Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 71




   Qua lời kể của Dư Sâm thì được biết, sau khi y gặp chú hai Dịch liền bị dẫn tới căn cứ nghiên cứu thực nghiệm, dù sao y cũng am hiểu mấy cái thứ chai chai lọ lọ, sẽ không cảm thấy khổ cực gì, chỉ là chỗ làm việc không cùng một khu với chú hai Dịch, bình thường hai người cũng không gặp nhau được bao nhiêu lần.

Sau đó thời cuộc rối loạn, vài người chủ quản bên trung ương nảy sinh bất đồng, muốn làm theo ý mình, thế nhưng mỗi người đều biết, dưới tình huống hiện tại các nhân viên nghiên cứu cực kỳ quan trọng, bởi vậy mới phát sinh sự kiện di dời rối bời tiếp theo, Dư Sâm cũng nhân cơ hội đó để trốn ra ngoài.

Theo như lời Dư Sâm kể lại thì năng lực của y rất đặc biệt, hình như cũng không giống với dị năng thông thường, nếu như nhất định phải dùng từ để diễn đạt thì lại càng giống như ma pháp sư hệ hỏa trong game, hương liệu được chế luyện theo lời y nói ban nãy kỳ thực cũng không phải hương liệu, mà là ma dược y điều chế ra từ công thức đoạt được. Bất quá có thể là do sau mạt thế thực vật biến dị quá mạnh, dẫn đến ma dược của y tỏa ra dược hiệu ‘không tưởng tượng nổi’.

"Đúng vậy, một câu ‘không tưởng tượng nổi’ của em thiếu chút nữa đã khiến cho toàn bộ căn cứ của bọn anh chôn cùng!" An Thần tức giận vỗ vỗ lên đầu y, Dư Sâm chỉ cười hì hì cầm lấy tay của An Thần, sau đó bị Dịch Hạo Thiên bao che khuyết điểm hung hăng gỡ móng vuốt ra.

Dư Sâm đau đến mức kêu la oai oái, đầy miệng nói không công bằng, dựa vào cái gì y chỉ mới chạm có một cái đã bị đối xử tàn nhẫn như vậy chứ hả, cũng không phải đụng tới anh họ, khiết phích này nọ bộ hay lắm sao!

Dịch Hạo Nam yên lặng che mặt, đều đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, thân, cưng hổng có phát hiện ra JQ trần trùi trụi giữa hai người bọn họ thiệt vậy luôn đó hả? Rốt cuộc IQ của cưng có bao nhiêu cao thâm dợ?

Cũng chính là mấy tháng này, ba Dịch mẹ Dịch phát hiện Dư Sâm ở thành phố B, biết được thì ra sau khi Dư Sâm chạy trốn muốn quay về cứu Dịch Tĩnh Hoài ra cùng. Qua vài phen điều tra biết được chỗ ở của bác sĩ Dịch, sau khi hành động nhiều lần lại bị 'cướp' trở về phòng thí nghiệm của thành phố B. Bởi vì Dư Sâm đã từng ở chỗ này một đoạn thời gian cho nên tương đối quen thuộc, tuy nhiên cũng không loại trừ việc hiện tại bên trong có thể tăng cường phòng ngự, thế nhưng nguyên tắc đại khái cũng không thay đổi được.

An Thần có loại cảm giác, nếu như có thể cứu chú hai ra, thành công hội hợp với Cao Vi Vi, nói không chừng. . . bệnh độc mạt thế sẽ trở thành lịch sử luôn rồi!

Lẻn vào thành phố B chia làm hai đường, Dịch Hạo Thiên muốn đích thân đi chào hỏi Sở gia một chút, An Thần phải luôn nằm trong tầm mắt của Dịch Hạo Thiên nên tự nhiên sẽ đi theo cùng. Một đường khác đi theo Dư Sâm, tạm thời đóng giả thành tiểu đội dị năng giả ở lại trong thành phố B, chờ tín hiệu của Dịch Hạo Thiên.

Lúc đang tuyển chọn nhân viên, Tào Tư Viễn đứng mũi chịu sào nhảy ra ngoài: "Hạo ca, em nhất định phải đi, làm ơn để cho em đi đi!"

Hiếm khi mới thấy được sự kiên quyết và trịnh trọng trên cái khuôn mặt baby này!

An Thần biết, kể từ ba tháng trước sau khi thám tử tại thành phố B truyền ra tin có thể Tào gia còn có người sống sót trong thành phố B, Tào Tư Viễn liền bận rộn mong mỏi có thể đến thành phố B tìm người nhà một chuyến. Không phải Đường Văn Triết chưa có cho người đi thăm dò, thế nhưng lại không có tin tức cụ thể nào cả, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn đè xuống chưa cho phép Tào Tư Viễn đi.

Nếu như có người cố ý gài bẫy sẽ rất bất lợi cho bọn họ. Tào Tư Viễn cũng biết điểm ấy nên mới không có hành động theo cảm tính.

"Tào Tư Viễn?" Dư Sâm hơi sững sờ.

"Cậu nhận ra tôi?" Tào Tư Viễn cũng sững sờ theo.

Nếu xét kỹ lại kỳ thực bọn họ cũng không tính là quá thân, chỗ An Thần quen Dư Sâm cũng không phải là cái nhà mà bọn họ từng ở, huống chi, sau đó cậu và  Dư Sâm còn tách ra lâu như vậy, Dư Sâm, Đường Văn Triết và Tào Tư Viễn cũng chỉ có thể nhớ mặt nhau mà thôi.

"Anh là người Tào gia? Chính là cái tập đoàn của gia tộc kia."

Đôi mắt Tào Tư Viễn sáng lên, cậu vịn lấy vai Dư Sâm: "Cậu đã gặp người nhà của tôi rồi sao? Có phải bọn họ ở trong thành phố B không, hiện tại bọn họ thế nào rồi?"

Kỳ thực lúc mạt thế mới bắt đầu Tào Tư Viễn đã từng trở về nhà, thế nhưng về đến nhà ngoại trừ phát hiện thi thể đã biến thành tang thi của ba ba ra lại hoàn toàn không nhìn tới những người khác, lúc đó cậu không quá rõ, tại sao người nhà không có tới tìm cậu vậy chứ?

Sau này ngẫm lại, nhất định là họ đã gặp phải vấn đề gì rồi, thế nhưng đã trải qua mấy năm, cậu cũng không thể nghe ngóng được tung tích của người nhà, thẳng đến ba tháng trước mới nghe được chút ít tin tức từ thành phố B truyền về.

Thành phố B là một thành phố lớn, người nhà của cậu ở đó cũng không kỳ quái, Tào Tư Viễn không hiểu, nếu như biết Căn cứ Nắng Mai là do người của Dịch gia xây dựng thì tại sao người nhà của cậu lại không tới đây đầu nhập vào? Dù sao nhìn ở quan hệ của cậu và Hạo ca, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng có thể tới xem thử mới đúng chứ a. Bọn họ không có tới đã nói lên, căn bản là bọn họ không thể ra khỏi thành phố B được!

Sắc mặt của Dư Sâm có chút cổ quái, y nhìn nhìn Tào Tư Viễn, sau đó lại nhìn về phía An Thần ở một bên.

"Em cứ nói thật ra đi!" An Thần nhíu mày, thúc giục.

Dư Sâm sờ sờ mũi: "Ừm thì, em chỉ nghe được ở trong chợ đêm hà, cũng không biết có thật hay không. . ."

". . ."

"Được rồi, kỳ thực em có nghe nói, trong phòng thí nghiệm của chú hai, có một vật thí nghiệm bị nghiên cứu, hình như, có thể, đại khái, chính là. . . Người nào đó."

"Không có khả năng!" Bỗng nhiên Tào Tư Viễn vỗ bàn một cái, trong con ngươi đỏ đậm hiện lên vẻ khiếp sợ. Người nhà của cậu thế mà. . . Lại bị trở thành vật thí nghiệm?! Bị giam ở bên trong lồng thủy tinh làm thí nghiệm!!!

"Bao nhiêu tuổi?" Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, cặp mắt sau lớp kính khẽ rũ xuống, bên trong là một mảnh hàn quang.

Dư Sâm nuốt ngụm nước bọt, âm u biểu thị, áp nực thật lớn.

"Nghe nói. . . Tuổi còn rất trẻ. . ."

"Tiểu Dục. . ." Tào Tư Viễn cắn răng, chậm rãi gọi ra một cái tên. Tào Tư Dục, đệ đệ của Tư Viễn, tính cách và ngoại hình hoàn toàn bất đồng với Tư Viễn, gần như đã được bồi dưỡng trở thành người thừa kế tương lai của Tào gia, trong trí nhớ của An Thần có ấn tượng đã gặp qua vài lần, người nọ vẫn luôn mang bộ dáng ôn hòa thân thiết.

Một người như vậy, không ngờ lại bị bắt vào trong phòng thí nghiệm làm vật thí nghiệm!?

An Thần nghĩ, tuyệt đối phương diện này tồn tại rất nhiều bí ẩn, Tào Tư Dục không phải kẻ ngốc, nếu như không phải bị ép buộc thì chính là bị phản bội.

"Hạo ca, em. . ." Tào Tư Viễn ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên sự quyết tuyệt thâm trầm không cho phép làm trái. Cứu Tiểu Dục ra là chuyện nhất định, thế nhưng. . . Cậu tuyệt không muốn cứ như vậy mà buông tha cho đám người khốn kiếp ở thành phố B kia!

Chân mày hẹp dài của Dịch Hạo Thiên khẽ nhếch: "Thành phố B cũng nên đổi mới rồi."

Đáy mắt Tào Tư Viễn hiện lên một tia cảm kích, cậu hăng hái gật đầu.

Có chuyện của Tào Tư Dục, lẻn vào thành phố B đã trở thành nhiệm vụ cấp bách trên bảng thông báo hằng ngày, Tào Tư Viễn hận không thể lập tức nhảy lên, gắn cánh vào để bay đến Thành phố B!

Nếu như là lẻn vào, tự nhiên không thể dẫn theo quá nhiều nhân viên, sau khi Dịch Hạo Thiên và An Thần thu thập xong mọi thứ chuẩn bị xuất phát, Đường Văn Triết mới bắt đầu chọn đội viên còn dư lại, hai anh em Nguyên Đán đã lâu không lên sân khấu bị lôi đi cùng, Đàm Hải vừa tìm được một trợ thủ để bóc lột xong biểu thị y nên đi ra ngoài thư giãn gân cốt đôi chút.

Bởi vì Tào Tư Viễn và Dịch Hạo Nam cũng muốn đi nên Đường Văn Triết không thể làm gì khác hơn là ở lại tọa trấn, về phần ba Dịch mẹ Dịch, bọn họ có quyết định của riêng mình, không kham nổi bọn tiểu bối lăn qua lăn lại thế này.

Sở gia.

Từ hai năm trước Sở lão gia tử đã thối lui xuống hậu trường, triệt để trao quyền lực lại cho cấp dưới, Sở gia liền chậm rãi mờ nhạt đi trong tầm mắt của mọi người, bắt đầu những ngày tháng giấu tài.

Sở Long dẫn theo một nhóm người sáng lập ra tiểu đội dị năng giả, từ từ phát triển lớn mạnh, cùng với ba nhánh cường lực khác tạo thành thế chân vạc. Mà trong ba nhánh đó, một nhánh là thuộc về chủ quản Lữ gia của thành phố B, hai nhánh khác lại nằm ngoài vòng, bất quá thật đáng tiếc, nói là nằm ngoài vòng nhưng kỳ thực trong đó có một nhánh vốn là lực lượng ngầm của Sở gia, do Sở Dực khống chế.

Mấy năm nay, Lữ gia có quyền cao chức trọng bắt đầu trở nên tự phụ, tiểu đội dị năng giả của Lữ gia cũng được hưởng thụ đặc quyền tối đa, đa số thành viên bình thường đều có lỗ mũi hướng lên trời, dẫn tới tiểu đội thuộc vòng ngoài cảm thấy rất bất mãn, thế là đương nhiên hai đội vòng ngoài sẽ có thiện cảm với nhau, giữ vững sự hợp tác tốt đẹp. Ở bên ngoài, tương đối mà nói thì tình cảnh của tiểu đội dị năng giả của Sở gia do Sở Long dẫn dắt sẽ khá gian nan hơn một chút, Lữ gia cứ luôn thích làm ra vài chuyện ngáng chân ở ngoài sáng trong tối, tuy rằng không xảy ra chuyện gì lớn thế nhưng lại cực kỳ đáng ghét.

Tối hôm đó, Sở Long quýnh quáng chạy về Sở gia, uống ừng ực ừng ực vài ngụm nước lớn, cuối cùng mới đè được cơn tức trong ngực xuống.

Cái đám khó ưa này, cứ chờ mà xem, mấy người cũng chỉ có thể nhảy nhót như vậy thôi! Hừ! Sở Long hung hăng đặt ly xuống, bàn chấn động vang lên một tiếng ‘cốp’.

"Ca?" Bị tác động Sở Dực phải đi tới phòng khách, vừa vào liền thấy Sở Long đang ngồi ở trên ghế sô pha vỗ bàn sinh hờn dỗi, khóe môi cậu khẽ nhếch, đi tới phía sau Sở Long, khom lưng, vòng tay qua cổ Sở Long, thỏa mãn đặt đầu trên bả vai y. "Tức đến mức này, Lữ gia lại làm ra chuyện gì rồi?"

Đối với Sở Dực thích thổi khí ở bên cổ mình, Sở Long đã sớm thấy nhưng không thể trách, y theo thói quen nghiêng đầu dựa vào Sở Dực, tức giận bất bình kể lại chuyện ngày hôm nay.

Thì ra, hôm nay có dị năng giả của bọn họ xung đột với đám người bên Lữ gia, trong thành phố có quy tắc không cho phép đánh nhau, sau khi Sở Long và đội trưởng chính của đối phương đến can thiệp bọn họ liền đi ra sân đấu, nào ngờ đối phương lại chơi điếm, hãm hại người bên bọn họ.

Ghê tởm hơn chính là, trọng tài kia vốn là một người công bằng, hiện tại Lữ gia đắc thế, gã cố tình nịnh bợ, không ngờ lại trợn mắt nói dối, không thừa nhận cái hành vi rõ ràng đã phạm quy kia.

Cái đám tiểu nhân của Lữ gia vậy mà lại còn mặt mũi cười nhạo bọn họ không thắng nổi! Hừ, chỉ biết giở thủ đoạn hèn hạ, cũng không nhìn thử xem rốt cuộc là ai thắng không nổi.

Đáy mắt Sở Dực xẹt qua một tia hàn quang, khóe miệng lại khẽ cong lên: "Châu chấu cuối thu, không nhảy nhót được bao nhiêu ngày nữa đâu."

Sở Long phát tiết xong, lửa giận trong lòng cũng đã vơi đi đôi chút, nghĩ đến Sở gia bọn họ tân tân khổ khổ sắp đặt trong vòng mấy năm nay, y tuyệt đối không thể làm bể kế hoạch vào thời khắc mấu chốt được, mặc kệ có tức tới đâu cũng chỉ có thể tạm nén ở trong lòng trước thôi.

"Ca, nếu không để em ngáng chân bọn họ một chút thế nào?" Sở Dực nhỏ giọng đề nghị, "Sẽ rất cẩn thận, đừng lo bị phát hiện."

Sở Long lắc đầu: "Đừng quậy, không cần xem Lữ gia như đứa ngốc, lỡ như hiện tại xảy ra bất trắc thì sự sắp đặt mấy năm nay của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển mất."

Sở Dực cười cười, thả lỏng tay ra, Sở Long đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.

"Tắm?" Sở Dực nhíu mày, "Có muốn em tắm chung với anh không?"

Dưới chân Sở Long run lên, thiếu chút nữa liền té xuống, quay đầu lại thở phì phò trừng Sở Dực: "Đây là kiểu nói chuyện với ca ca sao, thụ thụ bất thân!"

Sở Dực chậc một tiếng: "Tối hôm qua lúc trên giường, ca ca không có nghĩ như vậy đâu ha."

Đáp lại cậu là một tiếng đóng cửa cái ‘rầm’! Sở Dực lại không chút tự giác khi bị sập cửa vào mặt, ngón tay thon dài sờ sờ cằm, như là nghĩ tới điều gì đó, cậu khẽ cười không tiếng động đi vào thư phòng.