Đang đứng chờ đợi nhóm con mồi bị bắt dưới hành lang tầng một, lão đái tá tái mét mặt khi nghe thấy tiếng rống inh tai, ghê rợn từ trong màn đêm thăm thẳm trước cổng bệnh viện. Âm thanh này không phải cái gì xa lạ, bởi chỉ mới hôm qua thôi, lão đại tá đã được trải nghiệm sâu đậm, khắc vào tận trong óc. Thứ tạo ra âm thanh này, là một con quái vật có hình dạng gớm ghiếc, tởm lợm vô cùng.
Lão ta không biết thứ gì hình thành nên con quái vật này, nó từ đâu đến, và lão không thể hiểu được tại sao con quái lại tấn công khu cứ điểm. Là vì săn mồi ư, biểu hiện hôm qua của nó giống như không phải vậy. Con quái phá hủy một đoạn tường bao xông vào bệnh viện, nó gào rống, xới tung mọi thứ lên, làm bị thương, nhưng lại không bắt người ăn thịt. Nó rất đáng sợ, không chỉ mang hình dạng kinh khủng, con quái còn sở hữu sức mạnh to lớn, và tiếng gào rống có khả năng công kích tinh thần. Dùng súng trường điên cuồng nã đạn vào con quái vật, nhưng không hiệu quả, đám lính của lão cực kì hoảng sợ. Lại nghe thêm tiếng rống thảm thiết của nó, chút nữa thì cả đám tan rã ý chí, mất đi sự khống chế mà bỏ chạy toán loạn.
May mắn, trong lúc nguy cấp đó, lão đã sử dụng năng lực của mình, đồng bộ sóng não với đám lính, khắc sâu mệnh lệnh tấn công thì bọn chúng mới không tan rã. Để xua đuổi con quái, lão phải hạ lệnh cho tên Hùng sử dụng vũ khí có sức bộc phá cao, là súng chống tăng B40 làm nó bị thương nặng mới được. Tưởng rằng bị trọng thương, con quái sẽ sợ hãi và không dám bén mảng đến nữa. Nhưng thật không ngờ, chỉ sau một ngày nó đã quay trở lại.
Việc dùng năng lực khống chế bọn lính rất tiêu hao tinh thần, hôm qua vận dụng xong, lão bị suy kiệt đến mức không thể âu yếm các bé mà phải nghỉ ngơi luôn. Việc này làm lão rất bực mình, vì có một bé mới thu về trong ngày mà không có sức chơi đùa ngay được. Hôm nay nhất định phải diệt con quái vật khốn kiếp này, nếu không lão chỉ có nước dọn ổ chuyển sang nơi khác. Vì con quái không chỉ khiến lão tiêu hao đạn dược, mà sự xuất hiện của nó còn khủng bố tinh thần đám lính. Đặc biệt, đạn của súng chống tăng B40 cũng không còn nhiều, đây là vũ khí có sức sát thương duy nhất hiệu quả đối với con quái vật, hết đạn là khu cứ điểm này xong rồi.
..............................
- Uỳnh.... Uỳnh.... Uỳnh....
Sau tiếng gào rống báo hiệu, con quái bắt đầu di chuyển, thân hình đồ sộ của nó khiến mặt đất chấn động rung lên từng đợt. Ở bên dưới, đám lính canh cổng đã bỏ chạy toán loạn từ lâu, cho nên con quái dễ dàng đột phá vào trong bệnh viện như chỗ không người. Nhảy tới khoảng sân trống, con “quái vật người bọ” phát hiện ra một vài tên tội phạm điên cuồng chạy trốn phía trước, nó liền gào lên một tiếng thê lương kì quái, rồi vung xúp tu đuổi theo.
- GỤUUPPP!!!
Với tốc độ ra đòn nhanh như chớp giật, ba tên tội phạm chưa kịp chạy vào trong dãy nhà lập tức bị con quái vật quấn chặt bắt lấy rồi từ từ kéo về.
- AAAAA... – Hoảng sợ gào thét, bọn chúng cố gắng bấu víu vào mặt đất, cỏ cây để giữ thân thể lại, nhưng không có một chút hiệu quả, vì sức mạnh của con quái quá lớn.
Trơ mắt, bất lực nhìn con quái vật đáng sợ phóng to trong tầm mắt, ba tên nạn nhân xấu số, thầm cầu nguyện nó sẽ bỏ qua cho mình như vài tên may mắn hôm qua. Nhưng không đến một giây sau, bọn chúng nhanh chóng phải chìm sâu vào tuyệt vọng. Con quái kéo người về xong, nó liền há cái miệng to như chậu máu ở bụng mình ra, rồi từ từ nhét ba tên tội phạm vào đó. Đau đến chết đi sống lại, bây giờ bọn chúng mới biết cảm giác bị ăn sống là tồi tệ như thế nào. Trước khi ý thức mất đi hoàn toàn, trong đầu bọn chúng chỉ có một ý nghĩ. Có lẽ, trước kia mình tra tấn người khác bằng cách để quái vật ăn thịt chậm dãi từng phần cũng giống như thế này.
Những tên tội phạm nhanh chân hơn ngoái đầu lại chứng kiến cảnh này thì sợ hãi đến tái mét cả mặt, chân tay run lên bần bật. Không dám nhìn thêm, bọn chúng vội chạy bò vào trong những căn phòng của dãy nhà, rồi chui xuống gầm giường gầm ghế trốn. Mặc dù, tận thế xảy ra, bọn chúng đã từng chứng kiến rất nhiều hình ảnh kinh dị. Tâm lý được rèn luyện, nhưng không hiểu sao đối mặt với con quái vật này bọn chúng lại cảm thấy cực kì sợ hãi, nỗi sợ như muốn đánh sâu vào trong linh hồn.
....................
Dưới ánh sáng nhập nhoạng, từ đèn pin trên sân thượng ba dãy nhà mà đám lính chiếu xuống, lão đại đá chứng kiến cảnh vài tên bị con quái vật ăn thịt mà tái nhợt hết mặt. Vừa sợ vừa giận, lão không ngờ con quái chỉ qua một ngày một đêm đã bình phục vết thương gần như hoàn toàn, và lần tấn công này nó bắt người ăn thịt. Lão không thương xót mấy tên xấu số bị chết kia, nhưng tiếc nuối việc mất đi bọn chúng sẽ làm lực lượng của mình mỏng đi, và trở nên yếu đuối. Bởi vì, để thu phục được những tên như thế không dễ dàng, lão cần phả bỏ ra khá nhiều thời gian và tinh thần đi dụ dỗ rồi khống chế.
Đang yên đang lành thì con quái vật khốn nạn này bất ngờ xuất hiện làm xáo trộn đi cuộc sống tuyệt vời của lão. Nó khiến cho mọi sự thuận lợi của lão từ sau khi tận thế diễn ra biến mất. Càng uất ức hơn, lão còn không biết nó phát điên chạy vào đây để làm gì nữa. Mắt đỏ ngàu, mặt vặn vẹo đáng sợ, lão nghiến răng gằn lên:
- Khốn... Kiếp... Con quái vật khốn kiếp... – Giọng nói khàn khàn phun ra cho thấy tâm lý của lão cực kì bất ổn vào lúc này.
- Rầm! – Đấm mạnh một tay vào lan can, lão rút bộ đàm ra, bấm nút rồi rống lên hạ lệnh.
- Hùng... Mày nhanh chóng mang hết người xuống đây khẩn cấp cho tao... Hôm nay, tao nhất quyết phải tiêu diệt con quái vật đáng ghét này... Cái gì... Mày vẫn chưa bắt được nhóm con mồi... Đồ phế vật, để lại khoảng chục đứa trên đấy thôi, còn xuống đây nhanh lên...
Quát tháo qua bộ đàm xong, lão quay sang hai bên chỉ huy đám tội phạm có nhiệm vụ canh phòng bên dưới mặt đất vừa mới tập trung về đây. Đầu tiên, lão kêu bọn chúng đứng thành hàng ngang, bám sát lan can, yểm trợ cho nhau rồi điên cuồng nã đạn vào con quái vật. Tiếp theo, lão cử một vài tên khác chạy tới nhà kho lấy thêm hộp đạn và súng chống tăng B40 mang ra đây tiếp tế. Cuối cùng, khi tạm thời ổn định được tình hình, lão lập tức vận dụng năng lực đồng bộ sóng não của mình, khống chế những tên tội phạm vừa bỏ trốn, bắt buộc bọn chúng đi ra cầm súng và chiến đấu với quái vật.
Cách khoảng hai chục mét ngoài kia, ở khoảng sân trống trải, “con quái vật người bọ” đang hùng hục chạy gần về đây, bất ngờ bị nhóm bọn tội phạm nã đạn như mưa, nó lập tức phải đứng khựng lại. Gào lên tiếng rát màng nhĩ, nó dùng xúp tu bọc cơ thể lại, rồi cố gắng tiến lên từng bước một. Nhưng trước hỏa lực mạnh mẽ của nhóm tội phạm, nó chỉ tiến thêm được một đoạn ngắn thì mớ xúp tu dày đặc đã không chịu được. Lực xuyên phá đáng sợ của đầu đạn không chỉ phá hủy tan nát những cái xúp tu, mà còn đẩy lùi con quái lại đằng sau. Nó biết, với thương tích như thế này thì không đủ để uy hiếp sinh mạng mình, nhưng nếu bản thân không nhanh lên, lũ con người khốn kiếp kia sẽ sử dụng thứ vũ khí đáng sợ hơn nữa tấn công.
Không còn cách nào khác, con quái gào rống lên một tiếng thê lương, đột nhiên bắt lấy một con bọ sau lưng rồi nhanh như chớp cho vào trong miệng ăn.
.....................
Một lát sau, tên Hùng dẫn người chạy xuống chỗ lão đại tá. Nhìn thấy tình hình trước mắt, không cần lão đại tá hạ lệnh, hắn liền để cho đám lính tản ra xung quanh tạo thành một vòng tròn, bắn yểm trợ, còn bản thân thì lập tức tiếp nhận khẩu B40. Lắp đạn, hắn giương súng ngắm vào con quái vật chuẩn bị bắn thì dị biến phát sinh.
- GỤUUUPPPPP!!!
Con quái đang bị cầm chân ở khoảng trống giữa sân, đột nhiên rống lên một tiếng rung trời khiến tất cả mọi người khựng lại. Mặt trắng bệch, trong lòng tên Hùng bỗng nổi lên cảm giác bi thương, chán nản, không muốn sống, không muốn làm gì cả nữa. Rồi những ký ức trong quá khứ, trước khi tận thế xảy ra nổi lên. Hắn thấy mình khi đó là tiểu đội trưởng, đang dẫn đội viên đi xây nhà tình nghĩa giúp những người khó khăn, neo đơn. Làm việc rất mệt nhọc, nhưng ai cũng vui vẻ, đầy ắp tiếng cười khi giúp đỡ được người khác. Hoàn thành công việc xong, trước khi dẫn tiểu đội ra về, nhìn vào ánh mắt chan chứa tình cảm, đầy sự biết ơn của những người khốn khổ, hắn cảm thấy thật đáng giá, thật vui, thật ấm áp.
- TẤN... CÔNG...
Đang chìm trong hồi ức, tiếng hét của lão đại tá bất ngờ vang lên trong tai hắn. Những cảm xúc tiêu cực lập tức tan biến, hắn tiếp tục giương súng lên, ngắm bắn con quái vật. Không còn cảm giác tội lỗi trong tâm nữa, được trỏ về với con người thực, hành động của hắn trở nên dứt khoát kiên định. Cái ác cũng giống như một chất ma túy vậy, đã hãm vào là chỉ có thể chìm sâu trong đó, rất khó để tìm thấy đường thoát ra. Nhưng hắn không biết rằng, sâu trong ánh mắt mình vẫn luôn âm ỉ một cái gì đó khác lạ.
Những tên tội phạm khác cũng trong tình trạng giống như tên Hùng, được lão đại tá đánh thức. Bọn chúng giương súng lên chuẩn bị bóp cò tấn công con quái vật tiếp. Nhưng tầm nhìn vừa sáng tỏ, bọn chúng liền kinh hồn táng đảm, vì con quái vật trước mắt bỗng biến thành khổng lồ. Con quái không cao hơn bao nhiêu, nhưng thân thể của nó đột nhiên to ngang ra, mớ xúp tu đứt gãy không những mọc trở lại, mà còn phát triển dài hơn trước. Hình dạng của nó trở nên ngày càng dữ tợn, gần như không còn dấu tích nào trước kia của con người, trừ đôi mắt trên cái đầu lâu quái dị.
Hoàn tất biến đổi xong, con quái bật nhảy xông lên nhanh chóng áp sát dãy nhà trung tâm, nơi bọn tội phạm tập trung nhiều nhất. Vung vẩy mớ xúp tu, nó quét ngang bắt đi khoảng chục tên kém may mắn, mặc cho bọn chúng điên cuồng nã đạn. Rống lên kinh hồn, nó nhét tất cả đám tội phạm vào cái miệng khổng lồ của mình, rồi ngấu nghiến nhai nuốt. Đợt tấn công đầu tiên thành công xong, con quái vừa vung xúp tu định làm tiếp đợt nữa thì một cái đầu đạn to lớn bay nhanh phóng to trong con ngươi của nó.
- Uỳnh... – Âm thanh trầm đục vang lên, đầu đạn B40 đâm vào cơ thể con “quái vật người bọ” rồi phát nổ.
- GỤPPPPP!!! – Gào lên một tiếng đau đớn, con quái ngã ngửa về đằng sau, một mảng thịt bên vai và vài sợi xúp tu của nó lúc này bị nổ tung, bắn ra xung quanh rồi rơi lả tả xuống đất.
Con quái gắng gượng dựng người đứng lên, nhưng bọn tội phạm xung quanh điên cuồng nã đạn AK tới khiến nó lại ngã vật xuống.
Trong khi đó, tên Hùng bắn xong phát đạn đầu tiên liền lập tức nhét đầu đạn chuẩn bị cho lần bắn thứ hai.
................................
Trong nhà vệ sinh, sau khi nghe thấy âm thanh gào thét của “quái vật người bọ”, Tân liền lập tức dừng lại ý định đột phá. Tiếp tục cố thủ, hắn kiên nhẫn chờ đợi xem tình hình sẽ ra sao. Và rất nhanh, hắn biết được quyết định của mình là đúng đắn, vì chưa đến hai phút sau, tên Hùng đã kéo đi một lượng lớn tên tội phạm rời khỏi tầng năm dãy nhà. Bao vây hai bên hành lang, trước cửa nhà vệ sinh bây giờ chỉ còn lại khoảng chục người. Số người ít đi, nhưng bây giờ hắn và Huyền Linh muốn chiến đấu trực diện, hạ gục bọn chúng tìm lối thoát vẫn là không thể nào. Phải tìm cách khác để diệt bọn chúng, nhíu mày, hắn vắt óc suy nghĩ.
Vài phút trôi qua, bỗng hắn nghe thấy bên dưới vang lên tiếng súng nổ kịch liệt, rồi tiếng con “quái vật người bọ” rống lên. Cả hai bên đang chiến đấu với nhau, và có vẻ như tất cả bọn tội phạm bên dưới đã tập trung vào một chỗ để đối kháng với con quái vật. Nếu thực sự trường hợp xảy ra như vậy thì hắn có lối thoát để dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu trốn khỏi đây rồi.
Vội rời khỏi mép cửa, hắn chạy tới cuối nhà vệ sinh, trèo lên lỗ thông gió rồi ló đầu nhòm ra bên ngoài. Phát hiện dưới đất đằng sau dãy nhà đúng là không có bóng dáng một tên tội phạm nào, hắn mừng thầm trong lòng. Quay trở lại cửa, hắn ghé vào tai Huyền Linh khẽ nói cho cô biết kế hoạch tẩu thoát của mình. Kêu cô ấy hết sức cẩn thận, cố thủ ở cửa, và dặn dò con Lu nếu có chuyện gì xảy ra, phải bất chấp tất cả bảo vệ hai mẹ con xong, hắn đeo khẩu lên rồi trèo tường chui qua lỗ thông gió ra bên ngoài nhà vệ sinh.
Nhanh chóng leo lên gần sân thượng, hắn hé mắt nhòm thì thấy đám tội phạm bên trên, tất cả đều tập trung vào một hướng chiếu đèn xuống khoảng sân ở giữa ba dãy nhà. Bọn chúng không nổ súng, mà vất ở một bên, có vẻ như là đã hết đạn. Đảo mắt sang hai bên, hắn thấy ở hai dãy nhà bên cạnh, những tên tội phạm khác cũng trong tình trạng tương tự. Tất cả bọn chúng có khoảng chục tên, chia đều ra ba dãy nhà khác nhau.
Nắm rõ được tình hình trước mắt xong, hắn lén lút trèo lên trên sân thượng dãy nhà giữa. Nhìn hết một lượt cho chắc, mình không bỏ xót tên nào, hắn lôi khẩu súng ra, cắn răng, điên cuồng xả đạn vào đám tội phạm. Bị tấn công bất ngờ, những tên tội phạm không kịp làm ra một chút phản ứng liền bị hắn nhanh chóng diệt gọn.
Giết địch xong, hắn cẩn thận chạy tới rìa sân thượng, nơi bọn tội phạm vừa đứng chiếu đèn pin xuống. Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy con “quái vật người bọ”, có thể nói là quen thuộc đang bị bọn tội phạm điên cuồng xả súng nằm vật lộn dưới sân. Con quái có vẻ như đã bị trọng thương, cơ thể với nhiều lỗ hổng bị phá nát, con quái giờ như một đống thịt bầy nhầy. Nhưng nó vẫn sống, và thỉnh thoảng còn bắt được một vài tên tội phạm, kéo vào cái miệng khổng lồ rồi ăn thịt. Sức sống của con quái thật đáng sợ và ngoan cường, nhưng hắn không hiểu sao nó phải liều mình tấn công ổ tội phạm này làm gì. Nếu như để săn mồi thì đám quái vật “Nấm đầu người” ngoài kia chẳng phải dễ dàng hơn sao. Con quái vật này sẽ là một nỗi ám ảnh khi cận chiến, nhưng hứng chịu công kích tầm xa thế này, nó làm sao là đối thủ của bọn tội phạm. Sớm hay muộn, nó cũng bị bọn chúng bào chết thôi, hắn phải nhanh chóng tận cụng cơ hội này trốn khỏi đây mới được.
Nghĩ vậy, hắn lập tức bám tường trèo xuống hành lang tầng năm. Chạy tới chỗ cầu thang, hắn tìm cầu dao rồi kéo dập ngắt điện. Khi cả tầng chìm vào trong bóng tối, hắn lặng lẽ tiếp cận nhóm tội phạm đang bao vây khu nhà vệ sinh, nơi hai mẹ con Huyền Linh và con Lu cố thủ. Mất điện, bên trong tối như mực, bọn tội phạm dù có đèn pin, nhưng cũng lập tức lâm vào hoảng loạn. Thấy đội hình bọn chúng bị phá vỡ, hắn liền nổ súng bắn chết từng tên một.
Một lát sau, dọn dẹp xong xuôi bọn tội phạm, hắn nhặt lấy vài khẩu súng AK còn đầy đạn chạy về chỗ nhà vệ sinh. Mất đi ánh sáng, Huyền Linh và An Nhiên nghe động tĩnh tưởng hắn là địch suýt nữa thì nổ súng. May là con Lu đã ngăn cản kịp thời cả hai, nếu không thì hắn phải ôm hận rồi. Bọn tội phạm trên tầng năm đã không còn, giờ là lúc hắn phải nhanh chóng mang cả bọn chạy trốn.
Lấy một cái đèn pin, hắn đưa cho Huyền Linh để cô soi sáng. Tiếp theo, hắn tất bật thực hiện công tác chạy trốn. Dính sợi tơ vào ba lô, hắn vận chuyển đống đồ này xuống mặt đất trước, bằng cách thông qua qua lỗ thông gió. Sau đó, là đến lượt con Lu, rồi An Nhiên và Huyền Linh. Khi tất cả tiếp đất an toàn xong, hắn mới tụt từ trên xuống.
Đang lúc Tân từ từ nhả sợi tơ, để thân thể mình hạ xuống, tới lưng chừng quãng đường, ở ô cửa sổ tầng ba, hắn tình cờ liếc vào bên trong thì thấy một đám các bé gái bị xích cổ vào cây cột. Các cô bé có độ tuổi từ tám đến mười hai, thân hình gầy gò với đầy vết bầm tím do bị đánh đập bạo hành trên da. Trời rét lạnh mà quần áo của các cô bé hết sức đơn bạc, để giữ ấm, các em phải rúm ró cuộn lại với nhau. Cảm nhận được có người nhìn mình, các em ngoái đầu hướng ánh mắt tới chỗ hắn. Nhìn thấy hắn treo leo ngoài cửa sổ giống như là đang chạy trốn, các em liền ư ư lên cầu cứu. Các em không nói được lên lời là do miệng bị buộc một thứ dụng cụ kỳ lạ gì đó. Hắn không rõ các em nói gì, nhưng nhìn vào ánh mắt đáng thương của mỗi người hắn hiểu là “Cứu với”.
Lòng thắt lại, đôi mắt đỏ ngàu lên, hắn chưa bao giờ thấy tức giận bọn tội phạm thế này. Cắn chặt răng, hắn chuẩn bị bất chấp tất cả, đột nhập vào trong giải cứu những cô bé đáng thương, nhưng sực nhớ đến hoàn cảnh của mình bây giờ liền cảm thấy do dự. Chỉ mang hai mẹ con Huyền Linh chạy trốn, hắn đã đối mặt với rất nhiều khó khăn rồi, giờ thêm một đám người yếu đuối, không có khả năng tự vệ thế này thì làm sao lo liệu nổi. Nhưng cứ thế mà bỏ đi, tâm lý của hắn sau này làm sao mà yên ổn được.
- Gâu!
Ở dưới đất, con Lu thấy chủ nhân của mình dừng lại lâu quá liền nôn nóng cất tiếng sủa thúc giục.
Giật mình thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, nhớ tới ý tưởng bỏ mặc các cô bé chạy khỏi đây, hắn sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh. Từ lúc nào mà bản thân hắn lại thay đổi trở thành ích kỉ thế này. Trước kia, hắn luôn mặc niệm trong đầu, dù thế nào cũng phải tuân theo bản tâm, làm những việc mình cho là đúng dù hoàn cảnh có thế nào đi chăng nữa, để không phải hối hận. Vậy mà, bây giờ hắn nghĩ đến lợi ích của mình trước rồi mới hành động. Luôn luôn coi khinh bọn tội phạm rồi nhận mình là người tốt, xem ra trong thâm tâm của hắn cũng không tốt đẹp như vậy.
Không cho phép mình sai lầm thêm nữa, hắn đập vỡ cửa kính rồi đột nhập vào trong phòng giam giữ các bé gái.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi