Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 86




Nghe được lời nói của Tề Duyệt, Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch đang lái xe đều có chút ngây dại, Tề Duyệt đây là tiếp nhận bọn họ sao? Lời như thế cậu chưa từng nói lên qua, Đường Khả bị bất ngờ này làm cho vui sướng như ở trên mây, y không biết nên biểu hiện tâm tình của mình như thế nào, y nghiêng người, một phen giữ trụ Tề Duyệt, hung hăng hôn cậu.

“Thao, anh nổi điên cái gì vậy.”

Tề Duyệt không kịp đề phòng hơi oán giận nhăn mặt nghiêng đầu nhìn Đường Khả, cậu đưa tay dùng sức lau mặt dính nước miếng. Nhưng khi nhìn đến hai mắt tràn ngập thâm tình của Đường Khả, oán giận của cậu nhất thời nói không nên lời. Cậu cảm thấy một nơi mềm mại nào đó trong lòng bị xúc động, không kìm lòng nổi vươn người, hôn lên đôi môi của người nam nhân tuấn tú kia.

Mềm nhẹ, đầu tiên là thăm dò đụng chạm, tiếp đó liền tiến vào trong. Hai người miệng lưỡi dây dưa, không có kịch liệt như trước kia mà chỉ còn cẩn thận, mang theo vô hạn thâm tình.

Một hồi lâu, Tề Duyệt nhẹ thở gấp đẩy Đường Khả ra, khóe mắt hồng hồng tràn ngập hơi nước giống như muốn câu dẫn người khác.

Nghe Tề Duyệt đỏ mặt kêu tên của y, Đường Khả trong lòng phảng phất như có cái gì muốn tràn ra, chỉ hận không thể đem Tề Duyệt giấu đi yêu thương cậu cả đời.

Nhìn Đường Khả ngồi ngay ngắn trở lại, Tề Duyệt mân miệng, quay đầu nhìn Lâm Vũ Trạch. Thời gian đã khiến người trước mắt này từ thiếu niên thành một nam nhân. Giống như rất nhiều năm về trước, thiếu niên trầm mặc này cùng cậu vượt qua những năm tháng gian nan mà lại chua xót. Tề Duyệt lại vươn người, hôn lên mặt Lâm Vũ Trạch đang lái xe. Không đợi đối phương kịp phản ứng, cậu nhanh chóng lùi về, tiếp tục đùa nghịch cây súng của mình.

Lâm Vũ Trạch cười khẽ ra tiếng, từ kính xe nhìn Tề Duyệt đang cúi đầu không rõ biểu tình.

Trong xe trở nên thực an tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, nhưng không khí đã bất đồng, cảm giác này rất tốt.

Trong một chiếc xe khác, Liêu Phi Phàm nhìn vẻ mặt âm lãnh của Liễu Nguyệt, kể từ khi gặp lại ở căn cứ B, hắn phát hiện Liễu Nguyệt so trước kia thay đổi thật nhiều, vẻ sắc bén thay cho ôn nhu trước kia, làm sao có thể không thay đổi chứ, em ấy đã chịu ủy khuất lớn như vậy mà.

Liêu Phi Phàm ân cần hỏi, “Tiểu Nguyệt, em có biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Nhiều năm như vậy bọn họ chính là dựa vào dị năng này của Liễu Nguyệt, bọn họ thu phục rất nhiều dị năng giả, còn sưu tập được số lượng vật tư rất lớn, em ấy cũng khiến cho dị năng của hắn thăng cấp đến sơ giai cấp bảy, có thể kiêu ngạo với mọi người ở căn cứ M. Cấp bảy tính trên toàn đại lục là một cấp bậc cao, chỉ có vài người mới đạt đến cấp bậc này.

Liễu Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn ra bên ngoài, lãnh mặt nhìn Liêu Phi Phàm bên cạnh, người này thật sự phiền chết, hống hắn vài năm thật sự rất phiền chán, nếu không phải hắn đối với cô rất nghe lời, loại ngu xuẩn này cô tuyệt không để vào mắt.

“Thật có lỗi, Phi Phàm, gần đây tâm tình của em không tốt lắm, cái gì cũng không có cảm giác.” Liễu Nguyệt tràn ngập vô hạn xin lỗi.

“Tiểu Nguyệt, những chuyên không vui trước kia hãy quên đi, thân thể quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng để mình mệt mỏi.”

Liễu Nguyệt gật đầu, dị năng của cô đã khôi phục, nếu gặp nguy hiểm cô sẽ tiến vào không gian, những người khác cô mới mặc kệ, những người đó đều bị tang thi cắn chết mới tốt.

Theo thời gian trôi qua, không khí trở nên càng ngày càng khẩn trương, từng trận gió nhẹ thổi tới, mùi hôi trong không khí càng phát ra nồng nặc hơn.

Gần nửa đêm, đoàn xe ngừng lại bên quốc lộ để nghỉ ngơi và hồi sức. Đây là lần dừng xe cuối cùng, mọi người nhanh chóng bổ sung thức ăn, nước, xăng cùng các nhu yếu phẩm khác cho mỗi xe để mỗi xe có thể kiên trì đến Lĩnh Đích thôn.

Sự thật chứng minh, chuẩn bị của họ có bao nhiêu sáng suốt, sau khi xe tiếp tục lăn bánh không được bao lâu, đội ngũ liền tao ngộ tang thi gần đó. Nghe từng trận gầm nhẹ truyền đến, tuy rằng tất cả mọi người đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn có chút bối rối.

Giải quyết tang thi rơi vào phạm vi tấn công, mọi người nhanh chóng tăng tốc, vẫn tiến lên phía trước. Tang thi triều sẽ nhanh chóng tràn đến, tuy rằng dị năng giả có khả năng thấu thị trong đội ngũ vẫn chưa thấy nhiều tang thì, nhưng từ âm thanh truyền đến, bọn tang thi hẳn cũng cách không xa.

Tang thi tụ lại càng ngày càng nhiều, theo đuôi xe đuổi tới. Giải quyết rụng một đợt lại sẽ có một đợt khác, một đám tiếp một đám không biết mệt mỏi, càng ngày càng nhiều.

Nương theo ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy ở xa xa kia đại quân tang thi đang dần dần tiến đến, đội ngũ kia thật dài, tràn khắp cả núi, không nhìn thấy giới hạn, chỉ có thể từ mủi tanh tưởi kia nhắc nhở mọi người đó không phải là cảnh trong mơ.

Chung quanh tiếng súng, đạn pháo, cùng với thanh âm các loại dị năng phát ra trở nên càng ngày càng kịch liệt.

Nhóm tang thi hành động với tốc độ càng ngày càng nhanh, con đường phía trước đã bị tang thi nhảy tới ngăn chặn, chậm rãi, đoàn xe buộc phải dừng lại.

Phanh… Phanh…

Tề Duyệt cầm khẩu súng ngồi trên xe, cậu xuyên qua kính xe nhắm vào những con tang thi có mắt màu đỏ, nếu mắt con nào càng đỏ thì nó cấp bậc càng cao. Đường Khả, Lâm Vũ Trạch đều xuống xe, đứng ở bãi cỏ phát động dị năng.

“Ngao rống…”

Quang đang, một con tang thi bất ngờ nhảy lên nóc xe, lạch cạch, lại nhảy lên cửa kính phía trước.

Lâm Vũ Trạch, Đường Khả hai người tuy ở cách không xa nhưng lại bị đám tang thi cuốn lấy không thể thoát thân, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc về phía xe, âm thầm sốt ruột.

Thời điểm tang thi nhảy ra, Tề Duyệt nhanh chóng đóng cửa sổ, cậu nắm khẩu súng ngẩng nhìn chăm chú vào trần xe phát ra âm thanh.

Tang thi đập mạnh lên cửa kính, thủy tinh đã có dấu vết vỡ vụn, một con khác lại nhảy lên trần xe.

Tề Duyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trên, từ dấu vết lún xuống mà xác định vị trí tang thi.

“Tề Duyệt, mau tiến vào không gian.” m thanh bối rối của Đường Khả từ bên ngoài truyền tới.

Rầm…

Cửa xe bị phá hư, một cánh tay hư thối duỗi vào. Trong chớp mắt, Tề Duyệt từ trong không gian lấy ra cây đao của mình, đâm mạnh lên phía trên, đao trực tiếp xuyên qua trần xe.

Chỉ nghe thấy xì một tiếng, chất lỏng hư thối từ trần xe một giọt một giọt chảy xuống chỗ ngồi.

Giải quyết xong con tang thi trên nóc xe, Tề Duyệt nhanh chóng rút đao về, vươn người, lại là một đao rất nhanh cắm vào con tang thi đã phá cửa kính, cậu đem đao xẹt ngang cổ con tang thi đã chui vào xe kia. Tề Duyệt nắm chuôi đao, dùng sức lay chuyển, hai con tang thi đều bị giải quyết rụng.

Cậu căn bản không thời gian rửa sạch bả đao, nhanh chóng thu hồi vào không gian, cậu cầm lấy khẩu súng, vặn cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe.

Chung quanh thỉnh thoảng có dị năng giả bị tang thi cắn trúng, truyền đến tiếng la a a thảm thiết. Đội ngũ đã không còn bộ dáng uy phong lẫm lẫm lúc trước, tang thi càng ngày càng tràn tới khiến họ chợt trở nên bối rối. Thậm chí đã có mấy chiếc xe ly khai, thoát ly đội ngũ. Nhưng những tên đó cũng chỉ phí công, ở xa ngoài kia đã bị tang thi bao vây.

“Két két…” Trong micro tiếng đến tiếng Đường Khả, “Tập trung, trọng điểm giải quyết tang thi phía trước.” Rất nhiều chuyện trước đều có công đạo rõ ràng, thời điểm này cũng không cần giải thích.

Tề Duyệt mang theo súng, ba người thành công hội hợp, cùng nhau giải quyết tang thi chung quanh. Ba người ăn ý đi về đoàn xe phía trước, nơi đó là vị trí xe tăng.

Liễu Nguyệt cũng đã xuống xe, trong tay cầm súng, đi theo phía sau Liêu Phi Phàm, thỉnh thoảng hướng tang thi gần đó bắn chết.

Nửa đường gặp nhau, Tề Duyệt nhìn Liễu Nguyệt, hơi nhíu mày, vừa nhìn thấy nữ nhân này cậu sẽ cảm thấy xui xẻo, tuy nói đã khiến cho ả chịu trừng phạt, nhưng cậu vẫn thực khó chịu, lặng yên thừa dịp không ai phát hiện, Tề Duyệt đối với Liễu Nguyệt lại phóng một cái tập trung.

Mỗi lần cùng tang thi quyết đấu xong một đợt sẽ có người rời đi, tổn thất một phần nhỏ dị năng giả, lại buông tha một phần ô tô hư hỏng, rốt cục thừa dịp rất nhiều tang thi còn chưa kịp tràn tới mà thành công thoát khỏi tập kích. Đoàn xe mạo hiểm đi lên phía trước, theo sát phía sau chính là đại quân tang thi, bọn họ cố gắng theo kế hoạch hấp dẫn lực chú ý của tang thi triều.

Phía trước có xe tăng, Đường Khả, Lâm Vũ Trạch, Tề Duyệt chui vào bên trong một chiếc xe jeep quân dụng. Mặc dù đã bỏ lại một phần xe bị hư tổn nhưng đội ngũ tại quốc lộ vẫn có vẻ quá dài, bọn họ quyết định tại ngã rẽ sẽ chia làm hai đội tách ra, một đội đi quốc lộ, một đội khác đi đường nhỏ, đem đội quân tang thi phân tán, tương đối mà nói áp lực cũng bớt đi một ít.

Nhìn những chiếc xe theo sát phía sau, Tề Duyệt phiền chán hỏi: “Bọn họ như thế nào không đi quốc lộ.”

Ấn theo thảo luận đội ngũ của Liêu Phi Phàm sẽ cùng một nhóm người khác đi quốc lộ, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ vẫn luôn đi theo xe Đường Khả.

“Tiểu Nguyệt, dị năng của em làm sao vậy?” Liêu Phi Phàm ân cần hỏi, trong đội ngũ có người bị thương đến tìm Liễu Nguyệt trị liệu, nhưng Liễu Nguyệt thế nhưng nói dị năng không sử dụng được.

Liễu Nguyệt âm trầm, “Chẳng lẽ anh cho rằng em đang nói dối?”

Không biết đã xảy ra chuyện gì, dị năng của cô lại phát động không được, rốt cuộc là vì sao, rõ ràng trước đó vẫn có thể dùng, Liễu Nguyệt vừa lo lắng vừa nóng giận.

“Thực xin lỗi, Tiểu Nguyệt, là do anh sốt ruột, em hảo hảo nghỉ ngơi đi, lát nữa dị năng sẽ khôi phục, trước đó không phải vẫn ổn sao?” Liêu Phi Phàm ôn nhu dụ hống Liễu Nguyệt.

“Có thể hay không là do Tề Duyệt giở trò quỷ?” Liêu Phi Phàm có chút nghi hoặc nói.

Liễu Nguyệt vừa nghe lời này liền đem đầu chuyển lại nhìn Liêu Phi Phàm, “Làm sao anh biết?”

Liêu Phi Phàm gật gật đầu, phân tích nói: “Dị năng của cậu ta cùng thực vật có liên quan, những người đã ăn thực vật cậu ta cung cấp không những có thể khôi phục dị năng mà còn có thể gây ra dị năng. Chúng ta chưa ăn, có phải hay không bị ảnh hưởng?”

“Vậy anh đang trách em đem những thứ kia vứt bỏ sao?” Thanh âm Liễu Nguyệt dương cao, cô vừa nghe đến tên Tề Duyệt sẽ không thể bình tĩnh, người này đoạt những nam nhân của cô còn không tính, còn dám làm cho dị năng của cô biến mất, làm sao mà cô có thể bình tĩnh cơ chứ.

“Không phải, anh sao có thể trách em, đều là lỗi của Tề Duyệt, chúng ta là vì mọi người, cậu ta chỉ biết hại em, cậu ta rất đáng giận.” Liêu Phi Phàm có chút tức giận nói.

Vừa nghe thấy lời này, tâm lý Liễu Nguyệt thoải mái hơn nhiều, cũng trở nên ôn nhu nhỏ nhẹ, nghiêng người thấp gióng nói bên tai Liêu Phi Phàm.

“Phi Phàm, anh có nghĩ em ngoan độc hay không?” Liễu Nguyệt nói xong ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại trở nên u buồn.

Liêu Phi Phàm thu hồi ánh mắt kinh ngạc, “Sẽ không, bọn họ đều là người xấu, việc em làm mới là đúng. Tiểu Nguyệt, cũng chỉ có em thiện lương nhất.”

Lúc Liễu Nguyệt nói chuyện luôn cẩn thận, bộ dáng như vậy chọc người yêu thương,: “Em đây làm việc này mà không có nói cho anh biết, anh sẽ giận em sao?”

Liêu Phi Phàm ôn nhu an ủi: “Như thế nào lại trách em, khen em còn không kịp đâu, Tiểu Nguyệt của anh lúc nào cũng suy xét chu toàn.”

Liễu Nguyệt lúc này mới nín khóc mỉm cười rúc vào trong ngực đối phương, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý, lần này cô đến chính là vì muốn xem thảm trạng của những người đó.

Ai, Tề Duyệt, mày lại đến đây chịu chết, vẫn ngu ngốc như trước a. Đường Khả, Viêm Bân, cho các anh đường sống các anh không cần, cùng cô đối nghịch toàn bộ đều phải chết.