Trong phòng vang lên tiếng nước xì xì xì xì, “Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu.” Trên người Tề Duyệt đã muốn ướt đẫm mồ hôi.
Đường Khả lại va chạm vài cái mạnh mẽ, “Thật sự? Sẽ không tiếp tục giả bệnh nữa?”
“Thật sự, thật sự, tôi sẽ không bao giờ giả bệnh nữa.” Tề Duyệt nhận thua nói.
“Vậy cậu hiện tại có đau không? Có cần bôi thuốc hay không?” Lâm Vũ Trạch ghé vào tai Tề Duyệt ôn nhu nói, trong tay vỗ về chơi đùa hai nụ hoa màu hồng phấn trước ngực Tề Duyệt.
“Không cần, không cần, căn bản không đau.” Tề Duyệt thanh âm mang theo nức nở, vội vàng cự tuyệt, nói giỡn, cậu đều bị bọn họ thượng dược nửa ngày, hoặc dùng dục vọng giúp cậu bôi thuốc, hoặc lại nói bắn ra dịch thể sẽ giúp cậu không đau. Ai u, thắt lưng cậu sắp bị đứt làm đôi rồi.
“Đau liền nói, ngàn vạn không cần chịu đựng nha.” Ấn hai chân Tề Duyệt lại, hạ thân Đường Khả không ngừng luật động, thở dốc nói.
“Nha.... Nha… Không đau.” Tề Duyệt thanh âm run rẩy, phía trước bị Lâm Vũ Trạch nắm chặt, mặt sau lại bị Đường Khả tiến công.
“Không đau vậy tiếp tục đi.” Đường Khả tà ác nói, y đã muốn rút dục vọng ra lại lần nữa tiến vào.
Lệ trên khóe mắt Tề Duyệt như sắp trào ra, giọng run rẩy nức nở lên án, “Con mẹ nó anh dám gạt tôi.”
“Lừa cậu làm cái gì, tôi chỉ hỏi cậu có đau hay không, cũng chưa nói muốn tha cho cậu.” Lại tiếp một trận tà ác đâm vào.
Vật cứng phía trước của cậu cũng bị Lâm Vũ Trạch nắm trong tay, “Còn tinh thần để mắng chửi người như vậy, Đường Khả anh không được a, cậu ta vẫn còn khí lực.” Lâm Vũ Trạch mặt mang theo xem thường.(“không được’ a (╭☞´ิ∀´ิ)╭☞)
“Thúi lắm, Duyệt Duyệt cậu nói xem tôi có được hay không?”
Kế tiếp, Tề Duyệt thực muốn khóc, cậu sẽ không bao giờ lại tưởng muốn chơi hai tên t*ng trùng thượng não này nữa, thật mệt chết người….
Đến cuối cùng, nguyện vọng của Tề Duyệt đạt thành, viên mãn kết thúc hoạt động đi săn mà cậu chờ mong. Giúp Tề Duyệt tắm rửa sạch sẽ, Đường Khả thần thanh khí sảng xuống giường đi tắm rửa.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, Tề Duyệt mới xoa mông xuống giường, hai mắt sưng đỏ, cổ họng cũng đau rát, khập khiễng đi vào phòng bếp nấu cơm, đây là do cậu tự nguyện, nếu không cậu cũng không có cơ hội xuống giường.
“Duyệt Duyệt, tôi muốn ăn bánh chẻo.” Lâm Vũ Trạch tựa vào đầu giường bình thản nói, trên tay còn kẹp một điếu thuốc.
Tề Duyệt tay chân run run rẩy rẩy ngồi ở bên giường, giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, nghe anh nói vậy động tạc mặc áo hơi khựng lại, trong lòng khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu, bánh chẻo trong phòng bếp cậu có sẵn không thiếu, trực tiếp bưng ra là có thể ăn, đỡ phải làm. Tận lực không biểu lộ vui sướng, Tề Duyệt ngữ khí bình tĩnh dùng giọng còn hơi khàn khàn mà nói: “n, tôi làm cho anh.” Bộ dáng dị thường nhu thuận.
Nhưng lời nói kế tiếp trực tiếp khiến cho ảo tưởng của cậu sụp đổ, Lâm Vũ Trạch bình tĩnh nói, “Tôi muốn nếm thử bánh chẻo có tác dụng như đối với con báo kia.” Nói xong ánh mắt chờ mong nhìn cậu.
Tề Duyệt nghiến răng nghiến lợi đáp ứng, “Không thành vấn đề, còn muốn ăn cái gì sao?”
Thật ra Lâm Vũ Trạch muốn Tề Duyệt cự tuyệt, như vậy lại có lý do đem cậu lên giường lại, “Không cần, liền như vậy là được rồi.”
Nhìn bộ dáng Lâm Vũ Trạch có chút thất vọng, Tề Duyệt ngầm vui vẻ một phen, cậu có thể đoán được nội tâm tà ác của hài tử tự bế này.
Đang đang. Đang…..... Động tác trong tay khiến ai thấy cũng phải ớn lạnh, Tề Duyệt nhe răng mà băm thịt. Cậu đang oán khí đầy mình, bị bọn họ chà đạp cả ngày, khó được thời tiết tốt như vậy liền bị lãng phí. Cậu cúi thấp đầu, trong tay cẩn thận bao bánh chẻo, không ngừng mắng tên xui xẻo trong phòng kia.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Khả, do vừa mới tắm nên trên đầu y vẫn còn đọng nước, miệng áp sát vào bên tai cậu nói: “Duyệt Duyệt, tiểu tử trong phòng kia rất xấu xa, lại gây sức ép cho cậu, nào có như tôi đối với cậu tốt như vậy.” Nói xong cái mũi còn dùng sức cọ cọ vào cổ Tề Duyệt.
Tề Duyệt mặt không đổi sắc, trong lòng lại thầm mắng, thao a, anh cũng không phải tên tốt đẹp gì, miệng lại nghiến răng nói: “Tôi biết anh! Đối! Tôi! Rất! Tốt!!” thời điểm nói ra vài chữ này miễn bàn có bao nhiêu hận.
Đường Khả vừa lòng gật đầu, “Cậu biết là tốt rồi, cậu làm món tiểu tử kia thích ăn, vì cái gì không làm món tôi thích ăn?”
Bọn họ thật biết cách tra tấn cậu, Tề Duyệt cúi đầu nhụt chí hỏi: “Anh sao, anh muốn ăn cái gì?”
“Cậu không cần miễn cưỡng, tôi biết cậu đối với tên kia tốt hơn so với tôi rất nhiều.” Đường Khả thanh âm suy sụp, vẻ mặt mang theo một tia cô đơn.
Tề Duyệt ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả, cố gắng biện giải, “Làm sao có thể, tôi đối hai người các anh đều tốt như nhau.”
“Tôi không tin, đừng phủ nhận, cậu chính là thích tiểu tử kia so với tôi nhiều hơn.” Đường Khả trên mặt một chút ý cười cũng không có.
Tề Duyệt vội vàng phủ nhận, “Không thể nào. Tôi thích anh nhất. “(em đã mắc câu =]])
“Thật sự?” Nghe nói như thế, Đường Khả trên mặt khôi phục thần thái sáng lạn.
“Thật sự, thật sự, tôi thích anh nhất.” Tề Duyệt vội vàng nói, cậu cũng không muốn lại bị đối phương tìm ra cái cớ gì để trừng phạt.
“Nghe thấy được không?” Đường Khả tươi cười, cà lơ phất phơ hỏi người đang đứng ở cửa.
Tề Duyệt nhất thời liền trợn tròn mắt, theo Đường Khả ánh mắt nhìn lại, Lâm Vũ Trạch đang tựa vào cửa, giương giương hia mắt nhìn cậu. Tề Duyệt không tự chủ được cả người run lên, khóc không ra nước mắt, cậu đã tạo nghiệt gì chứ.
Lâm Vũ Trạch ngữ điệu bình tĩnh, khóe miệng hơi hơi giương lên, “Cậu thích anh ta nhất?”
Rõ ràng khuôn mặt mang theo ý cười, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta rét run, Tề Duyệt cứng họng, không dám nói lung tung.
“Tôi còn muốn lẩu dê [1].” Lâm Vũ Trạch thật sâu nhìn Tề Duyệt, ánh mắt kia bao hàm biết bao thâm ý.
“Hảo.” Tề Duyệt gắt gao mím môi, cúi đầu tiếp tục làm bánh chẻo.
Đường Khả ở bên cạnh không biết sống chết nói, “Cậu không thể bất công như vậy, chỉ làm món ăn cậu ta thích.”
Tề Duyệt hữu khí vô lực hỏi: “Vậy anh muốn ăn cái gì? Tôi cũng làm cho anh ăn.”
Đường Khả lúc này mới vừa lòng nói: “Tôi muốn ăn tiên ngưu bài[2], thủy chử nhục phiến[3].”
“Tôi muốn ăn khảo kê sí[4].” Giọng Lâm Vũ Trạch từ cửa truyền tới.
Đường Khả nhíu mày, cái tên tiểu tử âm hiểm này, thật là nhìn càng ngày càng không vừa mắt, “Tôi muốn ăn ma lạt kê khối[5].”
” Hồng thiêu sư tử đầu[6].”
“Phật khiêu tường[7].”
…....
Tề Duyệt cúi đầu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cố gắng áp chế cơn giận của mình, hai tên này thật là khinh người quá đáng mà.
“Duyệt Duyệt, tôi muốn ăn.....”
Ba một tiếng, con dao trong tay cậu cắm sâu vào trong tấm thớt, cậu vươn tay đẩy Đường Khả ra, “Mau lăn ra chỗ khác, thịt người kho tàu, anh có muốn ăn hay không.” Vừa nói vừa đem Đường Khả đẩy ra ngoài phòng bếp.
Lâm Vũ Trạch hơi nhướng lông mày, khiêu khích nhìn Đường Khả đang há hốc mồm, thực vừa lòng hành động của Tề Duyệt, vừa định nói chuyện, kết quả....
“Anh cũng cút ra ngoài cho tôi, hai người các anh đều tồi tệ như nhau.” Tề Duyệt giận dữ đem chuyện vừa rồi vứt qua một bên, cũng đem Lâm Vũ Trạch đẩy ra ngoài.
“Súc sinh!”
Ba một tiếng, Tề Duyệt trước mặt hai người kia đem cửa phòng bếp đóng lại. Cửa thiếu chút nữa liền đụng trúng mặt Lâm Vũ Trạch đang trợn mắt há hốc mồm.
Rước lấy chính là một trận cười quái dị kinh thiên động địa của Đường Khả, Tiểu Duyệt Duyệt thật đáng yêu, ngay cả bộ dáng tạc mao cũng đều đáng yêu như vậy.
“Ngu ngốc.” Lâm Vũ Trạch lạnh lùng nói.
“Thao, con mẹ nó cậu nói ai.” Đường Khả phẫn nộ.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, Tề Duyệt tâm tình thư sướng lại bắt đầu tiếp tục sự nghiệp bao bánh chẻo. Lần này cậu đã học khôn, quyết không đi ra ngoài khuyên can, bọn họ tinh lực tràn đầy, phát tiết một chút rất tốt, tránh cho dùng trên người cậu.
Tiếng binh binh cách cách đánh nhau vẫn luôn kéo dài đến giờ cơm chiều mới dừng lại.
Tề Duyệt ngoan ngoãn vâng lời đi ra, đem đồ ăn dọn lên bàn. Vì không cho bọn họ phát tác tật xấu, tìm được bất kỳ cái cớ gì, cậu đều đem món ăn hai người kia trước đã điểm danh làm đầy đủ. Dù sao đây cũng là sở thích của cậu, cũng không miễn cưỡng gì, những nguyên liệu cần dùng cậu đều có. Như cậu nói, cậu thà rằng ở trong phòng bếp cọ xát cùng đống nguyên liệu nấu ăn, cũng không nguyện ý nằm trên giường đùa bỡn hai tên mỹ nam tử tràn đầy tinh lực kia. Sai, không phải là mỹ nam tử, là độc xà mới đúng.
Ăn một ngụm thức ăn, Tề Duyệt ngẩng đầu lên, dùng khóe mắt đảo quanh hai người kia trên bàn ăn. Khuôn mặt đẹp trai giờ lại giống như đầu heo (=]]), vì cái gì cậu lại cảm thấy thật thỏa thích. Sợ bị hai người kia nhìn ra tâm tình, cậu nhanh chóng cúi đầu nuốt một ngụm cơm. Nhịn không được, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn một chút, lại nhanh chóng cúi đầu, lặp lại vài lần dùng khóe mắt ngắm hai người kia….
Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch nhìn bộ dáng vô tư tới vô tâm của Tề Duyệt, đều ăn ý không hé răng, trên bàn chỉ có âm thanh gắp nuốt đồ ăn, còn có hai người kia ngẫu nhiên sẽ đụng trúng miệng vết thương mà hút một ngụm lãnh khí.
Tuy nói không khí không hài hòa, nhưng Tề Duyệt làm đồ ăn cũng thật không phải mỹ vị tầm thường, tất cả đều là thịt biến dị động vật nên càng thêm mỹ vị. Ba người đều là đại nam nhân, phân lượng ăn không ít, một bàn lớn đầy thức ăn quét cái liền hết sạch.
Tề Duyệt ôm bụng ở phòng khách đi qua đi lại tiêu thực, thỉnh thoảng than thở mà nhìn ra bên ngoài, trời đã tối rồi, một ngày liền như vậy trôi qua.
Đột nhiên trời đát đảo lộn, cậu bị người từ phía sau bế lên, lần này là kiểu ôm công chúa, “Lâm… Lâm Vũ Trạch, anh....Anh muốn làm gì?” Hoàn toàn không còn một chút khí thế nào như lúc ở trong phòng bếp.
Khóe mắt có chút máu ứ đọng, cằm cũng có chút sưng, Lâm Vũ Trạch ôm Tề Duyệt đi vào phòng trong, miệng chỉ phun ra hai chữ, lại khiến cho Tề Duyệt cả người run rẩy, “Làm, cậu.”
Lần này đến phiên Đường Khả theo ở phía sau tiến vào, chậm rãi khép cửa phòng lại.
“Hai tên súc sinh này.” Trong phòng, thỉnh thoảng truyền tới tiếng chửi bậy của Tề Duyệt.
“Thao a, cơm chiều của lão tử, đều muốn đi ngược ra rồi.”
“Vương bát đản.”
“Tôi sai, tôi sai rồi.”
“Ngô….... Ngô… Thực sự sai rồi, tôi không nên hung dữ với các anh.”
Hai tên này sau khi đánh nhau một trận long trời lở đất, lại vẫn còn tràn đầy tinh lực khoa tay múa chân bắt đầu công phu trên giường.
Gió nhẹ nhàng thổi, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, đây là một ngày nắng đẹp hiếm thấy.
Tề Duyệt trần truồng nằm ở trên giường, ngạnh cổ hướng về phía hai người trên mặt đất mà nói: “Tôi không đi.”
Cậu đã hối hận rồi, nói giỡn, cậu mới không đi đến cái căn cứ B chó má kia, mấy ngày nay cái mạng nhỏ của cậu đều bị hai người bọn họ gây sức ép. Thắt lưng đau, mông đau, cổ họng đau, chân cũng đau, tóm lại cậu hiện tại toàn thân đều đau.
Sáng nay khi trực thăng đến, phát hiện Tề Duyệt có chút khác thường, Đường Khả đã dự tính trước lấy còng tay từ chỗ thuộc hạ qua, còng Tề Duyệt lên thanh sắt đầu giường. Chuyện này khiến Tề Duyệt hoàn toàn tạc mao, nhìn hai tay Tề Duyệt liên tục giãy dụa không chịu bỏ cuộc, lông mày Đường Khả nhíu chặt, Lâm Vũ Trạch cũng ở trong phòng mặt nhăn mày nhíu.
Tề Duyệt có chút đắc ý, khiêu khích nhìn hai người, dù sao cậu chính là không muốn đi.
Đáng tiếc, kia chung quy chỉ là suy nghĩ của cậu.
Lấy chăn bọc lấy thân thể cậu, Tề Duyệt bị Đường Khả dùng cách ôm công chúa ra khỏi phòng. Tay cậu vẫn còn bị còng vào đầu giường, cái giá đầu giường cũng không tránh khỏi số phận bị dỡ xuống.
Chăn bọc lấy cả người cậu nhưng vẫn chừa hai chân ra ngoài, Lâm Vũ Trạch mang theo cái giá đầu giường đi bên cạnh.
Gần tới giữa trưa, đây là thời điểm mọi người tụ tập đông nhất, hôm nay người so với ngày thường còn muốn nhiều hơn.
Trực thăng đậu giữa quảng trường, một đường đi qua đi, Tề Duyệt đều đem mặt gắt gao chôn trước ngực Đường Khả, tùy ý đối phương ôm, thành thành thật thật không dám lộn xộn, cậu vẫn còn lõa thể đó nha! Giờ đây Tề Duyệt không còn mặt mũi nào nữa,mấy ngày trước cậu vẫn còn đường hoàng ra ngoài, hiện tại chỉ sợ trong khoảng thời gian cậu đều không dám trở lại.
Cậu vẫn duy trì một bộ đầy oán khí cho đến khi đến căn cứ B mới cố gắng phục hồi tinh thần, mặc tốt quần áo. Từ trên phi cơ nhìn xuống, căn cứ B chiếm diện tích rất lớn, tầm nhìn chung quanh cũng trống trải, tường vây cao ngất phía trên còn có hàng rào điện, xem ra cũng không tệ lắm.
Tức giận nhanh tới nhanh đi, Tề Duyệt tâm tình sung sướng tự xuống trực thăng, đi theo Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch nhìn khắp nơi.
Viêm Bân cùng Hàn Phi cũng đến, nội vụ căn cứ L họ đã bàn giao cho Kính Mắt cùng Sơ Nhất. Yến hội đính hôn là vào buổi tối, đoàn người bọn họ buổi chiều mới vừa tới, dự tính nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau mới đi.
Trực thăng đáp xuống trước căn cứ B, trước khi bọn họ xuất phát đã thông báo cho căn cứ B, cũng dự đoán được sẽ có người tới đón tiếp, nhưng lại không lường trước được, tới đón bọn họ lại là…, Viêm Bân cùng Hàn Phi bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
Liễu Nguyệt thấy trực thăng đáp xuống, mặc một bộ đầm hồng sắc bó sát người, lộ ra thân hình chữ S hoàn hảo, trên mặt treo tươi cười, nện bước tao nhã tiêu sái tiến lên, “Tôi đại diện cho ba ba đến tiếp đón, hoan nghênh các anh tới căn cứ B.” Một bộ tư thế chủ nhân.
Không ai tỏ vẻ nhiệt tình, mọi người sau khi xuống trực thăng, chỉ có Viêm Bân lễ phép gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Hàn Phi thì đầu cũng chưa nâng, tiếp tục cùng người bên cạnh nói chuyện.
“Cái gì vậy, đúng là không biết xấu hổ.” Phùng Triết đi theo bên cạnh nhỏ giọng nói thầm, nhưng không có che dấu âm lượng, hắn hiện tại thế lực lớn, căn bản không đem người khác để vào mắt.
Viêm Bân căn bản không thèm ngẩng đầu nhìn chủ nhân thanh âm, ngược lại Hàn Phi bên cạnh vẫn luôn cùng người nói chuyện hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, đúng là đồ không biết sống chết.
Ánh mắt phiêu đến Phùng Triết bên cạnh, Liễu Nguyệt tươi cười không giảm, không thèm tiếp tục so đo, thân thiện tiến lên, khuôn mặt tuyệt mỹ, tóc dài theo gió phiêu khởi, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Thanh âm uyển chuyển thanh thúy, “Mời qua bên này, ba ba cùng Đường bá bá đều đang chờ mọi người.”
Cái nhìn kia khiến Phùng Triết nóng cả người, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bóng dáng Liễu Nguyệt, cô ả này thật lẳng lở, chỉ nhìn thôi đã khiến tâm hắn ngứa ngáy.
Đoàn người đi vào bên trong đại lâu. Các căn cứ mặc dù không ký khế ước, nhưng vẫn có giao dịch lui tới, trao đổi vật tư, nhưng đều ăn ý bài trừ súng ống, đạn dược, còn có dược phẩm.
Mới vừa xuống trực thăng đã có người cùng Đường Khả báo cáo, nói là buổi chiều có người của các căn cứ khác đến để thương lượng mậu dịch, buổi tối có một yến hội yêu cầu y tham gia.
Lâm Vũ Trạch bên này xuống trực thăng cũng được dị năng tiểu đội truyền lại tin tức. Tiệc đính hôn, có chút ý tứ a, anh một bộ xem kịch vui nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Tề Duyệt bên người Đường Khả dần dần đi xa.
Lúc trước Đường Khã đã muốn cùng Lâm Vũ Trạch đạt thành hiệp nghị, đến căn cứ B thì Tề Duyệt sẽ đến chỗ ở của y, y ở tại quân khu quản hạt mấy căn biệt thự, tương đối mà nói thì khá an toàn.
Nhìn nhìn trên đồng hồ trên cổ tay, cách tiệc tối còn một đoạn thời gian, Đường Khả quyết định trước mang Tề Duyệt đi làm quen hoàn cảnh chỗ ở mới, tối nay lại dẫn cậu đến yến hội, giới thiệu Tề Duyệt với các bằng hữu. Y cũng kêu người thông báo cho Tôn Dương, còn có u Khắc cùng Đại Cường tối cũng đến góp vui, chuẩn bị khiến Tề Duyệt vui vẻ một chút.
Thời gian còn sớm, Đường Khả cố ý mang Tề Duyệt đi qua giao dịch trung tâm nhìn xem. Tề Duyệt dọc theo đường đi đều cảm thấy thực mới lạ, trước kia cậu cũng đã đi qua các căn cứ lớn cũng ngốc ở đó thật lâu, nhưng căn bản không có nhàn nhã như lần này, trước kia đều là vì sinh tồn mà bôn ba khắp nơi, rất ít khi nào bình tĩnh mà đi dạo ngắm đồ vật.
Thao a, những người này thật lợi hại, ngay cả thứ này cũng có, Tề Duyệt quả thực bội phục người thu thập vật tư, áo mưa a, hơn nữa bên ngoài vẫn còn đóng gói (a.k.a BCS =]]). Này thật sự là nhân tài a, Tề Duyệt sợ hãi than.
Cầm trong tay hộp áo mưa, cậu sợ hãi muốn cùng Đường Khả đang ở một bên nhìn các món khác nói chuyện. Vừa nhấc đầu, tức khắc liền cứng người, chớp cũng không chớp mắt nhìn hằm chằm vào đoàn người đông đúc.
Trên tay không tự giác nắm chặt, những người đó cậu có thành quỷ cũng đều nhớ rõ, Phùng Triết!!! Còn có đôi cẩu nam nữ kia!!!
“Ai, ai, cậu có lấy hay không, năm tinh hạch cấp năm, không lấy cũng đừng nắm a, đều nắm đến nát bấy.” Lão bản đau lòng thốt lên.
“Muốn, cái này, cái này, còn có cái kia, tôi đều muốn.” Đường Khả đi tới lấy vật phẩm trên tay Tề Duyệt, lại chọn thêm vài hộp, bảo cấp dưới đi theo bên cạnh xuất tinh hạch ra.
Lão bản mừng rỡ treo lên vẻ mặt tươi cười, còn giới thiệu thêm mấy thứ tăng thêm lạc thú, ông đã lâu cũng chưa đổi được mấy món này, trong mạt thế mấy thứ này thật khó trao đổi. Ăn uống đều thành vấn đề, không có mấy người còn tâm tư làm loại chuyện này nọ.
Tề Duyệt tinh thần hoảng hốt bị Đường Khả lôi đi, chỉ lo cúi đầu suy nghĩ, căn bản không thấy Đường Khả hưng phấn đổi lấy một bao đều là áo mưa cùng mấy món bại hoại.
Đường Khả cúi đầu buồn cười, vài thứ kia y cũng thấy thực mới lạ, nhất định phải dùng trên người Tề Duyệt mới được. Đắc ý ôm lấy Tề Duyệt, hoàn toàn không để ý tới những người khác, hai người đều có tâm sự, từ từ đi xa.
============
[1] lẩu dê
[2] tiên ngưu bài: bò bít tết
[3] thủy chử nhục phiến
[4] khảo kê sí: cánh gà nướng
[5] ma lạt kê khối: món Thành Đô cũ, gà xé sốt cay.
[6] Hồng thiêu sư tử đầu: thịt viên sốt cà.
[7] Phật khiêu tường: phật nhảy tường, món Phúc Kiến, thành phần chính gồm vi cá mập, hải sâm, thịt gà, gân nai, sò hến khô, nấm đông cô, bào ngư, nhân sâm và hơn 30 loại gia vị và 12 thực phẩm khác.
Chân thành cảm ơn nàng Bảo Bảo Hoan Hỉ đã giúp ta phần chú thích.