Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 52




Tang thi cấp 5, vào thời điểm bên phía nhân loại đến cả người thức tỉnh chỉ có lác đác vài người, đây quả thực là một đại danh từ của tử vong. Lần này chuyện đầu tiên Dịch Hạo Thiên làm cũng không phải là ném An Thần vào trong không gian nữa, anh biết Tiểu Thần cần phải trưởng thành, mà trong quá trình trưởng thành kia, chính là đối địch với cường giả.

"Tiểu Thần, có chừng mực thôi."

"Em biết." An Thần ổn định uy áp trong cơ thể, trịnh trọng gật đầu nói, "Em sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, anh yên tâm."

Chính là bởi vì đã từng chết một lần mới biết được còn sống có bao nhiêu tốt đẹp, mới có thể cố chấp và quyến luyến sinh mệnh càng sâu hơn.

Thậm chí có phần lớn người cũng không biết trận chiến này đã bắt đầu như thế nào, lúc Sở Long dẫn theo người lao ra, Dịch Hạo Thiên đã dây dưa giao đấu với tang thi cấp 5 rồi, trong chu vi 50m chung quanh bị bao bọc bởi điện quang xanh tím, xen lẫn với đao băng bén nhọn, thỉnh thoảng uy áp trong không khí va chạm với nhau kịch liệt, bắn ra tia chớp mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Sở Long thấy Dịch An Thần đang đứng cách đó không xa, ánh mắt của cậu thâm trầm, vẻ mặt nghiêm túc, từng luồng từng luồng sức mạnh nồng đậm bao phủ chung quanh thân thể nho nhỏ, tuy rằng đang bao quanh nhưng vẫn bị đè nén xuống, tạo thành một phạm vi cố định trong vòng 10m.

Sở Long không nói hai lời liền nhảy vào vòng chiến, gia nhập chiến đấu: "Tôi đến!"

Thân hình Dịch Hạo Thiên chợt lóe, một lưỡi dao gió cường lực vụt qua, con tang thi cấp 5 không tránh kịp, nó vung tay lên, thế mà lại tay không tạo ra một bức tường đất dày, rắn rắn chắc chắc chặn đường tới của dao gió.

"Ngao ——" Dường như nó đang có cảm giác hết sức bất mãn với cái người đột nhiên tập kích này, Sở Long vừa mới rơi xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa to, y cả kinh, muốn nhảy trở ra nhưng lại đang ở trên không trung, chân không có cách mượn bất kỳ điểm tựa nào cả, y càng rơi xuống, dường như đáy hố cũng đồng thời thụt xuống theo, cùng lúc đó, đỉnh đầu của y bắt đầu trở nên tối tăm, có đất cát rơi xuống ào ào.

Chôn sống?! Dưới đáy lòng Sở Long giật mình một cái. Dịch Hạo Thiên bị tang thi dây dưa không có cách nào phân thân ra được, căn bản là không có thời gian để đến cứu y.

Không thể nào, vậy là phải xong đời rồi sao?

"Ca ——" Là thanh âm của A Dực, có chút mơ hồ, phảng phất như được truyền đến từ một nơi rất xa, yếu ớt vang lên ở bên tai y, Sở Long suy đoán, chắc là y đã cách mặt đất hơn 10m rồi.

Y tập trung tất cả dị năng trong cơ thể, điên cuồng tạo ra gió lớn, quét qua toàn bộ cát đá dưới đáy hố khiến cho chúng bay mù mịt, Sở Long nheo mắt lại, y hi vọng gió có thể thổi tới đáy hố, hình thành một luồng không khí đối lưu, từ đó đưa y ra ngoài, đúng lúc này, không biết có thứ gì đột nhiên chui ra nhanh như tia chớp, không đợi Sở Long kịp phản ứng lại, trong chớp mắt đã quấn lên cổ tay cùng với phần eo của y, bỗng nhiên kéo một cái, đưa y ra khỏi hố sâu.

Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, cặp mắt của Sở Long bị kích thích khiến cho hơi nheo lại. Vì mới vừa chui ra khỏi hố sâu cho nên cả người y đều là cát bụi, chật vật không nói nên lời.

"Khụ... Phụt!" Sở Long lung tung lau mặt một cái, phát hiện thứ vừa mới túm lấy mình kéo ra ngoài, thế mà lại là một đám dây mây xanh biếc!

"Ca! Ca!" Sở Dực liều lĩnh vọt tới, trên mặt là sự lo lắng không chút nào che giấu nổi.

Sở Long nhíu mày: "Anh không sao, ai cho phép em đi ra ngoài, mau trở về!"

"Ca!"

"Đừng có ở chỗ này tạo thêm vướng bận nữa, em phải trở về, biết chưa!" Nói rồi, Sở Long cũng không quay đầu lại mà tiếp tục nhào vào vòng chiến.

Sở Dực nhìn theo bóng lưng của Sở Long, nhớ tới đám người có mắt không tròng trốn sau lưng bọn họ, nhớ tới sự lạnh nhạt dưới đáy mắt của những người đó, nhớ tới lúc bản thân mình thỉnh cầu mấy người đó đi ra hỗ trợ, bọn họ đã nói: "Dù sao bọn tôi cũng không có xài đồ của mấy người, có nghĩa vụ gì mà phải giúp đỡ chứ!"

Đây là một thế giới của công danh lợi lộc, trong đáy mắt của mỗi người đều là thế lực, chỉ là trước mạt thế, đại đa số mọi người sẽ mang theo một tầng vỏ bọc tốt đẹp, mà khi mạt thế tiến tới, họ lại lột một mặt hắc ám ra không chút lưu tình nào.

Sở Dực không giống với Sở Long, cậu không thích gia tộc của mình, không thích cấp cao bao che cho nhau, không thích thương nghiệp kéo bè kết cánh, cậu chán ghét những mặt tối nhận không ra người, thế nhưng, hành động của Sở Long khiến cậu khắc sâu ý thức, dưới sự che chở của cái gia tộc mà cậu ghét nhất kia, cậu mới có thể bình yên trưởng thành.

Sở dĩ cái mong ước thái bình thịnh thế, đoàn kết mọi người lại chung tay góp sức, bất quá cũng là nhờ có gia tộc che chở nên đã khiến cậu sinh ra ảo giác. Sở Long từng nói: Bây giờ gia tộc đã không còn năng lực che chở cho em nữa, em phải thanh tỉnh, bước vào thế giới hiện thực.

Thế giới hiện thực là xấu xa, là bất đắc dĩ, tựa như Kim Hâm người mà Sở Dực vẫn cho rằng ả tốt đẹp tựa như bạch liên hoa (chỉ những người trong sáng, ngây thơ, thuần khiết…), cũng sẽ chọn cách chủ động đi thông đồng quyến rũ, cậu vô pháp tiếp thu thực tế như vậy, cậu vẫn cứ nghĩ rằng, nếu như tất cả cường giả đều có thể liên hợp lại với nhau, nhất định có thể cùng nhau cứu vớt những người cần trợ giúp, cùng nhau thành lập một xã hội hòa bình tốt đẹp trong mạt thế.

Thế nhưng cậu lại vô cùng thất vọng, Sở Long ca ca của cậu đang liều mạng chiến đấu ở phía trước, đám người đi theo phía sau vẫn luôn được bọn họ che chở lại lạnh mặt nhìn nhau, thậm chí đã có không ít xe quay đầu lại, tìm lối ra khác.

Sở Dực cũng không phải là người thực sự ngu ngốc, cậu cũng sẽ tự hỏi, cậu một lòng muốn tạo lập xã hội cho những người này, đòi quyền lợi sinh tồn thiết yếu nhất, thế nhưng đám người này lại lựa chọn phương pháp có lợi cho bản thân họ nhất, giống như ca ca của cậu đã từng cự tuyệt những cường giả kia.

Lúc này, Sở Dực có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, ai rồi cũng sẽ thay đổi, bất kể là người mạnh hay kẻ yếu, bọn họ đều biến thành cùng một loại người, chỉ có chính mình là vẫn sống trong cái thế giới của trước khi mạt thế kéo đến.

Hoàn cảnh vô pháp thay đổi để cho con người thích ứng, cho nên chỉ có con người là phải thích ứng với hoàn cảnh mà thôi.

Trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên Sở Dực nhìn về phía Dịch An Thần: "Cảm ơn!"

Cậu ta nói xong, sau đó xoay người rời đi. Giờ khắc này, có thể là một cuộc sống mới, hoặc cũng có thể là một địa ngục.

Sau khi Dịch An Thần và Dịch Hạo Thiên thương lượng với nhau xong đã đưa ra một quyết định, bọn họ không có khả năng cứng đối cứng với con tang thi này, bằng không không chết cũng bị thương.

Tang thi hệ thổ am hiểu nhất là phòng ngự, bởi vì nó đã đến cấp 5, đồng thời cũng đã có đủ lực công kích cao siêu, chỉ cần là địa phương nó đứng, gần như phần đất trong chu vi 20m sẽ do nó tùy ý điều khiển. Dịch Hạo Thiên và Sở Long chỉ có thể bị động tiếp chiêu, có vài lần đột nhiên hiện ra trùy đất, quần áo của y hai người đều bị xé rách hơn 10 lỗ, có vẻ chật vật bất kham.

Cũng may hai người vốn có khả năng công kích ở cự ly xa, cũng không đến mức khiến cho bọn họ hoàn toàn bị vây vào thế yếu.

"Áp chế cấp bậc quá mạnh mẽ." Sở Long hít sâu một hơi, đừng nói hiện tại chỉ có hai người là y với Dịch Hạo Thiên, cho dù có nhiều thêm vài người thức tỉnh cấp 3 khác nữa cũng không chắc là có thể đánh thắng được nó đâu.

"Cậu thực sự cho rằng chúng ta sẽ giết được nó sao." Đôi mắt của Dịch Hạo Thiên Nhãn bình tĩnh, khi đang nói chuyện, trong tay chợt lóe ánh sáng trắng, một tấm gương bằng băng lớn xuất hiện ở trước mặt hai người.

"Lời này của anh là có ý gì?" Không giết nó, lẽ nào chờ bị giết hay sao?

Dịch Hạo Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn y: "Tang thi cấp 3 cũng đã biết chạy trốn rồi."

Ý tứ chính là, đánh cho nó bỏ chạy? Ánh mắt Sở Long sáng lên, chăm chú suy nghĩ một chút, cảm thấy so với chuyện cả giết nó thì hình như khả năng đánh nó bỏ chạy hơi có hơi cao hơn một chút đó.

"Phải làm sao mới có thể đánh cho nó bỏ chạy được?" Con này chính là cấp 5 á, mấy người chúng ta ở trong mắt nó không khác gì bóp chết một con kiến, sẽ không có đạo lý khiến nó muốn bỏ chạy được a.

"Chỉ cần khiến nó nghĩ rằng chúng ta rất mạnh là được."

Sở Long: "..."

Đây đúng là một ý kiến hay, nhưng nếu muốn thực hành thì lại là một chuyện rất khó khăn a có được hay không!

Dịch Hạo Thiên cũng không phải là dị năng giả không gian, đương nhiên không thể tạo ra một cái không gian chân chính được, thế nhưng anh lại có thể lợi dụng kính băng để đạt tới hiệu quả đồng dạng, chỉ cần là địa phương anh đã từng đi qua, hơi nước trong không khí ở nơi đó sẽ bị ngưng kết thành kính băng, hai bên tương thông, nhìn hệt như là xuất hiện một cái không gian khác, trong chớp mắt xuất hiện ở một địa phương khác sẽ khiến cho kẻ địch khó lòng phòng bị.

Thế nhưng kính băng này lại có không gian hạn chế nhất định, vô pháp đi đến địa phương quá xa, hơn nữa cấp bậc của đối phương lại cao hơn mình cho nên cũng sẽ dễ dàng phá vỡ ngụy trang của trang của anh, vì thế Dịch Hạo Thiên vẫn không dám tiếp cận quá mức.

Tuy rằng phòng ngự của tang thi hệ thổ rất mạnh nhưng lại chính là một lớp da giòn chân chân thật thật, nếu như có thể tiếp cận nó cho nó một kích trọng thương, trận chiến này cũng sẽ không bị động và cực khổ như vậy nữa.

Đúng lúc này, rõ ràng Sở Long và Dịch Hạo Thiên đều ngây ra một lúc, trong chớp mắt bọn họ liền cảm nhận được, phần đất bên dưới có vật gì đó khác thường.

"Tiến lên!" Dịch Hạo Thiên quyết định rất nhanh sau đó liền vọt về phía con tang thi.

"Thế nhưng..." Câu nói của Sở Long bị nghẹn lại trong miệng, bọn họ không dám tới gần trước là bởi vì sợ tang thi sẽ động tay động chân trong đất, thế nhưng Dịch Hạo Thiên cứ vọt thẳng tới như vậy, nhất định là đã phát hiện cái gì rồi.

Y cũng không do dự nữa, lập tức vọt theo phía sau Dịch Hạo Thiên.

Tang thi cấp 5 ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đột nhiến hai bên có tường đất cao tới trời mọc lên từ dưới đất, điên cuồng xuyên qua chính giữa hai người, thế nhưng đúng lúc này, từng đoạn dây mây xanh biếc chui ra từ giữa những khe hở nhỏ hẹp, không gặp bất kỳ hạn chế nào mà lan tràn ra khắp bốn phía, ầm ầm một tiếng, hai mặt tường đất ròng rã sụp đổ.

An Thần thở phào ra một hơi thở, vừa nãy cậu vẫn luôn tập trung nguyên tố hệ mộc ở bên người lại, thừa dịp tang thi cấp 5 bị Dịch Hạo Thiên dây dưa, lợi dụng tinh thần lực quẳng vô số hạt giống thực vật xuống dưới đất, bởi vì lòng đất vốn phù hợp cho thực vật sinh trưởng, quả nhiên tang thi cũng không có phát hiện ra điểm không thích hợp.

Được như vậy chính là bởi vì cây và đất sống cộng sinh với nhau, cây có thể dựa vào sự kiên cường dẻo dai của mình để phá vỡ bất kỳ loại tường đất cứng rắn nào, giữa lúc điện quang thạch hỏa liền phá giải công kích của tang thi. Cùng lúc đó, phía ngoài phần đất An Thần đang đứng là một mạng lưới dây leo chằng chịt để nhằm đảm bảo thời điểm hai người Dịch Hạo Thiên đang công kích sẽ không bị bên ngoài ám toán.

Sự tình xảy ra thuận lợi hơn cả dự liệu, Dịch Hạo Thiên giơ tay lên tập trung dị năng còn sót lại, điện lưu cường đại giao hòa, trong lúc nhất thời khiến cho kẻ khác hoa cả mắt, đao gió của Sở Long hóa thành hàng vạn hàng nghìn trọng áp, dùng hết khả năng ràng buộc lực hành động của tang thi lại.

"Ầm" một tiếng, trời đất bị chấn động một mảnh cứ như lúc khai thiên lập địa, đất cát bay mù mịt đầy trời, tất cả đất cát đều bị cuốn vào vòng xoáy giữa không trung.

Cùng lúc đó, An Thần cảm nhận được chấn động kịch liệt, tinh thần lực đang khống chế thực vật đều bị đánh gãy rồi trở nên tán loạn, nhất thời cậu mệt lã ngồi xổm xuống đất, che miệng thở dốc, một cái dao đất bén nhọn lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng cậu, hàn quang chợt lóe, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng hạ xuống, An Thần chợt phát hiện ra gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại, một cái bóng màu đen hạ xuống.

"Keng!" một tiếng, hai lưỡi dao sắc bén va chạm vào nhau, bóng dáng của Sở Dực như ẩn như hiện trong bụi đất.

"Coi như là cám ơn em đã cứu ca của anh một mạng." Cậu ta nói.

An Thần yếu ớt thở dốc, cậu vừa định hé miệng nói gì đó, bỗng nhiên, cả người lại bị cái gì đó kéo một cái, nhất thời trước mắt hiện lên một mảnh trắng đen nghiên trời lệch đất.

Đã không còn cát bay, không còn bụi đất, mà là một cái đầu trắng tuyết của chó Bắc Kinh nhỏ xuất hiện trước tầm mắt của cậu.

"Nè nè, tỉnh chưa dạ, một người đã đủ phiền toái rồi, đến cậu cũng cũng giả chết luôn sao!" Tiểu Bạch vung móng vuốt chó lên, lắc lắc cổ áo của An Thần.

An Thần chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đáng thương thay cho Tiểu Bạch đang lắc cổ áo cậu, nhất thời nó bị hất bay xuống đất, lộn ngược lại, còn rất phối hợp mà kêu ẳng ẳng, lăn vài vòng.

Khốn lạn, khốn lạn QAQ, hai người người nào người nấy đều đối xử với người ta như thế, rốt cuộc còn có nhân quyền hay hông! Ngừ ta không làm nữa, ngừ ta muốn đổi chủ nhân! Chó Bắc Kinh nhỏ yên lặng rơi lệ đầy mặt.

Cuối cùng An Thần cũng phản ứng kịp, mình đã tiến vào không gian, có thể làm cho cậu tiến vào cái không gian này chỉ có ý thức của đại ca. Như vậy, đại ca đâu rồi?

"Ca? Ca!" An Thần nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Tiểu Bạch ngã nhào: "Đừng gấp, đừng gấp, ngài ấy không có sao đâu!"

"Tiểu Bạch?"

Bây giờ câu mới chú ý tới sự tồn tại của tui sao? Ha ha. Khóe môi của chó Bắc Kinh nhỏ lặng lẽ giật giật, bất quá nó vẫn rất tận trách mà dẫn An Thần tới nơi Dịch Hạo Thiên ngất xỉu.

Dịch Hạo Thiên bị thương, mức độ nhẹ hơn tưởng tượng của An Thần một chút, dù sao tang thi cấp 5 cũng không phải dễ đối phó như vậy, sau khi Dịch Hạo Thiên cùng Sở Long đồng thời cho nó một kích, nó vẫn còn năng lực để phản kích một cú cực mạnh.

Lúc đó khoảng cách giữa Dịch Hạo Thiên với nó là gần nhất, gần như trong chớp mắt đã bị khí thế cường đại chấn động văng ra ngoài. Dịch Hạo Thiên tự biết không có khả năng tiếp tục chiến đấu nữa, không thể làm gì khác hơn là mang theo An Thần cùng tiến vào không gian, vừa rơi xuống dược tuyền xong, thần trí anh liền không rõ sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, thời điểm An Thần nhìn thấy Dịch Hạo Thiên thì anh đang nửa nằm ở trong dược tuyền, sắc mặt có chút tái nhợt, quần áo trên người rách rưới nhếch nhác, mặc dù không có vết thương bên ngoài quá nghiêm trọng, thế nhưng An Thần lại biết, khẳng định bên trong đã bị chấn động dẫn tới thương tổn không nhỏ rồi.

Rất hiếm khi Dịch Hạo Thiên yếu ớt thế như, thế nhưng anh cũng là người mà, nếu đã là người rồi thì khẳng định sẽ có một mặt thập phần yếu ớt. An Thần vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Dịch Hạo Thiên, bỗng nhiên cậu cảm thấy rất may mắn, Dịch Hạo Thiên như vậy, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy.