Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 124




Một viên tiếp một viên cho Kim Thượng Huy ăn tinh hạch, Cung Lê Hân thầm đếm, mười lăm viên, tương đương ăn mười lăm người, năng lượng thế này hẳn là đủ đi? Nghĩ đến đây, cậu liền vỗ móng vuốt Kim Thượng Huy huơ đến trước mặt mình, lắc đầu nói,”Ăn thế đủ rồi, mai lại ăn tiếp.”

Kim Thượng Huy nghe không hiểu, lại duỗi tay tới, lại bị đập đẩy đi, sau vài lần lặp lại cuối cùng nhe răng khẽ gầm với Cung Lê Hân, bất mãn gào một tiếng, dịch tới bên người Kim Thượng Ngọc ngồi xổm xuống, nhưng đói khát tàn bạo lúc trước đã biến mất, có thể thấy là đã ăn no.

Đúng lúc này, vành tai Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, đứng lên chạy ra ngoài khu vườn, Kim Thượng Huy thấy thế lập tức đuổi theo, lại bị Cung Lê Hân nhấn cho ngồi lại.

“Ngoan, bảo vệ em ngươi, Lâm đại ca và Tống đại ca của ta đang tới đây, ta đi đón bọn họ, sẽ nhanh chóng quay lại.” Cậu chỉ chỉ Kim Thượng Ngọc đang thiền trên đất, vỗ vỗ đầu Kim Thượng Huy, thấp giọng dặn dò.

Kim Thượng Huy hiểu thủ thế của cậu, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn rống lên một tiếng như đáp ứng. Cung Lê Hân khẽ cười, lúc này mới an tâm rời đi. Chờ cậu đi xa rồi, Kim Thượng Ngọc đang thiền định mới chậm rãi mở mắt, nhìn ca ca đang nhìn chằm chằm hướng thiếu niên rời đi, chua xót mở miệng,”Ca ca a~ em nuôi anh đã hai năm rưỡi, người ta cho mấy viên tinh hạch, không tới mười phút đã “bắt cóc” được anh rồi! Muội muội đây thật thương tâm a!”

Kim Thượng Huy thu hồi ánh mắt, đôi kim mâu dựng đứng lộ ra thần sắc ngây thơ, vô tội đối mặt với Kim Thượng Ngọc.

‘Ưm’ một tiếng, Kim Thượng Ngọc đảo mắt qua chỗ khác, bại trận đầu tiên thở dài nói,”Quên đi, anh thích thì được rồi. Cậu ta một thân mình đồng da sắt, thực lực lại cách xa anh, ở chung với anh không cần phải lo sẽ bị anh cắn hay cào bị thương, thân thể còn khác thường, không bị nhiễm độc tang thi. Cậu ta sẽ ép anh ăn cơm, chơi đùa với anh, để anh được sống như người thường, như vậy rất tốt. Nghe nói tiếp xúc giao thiệp qua cơ thể đầy đủ có thể xúc tiến phát triển chỉ số thông minh của đứa nhỏ, em sẽ không so đo với cậu ta nữa.”

Tự tìm cho mình một lý do, Kim Thượng Ngọc tiếp tục lẩm bẩm,”Đi theo cậu ta, em có thể nghiên cứu máu cậu ta a. Có lẽ, em còn có thể từ máu cậu ta mà chế được huyết thanh kháng độc tang thi cũng không chừng! Haha~” Cười ngây ngô hai tiếng, Kim Thượng Ngọc bắt đầu hy vọng vào một cuộc sống mới trong tương lai. Giờ phút này, cô còn chưa biết, quyết định này đã thay đổi cuộc đời cô như thế nào, cũng giúp toàn nhân loại được lợi vô cùng.

Yên lặng ngồi đợi chừng mười phút, con đường mòn giấu sau bụi cây rậm rạp đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Kim Thượng Huy cảnh giác đứng dậy, che trước người Kim Thượng Ngọc, đôi kim mâu tỏa ra hung quang đặc thù của dã thú.

‘Soạt’ một tiếng, nhánh cây bị vén lên, đôi mắt đồng tử dựng đứng của Kim Thượng Huy nhíu lại, muốn tiến lên phát động công kích, lại thấy một đạo kim quang vẽ ra một độ cong thật dài, kéo thẳng qua một phía xa, Kim Thượng Huy lập tức thay đổi phương hướng, chạy đuổi theo kim quang.

“Quả nhiên là hữu dụng a.” Lâm Văn Bác khẽ cười, nhìn Tống Hạo Nhiên nói. Tống Hạo Nhiên và mấy người Lưu Thanh khóe miệng run rẩy, nhất thời không nói gì. Nguyên lai đạo kim quang vừa rồi là một viên tinh hạch kim hệ cấp ba cao giai, là một trong các chiến lợi phẩm Lâm Văn Bác có được sau khi vào Phượng Hoàng thành, vì để dụ Kim Thượng Huy dời công kích, hắn đã ném viên tinh hạch này đi như đùa với chó, để Kim Thượng Huy chạy đi kiếm.

Đồng dạng khóe miệng cũng đang run rẩy còn có Kim Thượng Ngọc nằm dưới đất. Ca ca a~ mấy người này đã vô lương tâm rồi! Anh cũng quá tham ăn a! Tiểu nhân trong nội tâm cô sớm đã ngửa mặt lên trời than thở, trên mặt lại không chút thay đổi, chỉ nhúc nhích người ngồi dậy, hỏi,”Cung Lê Hân đi đâu vậy?” Thiếu niên không ở đây, cô có chút không được tự nhiên. Xa đám đông đã lâu, cô đã dần quên mất cách giao tiếp với mọi người, đương nhiên, dụ người khác tới cửa chịu chết thì không tính.

“Em ấy nói đi săn hai tang thi, sẽ nhanh về thôi.” Tống Hạo Nhiên vừa nói vừa dỡ đống hành lý trên lưng xuống, khoanh chân ngồi gần Kim Thượng Ngọc, đôi hồng mâu yêu dị trên dưới đánh giá Kim Thượng Ngọc, hỏi,”Cô là Tiểu Yêu?”

“Thế nào, không tin?” Kim Thượng Ngọc nhíu mày, ngữ khí có chút không tốt.

“Tin.” Lâm Văn Bác ngồi xuống, duỗi chân ra, nhướng mày cười nhẹ,”Thực tế bọn tôi đã sớm hoài nghi, chỉ không nghĩ tới cô không hề giống lời đồn, tính cách không âm trầm quái gở, lại còn là song hệ dị năng giả.”

“Lời đồn cuối cùng vẫn có lầm lẫn.” Kim Thượng Ngọc vẫy tay,”Bất quá, các anh có thể nói cho tôi biết là ai bán đứng tôi không? Trong ký ức của tôi, người biết năng lực và danh hiệu của tôi đều là kẻ thù của tôi, đều bị giết hết rồi, từ đó về sau tôi cũng rất điệu thấp, chưa từng nói cho bất kỳ ai về lai lịch của mình.”

“Chúng tôi tự nhiên có nguồn tình báo của mình, không tiện nói cho cô.” Lâm Văn Bác vẫy tay, thấy Kim Thượng Huy ăn tinh hạch xong, lại mạnh mẽ nhào về đây, thì liền ném một viên khác ra xa. Kim Thượng Huy lại tiếp tục đổi hướng, thí điên thí điên chạy qua. (thí điên thí điên : tung ta tung tăng, hấp ta hấp tấp)

Kim Thượng Ngọc bóp trán rên rỉ, không đành lòng nhìn ông anh tuyệt mỹ vô trù, dù biến thành tang thi cũng có một mặt 囧囧 như thế.

“Dù có trí tuệ, nhưng trong đầu tang thi, chỉ sợ ngoại trừ ăn, thì không có tâm tư để ý chuyện gì khác.” Dường như thấy được Kim Thượng Ngọc mất tự nhiên, Lâm Văn Bác mở miệng giải vây.

“Ha ha~” Kim Thượng Ngọc thay đổi sắc mặt, gượng cười hai tiếng.

Sắc mặt Lâm Văn Bác nhu hòa, đôi mắt vàng nhạt đầy ý cười, thấp giọng nói,”Tiểu Hân lúc trước cũng đã từng nói, dù tôi biến thành tang thi, em ấy cũng sẽ nuôi tôi. Có một người em như cô, anh cô rất may mắn. Đương nhiên, tôi cũng rất may mắn.”

“Lê Hân đã nói lời này khi nào?” Tống Hạo Nhiên làm như bình tĩnh hỏi, nhưng trong giọng nói đã tràn ngập ghen tị.

“Từ rất lâu rồi, lúc vừa bắt đầu mạt thế.” Lâm Văn Bác vuốt cổ mình, trên mặt tỏa ra thần sắc hồi tưởng, khẽ nhướng mày, môi cong lên, biểu lộ rõ sung sướng cùng hạnh phúc trong lòng hắn.

Tống Hạo Nhiên mím môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Văn Bác, hồng mâu yêu dị trở nên đen tối sâu thẳm không rõ. Chuyện nuôi tang thi này đã phá vỡ giới hạn đạo đức của hắn, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu thật có một người bất ly bất khí như thế, hắn ngoại trừ cảm động, thì không còn cảm xúc gì khác. Đối với bạn tốt có được câu hứa hẹn này của Lê Hân, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng ghen tị, ghen đến tim cũng phát đau!

Lâm Văn Bác tiếp nhận ánh mắt địch ý của hắn, cười thản nhiên, như khiêu khích, lại như không chút để tâm.

Chuyện nam nhân tranh giành tình nhân, Kim Thượng Ngọc thật sự rất ngại tham dự vào, chỉ có thể cười gượng một tiếng, liên tục nghểnh cổ nhìn ra ngoài, hy vọng Cung Lê Hân nhanh chóng trở về.

Sau khi liên tục ném đi ba viên tinh hạch, dẫn dụ Kim Thượng Huy dời công kích, Cung Lê Hân rốt cuộc quay lại, trong tay còn mang về hai cái đầu. Cậu ném hai cái đầu xuống đất, ngoắc ngoắc Kim Thượng Huy đang tìm tinh hạch ở phía xa.

Hai cái đầu này thuộc về hai tang thi kim hệ cấp ba cao giai, đồng tử đã tan rã, hai mắt đục ngầu, cái miệng há rộng không thể khép lại, khuôn mặt hư thối vặn vẹo lộ ra thần sắc hoảng sợ.

“Cậu mang hai cái đầu về làm gì?” Kim Thượng Ngọc hiếu kỳ hỏi. Tuy đoán được là Cung Lê Hân đi tìm “thức ăn” về cho ca ca, lại không nghĩ tới cậu ta trực tiếp mang đầu về, hơi rắc rối nha!

Trong một thời gian ngắn vậy mà đã liệp sát được hai tang thi kim hệ cấp ba cao giai, mấy người Lưu Thanh đã chết lặng với trình độ cường hãn của thiếu niên rồi, ánh mắt nhìn về phía hai cái đầu cực kỳ bình thản, y như đang nhìn hai trái bóng cao su vậy.

“Huấn luyện Kim Thượng Huy.” Cung Lê Hân đơn giản trả lời, thấy Kim Thượng Huy tới gần, đá một cái đầu vào lòng nó, chính mình thì cầm một cái khác lên.

Kim Thượng Huy ôm đầu, cầm sát vào mũi mình ngửi ngửi, sau đó rống một tiếng, mặt lộ ra biểu tình chán ghét. Cung Lê Hân liếc nó một cái, trầm giọng ra lệnh,”Nhìn!”

Dứt lời, năm ngón tay cậu khép lại thành đao, lưu loát dứt khoát xuyên thủng đầu tang thi, móc một viên tinh hạch trong tủy não nó ra, sau đó mở lòng bàn tay, một viên tinh hạch màu sắc rực rỡ xuất hiện trước mặt Kim Thượng Huy. Kim Thượng Huy nhe răng, há mồm muốn cắn.

Cung Lê Hân nhanh chóng nắm tay lại, dùng ngữ khí dụ dỗ đứa nhỏ nói,”Muốn ăn sao? Muốn ăn thì tự mình làm.” Cậu chỉ chỉ cái đầu trong lòng Kim Thượng Huy, hất cằm nói.

Kim Thượng Huy ngây ngô nhìn cậu, lại nhìn nhìn đầu tang thi trong người mình, sau một lúc lâu, dưới biểu tình trợn mắt há hốc mồm của mọi người, mở sọ tang thi, móc tinh hạch ra bỏ vào miệng. (trời ơi, đáng iu quá má ơi~ *quắn quéo* )

“A~” Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên song song bật cười, vì ý nghĩ kỳ lạ và sự thông minh cơ trí của đứa nhỏ nhà mình mà thấy kiêu ngạo. Cứ thế thì, tang thi này sẽ chỉ có thói quen móc não ăn tinh hạch, về sau chắc chắn sẽ biến thành sát thủ tang thi, nuôi bên người chẳng những vô hại, ngược lại còn rất hữu ích.

“Thật ngoan!” Cung Lê Hân nheo mắt nở nụ cười, lấy tinh hạch trong tay mình làm phần thưởng, để bên môi đút cho Kim Thượng Huy, còn ôn nhu lau tủy não dính trên khóe miệng nó.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nheo mắt, hơn nửa ngày mới áp chế được khó chịu trong lòng. Đây chỉ là một con tang thi, không cần phải so đo với một con tang thi! Hai người tự mình an ủi.

Kim Thượng Ngọc từ khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, biểu tình phức tạp nhìn thiếu niên đang cười rạng rỡ như hoa mùa xuân. Gặp được cậu ta là may mắn của ca ca, từ nay về sau, anh ấy có thể được sống tự tại hơn, cũng an toàn hơn, không cần phải đứng ở phía đối lập với nhân loại nữa. Tuy kiên trì hai năm rưỡi không ngừng nuôi ca ca, nhưng trong lòng Kim Thượng Ngọc cũng có cảm giác tội lỗi, hơn nữa càng ngày càng nặng, thường nằm mơ thấy ác mộng ca ca bị toàn thể nhân loại chèn ép giết chết, thi cốt vô tồn, sau đó sợ hãi hét lớn, rồi cả đêm thức trắng. Bây giờ, ác mộng cuối cùng cũng chấm dứt, nhưng với một cách thức viên mãn như vậy, cô có chút không thể tin được.

Tự véo mình một cái, Kim Thượng Ngọc đau đến suýt rơi nước mắt, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười thật tươi. Kim Thượng Huy một chút cũng không để ý tới tâm tình phức tạp của cô, đã biết năng lượng tích trữ này có từ chỗ nào, nó có chút rục rịch, một bên nhìn nhìn Cung Lê Hân, một bên thử dịch dịch về phía đường mòn, thấy Cung Lê Hân không bước lên ngăn cản, nó liền đột ngột bước nhanh hơn, biến mất cuối đường mòn.

“Nó ra ngoài đi săn a, học nhanh thật!” Tống Hạo Nhiên chậ chậc lấy làm kỳ lạ. Mấy người Lưu Thanh ngồi cứng đờ tại chỗ, biểu tình trên mặt chỉ còn lại ngây ngô ngơ ngác. Tang thi ăn tang thi! Đi theo Cung thiếu, bọn họ lại được mở rộng tầm mắt rồi!

Kim Thượng Ngọc cười nhìn Tống Hạo Nhiên, tâm tình trở nên sung sướng mà trước đây chưa từng có. Phượng Hoàng thành chỉ có hai tang thi cấp bốn, nay đã chết một, ca ca chính là vương giả, ra ngoài săn bắt cực kỳ an toàn, cô không cần phải lo lắng. Về bọn A Kiện kia, không gặp phải ca ca thì là bọn họ may mắn, gặp phải thì chỉ có thể nói vận khí bọn họ không tốt thôi, cô không quan tâm.

“Ai~ các anh ăn cơm chiều không? Tôi mời!” Tâm tình tốt, Kim Thượng Ngọc khó có được một lần hào phóng, chỉ vào một bụi cây cách đó không xa nói,”Balô của tôi để ở đó, có rất nhiều đồ ăn ngon, các anh lấy ăn đi.”

“Cám ơn Kim tiểu thư.” Thoáng nhìn qua Cung Lê Hân tinh mâu bỗng nhiên sáng rực, Lâm Văn Bác cũng không khách khí, lấy balô qua nói cám ơn.

“Đừng gọi Kim tiểu thư, cứ gọi là Tiểu Yêu đi, về sau tôi sẽ theo Cung Lê Hân, mọi người đều là người một nhà.” Kim Thượng Ngọc ngượng ngùng buông mi, tránh né kim mâu khiến người say mê của Lâm Văn Bác. Tiểu ma đầu số tốt thiệt, hai nam nhân chất lượng tốt bị cậu ta một lưới bắt hết! Cô thiệt hâm mộ a. (ách, ko chỉ 2 tỷ àh~ =]]]] )

“Đây là gì?” Tiếp nhận một bao màu nâu có mấy thứ hình dáng dài dài, Cung Lê Hân lấy ra một cái, để sát mũi khẽ ngửi. Có mùi đất, còn có chút mùi cháy, nhưng cụ thể là gì lại ngửi không ra.

“Đó là giun khô.” Kim Thượng Ngọc hưng trí bừng bừng giải thích,”Giun sau khi bị phóng xạ tuy rằng có biến dị nhưng chỉ là thân hình lớn hơn, không có độc, có thể ăn. Tôi đã mổ chúng ra rửa sạch, ướp muối phơi khô, dù là xé ăn hay xắt đoạn ăn chung với cơm đều rất ngon.”

“A, đó là ốc sên, thường gọi là sên, mùi vị ngon hơn giun, rất dai! Cũng không biết vì sao, có lẽ là do cấp bậc đều thấp, nên đại bộ phận côn trùng, động vật chân khớp, động vật nhuyễn thể ngoại trừ thân hình biến lớn thì không bị biến dị gì khác.” Thấy Cung Lê Hân lại lấy ra một miếng khô màu nâu hình khối, cô vội vàng giải thích.

Mọi người xung quanh khi nghe thấy cô giải thích đều lộ ra biểu tình ghê tởm muốn nôn, Lâm Văn Bác một bao lấy tiếp một bao mặt cũng tái nhợt, bởi hắn thấy bên trong có châu chấu, nhộng sâu bọ, thậm chí còn có giòi bọ và gián phơi khô.

Cung Lê Hân mặt không chút biến đổi, đợi Kim Thượng Ngọc giải thích xong thì cắn con sên một ngụm, cẩn thận nhai nuốt, sau đó hai mắt híp lại, cười nói,”Ăn ngon.” Khi ở địa cung, có loại độc trùng độc thảo nào cậu chưa từng ăn qua? Mấy thứ này không tính là ghê tởm, ngược lại còn là mỹ vị hiếm có.

Kim Thượng Ngọc cũng cười, càng thêm yêu thích Cung Lê Hân, vươn tay nói,”Cho tôi một miếng, tôi cũng đói.”

Thấy hai người ăn ngon lành, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên ngồi đối diện, thấy vừa đau lòng lại xấu hổ. Đau lòng vì thiếu niên phải ăn uống khổ cực, ăn những thứ không thể tính là đồ ăn này, lại xấu hổ vì bản thân khác người. Đã là mạt thế rồi, ăn được đã không tồi, bọn họ còn bắt bẻ cái gì?

Hai người tự lấy một miếng côn trùng bỏ vào miệng, ăn xong liền thấy quả thật rất ngon. Mấy người Lưu Thanh cũng ngoan ngoãn ăn, không bao lâu biểu tình khó nuốt đã bị thay bằng lang thôn hổ yết. Muỗi dù nhỏ cũng là thịt, giờ này phút này, bọn họ đã thật sự hiểu được những chân lý này.

“Sau khi quay về cô có thể chỉ về mấy thứ này cho người trong căn cứ không? Bây giờ lương thực rất khan hiếm.” Ăn cả một miếng sên, Cung Lê Hân nhỏ giọng hỏi ý kiến Kim Thượng Ngọc.

Thiếu niên tuy tàn bạo nhưng không âm hiểm, thậm chí còn rất chân thành, làm người ta không thể không thích. Kim Thượng Ngọc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu,”Đương nhiên có thể, dù tôi không nói ra, mọi người từ từ tìm kiếm vài ngày cũng có thể tìm được. Người đói rồi cái gì cũng có thể nuốt.”

Chứ còn gì nữa! Ngay cả thịt người cũng có thể ăn! Nghĩ đến Bào Long và Khang Chính Nguyên, Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên đồng loạt đen mặt, nhất thời muốn nhanh chóng quay về.