Nấp sau đống đổ nát, Tân yên lặng theo dõi con quái vật “Nấm đầu người” từ trong ngách nhỏ xông ra. Nghe An Nhiên bật thốt lên, hắn loáng thoáng đoán được con quái trước này trước kia là ai nên không thúc giục Huyền Linh tấn công nữa. Ánh mắt phức tạp, hắn chăm chú quan sát người đàn ông đã từng là chồng của Huyền Linh.
Anh ta còn khá trẻ, chắc chỉ khoảng tầm hơn ba mươi tuổi. Mặc dù đã bị biến đổi thành quái vật, nhưng cơ thể không bị tàn phá quá nhiều nên vẻ ngoài gần như vẫn còn nguyên vẹn. Có thể nói chồng của Huyền Linh rất đẹp trai, cao ráo, mang phong cách của một nhân sĩ thành công, so với anh ta, hắn đúng là không sánh nổi một phần.
“Cũng phải thôi, chỉ có người hoàn hảo như thế này thì mới xứng với Huyền Linh chứ, còn mình chỉ là một thợ cơ khí nghèo thì làm gì có cửa...”
Bỗng nhiên, cảm giác tự ti nổi lên trong lòng làm hắn cảm thấy khó chịu.
- Graooo!!! – Đang bị cảm xúc tiêu cực lấn át thì đột nhiên con quái vật rống lên một tiếng khiến hắn giật mình tỉnh lại.
“Tại sao mình lại so sánh bản thân với chồng của Huyền Linh chứ, anh ta đẹp trai, giàu có thì cũng liên quan gì đến mình đâu. Huống chi giờ còn không may mắn biến thành quái vật chứ”. Lắc lắc đầu, hắn cố gắng loại bỏ những suy nghĩ linh tinh. Trở về với thực tế, hắn cau mày tìm cách giải quyết tình hình trước mắt.
Người kia đã từng là chồng của Huyền Linh, là bố của An nhiên, kết liễu anh ta ngay bây giờ ở đây thì không ổn lắm. Nhìn thấy người thân quan trọng nhất của mình bị biến thành quái vật, cả hai chắc chắn đã rất đau buồn rồi, cho nên, hắn không thể để họ phải chịu thêm một cú sốc lớn nữa. Ngẫm đi, ngẫm lại thì cách tốt nhất vẫn là mặc kệ con quái rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Quay sang nhìn Huyền Linh và An Nhiên, thấy cả hai đã không kìm nổi nước mắt và vẻ mặt thì hết sức đau buồn, hắn không nhịn được khẽ cất tiếng:
- Chúng ta rời khỏi đây thôi! – Vừa nói, hắn vừa nắm tay cả hai rồi ra hiệu cho con Lu chuẩn bị di chuyển.
Nghe hắn nói, An Nhiên khẽ gật đầu đồng ý đi ngay, nhưng Huyền Linh thì lại khác. Mặc cho hắn lay động, cô vẫn chìm sâu vào trong suy nghĩ của riêng mình, ngồi yên không đáp. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào người đàn ông đã từng là chồng mình liên tục lóe lên những tia tình cảm phức tạp, có yêu, có hận, đan xen lẫn nhau. Rồi bỗng cô nhắm mắt lại, cơ thể nhẹ run lên từng đợt như phải gánh chịu một điều gì đó cực kì đau đớn.
Ở bên cạnh, hắn tưởng Huyền Linh đã không chịu nổi cú sốc mà tạm thời mất đi hành động nên chuẩn bị dùng sức kéo cô ra khỏi nơi đây. Một tay vòng qua ôm lấy eo, tay còn lại đỡ vai, hắn vừa mới vận lực thì cô ấy đột ngột lên tiếng:
- Em sẽ kết thúc anh ta khỏi nỗi đau khổ này!
Nghe vậy, Tân hé mồm định cất tiếng ngăn cản, nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của cô thì lời nói vừa đến cửa miệng của hắn lập tức bị nghẹn lại. Ánh mắt của cô ấy lúc này chỉ còn sự kiên quyết, hắn biết mình không thể ngăn cản được nữa. Khẽ thở dài một hơi, hắn gật đầu đồng ý. Rồi không yên tâm lắm về hành động sắp tới của cô, hắn lên tiếng nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Nhẹ gật đầu với hắn, Huyền Linh quay lại khóa chặt ánh mắt vào con quái vật. Hít sâu một hơi, cô xiết chặt thanh mã tấu trong tay rồi chuyển hóa làn da của mình thành lớp giáp xương. Cắn chặt răng, hai mắt hằn đầy tơ máu, cô đột ngột tung người bật ra khỏi đống đổ nát.
- Bịch! – Đôi chân vừa tiếp xúc với mặt đất xong, cô lập tức nghiêng người lao nhanh về phía con quái vật.
- GRAOOO!!! – Đang mải mê tìm kiếm giữa lòng đường, con quái nghe thấy tiếng động Huyền Linh gây ra liền vội vã ngoái đầu nhìn. Phát hiện có con mồi đang xông tới phía mình, nó hưng phấn rống lên một tiếng rồi lao nhanh đón đầu.
Nhìn hình ảnh người đàn ông đã từng là quan trọng nhất trong đời mình phóng to trong con ngươi, những mảnh vỡ ký ức phủ bụi của cô ào ào lật nhanh. Từ giây phút cô biết mình yêu anh ta, đến khi sự thật phũ phàng được hé lộ, rồi cuộc sống hạnh phúc giả tạo khi có An Nhiên, những hình ảnh cứ đảo qua, đảo lại trong đầu. Đã từng căm hận người đàn ông này vô cùng, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhận ra hắn biến thành quái vật, cô cảm thấy hả hê, đáng đời. Nhưng rất nhanh, cảm xúc đó biến mất, sự thiện lương trong cô bảo rằng hắn thật đáng thương, hãy tha thứ và giải thoát cho hắn. Và có một sự thật là, dù luôn luôn chối bỏ, nhưng sâu trong tâm khảm cô trước kia, luôn tồn tại một khao khát cháy bỏng, được sống một cuộc sống gia đình trọn vẹn với người đàn ông này.
Khi khoảng cách cả hai rút ngắn ngày càng gần, nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của con quái vật, cô nắm chặt chuôi thanh mã tấu bằng hai tay rồi khóa chặt mục tiêu là cái cổ. Đến thời điểm thích hợp, cô vận lực xoay người, vung tay chuẩn bị cho một cú chém ngang tầm cao. Một loạt thao tác ra đòn được vận dụng một cách hoàn hảo, nhưng ngay trong khoảnh khắc cô phải tấn công thì bất ngờ nhận thấy trong ánh mắt mờ đục của con quái kia toát ra nét gì đó thống khổ giống con người. Thế là, bất chợt cô cảm thấy hơi do dự nên động tác chậm đi một nhịp. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, sự lơ là của cô đã phải trả giá đắt.
- Uỳnh!!! – Con quái chồm lên húc thẳng vào ngực Huyền Linh tạo ra âm thanh trầm đục.
- Bịch! Bịch! – Theo phản lực, cả hai lập tức bắn ngược về đằng sau, rơi xuống lòng đường rồi bị kéo rê đi một đoạn.
Cú va chạm cực mạnh làm Huyền Linh bị choáng váng nhất thời mất đi hành động, thanh mã tấu cũng bị văng mất đi khỏi tay. Ánh mắt hoa lên, miệng rỉ máu, cô cắn răng cố gắng nhoài người bắt lấy vũ khí cách đây không xa. Nhưng không để cô thực hiện điều đó, con quái vật đã lại chồm tới một lần nữa, mở to cái miệng với đầy cái răng sắc nhọn chuẩn bị táp xuống. Đôi mắt của nó lúc này đã đỏ ngầu, không có một chút tia tình cảm mà chỉ còn sự khát máu điên cuồng muốn ăn thịt con mồi.
Luôn vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm của Huyền Linh, Tân lập tức nghiêng người lấy đà, vào tư thế đáp rìu tiếp ứng. Ở sát bên cạnh hắn, con Lu cũng chúi đầu sát xuống mặt đất, cong người như con tôm sẵn sàng lao lên. Khi các bó cơ căng ra hết cỡ, ngắm chuẩn được mục tiêu, hắn sắp sửa đáp rìu thì đột nhiên An Nhiên chồm tới ngăn cản.
Vô cùng sốt ruột, hắn vội cúi đầu xuống xem có chuyện gì xảy ra thì thấy An Nhiên mắt đẫm lệ nhìn mình lắc đầu. Chắc con bé sợ hắn làm tổn thương bố mình, nhưng người đàn ông kia đã không phải là bố nữa rồi. Hết sức nóng nảy, hắn vừa định mở miệng giải thích thì con bé cướp lời nói trước:
- Chú không tin mẹ con à?
- Nhưng... Nhưng... – Nghe An Nhiên hỏi, hắn bối rối muốn nói cái gì đó. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của con bé, hắn ngậm mồm dừng lại động tác tấn công lại.
Ở bên cạnh, không có hiệu lệnh của hắn, con Lu vẫn chỉ ở tư thế chuẩn bị chứ không xông tới. Đứng hẳn lên đống đổ nát, hắn cắn răng khóa chặt ánh mắt vào con quái vật, cả người ở tư thế sẵn sàng đáp rìu đi bất cứ lúc nào, nhưng sẽ không tấn công nếu Huyền Linh vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Đầu óc bị sự lo lắng che phủ, hắn không nhận ra một điều, là không biết từ lúc nào mình lại quan tâm sự an nguy của Huyền Linh đến mất cả bình tĩnh như vậy.
- Graooo!!! - Rú lên một tiếng, con quái vật chồm lên người Huyền Linh rồi dứt khoát mở miệng đớp xuống.
- Khực!
Trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, bản năng sinh tồn đã giúp Huyền Linh làm ra phản ứng. Cô vội đưa cánh tay phải được bọc lớp giáp xương lên chắn trước mặt, rồi để con quái cắn vào đó. Tạm thời ngăn cản được miệng con quái, tay còn lại lần mò dưới lòng đường, cô túm lấy một tảng bê tông rồi đập liên tiếp.
- Bốp... Bốp... Crắc... – Tiếng đập vào đầu vang lên bôm bốp, vài giây sau, một mảng đầu của con quái vỡ nát, máu đông, thịt vụn và óc bắn tung tóe ra xung quanh rơi cả vào mặt cô.
Huyền Linh phản đòn rất dữ dội, nhưng chỉ thế này thì không đủ để ngăn cản con quái được. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, cô tụ lực co chân đạp một nhát hết sức vào bụng con quái vật.
- Uỵch! – Với sức lực đã đường cường hóa lớn hơn trước nhiều, con quái lập tức bị cô đạp bay về đằng sau rồi nặng nề rơi xuống đất.
Thoát khỏi trói buộc, cô nhanh chóng nhặt lấy thanh mã tấu rồi trở mình đứng dậy. Mắt đỏ sọng, cô vào tư thế chuẩn bị phản công vì con quái đã lại lao lên. Nhìn khuôn mặt dữ tợn bị phá hủy một nửa và hàm răng sắc nhọn của chồng mình, cô bỗng nhiên không cảm thấy sợ nữa. Một trạng thái kì lạ đột nhiên lan tỏa khắp tế bào thần kinh, cô thấy mình bình tĩnh hơn bao giờ hết. Những cảm xúc dư thừa biến mất, trong đầu cô chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất là kết thúc bi kịch này.
- Graoooo!!!
- Phập!!!
Không có một chút dư thừa sai sót, con quái vừa vồ tới, cô đợi cho nó rơi vào đúng tầm rồi lao lên, vặn người vung tay chặt một cú chém ngang tầm cao dứt khoát. Khi cả hai lướt qua nhau, con quái không còn ồn ào nữa, bởi cái đầu của nó đã rời khỏi cổ bay lên không trung.
- Bịch! – Cái đầu văng đi, rơi xuống đất rồi lăn cách xa ra một đoạn.
Quay lại, cô tiến gần tới chỗ cái đầu lâu. Ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt chồng mình lần cuối, cô khẽ thì thầm trong miệng.
- Tôi tha thứ cho anh tất cả mọi chuyện...
Kì lạ thay, rõ ràng anh ta đã chết rồi, nhưng không hiểu sao nói xong câu kia, đôi mắt không có tiêu cự của anh nhìn cô bỗng thật an tường.
Ngẩng lên, nhìn Tân và An Nhiên lo lắng chạy lại, cô cảm thấy trong lòng mình như vừa trút bỏ được một gánh nặng to lớn. Định đi tới tiếp đón, nhưng vừa bước được mấy đước thì đầu cô ong lên một tiếng. Hai mắt tối sầm lại, cô thấy ý thức của mình dần mất đi.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi