Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tang Thi Hoàng Đích Phục Cừu

Chương 32






Chương 32
Edit: Zombie cưỡi Lợn
Beta: Khanhkythghf
“Có thể gặp lại em, thật tốt!”
Liếc mắt nhìn đàn tang thi vẫn đứng bất động bao quanh cửa hàng tiện lợi, ngoại trừ vài người chết ở bên ngoài, những ai còn ở bên trong vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.
Đàn tang thi cứ đứng nghiêm bên ngoài tựa hồ phải tuân thủ theo kỷ luật trong quân đội, một chút động tĩnh cũng không có.
Trương Duệ Bá nhìn bọn chúng, khuôn mặt vốn vẫn bình tĩnh cũng trở nên ngưng trọng sợ hãi: “Chẳng lẽ là…”
Câu nói kế tiếp lại phát ra rất nhỏ, không có ai nghe được hắn nói gì, ngoại trừ một dị năng giả hệ Thủy hắn vẫn luôn giữ ở bên cạnh.
Lúc này, cái chết đã gần ngay trước mặt, cũng không có ai quan tâm hắn nói điều gì.
Tất cả mọi người nếu không kinh hãi thì cũng tuyệt vọng, thậm chí khóc cũng có.
Văn Ngang vẫn luôn kiêu ngạo nay run rẩy cơ hồ không đứng nổi, da mặt hắn co giật, âm giọng run run: “Làm sao….

bọn chúng có thể bao vây chúng ta không một tiếng động vậy?”
Bọn họ chỉ vừa mới đặt chân ở chỗ này, vào trong chưa được bao lâu, lúc quay ra đã bị bao vây.

Chung quanh cửa hàng tiện lợi đều là kính, liếc mắt nhìn cũng có thể thấy được trạm xăng bên ngoài.

Những người bên ngoài bị giết mà không phát hiện, mọi chuyện cũng quá mức quỷ dị đi.
Nhìn tuyệt vọng cùng sợ hãi trên mặt những người khác, An Dương cười càng vui vẻ….

thật vui.
Ánh mắt hắn lạnh lùng rơi xuống trên người Văn Ngang, cười nói: “Không phải quá rõ ràng rồi sao? Đàn tang thi có tổ chức như vậy, đương nhiên là do tang thi cấp cao thống lĩnh.”
Môi Văn Ngang rung rung vài cái, hắn muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Tang thi cấp cao?!
Đừng nói gì tang thi cấp cao lộ diện, bao nhiêu đây tang thi thông thường cũng đủ cắn nuốt bọn họ đến chút xương cũng không còn.
Cho dù con voi có to lớn thế nào, cũng không thắng được ngàn vạn con kiến.

Huống chi đám tang thi bên ngoài đối với bọn họ đều như hổ rình mồi còn lợi hại hơn con kiến gấp mấy lần.
Tuy rằng biết cửa kính của cửa hàng tiện lợi không chống đỡ được bao nhiêu khí lực của tang thi, nhưng bọn họ cũng không muốn đi ra.

Vì thế liền xuất hiện giải phân cách giữa nhân loại và tang thi, bên trong và bên ngoài cửa hảng.

Đột nhiên, đám tang thi trước mặt vốn không cử động bỗng chốc rối loạn lên.
Mọi người bên trong đã chuẩn bị xong tinh thần chiến đấu, bọn họ cho rằng chúng nó muốn tấn công.
Thế nhưng, bọn chúng lại chậm rãi thối lui, chia làm hai tạo ra một con đường giữa bầy tang thi.
Tấ cả bọn nó đều cúi đầu, dùng một loại tư thế hết sức cung kính, tựa như thần dân đối mặt với đức vua của mình.
Tiếng côn trùng kêu vang xung quanh đều không có, cực kỳ yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên trong sự yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Một bóng người quen thuộc chậm rãi bước ra từ đàn tang thi.
Người này mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu đen, sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, dung mạo tuấn mỹ giống như một sinh viên ưu tú.
Hắn đứng nơi đó, im lặng, đứng trước mạt thế tựa như đứng trong một khuôn viên yên tĩnh, thanh bình, phảng phất như cái thế đạo khiến người ta tuyệt vọng này lại là thiên đường mộng cảnh.
An Dương vui mừng như điên nhưng cũng không dám tin vào mắt mình, hai tay không nhịn được mà run rẩy: “A Thần…”
Trương Duệ Bá vội giữ chặt An Dương đang định phóng ra bên ngoài, lớn tiếng quát: “Ngươi làm gì vậy? Không thấy hắn đã biến thành tang thi sao?”
Nhưng không phải là tang thi thông thường.
An Dương lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, gương mặt ấy cho dù có hoá thành tro hắn cũng nhận ra.
Vẫn không có một chút biến hóa, làn da trắng nõn như ngọc, hoàn toàn không giống màu xám xanh của tang thi.
Chỉ là con ngươi vốn trong trẻo tươi cười lại âm trầm đỏ như máu, nhìn qua liền có thể thấy trong đôi mắt tràn ngập huyết sắc kia mang theo bao nhiêu sát ý.
A Thần như thế nào lại biến thành………
An Dương ôm mặt, vừa vui mừng vừa đau khổ.
Hắn vui vì A Thần còn sống, tuy rằng ‘sống’ theo một hình thức khác, thế nhưng còn dễ chịu hơn việc hắn phải trở về nhặt từng mảnh thây vụn của A Thần.
Còn hắn đau khổ, là vì A Thần biến thành tang thi sẽ không còn lưu giữ ký ức về hắn nữa.

Ha ha………………
An Dương buông thõng tay, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị bước ra bên ngoài, những người liều mạng muốn ngăn cản hắn đều bị hắn đánh lùi lại.
Hắn một chút cũng không thèm tiết kiệm tinh thần lực, không chút do dự đem dị năng trút xuống bọn người gọi là ‘đồng bạn’.
Cuối cùng, không còn ai dám đi cản hắn nữa.
Đẩy cánh cửa bằng thủy tinh bước ra, trong mắt hắn bây giờ chỉ có Mộ Lê Thần, đàn tang thi xung quanh cũng không buồn để ý, chậm rãi mà kiên định đi về phía Mộ Lê Thần.
Thậm chí ngay cả dị năng cũng không ngưng tụ, cứ như vậy, không một chút phòng bị đi qua.
Hắn muốn cùng A Thần một chỗ, cho dù A Thần đã không còn nhớ hắn là ai.
Vậy thì…..

cách gì là tốt để có thể ở cạnh nhau?
Đem A Thần đã biến thành tang thi giữ ở bên người nuôi dưỡng?
Không.

An Dương tuy rằng không biết cấp bậc của Mộ Lê Thần hiện tại, thế nhưng đối mặt với cỗ áp lực khổng lồ kia liền hiểu rõ.
Mộ Lê Thần bây giờ ro với hắn cường đại hơn vô số lần.
Hắn không thể cột A Thần vào bên cạnh.
Vậy thì, để hắn vĩnh viễn có thể cùng A Thần hòa hợp thành một thể.
Tang thi không phải thích nhất là thịt sao? Trong cái đám này hắn là dị năng giả mạnh nhất, như vậy, cơ thể hắn, máu thịt của hắn, A Thần chẳng lẽ không có hứng thú?
Với hắn mà nói, sống chết đã không còn quan trọng.
An Dương đảo ánh mắt tham lam qua mỗi tấc da thịt trên người Mộ Lê Thần, niềm vui trong mắt đã không còn có thể che giấu được nữa.
Có thể gặp lại em, thật tốt!
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần mặt không chút thay đổi nhìn người khiến hắn chỉ cần lướt mắt qua sát ý liền sôi trào chậm rãi đi tới.

Điều khiến hắn cảm thấy kì lạ là, người kia thế mà lại không mang một chút phòng bị tới gần hắn.
Hắn có thể cảm nhận được, năng lượng trong cơ thể người kia rất nhiều, chỉ có một vài thủ hạ của hắn mới có thể so sánh.

Nếu người kia có ý muốn tấn công, khẳng định sẽ tạo cho hắn thương tổn không nhỏ.

Nhưng mà, ngươi kia lại đem năng lượng rải khắp cơ thể, một chút ý đồ ngưng kết để phát động dị năng công kích cũng không có.
Hơn nữa, điều khiến Mộ Lê Thần càng thêm hoang mang chính là, trong lòng rõ ràng rất muốn giết chết người đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn dành cho mình, sâu trong thâm tâm phảng phất như có một giọng nói: “Không thể thương tổn hắn, không thể xuống tay….”
Tựa như… hắn là người quan trọng nhất của mình.
Trong mắt Mộ Lê Thần lóe qua một đạo huyết sắc, hắn vừa buông lỏng tay lại nâng lên, một viên Hồng hỏa cầu hình thành trong tay hắn, hung hăng lao đến An Dương.
Mặc dù bị hỏa cầu trong nháy mắt đánh trúng, An Dương vẫn theo bản năng kịp tạo một tầng băng cản trở, nhưng một kích này của Mộ Lê Thần vẫn khiến hắn bị thương rất nặng.
Cả người bị hỏa cầu trùng kích hất bay ngược về phía sau, đập vào vách tường, trước ngực bị đốt thành một mảng.
An Dương bất chấp bản thân bị bỏng nặng, kích động lấy tay sờ sờ trước ngực, đến khi trên tay cầm được một khối tròn nhỏ loáng bóng đính trên sợi dây chuyền mới nhẹ nhàng thở ra.
Gương mặt Mộ Lê Thần giờ đã biến thành một đoàn hắc ám, hắn tuy không thấy rõ thương thế của người nọ ra sao, nhưng khẳng định người nọ vẫn chưa chết.
Tuy rằng hắn đã không tự chủ đem viên Bạch hỏa cầu có khả năng đốt người thành tro bụi đổi thành Hồng hỏa cầu có nhiệt độ thấp hơn, nhưng lấy thực lực của An Dương, cho dù là Hồng hỏa cầu, dưới tình huống hắn không chút phòng bị nhất định phải chết.
Tại sao lại không chết?
Mộ Lê Thần nhớ tới lúc hỏa cầu vừa đánh trúng An Dương một đạo bạch quang chợt lóe lên, khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy đạo bạch quang kia rất quen thuộc…
Thời điểm Mộ Lê Thần còn đang bận nhớ lại đạo bạch quang bảo vệ An Dương là cái gì, ánh mắt vô tình lướt qua một kẻ đứng giữa đoàn người bên trong cửa hàng, trong lòng nhất thời nỗi lên một trận lửa vô danh.
Giết! Giết! Giết!
Giết hắn!

Mộ Lê Thần không biết kẻ đó là ai, hắn chỉ biết kẻ kia là người khiến cừu hận trong lòng hắn bị đốt cháy, chính là kẻ mà hắn hận nhất.
Hận thù khi hắn vừa nhìn thấy kẻ đó chợt như một dòng nước không ngừng xâm nhập tâm hồn, kẻ đó chưa chết thì chưa dừng!
Trong đầu hắn xẹt qua mớ ký ức.
“Anh, nhanh lên, mẹ bị bọn họ bắt được rồi, anh nhanh đi cứu mẹ!”
“Nơi hoang vu này chính là cứ điểm bí ẩn của bọn họ.”
“Ha ha, tên ngu xuẩn! Chỉ bằng loại biện pháp này đã có thể lừa được mi!”
“Anh trai thân mến, anh nói chúng ta là thân nhân quan trọng nhất của anh đúng không? Đã như vậy, anh giúp chúng ta một lần cuối đi!”
“Ai muốn nhận con quái vật này là anh trai chứ!?”
“Anh yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không chết, chỉ cần anh phối hợp với người làm nghiên cứu một chút mà thôi.”
“Đây là tạo phúc cho nhân loại đó, ta đương nhiên là quân pháp bất vị thân*!”
(* Không thiên vị cho dù là thân nhân)
……..
Những lời nói phức tạp cứ vang lên, khiến Mộ Lê Thần đau đầu không thôi.
Ánh mắt hắn trở nên đỏ sậm, sát khí dâng lên vô tận trong đáy lòng, nhưng bên ngoài hắn lại cực kỳ bình tĩnh, ai cũng không nhìn ra một nét điên cuồng nào.
Mộ Lê Thần nhìn chằm chằm Mộ Lê Dật, không nói gì, thế nhưng trong đầu đám người Trương Duệ Bá lại vang lên giọng nói của hắn: “Tất cả bước ra đây!”
Trương Duệ Bá được thủ hạ nghiêm ngặt bảo vệ bên trong, cho dù biết rõ mình hẳn sẽ chết nhưng vẫn không buông bỏ hy vọng tìm ra con đường sống.

Lúc nghe thanh âm vang lên trong đầu, Trương Duệ Bá vừa sợ vừa nghi.
Giọng nói này hắn rất quen thuộc, chính là giọng của Mộ Lê Thần.
Thế nhưng hắn cũng là dị năng giả, thị lực rất tốt, đương nhiên cũng nhìn thấy Mộ Lê Thần đứng ở bên ngoài không hề mở miệng nói chuyện.
Hơn nữa thanh âm này lại như vang lên từ nơi sâu nhất của trí não.
Tinh thần lực truyền âm?
Trừ cái này, hắn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Quân hàm của Trương Duệ Bá không thấp, cho nên hắn có thể sử dụng vệ tinh quân đội nhận được một ít tín hiệu.

Tuy rằng tín hiệu đứt quãng nhưng hắn cũng biết không ít các tin tức của dị năng giả.

Trong đó cũng có tin tức của dị năng giả sở hữu những tinh thần lực quỷ dị.

Mà muốn thi triển tinh thần lực truyền âm thì dị năng giả phải cực kỳ lợi hại, ít nhất là cấp bốn.
Mộ Lê Thần lúc trước tự xưng là tam hệ dị năng giả, thế nhưng lúc trước chỉ dùng Phong hệ dị năng, vừa rồi còn dùng Hỏa hệ dị năng, bây giờ Tinh thần hệ dị năng của hắn cũng coi như là một loại đi.
Bất quá, hắn không nghĩ tới Mộ Lê Thần không bị đàn tang thi chuột ăn luôn mà lại biến thành tang thi, còn là tang thi cấp cao.
Trong đầu Trương Duệ Bá cứ suy nghĩ, không ai có thể đối đầu nổi với Mộ Lê Thần, cho nên phất tay bảo thủ hạ của mình đi dẫn đầu đi ra ngoài.
Vốn hắn nghĩ giết giặc thì phải bắt vua, bắt Mộ Lê Thần chạy đi.
Đàn tang thi này là được Mộ Lê Thần khống chế mới không chen chúc nhau xông lên, nếu giết Mộ Lê Thần rồi, đàn tang thi sẽ mất khống chế, bọn họ nhất định sẽ bị giết sạch.
Thế nhưng thấy Mộ Lê Thần đối phó với An Dương, liền có thể hiểu được, thực lực của hắn là cực kỳ cường đại, bản thân còn được đàn tang thi bảo hộ.

Bắt không được mà giết cũng không được.
Thật bế tắc.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Trương Duệ Bá nhìn nhìn Mộ Lê Thần so với nhân loại bình thường không có bao nhiêu khác biệt, trong lòng nhanh chóng nghĩ biện pháp chạy trốn.
Hành động của Mộ Lê Thần như vậy hẳn là có trí tuệ, nói không chừng còn có thể đàm phán với hắn.
Trương Duệ Bá là lão hồ ly, quanh quẩn trên quan trường nhiều năm, biết rằng chỉ cần là người thì sẽ có dục vọng, liền khẳng định có thể ngồi xuống đàm phán, chẳng sợ đó có là một tang thi cấp cao hay không.
Trương Duệ Bá đi sau ra ngoài, ánh mắt dạo qua một vòng đám người An Như trốn trong góc phòng run cầm cập không dám đi ra, sau đó hạ mắt ra hiệu với thủ hạ.
Thủ hạ của hắn hiểu ý, vội vàng đi qua đem đám người An Như ra ngoài.
Trương Duệ Bá đợi bọn họ đi ra hết mới tươi cười đối mặt với Mộ Lê Thần: “Tất cả đều đã đi ra.”
Hắn nếu quyết định cùng tang thi cấp cao này đàm phán, thì không thể để vài việc nhỏ nhặt chọc cho đối phương khó chịu.
Hiển nhiên, hành động này của hắn, khiến cho Mộ Lê Thần thực vừa long.
Mộ Lê Thần gật đầu với Trương Duệ Bá, mắt không chút thay đổi mở miệng nói.
“Tốt.”
Hắn nói rất chậm, đầu lưỡi tựa hồ có chút không linh hoạt, ngữ khí cương ngạnh, thanh âm cũng có chút khàn khàn.
Tươi cười trên mặt Trương Duệ Bá ngày càng rõ: “Cậu trai nếu nguyện ý thả ta đi, những người này có thể mặc cho cậu xử trí.”
Khóe miệng Mộ Lê Thần kéo lên, tựa hồ muốn cười, thế nhưng cơ mặt hắn lại không thể làm ra biểu tình phức tạp, nên nhìn qua vặn vẹo bất thường.

Cho nên hắn chỉ buông ra một tràng cười trào phúng, mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Các người hiện tại chính là mặc cho… xử trí.”
Mi mắt Trương Duệ Bá giật giật, hắn không nghĩ tới Mộ Lê Thần biến thành tang thi chỉ số thông minh lại cao như vậy, một chút ngu ngốc cũng không có.
(Zombie: Khinh thường anh không hà!! =.,=)
Mộ Lê Thần căn bản không có hứng thú với Trương Duệ Bá, tuy rằng người hắn muốn giết chỉ có một nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua những người còn lại.
Thủ hạ của hắn đã rất đói rồi.
Mộ Lê Thần đem ánh mắt mang theo sát ý đặt trên người Mộ Lê Dật, khiến Mộ Lê Dật sợ tới mức chân đứng không vững, khóc nháo lên: “Anh, anh hai, em là em trai của anh mà, em là A Dật! Anh tha cho em đi, lúc trước không phải em đẩy anh vào đàn tang thi chuột đâu mà, là……” Hắn kích động nhìn quanh một vòng, rốt cuộc nhìn đến An Dương đang nằm ngắc ngoải, không rõ sống chết một bên mà chỉ vào nói: “Là An Dương đẩy anh!”
Hắn gần như điên cuồng mà hô lên: “Chuyện đó không liên quan gì đến em hết! Anh hai, oan có đầu nợ có chủ, người anh muốn báo thù là hắn đó, không phải em……….”
Sau đó thân dưới hắn liền truyền đến loại mùi khó ngửi, những người khác đều khinh thường lấy tay che mũi lui ra vài bước.
Mũi Mộ Lê Thần ngoại trừ hương vị huyết nhục người sống, những thứ khác hắn đều không cảm nhận được, cho nên đối với Mộ Lê Dật đã bị mình dọa sợ tới mức tè ra quần cũng không rõ ràng.
Hắn lạnh lùng đảo mắt qua nhóm người này, sau đó bước về sau vài bước, lui vào trong vòng vây của đàn tang thi, nhất thời tang thi đều đi chuyển vừa che chắn hắn vừa bao vây đám nhân loại.
Nhưng đàn tang thi vẫn không động thủ, chỉ giữ khoảng cách mấy mét với nhóm người.

Mà đám dị năng giả kia cũng không dám cử động.
Thẳng đến khi một con tang thi có Tốc độ dị năng dưới chỉ thị của Mộ Lê Thần, nhanh chóng xông vào bên trong nhóm người kéo Mộ Lê Dật đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất vào đàn tang thi….
Tiếng khóc la thảm thiết của Mộ Lê Dật và thanh âm nhai nuốt, xương cốt rời ra thoáng cái truyền đến, làn gió thổi qua mang theo mùi máu tanh tưởi khiến đám người còn lại sợ hãi không thôi.
Có vài dị năng giả không chịu nổi áp lực tâm lý, bắt đầu liều lĩnh tấn công đàn tang thi.
Chỉ là thời điểm công kích tang thi, bọn họ mới phát hiện, làn da những tang thi kia nháy mắt đã hóa thành sắc kim.
Mấy chục cái tang thi vây quanh bọn họ thế mà đều là Kim hệ dị năng tang thi! Đăng bởi: admin