Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 83




Đàn chuột biến dị giống như thủy triều trào tới, càng ngày càng có xu hướng bao vây đoàn xe. Chung quanh tản ra mùi thịt thối rữa, những con chuột da lông không còn nguyên vẹn không hề biết mệt mỏi, tham lam hướng về phía dị năng giả tản ra mùi vị mê hoặc.

Phanh! Phanh!!! Tề Duyệt cầm súng sinh lực trong tay bắn vào những con chuột xông lên, kĩ thuật bắn súng thực chuẩn, một phát liền trúng một con, nhưng so sánh với đàn chuột như thủy triều cùng những tên dị năng giả chỉ cần xuất một chiêu đã có thể giết chết mấy chục con, Tề Duyệt vẫn cảm thấy mình thật vô lực.

Thổ dị năng giả đã đào chiến hào chung quanh, những con chuột nào xuyên qua được tường lửa cũng sẽ bị lọt xuống hố, sau đó các dị năng giả sẽ phát động công kích vào bọn chúng.

Đường Khả mặc quân trang, thỉnh thoảng hô to, chỉ huy các dị năng giả tác chiến. Y căn bản không rảnh để bận tâm đến Tề Duyệt, chỉ có thể âm thầm sốt ruột cho cậu.

Lâm Vũ Trạch đứng ở bên cạnh Tề Duyệt, đối với những con chuột tới gần phát ra sóng gió, một dòng khí mạnh mẽ xuất ra, những con chuột xấu số liền bị chẻ làm đôi. Anh thoạt nhìn vô cùng thành thạo lâu lâu còn phóng thích không khí phao vào đàn chuột ở xa, không khí phao như là một dạng bom khí, khi tiếp xúc với đàn chuột thì nổ mạnh khiến bọ chúng tan xác.

Tề Duyệt nhìn mà đỏ mắt, thật hâm mộ a. Phanh! Xì! Cậu bực bội nhắm đầu mấy con chuột kia mà bắn.

“Xèo xèo ”

Mấy con chuột bị dị năng dội trúng, nổ tan xác, mấy mảnh thi thể vươn vãi khắp nơi.

Mỗi một đàn chuột đều có chuột đầu đàn, chuột đầu đàn so với đám tiểu tốt thì có trí tuệ và sức mạnh vượt bậc hơn.

Phanh! Một tiếng vang mỏng manh ở trong hoàn cảnh ầm ĩ cơ hồ không thể nhận ra, một con chuột bề ngoài khác với những con xung quanh bị bắn nát đầu.

Đàn chuột thấy một màn như vậy, hai mắt đỏ ngầu, càng thêm dự tợn xông tới.

“A ”

Trong đám người truyền ra tiếng la thảm thiết. Một dị năng giả bị cắn trúng đùi, lăn lộn trên mặt đất, nhưng không đợi mọi người kịp phản ứng, dị năng giả này đã bị đàn chuột ùa lên cắn xé.

Nhìn thảm trạng bên cạnh, Liêu Phi Phàm thấp giọng mắng một câu, không dám lơi lỏng cảnh giác. Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà anh cảm giác đàn chuột kia đối với vị trí của họ càng thêm điên cuồng tấn công.

Liễu Nguyệt ngồi ở trong xe, mặt không đổi sắc nhìn bên ngoài, tầm mắt cô nhìn chằm chằm vào đoàn xe phía trước. Tay cô đặt dưới đệm ghế siết chặt, móng tay sắc nhọn đâm vào trong tấm đệm.

Tề Duyệt giơ súng lên nhòm ngó chung quanh, cậu cảm giác có một tầm mắt luôn theo dõi cậu nhưng cậu lại không tìm được chủ nhân tầm mắt kia, cảm giác phiền toái khiến cậu không tự chủ được mà gãi gãi lỗ tai.

Một con chuột lớn lại gần Tề Duyệt, chực chờ sau lưng cậu.

Chờ khi Tề Duyệt cúi đầu đổi năng lượng cho cây súng, cậu cảm thấy được một dòng nhiệt khí ghê tởm bên tai, thậm chí cậu còn cảm nhận được lông mao của nó quét qua cổ mình, cái cảm giác kia khiến cậu dựng tóc gáy.

Ba!!!

Một tia điện quang dội thẳng vào bên cạnh cậu, con chuột kia bị nổ tan xác thành từng mảnh nhỏ.

Tề Duyệt xoa xoa vết máu bị bắn lên mặt, nhìn về phía người vừa phát động dị năng. Khuôn mặt anh vẫn lãnh tuấn như trước, ngũ quan phân minh, căn bản không có nhìn về hướng này, giống như tia điện quang vừa rồi chỉ do anh vô tình phát động.

Ánh mắt đen láy của Tề Duyệt lóe lóe, cúi đầu nhanh chóng nạp năng lượng cho súng của mình.

Khi ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại kiên định, trước sau như một tìm kiếm những con chuột biến dị cao cấp bắn chết.

Thần kinh Lâm Vũ Trạch càng buộc chặt hơn, trong ánh mắt vốn vẫn luôn bình tĩnh vô ba nhiễm một tầng ưu thương khó hiểu.

Trong đoàn người liên tiếp có người bị cắn trúng, căn bản không kịp trị liệu đã bị đàn chuột biến dị cắn nuốt, trong nháy mắt thương tích đầy mình.

Có một vài lốp xe cũng bị chúng cắn hư.

Chiến hào vây quanh hai bên đoàn xe, vòng lửa bốn phía nhờ sức gió mà lan ra ngày càng xa, những con chuột kia vừa mới chạy tới đã bị lửa nóng nuốt chửng.

Trận chiến duy trì liên tục đến khi trời sáng mới lấy thắng lợi mà chấm dứt, mọi người nghỉ ngơi một chút sau đó bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

Chiến hào lúc trước giờ đầy chất đầy xác mấy con chuột, tùy ý có thể thấy được tinh hạch lộ ra bên ngoài những cái xác cháy xém kia. Mọi người cũng trở nên lạnh lùng, mỗi lần chiến đấu thì hy sinh là điều không cách nào tránh khỏi, muốn tồn tại trong mạt thế thì họ phải học cách kiên cường.

Thấy Đường Khả, Lâm Vũ Trạch đều bình an, Tề Duyệt lại chạy tới nhìn bọn Tôn Dương, biết tất cả mọi người đều ổn cậu mới yên lòng trở lại xe.

Thu thập tinh hạch, kiểm kê nhân số, đây là trình tự phải làm mỗi khi chiến đấu xong.

Đường Khả cầm khăn mặt đã ướt giúp Tề Duyệt lau vết máu trên mặt, y căn bản không thèm để ý ánh mắt những người khác thường trộm liếc sang. Đường Khả đau lòng nhìn vết xước màu phấn hồng trên bả vai đã rách áo của Tề Duyệt, chỉ cần nghĩ đến việc Tề Duyệt chỉ kém chút nữa đã bị cắn thì y không cách nào bình tĩnh được.

Lâm Vũ Trạch trầm mặc ở một bên nhìn, anh nhìn chằm chằm đầu vai nơi bị trảo trúng của Tề Duyệt. Cuối cùng anh trầm mặc quay đầu đi, vừa lúc cùng tầm mắt Viêm Bân đang nhìn về phía này tương giao, hai người tâm tư khác nhau, thái độ không rõ.

Tề Duyệt không được tự nhiên nói: “Tôi tự mình lau được rồi, anh mau đi chuẩn bị đi.”

Ánh mắt Đường Khả hung ác không để cho cậu phản bác, hoàn toàn bất đồng với biểu tình của y, động tác của Đường Khả vô cùng nhẹ nhàng.

Tề Duyệt không được tự nhiên, ánh mắt ám muội của mọi người chung quanh thật khiến cậu ăn không tiêu a, Tề Duyệt nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, anh đừng xoa nữa, có rất nhiều người đang nhìn qua”

Đường Khả giận dữ, hài tử này căn bản đã quên vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay sao, “Nhìn thì cứ để họ nhìn, cậu là lão bà của tôi, tôi đau lòng lão bà của tôi thì có gì sai chứ.”

Oanh một cái, mặt Tề Duyệt như bốc cháy, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Thao, lão tử là nam nhân, mẹ nó ai là lão bà của anh chứ.”

Đường Khả hợp tình hợp lý nói: “Cậu đều đã ngủ cùng tôi rồi, không phải là lão bà của tôi thì là gì?”

Tề Duyệt tức giận đến phát run, thanh âm không tự giác dương cao, “Tôi là lão công của anh.”

Nháy mắt, Tề Duyệt thành tiêu điểm, bên người đột nhiên dị thường yên tĩnh, Tề Duyệt lúc này mới phát giác, mặt trướng đến đỏ bừng.

Hì hì, những quân nhân bên cạnh đã có người nhịn không được, nhỏ giọng cười.

Thật xấu hổ, Tề Duyệt hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cậu muốn trốn vào trong xe, nhưng lại sượng mặt, cảm giác nếu cậu cứ đi như thì sẽ mất tất cả. Tề Duyệt kiên trì đứng ở đó không được tự nhiên run rẩy.

Đường Khả phối hợp gật đầu, không có lên tiếng phản bác, chỉ ân cần ở bên cạnh giúp cậu lau mặt, xoa vai.

Lâm Vũ Trạch gắt gao mân miệng ở một bên, tựa vào trên cửa xe nhìn Tề Duyệt.

Tề Duyệt không chịu nổi ánh mắt ái muội bốn phía bắn tới, cậu khoát tay, “Được rồi, được rồi, đã sạch rồi mà.” Cậu trang cường giả như không có việc gì rời đi.

Nhìn Tề Duyệt hoảng loạn chạy mất, Viêm Bân nhịn không được thấp giọng nở nụ cười. Một hồi lâu, gã mới nhịn được cười, ho nhẹ vài cái dùng để che dấu. Viêm Bân không hề biết thủ hạ nhìn khuôn mặt băng sơn vạn năm của gã nở nụ cười đều như gặp quỷ.

Lần này tử vong có mười lăm người, trùng hợp chính là những người này tất cả đều là người bên Liễu Nguyệt, người bị thương phần lớn cũng thuộc tiểu đội của họ, mặt khác có chút có hơn mười chiếc xe bị phá hủy với mức độ khác nhau.

Nơi nơi vẫn bao trùm trong mùi máu tươi, hoàn cảnh chung quanh thật sự không nên dư thời gian để dừng lại, xe nào có thể sửa chữa thì được nhanh chóng sửa chữa, nếu không thể sửa thì đành bỏ lại, người bị cắn cũng được dị năng giả trong đội ngũ chữa trị. Mọi người nhanh chóng xử lý tốt mọi việc liền lập tức lên đường.

Vốn mọi người vẫn đau đầu nghĩ cách dập vòng lửa phía xa, không nghĩ tới ông trời lại giúp họ, chốc lát sau trời liền đổ mưa to. Cơn mưa giúp dập tắt đám lửa, rửa sạch mùi máu chung quanh cùng che đậy khí tức dị năng giả.

Trời dần dần sáng, mưa cũng tạnh, buổi tối chiến đầu kia cứ như một giấc mộng, trừ bỏ những thi cốt vĩnh viễn dừng lại, hết thảy đều biến mất.

So với ngày hôm qua, hôm sau cảm xúc mọi người đều có vẻ hơi có chút trầm thấp, bởi vì mưa to, việc cách bốn giờ lại dừng xe cũng bị hủy bỏ. Tất cả mọi người ngồi ở trong xe ăn lương khô tự mang, việc bài tiết sinh lý thì tự nghĩ biện pháp. Hết thảy đều xuất phát từ mục tiêu an toàn, tất cả mọi người đã muốn thành thói quen.

Tề Duyệt ngồi ở ghế sau, an tĩnh lau chùi khẩu súng của mình, dường như cậu đang có điều suy nghĩ.

“Duyệt Duyệt, cậu mau ngủ đi.” Thanh âm Đường Khả truyền đến.

“n.” Tề Duyệt không có cự tuyệt, lúc này bọn họ chỉ mới vừa xuất phát, sau này đối mặt với bọn họ chính là tang thi triều, là mấy chục vạn tang thi.

“Duyệt Duyệt.” Lâm Vũ Trạch gọi Tề Duyệt.

Tề Duyệt nghiêng người nhìn Lâm Vũ Trạch, “n?”

“Về sau cẩn thận một chút.”

Chỉ có một câu, cũng không cần tỏ vẻ gì nhiều nhưng Tề Duyệt lập tức hiểu được lời của đối phương, nhìn ánh mắt thâm tình của Lâm Vũ Trạch, Tề Duyệt đột nhiên có chút không nói nên lời. Không biết vì sao cậu đột nhiên cảm thấy hai mắt chua xót, khóe miệng giật giật, sau một hồi lâu mới mở miệng, “n, các anh nhất định cũng phải sống sót.”

Không khí đột nhiên bi thương, trong mạt thế bất luận trường hợp nào cũng đều có thể mất mạng, điểm này không ai hiểu rõ hơn Tề Duyệt.

Tề Duyệt lùi về, nằm trên ghế sau, chỉ có thể từ hàng lông mi dài không ngừng run rẩy mới biết cậu vẫn luôn thanh tỉnh, giờ đây trong lòng cậu rất phức tạp.

Trong lòng Tề Duyệt thầm nói, giống như đang tuyên thệ một lời thề.

“Nếu, nếu, chúng ta lúc này đây đều có thể may mắn còn sống, như vậy thì cứ đến với nhau đi!”