Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 50: Cuộc chiến chân chính




Lời Âu Dương Tâm Lôi vừa ra khỏi miệng, hiện trường một mảnh im lặng. Ai cũng vì nội dung lời nói của cô mà cảm thấy khiếp sợ.

Đây là…bí mật các gia đình thế gia?

Mộc Bác nghe đến đó thì run lên, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn Âu Dương Tâm Lôi. “Nếu cô còn dám nói bậy, đừng trách tôi không khách khí.”

“Anh đối với Tâm Lôi đã rất không khách khí, em còn có cái gì phải sợ. Nếu em dám nói, vậy chuyện em nói chính là sự thật. Anh xem Mộc Dịch là em trai yêu quý nhất, nhưng Mộc Dịch không muốn như vậy. Trong lòng cậu ta, cậu ta chưa bao giờ xem anh là anh trai. Anh Mộc Bác, anh nên may mắn mạt thế đến, Mộc Dịch chết. Bằng không, em thật không biết thanh danh trăm năm Mộc gia sẽ bị cậu ta hủy thành cái dạng gì!” (tôi giết em anh là vì muốn tốt cho nhà anh, nghe mà muốn đâm cho nó mấy dao)(Dung: dao ta đặt hàng hùi trước giờ phóng đc rùi đó nàng )

Âu Dương Tâm Lôi càng nói càng có lý, khiến người nghe cho thật là như vậy.

Mộc Bác phóng tinh thần lực, tất cả mọi người đều hôn mê.

Nhìn một đám người nằm trên đất, Mộc Bác dùng tinh thần lực làm cho bọn họ quên câu nói sau cùng Âu Dương Tâm Lôi, thuận tiện bóp méo một phần ký ức.

Về phần Âu Dương Tâm Lôi, Mộc Bác đôi mắt u ám, không thể để cô ta sống khá giả.

Sửa ký ức xong, Mộc Bác cho người mang Âu Dương Hùng đi, về phần đám người kia, sau này có cuộc sống thế nào không quan hệ với hắn.  monganhlau.wordpress.com

Giao Âu Dương Hùng cho vệ binh, Mộc Bác cấp tốc chạy tới cổng thành. Có đám người Thương Triệt và Dạ Húc gia nhập, tình huống cuộc chiến tốt hơn rất nhiều.

“A Bác, nhà Âu Dương thế nào?” Mộc Phong vừa nhìn thấy Mộc Bác liền lo lắng hỏi tình huống bạn thân. Trước đó toàn bộ tâm tư của ông đều đặt trên cuộc chiến, không có tinh lực đi quản Âu Dương gia.

“Xin lỗi ba, con chỉ tìm được chú Âu Dương, về phần Tâm Lôi, lúc con đến đã bị người mang đi.”

“Tại sao lại như vậy?” Mộc Phong vừa nghe, trong lòng liền vô cùng lo lắng: “Căn cứ chỉ có một cửa ra, những người đó không có khả năng mang theo Tâm Lôi biến mất?”

“Hay là Hoắc Cương cứu Tâm Lôi.”

Mộc Bác trợn mắt nói dối: “Hoắc Cương là dị năng giả hệ thổ, lại luôn để bụng chuyện Tâm Lôi. Sau khi về căn cứ anh ta liền chạy đi mất, khi đến Âu Dương gia con nhìn thấy một đường hầm, có thể là Hoắc Cương để lại. Có lẽ tình huống lúc đó quá mức phức tạp, Hoắc Cương không cứu được nhiều người, đành phải mang Tâm Lôi đi.”

Mộc Phong nghe như vậy cũng đành phải lựa chọn tin tưởng. “Hy vọng Tâm Lôi không sao.”

“Yên tâm đi ba, dù sao đây cũng là lựa chọn của Tâm Lôi, đây là chuyện cô ấy phải trải qua.”

Bóp méo ký ức mọi người, để Hoắc Cương mang Âu Dương Tâm Lôi đi lưu lạc. Mộc Bác không muốn tha thứ Âu Dương Tâm Lôi, lại không muốn giết Âu Dương Tâm Lôi trước mặt Âu Dương Hùng. Thôi thì cứ như vậy đi, để vận mệnh quyết định kết cục của Âu Dương Tâm Lôi.

Một Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm sao sinh tồn trong mạt thế, thật làm người ta mỏi mắt mong chờ.(Dung:phúc hắc a,A men~)

“Được rồi ba, ba cũng mệt mỏi mấy ngày, mau về nghỉ ngơi đi, con đi giúp tiểu Triệt bọn họ.”

Trấn an ông xong, Mộc Bác liền tham gia cuộc chiến.

Mộc Bác vừa đến, Thương Triệt liền quay đầu lại, cười vô cùng xán lạn: “Anh ~”

Tâm Mộc Bác run lên, đột nhiên nhớ tới lời Âu Dương Tâm Lôi ‘Anh Mộc Bác, Mộc Dịch thích anh, cậu ta thích anh trai ruột của mình! Bởi vì không thể đối mặt với anh nên cậu ta mới lựa chọn rời xa!’

Tâm co rút đau đớn, Mộc Bác không thể nói rõ đây là cảm giác gì. Đau lòng tiểu Dịch, rồi lại…

Không thể phủ nhận chính là, khi nghe được lời nói Âu Dương Tâm Lôi, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng thậm chí còn có…bối rối.

Cho tới nay, hắn đều sắm vai anh trai tốt, yêu thương chăm sóc em trai có thừa. Em trai xảy ra chuyện, hắn áy náy khổ sở, nhưng tâm tư lại không phức tạp như bây giờ.

Sau khi Tiểu Dịch biến thành thây ma, thay đổi rất nhiều, đã không còn giống tiểu Dịch trước kia. Qua thời gian chăm sóc này, Mộc Bác lại yêu tiểu Dịch như thế. Mộc Bác không biết mình phải bày tỏ ra sao? Hắn thích em trai hiện tại, yêu em trai hiện tại, nhưng em trai hiện tại lại không có cảm giác với hắn, toàn tâm toàn ý xem hắn là anh trai.

Hắn không yêu tiểu Dịch trước kia, chỉ xem cậu là em trai mà cưng chiều. Nhưng, tiểu Dịch trước kia lại yêu hắn…

Mộc Bác cảm thấy mình điên rồi, hắn không biết trong đầu mình hiện giờ loạn thành cái gì. Giống như nghĩ ra rất nhiều, rồi lại giống như cái gì cũng nghĩ không ra.

May mà tiểu Dịch hiện tại không có ký ức trước kia.

“Anh sao vậy?” Mẫn cảm như Thương Triệt, tự nhiên phát hiện Mộc Bác không bình thường, có chút lo lắng nhìn hắn. “Nói chuyện với anh a.” Thây ma bị tiêu diệt gần hết, Thương Triệt không cần đặt tâm tư lên đó nữa. Cái cậu lo lắng hiện giờ chính là tình trạng Mộc Bác.

Mộc Bác há miệng thở dốc, cuối cùng cười khổ mở miệng: “Tiểu Dịch, xin lỗi.”

Mặc dù tiểu Dịch vẫn là tiểu Dịch, nhưng lúc nào Mộc Bác cũng cảm thấy khác biệt. Hắn xin lỗi tiểu Dịch trước kia, bởi vì hắn ngu ngốc mà để em trai chịu khổ nhiều như vậy. Nhưng cho dù bây giờ biết, hắn cũng sẽ không động tâm tiểu Dịch trước kia. Tâm hắn đau, hắn bất đắc dĩ, nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng.

Có lẽ hắn chưa bao giờ là một anh trai tốt.

Trong mắt Mộc Bác tràn đầy chua xót.

“Anh rốt cuộc sao vậy, đừng làm em sợ.” Thương Triệt lo lắng lấy tay huơ huơ trước mặt Mộc Bác, đang định vươn tay sang kiểm tra, đột nhiên đôi mắt lạnh lẽo, vầng sáng màu trắng ngà bao toàn bộ tường thành.

Không gian lĩnh vực!

Đây là lần đầu tiên Thương Triệt thi triển không gian lĩnh vực trước mặt mọi người.

Trước kia là hệ thủy, hệ hỏa, hệ kim, hệ niệm lực, bây giờ lại thêm không gian!

Thật ra Thương thiếu ngài chính là dị năng giả toàn hệ đi.

Mọi người chết lặng nhìn tất cả phát sinh trước mắt, Thương Triệt đánh vỡ tất cả nhận thức của bọn họ, trước mặt bọn họ, Thương Triệt một lần lại một lần tạo ra kỳ tích.

Thương Triệt hiện tại không có tâm tư đi lý giải những người đó nghĩ cái gì. Sắc mặt ngưng trọng nhìn xa xa, thây ma đã bị tiêu diệt gần hết, nhưng như lời Mông Á nói,  sóng thây ma lần này rất quỷ dị.  monganhlau.wordpress.com

“Tiểu Triệt?”

“Anh đi sơ tán tất cả mọi người, dị năng giả cao giai cấp 2 ở lại, còn lại đều về căn cứ.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chiến tranh chân chính, bây giờ mới bắt đầu.”

Thương Triệt thản nhiên nói.

Thẩm Nguyên cũng chạy tới. “Sao tôi cảm thấy chuyện này không thích hợp, Thương thiếu, có phải cậu phát hiện ra cái gì không?” Thẩm Nguyên sắc mặt lo lắng, tuyệt không giả bộ.

Thương Triệt cười như không cười nhìn hắn: “Không phải Thẩm thiếu tướng từng có giao hẹn với người nào đó sao, xem ra trò chơi giao hẹn này không bảo đảm lắm. Nhìn đi, chẳng những trên đường về bị ám sát, bây giờ còn phải cứu cả căn cứ. Xem ra, Thẩm thiếu tướng ngài lần này thật sự tính sai.”

Người ngoài hành tinh căn bản không đặt Thẩm Nguyên vào mắt, mặc kệ Thẩm Nguyên biết thành phố H và người ngoài hành tinh có bao nhiêu liên hệ, nhưng Thương Triệt tin tưởng, Thẩm Nguyên không phải kẻ ngốc. Tin tức cần nhận được hắn sẽ không nhận ít hơn so với người khác, cho dù lựa chọn đứng bên phía Cố Tây Minh, đơn giản là vì cam đoan tồn tại căn cứ thành phố B, bảo vệ quyền lên tiếng của Thẩm gia trong căn cứ. Đáng tiếc, hiện thực tàn khốc đã giáng cho hắn một bạt tai, dưới hợp tác bất bình đẳng, Cố Tây Minh có thể tùy thời tùy chỗ đơn phương bội ước.

Với lại cho dù bội ước, Thẩm Nguyên có muốn trách móc cũng không được, đừng nói chi trả thù.

Đây chính là chênh lệch thực lực.

Thẩm Nguyên bị Thương Triệt nói cho mặt đỏ tai hồng, trải qua những chuyện đã xảy ra gần đây, hắn quả thật nghĩ thông suốt rất nhiều. Nhưng mình biết mình không hay ho là một chuyện, bị châm chọc không lưu tình trước mặt bao người lại là chuyện khác. Mặc kệ nói thế nào, hắn cũng là Thẩm thiếu rất có phân lượng trong căn cứ, không quen mất mặt trước công chúng. Giờ khắc này, Thẩm Nguyên cảm thấy Thương Triệt hết sức đáng ghét.

Dạ Húc vui vẻ nhìn Thẩm Nguyên bị Thương Triệt làm cho nghẹn. Thế này thì hắn sẽ không cảm thấy mình là bi thúc nhất, nhưng thôi, việc quan trọng bây giờ là loại bỏ nguy cơ.

“Tiểu Triệt à, cậu cảm ứng được nguy hiểm đúng không?” Thây ma bên ngoài đã giải quyết gần như xong, kỳ thật sau khi Thương Triệt về, uy áp của cậu liền ngăn trở hành động rất nhiều thây ma.

Thương Triệt cũng không tiếp tục để ý tới Thẩm Nguyên, lần thứ hai phóng tầm nhìn ra xa. Vừa rồi khi cậu phóng thích không gian lĩnh vực, cũng đã giúp mọi người chặn một lần tấn công.

“Đợi tôi nhiều ngày như vậy, hắn đương nhiên sẽ vội vã ra tay.”

Dạ Húc trầm mặc, hắn hiểu ý Thương Triệt, đây là dấu hiệu người tiến hóa cuối cùng ra tay sao?

Cũng tốt, để bọn họ nhìn xem, cái gọi là người ngoài hành tinh, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Khi bọn họ nói chuyện, đối phương đồng thời phát động tấn công . Lần này xuất động đều là thây ma trên cấp 3, đẳng cấp cao như thế, cũng chỉ có Mộc Bác cao giai cấp 3 là không phân cao thấp. Nếu cổ thế lực này xông vào căn cứ, ngoại trừ mấy người Thương Triệt, chỉ sợ không một ai sống sót.

Một đám thây ma cao cấp xuất hiện khiến người đóng giữ trong căn cứ sắc mặt đại biến, thậm chí có người ném thể diện, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Phía sau rối loạn cũng không ảnh hưởng Thương Triệt, nếu đối phương muốn dùng thây ma kìm hãm bọn họ, cậu cũng có thể làm thây ma nghe lệnh mình.

Uy áp thây ma cao cấp không ngừng phóng ra, thây ma đang tiến tới dừng lại, động tác chậm dần, trong chốc lát lại chậm rãi đi trở về.

“A?” Người trong căn cứ hai mặt nhìn nhau, đây là tình trạng gì?

Thẩm Nguyên như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Thương Triệt. Do cậu ta làm sao?

“Ha ha, thú vị, quả nhiên không phụ chờ đợi của ta.” Hành động của thây ma làm thanh niên tóc đỏ vô cùng phấn khích. Người như thế mới xứng làm đối thủ của hắn.

“Duẫn trung tướng, thây ma không nghe lời ngài còn vui vẻ?” Người bên cạnh hết sức khó hiểu.

Thanh niên tóc đỏ liếc mắt nhìn người nọ, lòng từ bi giải thích nghi hoặc: “Ngươi nghĩ xem, trạng huống gì làm thây ma không đi tới ngược lại rút lui?”

“Nhất định là bị khống chế.” Người nọ đỉnh đạc trả lời, hắn cũng không phải kẻ ngốc. Mấy thây ma này chỉ có bị người khống chế mới hành động như vậy.

“Vậy ngươi có thể khống chế những thây ma kia không?”

“Ách…cái này…” Người nọ có chút xấu hổ. Thuộc hạ tất nhiên là không làm được.

“Ngươi không làm được, nhưng lại có người làm được. Ta không nên vui vẻ khi có một đối thủ như vậy?”

Người nọ “…” Có đối thủ lợi hại, chẳng lẽ không nên khóc?

Quả nhiên, người ta nói Duẫn trung tướng là biến thái không sai. Suy nghĩ không phải người bình thường có thể lý giải, hiện tại hắn đồng cảm sâu sắc.  monganhlau.wordpress.com

Thanh niên tóc đỏ không có thời gian để ý suy nghĩ một thuộc hạ, đầy hứng thú nhìn thây ma trước mắt. Đột nhiên, một lực lượng mạnh mẽ kiểm soát đàn thây ma, đàn thây ma dừng động tác, Thương Triệt cũng trợn to mắt.

Giờ khắc này, hai lực lượng cùng giành quyền khống chế đàn thây ma.