộ để tránh đá vụn rơi xuống đường gây tai nạn xe cộ.
Khi Cung Lê Hân đến gần quốc lộ thì vừa lúc có mấy khối đá vụn rớt xuống từ đỉnh núi, đánh vào lớp phòng hộ, tạo ra âm thanh va chạm vang vọng. Cung Lê Hân ghé tai sát xuống mặt đường, nằm sắp xuống lẳng lặng lắng nghe, sau đó sắc mặt nghiêm lại, phóng nhanh quay về bộ chỉ huy căn cứ.
Thấy Cung thiếu cưỡi gió mà đi, dáng người nhẹ nhàng bay vút từ đường cao tốc về căn cứ, dân chúng ngẩng đầu nhìn ra xa, ánh mắt nóng rực. Bất luận nhìn bao lâu, nhất cử nhất động của Cung thiếu vẫn làm bọn họ cảm thán không thôi. Tuy đều cùng là dị năng giả, nhưng trên người Cung thiếu có một loại khí chất hư vô mờ mịt, siêu phàm thoát tục, tựa như thế ngoại cao nhân thật sự.
Khi Cung Lê Hân gõ cửa phòng bộ chỉ huy, Cung Hương Di đang để hai bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Cung phụ. Đêm qua sau khi sóng tang thi bắt đầu, Cung phụ liền cảm thấy tinh thần không yên, suýt nữa ngất xỉu, khiến Cung Hương Di rất lo lắng, khuyên can mãi mới có thể bắt ông dừng công vụ lại để bác sĩ kiểm tra.
Từ mấy tháng trước, Lâm Văn Bác đã bắt Cung Hương Di phải đem số vật tư cô ngầm chiếm đoạt chia cho ba tổ, hai người xảy ra một trận khắc khẩu nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, sau đó thì bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh dài ngày. Lâm tổ phụ, Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân sớm đã không thèm để ý đến cô, bây giờ, Cung phụ là chỗ dựa duy nhất, nếu không có ông, cô chắc chắn sẽ găp khó khăn trong căn cứ, nửa bước cũng khó di chuyển. Cho nên, cô rất sợ Cung phụ rời bỏ cô mà đi.
“Lê Hân, có phải phòng tuyển ở cầu Nguyên Giang xảy ra chuyện không?” Thấy sắc mặt ngưng trọng của tiểu nhi tử, Cung phụ phất tay với hai bác sĩ, trầm trọng hỏi.
“Papa, người bị bệnh sao?” Cung Lê Hân không đáp lại, mà nhìn về phía hai bác sĩ, chân mày nhíu lại.
Thấy Cung thiếu ánh mắt lộ ra nét lo âu, hai bác sĩ vội vàng mở miệng giải thích,”Xin Cung thiếu yên tâm, chỉ là huyết áp thủ trưởng có hơi cao, dùng một chút thuốc giảm áp là được, không hề có vấn đề gì lớn.”
“Vậy sao? Cám ơn bác sĩ.” Cung Lê Hân khẽ thả lỏng, tiếp tục hỏi,”Trong căn cứ còn thuốc giảm áp không? Không có thì nói, tôi sẽ vào thành phố tìm.”
“Lần trước tổ bảy làm nhiệm vụ mang về rất nhiều dược phẩm, trong đó có vài loại thuốc giảm áp đặc biệt, cậu không cần phải tìm thêm.” Hai bác sĩ vội vàng vẫy tay, đối với lòng hiếu tâm của Cung thiếu thầm khen ngợi không thôi. Hiện tại trong thành phố chẳng những có tang thi tàn sát bừa bãi, còn có trận động đất lớn, Cung thiếu vì thủ trưởng lại có thể mày cũng không nhíu đã lập tức muốn xông vào nguy hiểm, nuôi được một người con trai như vậy, Cung thủ trưởng thật có phúc a!
Cung Viễn Hàng cũng vô cùng xúc động, vội vàng giữ chặt tay nhi tử cản lại, lại bảo bác sĩ nhanh chóng mang tới mấy chai thuốc giảm áp tới để chứng minh dược phẩm trong căn cứ rất đầy đủ, không cần cậu phải bất chấp nguy hiểm.
Cung Hương Di nhìn hình ảnh hai người phụ từ tử hiếu, trong lòng đầy chua xót. Nhưng cô không thể không thừa nhận, cả hai đời, Cung Lê Hân đều cực kỳ hiếu thuận với cha. Đời trước, nếu không phải do cha qua đời, Cung Lê Hân cũng sẽ không biến thành bộ dáng cực đoan vặn vẹo như vậy.
Xác nhận cơ thể Cung phụ không còn đáng ngại, Cung Lê Hân nhớ tới chính sự, vội vàng mở miệng,”Papa, người hãy mau chóng ra lệnh, cho toàn bộ nhân viên trong căn cứ rút khỏi đây, phía sau núi sắp sụp rồi.”
“Cái gì?!” Cung Viễn Hàng cùng Cung Hương Di đồng thanh cả kinh kêu lên, suýt nữa ngồi không vững.
“Sao em biết sau núi sắp sụp?” Cung Hương Di lấy lại bình tĩnh, mắt đầy hoài nghi nhìn về phía Cung Lê Hân.
“Em nghe được tiếng rạn nứt bên trong núi. Hiện tại núi đang rạn nứt, trong vòng hai tiếng chúng ta nhất định phải rời khỏi đây, nếu không sẽ bị núi đá sụp đổ chôn sống.” Cung Lê Hân chỉ chỉ tai mình, bình tĩnh nói.
“Sao chị lại không nghe thấy chứ?” Cung Hương Di vẫn không tin, trầm giọng hỏi ngược lại. Rút khỏi? Đi tới đâu? Thật vất vả thành lập căn cứ thuộc về Cung gia, chỉ ngắn ngủi một năm đã không còn an toàn sao? Chẳng lẽ trời đã định cô không thể thoát khỏi bi kịch đời trước sao? Nghĩ đến đây, cả người Cung Hương Di phát lạnh, vô luận thế nào cũng không thể rời đi.
Đối với phán đoán của nhi tử, Cung Viễn Hàng tất nhiên là tin tưởng không hề nghi ngờ. Nhi tử ngay cả một sợi lông vũ rơi xuống trong vòng mười thước còn có thể nghe thấy, tiếng rạn nứt trong núi chắc chắn cậu sẽ không nghe lầm. Nghĩ đến đây, sắc mặt ông nghiêm lại, vội vàng cho lính tới trạm radio, đem mệnh lệnh ‘Núi đang rạn nứt, toàn bộ mọi người rút khỏi’ thông báo xuống.
Nghe thấy tiếng radio không ngừng lặp lại, toàn bộ căn cứ liền xao động, nhưng không hề có người lập tức chấp hành mệnh lệnh. Đây là căn cứ bọn họ đã thiết lập được một năm, bọn họ ở đây chiến đấu, làm việc, sinh hoạt, sớm đã xem nơi này như nhà, trong lòng cũng có sự trung thành. Hiện tại, chuyện núi rạn nứt một chút tiếng động cũng chưa thấy, bảo bọn họ rời đi tất nhiên là vô cùng không muốn, phần lớn trong lòng vẫn hy vọng may mắn, muốn quan sát một hồi.
Nhóm dị năng giả chiến đấu với đàn tang thi ở tiền tuyến cũng nghe thấy tiếng radio, vội vàng phái người quay về căn cứ hỏi, người phụ trách sáu khu cũng lần lượt chạy tới bộ chỉ huy, vây quanh chật như nêm cối.
Thời gian chính là sinh mệnh, những người này còn ở đây hỏi đông hỏi tây, lãng phí sinh mệnh chính mình, trong lòng Cung Lê Hân cực kỳ không kiên nhẫn, tách mọi người ra đi thẳng về phòng radio.
“Tôi là Cung Lê Hân, mọi người nghe đây, chỗ núi phía sau sẽ nhanh chóng sụp xuống, nếu không muốn bị chôn sống thì mong mọi người khẩn trương thu thập đồ đạc, trong vòng hai tiếng rút khỏi căn cứ.” Cho binh lính đang thông báo mệnh lệnh lui ra, Cung Lê Hân cúi sát microphone, nghiêm túc cảnh cáo.
Nói xong, cậu cũng không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, lập tức ra khỏi phòng radio, đi về phía tiền tuyến, chuẩn bị thay thế Lý Đông Sinh, gọi tổ viên của mình về thu thập đồ đạc cùng hỗ trợ căn cứ khuân vác vật tư. Trong vòng một năm, Cung Lê Hân đã cảm nhận được tiện lợi của ‘Không gian trong tay, ta có cả thiên hạ’, liền không chút keo kiệt đưa tinh hạch cho Lý Đông Sinh dùng, giúp Lý Đông Sinh mạnh mẽ biến thành dị năng giả cấp hai cao giai, diện tích không gian ba mươi mét vuông ban đầu cũng được mở rộng lớn cỡ một sân bóng lớn. Nay di dời căn cứ, Lý Đông Sinh vừa lúc được việc.
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo đặc hữu của Cung thiếu, dân chúng trong căn cứ không còn đứng quan sát nữa, vội vàng quay về ký túc xá của mình thu thập đồ đạc, một chút cũng không dám chậm trễ. Nhóm người phụ trách cùng dị năng giả vây trong bộ chỉ huy đang hỏi han tình hình cũng đều lập tức cáo lui, đồng loạt rút đi. Một khắc này, sức mạnh kêu gọi cường đại ẩn chứa trong hai chữ ‘Cung thiếu’ đã bộc lộ vô cùng rõ ràng.
Nhi tử bất quá chỉ nói một câu đã thoải mái giải quyết phiền toái trước mắt, Cung Viễn Hàng thở phào một hơi, nhìn về phía cung hương còn đang ngây người thúc giục,”Mau quay về nhanh chóng thu thập đi.”
“Papa, rời khỏi đây thì chúng ta đi tới đâu đây?” Cung Hương Di hoảng hốt hỏi.
“Rời khỏi đây trước rồi nói. Đi đâu không phải chuyện một mình ta quyết định, đợi mọi người an toàn rồi chúng ta lại mở cuộc họp thảo luận.” Cung Viễn Hàng nhu nhu mi tâm, nhanh chóng rời đi.
Căn cứ phía sau, có Cung Lê Hân cảnh cáo, không ai dám kéo dài thời gian, rất nhanh đóng gói phần mình, để lên xe tải. Có thể chở đều chở đi, không thể thì chỉ đành nhịn đau bỏ lại. Đợi cho xe tải chở dân chúng rời đi, hơn mười chiếc phi cơ trực thăng cũng chở đầy vật tư lần lượt cất cánh, bay về phía trạm xăng dầu cách đó bốn mươi km. Đó là điểm dừng chân an toàn Cung thiếu đã chỉ định.
Tiền phương, đàn tang thi vẫn không ngừng công kích, vì để bảo đảm dân chúng trong căn cứ rút lui an toàn, những dị năng giả ở lại ra sức chống cự. Đợi cho dân chúng rút hết không sai biệt lắm, Cung Lê Hân mới để La Đại Hải phóng hạt giống thiết tuyến đằng ra đầu cầu, sau khi cho mọc lên thì dẫn đám dị năng giả mau chóng rời đi, chạy về phía mấy chiếc xe tải chờ trong căn cứ.
Thiết tuyến đằng hình dáng như dây thép, tính bền rất mạnh, sau khi phát triển thì như mạng nhện bao trùm dày đặc đầu cầu. Tuy tang thi tiến hóa sức lực vô cùng lớn, nhưng để đi xuyên qua lớp thiết tuyến đằng như mạng nhện vẫn phải tiêu phí một lượng lớn sức lực, thời gian này cũng đủ để nhóm dị năng giả tranh thủ rút lui.
Đợi khi tang thi cuối cùng bứt đoạn dây leo tránh khỏi trói buộc, thì căn cứ đã sớm ‘vườn không nhà trống’.
Chóp mũi tang thi tiến hóa ngửi thấy đầy mùi nhân khí luẩn quẩn trong không khí, gào thét, tê rống, theo mùi đuổi theo về phía trạm xăng dầu cách đó bốn mươi km. Nhưng đuổi theo chưa được bao xa, từng đợt âm thanh sụp đổ vang lên, hai bên đường bắt đầu không ngừng rơi xuống từng tảng đá lớn đè chúng nó thành thịt nát. Qua tiếp vài giây, chỗ núi mà đá vôi rớt xuống bỗng dưng phát ra một đạo âm thanh ầm vang rung trời, sau đó sụp xuống, đem căn cứ, đàn tang thi, đường cao tốc chôn vùi. Khói bụi mịt mù, che cả bầu trời, dù ở xa mấy chục km cũng có thể thấy rõ ràng.
————————————
[1] Địa hình Karst
Mô hình Karst Minh họa cho đường cao tốc(chỉ hơi giống thôi)