Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 62




Hai người này chính là Âu Dương Tâm Lôi và Hoắc Cương.

Nói về chuyện hai người bị ném ra khỏi căn cứ thành phố B, Âu Dương Tâm Lôi vẫn luôn nghĩ cách trở về, nhưng ngặt nỗi trong lòng Hoắc Cương có tính toán khác, hai người càng chạy càng xa, trên đường lại bị thây ma tập kích, thế là trong lúc lẩn trốn hoàn toàn lạc mất phương hướng.

Thật khó khăn nhận được tin Mộc Bác bọn họ phải đi thành phố Y, Hoắc Cương rốt cuộc không thể lừa Âu Dương Tâm Lôi được nữa, hai người mới một đường nghiêng ngả lảo đảo chuyển hướng thành phố Y. Một giờ trước bọn họ lại gặp mấy thây ma, Hoắc Cương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hai người chỉ có thể kiệt sức.

Âu Dương Tâm Lôi không còn bộ dáng thiên kim đại tiểu thư, trên đường chạy trốn, quần áo xinh đẹp đã bị hỏng, không biết Hoắc Cương tìm đâu được áo sơmi, quần dài bình thường. Hơi bẩn nhưng Âu Dương Tâm Lôi cũng đành phải thay.

Mấy ngày nay, Âu Dương Tâm Lôi ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, đã chịu đựng tới điểm giới hạn.

Có đôi khi cô nghĩ, còn chạy trốn làm gì? Cứ dứt khoát chờ thây ma đến kết thúc còn tốt hơn. Loại trò chơi tử vong này, cô tuyệt không muốn chơi.

Hoắc Cương lôi kéo Âu Dương Tâm Lôi liều mạng chạy, khi sắp kiệt sức hai người chợt phát hiện, thây ma vẫn luôn đuổi theo không bỏ, không biết đã buông tha từ khi nào.

“Hộc hộc…” Hoắc Cương há mồm thở dốc, nói với Âu Dương Tâm Lôi đồng dạng chật vật: “Không sao rồi, thây ma…không còn đuổi theo.”  monganhlau.wordpress.com

Âu Dương Tâm Lôi không còn cầm cự được nữa, lập tức tê liệt trên mặt đất: “Chúng ta còn sống như vậy làm gì? Còn không bằng chết cho xong, hơn nửa tháng nay, tôi cảm thấy tôi ngay cả cẩu cũng không bằng. Ăn không no, còn bị thây ma đuổi, chúng ta còn sống làm gì?” Âu Dương Tâm Lôi hét lớn, cô không phải không oán, tại sao đi theo cô lại là tên vô dụng Hoắc Cương này. Nếu có anh Mộc Bác ở đây nhất định không đành lòng nhìn cô chịu khổ như vậy.

“Tâm Lôi, đừng như vậy, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn…” Thời gian gần đây, Hoắc Cương từ xưng hô ‘Âu Dương tiểu thư’ thành ‘Tâm Lôi’, tuy rằng cuộc sống bây giờ tương đối khổ sở và mệt mỏi, nhưng trong lòng Hoắc Cương lại thấy rất vui. Cảm giác toàn thế giới chỉ có hắn và Tâm Lôi này thật là làm cho người ta say mê. Tâm Lôi chỉ có thể dựa vào hắn, tín nhiệm hắn.

Hắn không còn là Hoắc Cương trước kia, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.

“Rồi sẽ tốt rồi sẽ tốt, những lời này anh đã nói rất nhiều lần, tôi không muốn tiếp tục nghe nữa.” Âu Dương Tâm Lôi tức giận hét lên. Hoắc Cương ngoại trừ những lời này còn có thể nói được cái gì khác? Còn tiếp tục những ngày ma quỷ thế này, cô không điên cũng sẽ tự sát!

Hoắc Cương im lặng, không thể cho người yêu cuộc sống sung sướng hắn cũng rất tự trách.

Âu Dương Tâm Lôi theo thói quen vuốt ve hạt châu đeo trên cổ, đến bây giờ cô cũng không nói cho Hoắc Cương biết ở đây có rất nhiều lương thực. Đây là con át chủ bài cuối cùng của cô, cô không dám tuỳ tiện nói ra.

Cho dù mỗi ngày ăn rau dại cô cũng nhịn.



Thương Triệt đang tìm kiếm rau dại bỗng nhiên ngẩng đầu: “Có người đến đây.” Khoảng cách khá xa, Thương Triệt chỉ có thể cảm ứng được là hai người sống.

Năng lực hiện giờ của Mộc Bác còn chưa cảm ứng được, bởi vậy có chút ngạc nhiên: “Đã trễ thế này ai còn ở bên ngoài?” Người thông minh đều biết, đi ban đêm rất nguy hiểm. Không nhanh chóng tìm một chỗ kín đáo trốn mà lại đi ra ngoài phơi trăng? (nói người ta rồi ai nói hai anh)

Tuy rằng bọn họ cũng là đi phơi trăng, nhưng suy cho cùng tình huống không giống, đúng không?

Thương Triệt vẫn luôn không quan tới chuyện của người khác, bởi vậy thờ ơ nói: “Thây ma xung quang đây đều bị em đuổi đi rồi, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm. A, anh, anh nhìn xem, đây là rau chân vịt đúng không?”

“…” Hình dáng có hơi giống nhưng Mộc Bác không dám xác định: “Có lẽ là rau dại, chúng ta mang về cho Thư Linh Linh bọn họ phân biệt.”

Cỏ và rau, hẳn là có thể phân biệt được?! (=.=! zị sao anh không phân biệt đi)

Chuyến thám hiểm đêm nay của Mộc Bác và Thương Triệt đến đó chấm dứt, khi trở về thuận tiện mang theo một ít hai người cho là ‘rau dại’.

Phòng ngủ được Thư Linh Linh thu dọn khá sạch sẽ, Thương Triệt với Mộc Bác đều rất vừa lòng. Bởi vì nơi này từng bị người sống sót đi ngang qua vơ vét một lần lại một lần, cho nên đồ dùng có ích cơ hồ không còn gì. Giường chỉ còn một cái trống không, chăn đều là Thư Linh Linh bọn họ mang theo. Cũng may Nhan Oánh là dị năng giả hệ không gian, đồ vật tùy thân người quen biết đều để ở chỗ cô, khi nào muốn dùng thì có thể đến lấy.

Không mấy người biết sự tồn tại Không Không, thấy lúc này không ai, vòng tay màu bạc trên cổ tay Thương Triệt sáng ngời, Không Không hoan hô một tiếng lên sân khấu. Theo nó xuất hiện còn có chăn mềm mại và gối đầu mới tinh.

Thương Triệt bất đắc dĩ tăng thêm một cái kết giới, bên ngoài xảy ra chuyện gì bọn họ sẽ biết, nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cảnh ảo hai người đang ngủ.

“Ngươi có thể bình thường chút không?” Mỗi lần đi ra cứ như thông khí vậy.

Đối mặt với bất mãn của chủ nhân, Không Không cũng rất có cá tính hừ lạnh một tiếng: “Lần sau ngài không nhốt ta lâu như vậy nữa ta sẽ không vội vã muốn ra.” Người tự do không tài nào hiểu được bi kịch bị giam trong phòng tối.

Mộc Bác rất thích Không Không, thông minh lại có năng lực, quan trọng là còn có thể làm cho hai vị lão nhân ở nhà vui lòng. Bởi vì Không Không bù đắp tiếc nuối ôm cháu nội của hai ông. Mộc Bác cảm thấy Không Không thật đúng là trợ giúp số 1.

Lấy một nắm tinh hạch ra cho Không Không tự chơi, Thương Triệt khó có được quan tâm đến siêu não thường xuyên động kinh.

Không Không kiêu ngạo hừ một tiếng, khi nó là trẻ con không có đầu óc hả? Bất quá chủ ý ban đầu của nó là ra ngoài chơi một chuyến, đương nhiên không muốn bị bắt ở trong phòng nhỏ này. Cầm lấy tinh hạch, Không Không rất nhanh biến mất.

Thấy Không Không đi rồi, Thương Triệt mới hoan hô một tiếng bổ nhào lên giường lớn mềm mại, động tác y hệt khi Không Không mới ra. (chủ nào tớ nấy)

Mộc Bác âm thầm buồn cười, khó trách người ta nói chủ thế nào thú cưng thế nấy.

“Anh cười cái gì?” Thương Triệt biết Mộc Bác đang cười, nhưng cụ thể cười cái gì cậu không thể biết được. Bất quá trực giác nói cho cậu biết không phải cái gì tốt.

Mộc Bác lắc đầu: “Không, anh chỉ khá tò mò, sao mỗi lần em đều không cho Không Không sắc mặt hoà nhã.”

Mộc Bác vừa nói vừa lên giường.  monganhlau.wordpress.com

Trải chăn bông gối mềm nhà mình mang đến, mặc dù ở bên ngoài, cũng là một loại hưởng thụ.

Nhắc tới Không Không, Thương Triệt cảm thấy có chút mất mặt: “Anh không biết nó là tên thiếu đánh? Thường xuyên ngu ngốc chết đi được, em ở bên cạnh nhìn cũng đã thấy mất mặt.” Những ai biết Không Không đều cảm thấy nó rất ngoan, xem nó như trẻ con mà cưng chìu, rồi dung túng tính tình của nó. Cùng khoác da trẻ con nhưng Mông Á hoàn toàn khác, trước sau vẫn tỏ ra lãnh tĩnh. Không Không thậm chí nhiều lần bị Mông Á trêu cợt, Thương Triệt bên cạnh nhìn rất không thích, tức giận vì Không Không làm cậu thất vọng.

Thật ra nói đơn giản chút là Thương Triệt đỗ lỗi cho Không Không.

Mông Á cũng là người của Thương Triệt, Thương Triệt đương nhiên sẽ không giúp ai thiên vị ai. Nhưng mỗi lần chứng kiến cảnh tượng Không Không mất mặt thì cảm thấy mang Không Không ra là hủy hoại danh tiếng đế quốc Tinh Tế bọn họ. Vì thế trong lòng Thương Triệt có chút căm phẫn, mỗi lần như thế sẽ tìm Duẫn Tu phiền toái. Ai bảo tiểu Mông Á và Duẫn Tu đều là người tinh cầu Mô Lạp chứ? Thương Triệt không nỡ động tới Mông Á, nhưng đối Duẫn Tu thì hoàn toàn không áp lực.(nghĩ mà tội A Tu)

Vì thế, Duẫn Tu nằm cũng trúng đạn, đây mới là chân tướng sự việc a!

Biểu tình trẻ con của Thương Triệt khiến Mộc Bác cười ra tiếng: “Ha ha, không thể nào, anh cảm thấy Không Không thật đơn thuần thật đáng yêu, ở phương diện nào đó rất giống tiểu Dịch nha.”

Thương Triệt híp mắt, lời này nghe dường như không có gì hay ho?

“Anh đang cười nhạo em?”

Ý cười Mộc Bác càng sâu. “Không, anh đang khen ngợi tiểu Dịch đó chứ. Mọi người đều nói chủ nhân và thú cưng giống nhau, rất nhiều thời điểm tính tình Không Không y hệt tiểu Dịch.”

“Còn nói không cười nhạo em!”

Thương Triệt thẹn quá hoá giận, xoay người đè Mộc Bác, tức giận nói: “Anh rõ ràng là đang nói em nông cạn như Không Không.” Nói xong còn chưa hết giận, vươn tay cào Mộc Bác.

Lúc Thương Triệt trở mình ánh mắt Mộc Bác liền tối sầm, em trai còn không tự giác ở trên người hắn nhích tới nhích lui, Mộc Bác chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, vội vàng ngăn cản tổ tông này lại. Thương Triệt lại tưởng anh trai nhà mình đang đùa giỡn với mình, động tác càng lúc càng lớn, chơi đùa đến quên trời quên đất.

Rốt cuộc trở mình đè em trai nhà mình lại, Mộc Bác âm thầm thở hắt ra, ra vẻ trấn định nói: “Tiểu Dịch nghe lời, đừng lộn xộn.” Người yêu nằm dưới thân mình như vậy, rõ ràng có thể nghe thấy hô hấp hơi hỗn loạn của đối phương. Hai người kề quá gần, nhiệt độ không thuộc về bản thân xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, hô hấp Mộc Bác bắt đầu trở nên dồn dập.

Người cố tình nghịch lửa còn không tự biết.

Thương Triệt đùa đùa cũng thấy tư thế này có vấn đề, hai người đều bình tĩnh trở lại, cảm nhận sức nặng không thuộc về mình, Thương Triệt có chút quái dị xê dịch thân mình.

“Anh?”

Thương Triệt giật giật, muốn thoát khỏi cảnh tượng quỷ dị này, Mộc Bác càng thêm dùng sức đè cậu lại.

“Tiểu Dịch đừng lộn xộn.” Nơi nào đó đã có xu thế ngẩng đầu, Mộc Bác có chút bất đắc dĩ, xem ra tiểu Dịch có lực ảnh hưởng vượt xa nhận thức của hắn.

Ngẩng đầu chống lại đôi mắt sâu thẳm của Mộc Bác, con ngươi đen như mực khóa chặt cậu lại, Thương Triệt không biết nên phản ứng thế nào.

Mộc Bác hít sâu một hơi, dùng ngón tay búng lên trán Thương Triệt một cái, ra vẻ thoải mái nói: “Sau này không được nghịch ngợm.” Xoay người nằm nghiêng, kéo chăn qua, không dấu vết che khuất nơi nào đó.

“Anh!” Bị búng một cái Thương Triệt nháy mắt hoàn hồn, cảm giác quái dị trước đó gần như biến mất sạch sẽ. Thương Triệt cảm thấy mình bị anh trai khi dễ: “Thân là anh trai cư nhiên khi dễ em trai mình!”

Mộc Bác cong môi cười: “Đây chính là phúc lợi làm anh trai mới có.” Khi nói chuyện cũng tận lực áp chế nội tâm đang xao động.

Thương Triệt nghĩ mình không thể bị khi dễ như vậy được, muốn đánh trả, Mộc Bác lại chồm qua hôn lên trán cậu một cái. “Tiểu Dịch ngoan, nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường.”  monganhlau.wordpress.com

Thương Triệt lăng lăng nhìn Mộc Bác nhắm mắt lại ‘nghỉ ngơi’, hậu tri hậu giác* nghĩ, có phải mình chịu thiệt rồi không? (*: nhận thức muộn màng)

Khi nhắm mắt lại, hiện lên trước mắt chính là đôi con ngươi sâu thẳm của Mộc Bác, Thương Triệt cảm thấy có cái gì đó không khang khác, nhưng cụ thể là cái gì thì cậu vẫn đoán không ra.