Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 48






Dịch Hạo Thiên đưa cho Lý Thụ vài viên tinh thạch cấp 2, để y trở về Căn cứ Tây Giao, cố hết sức tiếp cận với 3 nữ nhân còn sót lại, sau đó anh dẫn theo An Tiểu Thần lấy chiếc xe cũ nát kia ra, tiếp tục thong thả lái về mục tiêu của mình, xe cũ chậm rãi lắc lư, hai người trong xe tuyệt không sốt ruột, nhìn qua hệt như đang hẹn hò vậy.

Cùng lúc đó ở Căn cứ Tây Giao, sau nửa tiếng đám người cũng không thấy Chu Phong xuất hiện, Tiễn Nhị dẫn người xông vào, lục soát qua lầu trên lầu dưới sau vườn một lần, đến cả con ruồi cũng không thấy.

Hai đội trưởng của tiểu đội dị năng cỡ trung đều gặp phải tập kích khó hiểu trong căn cứ, một chết một biến mất, chuyện này được truyền tới tai lãnh đạo của Căn cứ Tây Giao thu hút sự chú ý của bọn họ, do đó cả căn cứ bị giới nghiêm trong vòng vài ngày. Thế nhưng đối với cặp cha con kia không khác như vậy bởi vì cũng là đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất.

Vài ngày sau, lãnh đạo của căn cứ thấy cũng không xảy ra chuyện gì khác, liền quy chuyện này thành trả thù, không giải quyết được gì, thế nhưng họ đã ngầm khống chế số lượng nhân khẩu tiến vào căn cứ, kiên quyết phải hảo hảo cân nhắc từng người một tiến vào, nhằm hạn chế xảy ra chuyện sai lầm tương tự, cho rằng chỉ là một con mèo, nào ngờ đâu lại thả hổ tiến vào. Lần này chỉ mất đi hai đội trưởng, thế nhưng lần sau lại khó nói.

Vào giờ phút này, Dịch Hạo Thiên dỗ An Tiểu Thần đã buồn ngủ đi vào không gian, còn mình thì tiếp tục lái chiếc xe cũ nát chạy trên nơi đã từng là đường cao tốc, tùy ý liền có thể thấy được xe cộ bị vứt bỏ ở ven đường, thậm chí còn có một số ít tang thi bị giam trong xe, run lắc cửa sổ thủy tinh, sốt ruột gào ngao ngao khô khốc.

Đến khi An Tiểu Thần trở lại bên người Dịch Hạo Thiên, bộ dáng đã phát triển tới 12 tuổi, đã bớt đi chút mập mạp của thời trẻ con, thiếu niên với bộ dáng thướt tha mặt mày như tranh vẽ đã như ẩn như hiện. Dịch Hạo Thiên hài lòng gật đầu, đại não bắt đầu nổi lên vài suy nghĩ không theo sự khống chế, lúc này thân thể của thiếu niên ngây ngô còn chưa phát dục hoàn toàn, nhất thời khóe miệng của anh khẽ nở một nụ cười có thể gọi là dâm đãng.

An Tiểu Thần tiếp tục khinh bỉ.

Sau khi trải qua ba ngày không một bóng người, đến ngày thứ tư bọn họ bắt đầu đụng phải mấy chiếc xe khác, lúc vượt lên trên, An Thần phát hiện, thì ra đây là một đoàn xe.

Vì không để cho chính mình nhìn qua có vẻ quá mức đột ngột, hai anh em lại lôi cái bộ đồ xám xịt kia ra mặc, không muốn để cho người khác thèm nhỏ dãi với Tiểu Thần, Dịch Hạo Thiên cố ý vẽ lên mặt An Tiểu Thần khiến nó trở nên đen thùi lùi.

Đoàn xe đang nghỉ dưỡng sức, hai người nghĩ, nếu người ta cũng đi về phía Bắc, không bằng cứ đi chung với nhau, miễn cho đơn độc chạy ra ngoài dẫn tới vô duyên vô cớ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

An Tiểu Thần rất cảm thán, cái nón rách kia của Dịch Hạo Thiên đúng thực là thần khí cải trang, sau khi đội lên toàn bộ khí tức tang thương đều đập vào mặt.

“Ca, hiện tại anh lại muốn cải trang là cha em sao?” An Tiểu Thần lộ ra một nụ cười có chút hả hê.

Dịch Hạo Thiên vỗ vỗ đầu của cậu, bình tĩnh trả lời: “Hiện tại nhìn em cũng không còn nộn nữa rồi.”

Dịch An Thần: “…”

Ý tứ là, bảo cậu chuẩn bị sẵn tâm lý tùy thời sẽ bị ăn hay sao?

Nhiều người, hơi thở nồng nặc, chỉ chốc lát sau liền có hơn mười con tang thi ở chung quanh trấn hoang lắc lắc lư lư đi tới, một số người vừa nãy còn đang nghỉ ngơi theo thói quen bỏ lại đồ trên tay, cầm lấy vũ khí xông lên bắt đầu chiến đấu.

“Cộc cộc” có người gõ vào cửa xe của bọn họ, Dịch Hạo Thiên mở cửa ra, nam tử trung niên có cái bụng bia liếc mắt quan sát bọn họ.

“Mới tới a, dựa theo quy cũ lúc nghỉ ngơi phải xuống xe trông chừng, gặp được tang thi phải tấn công cùng nhau.” Nói rồi, nam nhân liếc mắt nhìn An Tiểu Thần, “Đệ đệ của cậu có thể ngồi đây chờ, không sao cả.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở, bọn tôi đã biết rồi.” Thanh âm của Dịch Hạo Thiên trầm thấp, đối phương gật đầu, sau đó liền rời đi.

“Thì ra còn có giao hẹn thành quy củ như vậy nữa.” An Tiểu Thần cảm thán nói, “Vốn dĩ em còn nghĩ, nhiều người tụ tập, sẽ hấp dẫn càng nhiều tang thi tới hơn chứ.”

“Hơn cả đoàn xe di động, tang thi càng thích họp thành bầy đi tập kích căn cứ.” Dịch Hạo Thiên dẫn An Tiểu Thần đi xuống xe cùng mình. Anh nhìn chung quanh một chút, cuối cùng vẫn là quyết định đứng đợi ở cạnh xe.

“Ca, anh nói thử xem đoàn xe này sẽ đi đâu?”

Dịch Hạo Thiên hất mặt: “Có thể hỏi người khác.”

An Tiểu Thần vừa xoay đầu, liền nở nụ cười.

“Ca, xem ra sắp có mỹ nữ đến gần, chuẩn bị tâm lý cho tốt nha!”

Dịch Hạo Thiên: “…”

Lý Tố Nhã là một nữ nhân thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, cả người tràn đầy một loại hàm súc uyển chuyển của Giang Nam, nếu như không phải người nam nhân đi đến cùng cô kia vừa nhìn chính là đại ca xã hội đen lăn lộn trong giang hồ với nhiều vết đao chém lẫn lộn, chỉ sợ sớm đã có không ít người đi tới thông đồng rồi.

Lý Tố Nhã là một trong những tình nhân bên ngoài của đại ca xã hội đen, thời điểm mạt thế kéo đến hai người vừa vặn đang thân thiết ở cùng một chỗ, vốn dĩ đại ca xã hội đen đã định bỏ mặc cô, thế nhưng sau khi phát hiện dị năng của cô xong lập tức cải biến chủ ý. Lý Tố Nhã là dị năng giả không gian trong ngàn dặm mới tìm được một người, tuy rằng lúc ban đầu kích thước của không gian chỉ có hơn mười mét vuông, thế nhưng có ít còn đỡ hơn không, sau khi thăng cấp không gian của Lý Tố Nhã cũng chậm rãi tăng trưởng theo.

Cô mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, vóc dáng nóng bỏng, đường cong hoàn mỹ, bởi vì chạy trốn cả đường quần áo đã bị dính không ít máu, thế nhưng lại không khiến cho cô có vẻ tiều tụy, mà tương phản lại sinh ra một loại cảm giác máu tanh càng thêm mê người.

“Chào hai người.” Lý Tố Nhã mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với hai anh em nhìn như tầm thường ở trước mặt.

“Chào chị, tỷ tỷ.” An Tiểu Thần cười ngọt ngào.

Lý Tố Nhã hơi sững sờ, nụ cười và cách xưng hô của An Tiểu Thần trong chớp mắt khiến cô nhớ tới đệ đệ bị cô vứt bỏ ở nhà, khi đó thời gian cấp bách, cô xin được Cừu ca dẫn theo mình rời đi cũng đã rất khó rồi, đương nhiên sẽ không nhớ tới đệ đệ vẫn còn đang bị cô nhốt ở trong phòng. Cho dù sau này có nhớ tới, cô cũng không quá muốn quay trở lại tìm.

Lý Tố Nhã tự biết năng lực của mình quá yếu, cho dù quay về cũng chỉ có chết, còn không bằng hảo hảo đi theo Cừu ca, cho nên cô chưa từng hối hận về quyết định của mình, tuy rằng trong chớp mắt đứa bé này khiến cho cô nhớ thương, bất quá cũng chỉ là lóe lên một cái trong đầu mà thôi.

“Tôi là Lý Tố Nhã, không biết hai vị xưng hô như thế nào?”

“Dịch Thiên, đệ đệ của tôi Dịch Thần.”

“Đệ đệ của anh lớn lên rất đáng yêu.” Lý Tố Nhã thật tình cười nói, vươn tay muốn véo má của An Tiểu Thần một chút, lại bị Dịch Hạo Thiên bất động thanh sắc chặn lại.

“Đệ đệ tôi còn nhỏ, không hiểu gì cả.” Dịch Hạo Thiên sờ sờ lên trán của An Thần, đáy mắt lộ vẻ cưng chiều.

An Tiểu Thần chớp đôi mắt to, nghiêng nghiêng đầu, thập phần thuần khiết vô hại nói: “Tỷ tỷ, chị có biết đoàn xe này là do ai dẫn đầu không?”

Dường như Lý Tố Nhã nhớ tới cái gì đó, châm chọc cười: “Là quân đội của quốc gia, nghe nói là đến hộ tống người nào đó.”

Quân đội của quốc gia? An Tiểu Thần nhíu mày, sau mạt thế, có thể nói là chính phủ của quốc gia bị biến động bất ngờ, bộ chính trị thay đổi hết sức nhanh chóng, các chính khách (người làm việc trong bộ chính trị) đã không còn sân khấu để phát huy, rất nhanh liền trở thành thùng rỗng, mà quân nhân nắm giữ thực quyền chỉ huy quân đội lại cấp tốc thượng vị, khống chế toàn bộ cục diện.

Thế nhưng về sau bởi vì bất đồng ý kiến, khoảng cách giữa quân địa phương và quân trung ương bị phân hóa ngày càng sâu sắc, tư binh của mấy quân đội thế gia cũng tham gia vào, thoáng cái quyền tướng quân bị phân chia thành vài khối, cát cứ một phương (dùng vũ lực chiếm lấy một phần lãnh thổ), làm theo ý mình, hơn nữa còn có tổ chức tự phát của quần chúng nhân dân đi ra ngoài căn cứ, rất có cái loại cảm giác loạn thế thiên hạ.

“Căn cứ quân sự cách nơi này gần nhất là Đường gia.” Gia tộc của Đường Văn Triết, rất khó tưởng tượng, Đường Văn Triết thoạt nhìn có vẻ nho nhã, nhưng lại được sinh ra trong một thế gia lấy võ làm đầu, nghe đồn tổ tiên của bọn họ có lưu truyền lại một bộ võ cổ Đường thị.

Thế nhưng bởi vì Đường Văn Triết là con riêng của Đường gia cho nên chưa bao giờ thấy qua, cũng không có tư cách học tập võ thuật của Đường thị, hơn nữa bản thân cậu ta càng thích mấy phương diện buôn bán tài chính, dần dần liền không có bao nhiêu liên lạc với gia tộc nữa.

Sau mạt thế, Đường gia lại càng không có ý tứ muốn tìm hiểu chuyện Đường Văn Triết sống chết thế nào.

“Không phải, quân đội này đi về thành phố B.” Lý Tố Nhã nói mà không thèm để ý, bên người Cừu ca chỉ còn lại có hai người, dẫn theo cô, vốn dĩ chính là muốn cùng nhau đến thành phố B tìm đại ca kết nghĩa của hắn làm nơi nương tựa, thế là tiện đường quá giang đoàn xe này thôi.

Thành phố B?! Đó là một căn cứ quân sự đứng nhất nhì sau này, nhưng hiện tại vẫn còn chưa đến mức độ ấy, chỉ có thể gọi là một trong các đại căn cứ mà thôi.

Mà điều An Tiểu Thần để ý nhất chính là, trong tương lai cái căn cứ thành phố B này sẽ đổi tên là Căn cứ Long Phách, sau đó sẽ xuất hiện một vị bá chủ truyền kỳ khác —— Sở Long.

Đáy mắt Lý Tố Nhã khẽ động, nhớ lại mục đích của bản thân khi tới đây: “Được rồi, lúc đoàn xe nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ kết bạn cùng đi đến xung quanh trấn trên tìm kiếm chút vật tư, tôi muốn mời hai người cùng nhau gia nhập. Hai người xem, thế nào?”

An Tiểu Thần bĩu môi, dưới đáy lòng âm thầm buồn bực, cùng nhau kết bạn tìm vật tư, không phải thông thường hẳn là sẽ đi tìm vài người quen đi sao? Vì sao Lý Tố Nhã này lại muốn tìm hai người chỉ vừa mới gặp mặt như bọn họ vậy? Cứ luôn cảm thấy mục đích không rõ ràng. Ngay lúc An Tiểu Thần cho rằng đại ca sẽ trực tiếp từ chối, Dịch Hạo Thiên lại gật đầu đáp ứng.

“Được, khi nào thì xuất phát?”

Lý Tố Nhã giống như thở dài một hơi, cười nói: “Một chút liền đi, cách nơi này rất gần có một thôn trấn, chúng ta liền tìm kiếm ở vòng ngoài thử xem sao, sẽ không đi vào quá sâu.”

Sau khi nữ nhân hẹn xong địa điểm với bọn họ liền tạm biệt, trở lại bên người nam nhân, dường như cô đang nói với hắn ta chuyện gì đó.

An Tiểu Thần liếc mắt nhìn Lý Tố Nhã, vươn tay kéo lấy góc áo của Dịch Hạo Thiên, chớp chớp mắt, chờ đợi anh giải thích.

“Chúng ta cần thức ăn.” Dịch Hạo Thiên bắt lấy bàn tay mềm ủm của An Tiểu Thần lên xoa nắn, quay đầu lại liếc một cái vào chiếc xe trống rỗng đầy hàm ý.

Trong chớp mắt An Tiểu Thần liền sáng tỏ, để phòng ngừa bị đánh cướp, cơ bản bọn họ đã bỏ thức ăn vào trong không gian, thế nhưng hiện tại bọn họ muốn đi theo đoàn xe lăn lộn, cũng không thể tùy tiện lấy thức ăn ra được.

Mặc niệm một chút vì mình đã không thể ăn được kem ly mỹ vị nữa, An Tiểu Thần tự xốc lại tinh thần.

“Ca, em cứ luôn cảm thấy nữ nhân kia là lạ, vì sao lại phải chọn chúng ta chứ?”

Khóe miệng Dịch Hạo Thiên nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt: “Bởi vì thoạt nhìn chúng ta yếu nhất.”

Chỉ có hai anh em, lại phong trần mệt mỏi, mới vừa tới đoàn xe, chính là thời điểm chưa quen với sinh hoạt hiện tại, nghĩ đến chuyện dự định thừa dịp thu thập vật tư sẽ chèn ép ra vẻ với bọn họ đây mà.

An Tiểu Thần bĩu môi, không nói gì thêm nữa, cậu không chút chú ý tới, tay của mình đã bị Dịch Hạo Thiên bóp đến đỏ hết cả lên rồi.

Để Tiểu Thần tập mãi thành thói quen tiếp xúc tứ chi với mình, đây là công tác chuẩn bị đại ca vẫn đang làm vì lần ăn thịt tiếp theo của mình. Tuy rằng bọn họ đã phát sinh quan hệ thân mật nhất được một lần, thế nhưng, dù sao khi đó cũng là lần đầu tiên của Tiểu Thần, rất nhiều địa phương đều do anh nửa dụ dỗ làm ra, đợi đến lần thứ hai hoặc thứ ba, chỉ sợ sẽ không còn dễ dàng để anh hạ móng vuốt như vậy nữa rồi.

Lúc này An Tiểu Thần cũng không biết tư tưởng bất lương đầy đầu của đại ca nhà mình, chờ đến khi rốt cục cậu ý thức được, giải cứu cái tay đang bị giày vò chà đạp của mình ra, đứa nhỏ đáng thương đã bị nhào nặn thành một củ cà rốt đo đỏ rồi.

An Tiểu Thần thở hổn hển trừng mắt nhìn Dịch Hạo Thiên, Dịch Hạo Thiên sờ sờ mũi, cảm thấy đến cả bộ dáng trừng người của Tiểu Thần nhà mình đều đặc biệt dễ thương đặc biệt mê người a, thật muốn trực tiếp nhào qua hôn một cái mà.