Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 47: Đến giới hạn và khoảnh khắc cuối cùng




Nghe thấy tiếng xé gió như lưỡi hãi tử thần sắp cắt cổ, lông tơ của Tân dựng đứng lên. Bản năng sinh tồn mách bảo, hắn lập cúi đầu xuống rồi lăn vài vòng dưới mặt đất. Thực hiện một loạt thao tác tránh né trong tích tắc xong, hắn vội ngẩng đầu lên nhìn kẻ tấn công. Khi biết được đối tượng là gì, mặt hắn liền tái mét trắng nhợt đi. Đó là, con “quái vật biến dị” thứ hai, có hình dáng như sinh vật người ngoài hành tinh. Nó vừa mới lao tới với tốc độ nhanh đến không tưởng và dùng đuôi quất hắn xong.

Tuy hắn may mắn né được đòn tấn công chí mạng, nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc. Con quái ra đòn hụt xong, nó liền thuận thế xoay một vòng rồi bật nhảy chồm tới. Nhìn hình ảnh bộ hàm nhọn hoắt của con quái phóng to trong mắt mình, hắn xiết chặt cái rìu trong tay, hai mắt vằn đầy tơ máu đáp tới.

“Vù... Vù... Phập...” – Lưỡi rìu quăng trúng đích, nhưng không có bao nhiêu tác dụng, con quái vẫn vồ tới với một tốc độ cực nhanh.

Không thể tránh kịp được nữa, hắn gồng mình vận sức đến mức gân xanh nổi lên. Co chân lại, hắn chuẩn bị tung một cú đạp thẳng vào mặt con quái vật ghê tởm này. Ngay trong khoảnh khắc lòng bàn chân sắp tiếp xúc với hàm răng sắc nhọn của con quái. Với cái miệng mở rộng, hắn có nguy cơ sẽ bị đứt mất chân sau va chạm thì bất ngờ một bóng đen lao tới nhanh như lưu tinh.

“ẦM!!!” – Bóng đen đâm rầm vào con quái với lực đạo cực mạnh.

“Bành! Bành!” - Kết thúc va chạm, cả hai lập tức bị phản lực đánh văng đi theo hai hướng ngược nhau.

Bóng đen cứu hắn không phải ai xa lạ mà chính là con Lu. Sau khi tông ngã con “quái vật biến dị tốc độ”, nó vội vàng trở mình đứng dậy rồi lao tới đứng chắn trước mặt hắn nhe răng gầm gừ.

Bị cản lại bởi con “quái vật biến dị tốc độ”, ở đằng sau Tân những con quái khác đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Đặc biệt là con quái vật bộc phá, chạy đến tầm thích hợp, nó liền bốc một cái ô tô con lên rồi đáp tới.

Lập tức thu cái rìu về trong tay, hắn hô lớn lên với con Lu:

“LU! CHẠY NGAY!” – Trong lúc nói, hắn đồng thời xoay người đứng dậy rồi cắm đầu chạy tiếp.

“UỲNH!!!” – Ngay khi Tân vừa rời khỏi vị trí được vài bước thì ngay sát đằng sau chiếc ô tô con liền giáng xuống. Va chạm mạnh khiến đất đá bắn văng đi xung quanh, và không may hắn bị trúng một vài viên vào lưng đau đớn.

Cắn chặt răng chịu đựng, hắn điên cuồng tăng tốc chạy song song với con Lu. Do chịu kích thích sinh tử, hắn vừa mới đột phá giới hạn tốc độ của bản thân.

Ở phía sau, “con quái vật biến dị bộc phá” nhìn thấy con mồi nhỏ bé lại tránh được đòn tấn công của mình. Nó giận dữ vô cùng gào to lên một tiếng rồi đồi cách di chuyển.

“GAOOOOO!!!”

“Uỳnh...” – Đấm đôi tay khổng lồ của mình xuống lòng đường, con quái mượn lực tung người bắn về phía trước để rút ngắn khoảng cách.

“Gaooo... Gruuuu...” – Ngay sát phía sau con quái biến dị bộc phá, đàn quái thường cũng ào ào xông lên. Nhưng tốc độ của bọn này không được tốt lắm, thua xa Tân và con Lu nhiều.

Đứng trên một đống đổ nát nhô cao, con “quái vật biến dị tốc độ” dùng ánh mắt đỏ ngầu khát máu khóa chặt lấy Tân. Nó đang cảm thấy thật thú vị. Từ ngày cơ thể nó biến đổi hoàn toàn thì đây là lần đầu tiên nó được hưởng thụ cảm giác săn mồi là như thế nào. Những con mồi trước quá yếu đuối và dễ dàng kết liễu khiến nó không thể cảm nhận được điều đó. Nó đã có một ít trí thông minh, thoát khỏi sự ràng buộc của bản năng. Nó muốn rèn luyện kĩ năng sát thủ của mình đến mức cao nhất. Gặp con mồi thú vị thế này, nó không muốn kết liễu ngay trong chớp nhoáng, mà phải từ từ hành hạ đến khi thỏa mãn mới thôi.

“Réccccc!!!” – Rú lên một tiếng quái dị, “con quái tốc độ” phóng đi khỏi chỗ đứng nhanh mức tạo thành tàn ảnh đằng sau đuổi theo con mồi.

.............

Cắm đầu điên cuồng chạy ở phía trước, một thời gian sau, Tân bắt đầu cảm thấy tức ngực khó thở. Ban đầu, hắn định chạy vào chỗ khu dân cư, nơi có nhiều tòa nhà, đống đổ nát là vật cản tự nhiên để cắt đuôi đám quái vật nhưng không được. Bởi vì, những chỗ ấy cũng tràn ra quái vật “Nấm đầu người” chặn đường hắn. Có lẽ bọn chúng bị thu hút bởi động tĩnh quá lớn gây ra khi đàn quái rượt theo hắn. Gặp những điểm không có quái, hắn định đột phá thì con “quái vật biến dị tốc độ” lại bất ngờ xuất hiện tấn công. Nó cực kì đáng ghét, không chỉ ngăn hắn chạy trốn, mà cứ đánh hụt xong cái là lẩn mất ngay. Hắn và con Lu dù rất cố gắng, nhưng không có cách nào để phản công, cũng như bỏ rơi đàn quái vật đằng sau.

Không còn cách nào khác, hắn bị ép phải chạy giữa lòng đường lớn trong khi đám quái vật đằng sau ngày một đông hơn. Thỉnh thoảng, hắn còn phải hết sức vất vả né những vật thể khổng lồ bay tới do con “quái vật biến dị bộc phá” đáp tới. Đứng trước nguy cơ sinh tử, phản xạ của hắn tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Hắn tiến bộ, nhưng con “quái vật biến dị tốc độ” cũng tiến bộ nhanh không kém. Càng ngày tần suất tấn công của nó càng nhiều hơn, đòn đánh tới từ nhiều góc độ khác nhau và ngày càng hiểm hóc khó né. Nó đang lấy hắn làm công cụ để rèn luyện kỹ năng săn mồi. Đến khi nó hoàn thiện, khắc phục được nhược điểm phải dừng lại, chững một nhịp để ra đòn chuẩn xác thì hắn sẽ chắc chắn phải chết.

Dần dần, cơ thể của hắn đạt đến cực hạn, hai chân nặng như đeo chì còn mắt thì mờ dần đi. Mồ hôi vã ra như mưa, quyện với máu chảy vào mắt xót vô cùng mà hắn không dám giơ tay áo lên lau. Bởi vì, chỉ cần lơ là một giây thôi, hắn sẽ phải ôm hận với con “quái vật biến dị tốc độ” ngay. Không nhìn thấy nó, nhưng hắn biết, chắc chắn nó đang quanh quẩn ở chỗ nào đó quanh đây rình rập chờ cơ hội đánh lén.

Đang chạy, đột nhiên trước mặt hắn xồ ra vài con quái vật chặn đầu. Hắn định lách mình tránh qua để chạy tiếp thì ở phía sau, “con quái vật biến dị tốc độ” lại xuất hiện chớp nhoáng rồi quăng đuôi tấn công.

“VÚT!!!”

Hai mắt vằn đầy tơ máu, hắn vật lực tung người bật lên cao về phía trước. Khi sắp va chạm vào con quái trước mặt, hắn nghiến răng đạp mạnh hai chân vào ngực nó.

“Bành!” – Mượn lực, hắn co người lộn một vòng trên không trung bắn về đằng sau.

“BỐP!!!” – Ngay trong khoảnh khắc hắn đang bay lộn trên không trung đó thì ở phía sau, cái đuôi của con “quái vật biến dị tốc độ” lướt qua bên dưới đập mạnh vào ngực con quái thường một lần nữa.

“Bành... Bành... Bành...” – Lực đạo cực mạnh làm ngực con quái thường sụp một mảng, một ít nội tạng còn sót lại văng ra từ miệng. Con quái bay về đằng sau va đập với vài đồng bạn làm tất cả ngã xuống.

Vừa tiếp xúc với mặt đất xong, ngẩng đầu lên hắn liền nhìn thấy “con quái vật biến dị tốc độ” trước mặt. Không kịp suy nghĩ, hắn xiết chặt cái rìu trong tay đến mức gân xanh nổi lên, vung tay chặt xuống. Ở gần đó, con Lu cũng xông tới cùng lúc tấn công.

“Vụt!”

Hắn chém hụt và con Lu cũng vồ hụt. “Con quái vật tốc độ” đã biến mất khỏi chỗ cũ nhanh đến đáng sợ. Chắc nó lại kiếm một chỗ nào đó ẩn nấp để đợi chờ cơ hội cho lần tấn công tiếp theo. Không kịp thở dốc, hắn vừa chững lại một tí thì từ đằng sau vang tới tiếng xé gió của một vật nặng đang bay.

“UỲNH!!!”

Bật khỏi chỗ cũ lăn vài vòng dưới đất, hắn thành công tránh né đống đổ nát bay tới. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn né qua những vật thế này rồi. Con “quái vật biến dị bộc phá” luôn chớp cơ hội rất nhanh và không biết mệt mỏi, cả đàn quái đuổi theo nữa, hắn chậm lại trong khi bọn chúng vẫn miệt mài đuổi theo với tốc độ không khác lúc đầu là mấy. Hắn né được khối lớn, nhưng những mảnh vụn nhỏ bắn ra từ dư chấn thì không thể.

Cho nên lúc này hai cánh tay của hắn dùng để che đầu, bảo vệ chỗ yếu hại đã xây xước đỏ thẫm máu. Vết thương không nặng, nhưng cứ liên tục bị bào mòn thế này sẽ khiến hắn mất máu đi rất nhanh. Các bó cơ trên khắp người bắt đầu nổi lên triệu chứng đau nhức cho thấy cơ thể hắn đã quá tải. Trong khi đó, chỗ thực phẩm hắn ăn từ sáng sớm đến giờ đã tiêu hao gần như hết sạch. Nếu không phải, sức chịu đựng của hắn được rèn luyện rất nhiều từ những lần vượt qua giới hạn sinh tử lúc trước thì đã kết thúc lâu rồi. Hai mắt thỉnh thoảng cứ nhòe đi từng đợt, đầu hắn thì liên tục ong ong choáng váng. Hắn bắt đầu có chút tuyệt vọng, muốn buông xuôi tất cả để không phải chịu đau đớn nữa.

Khi Tân vừa ngẩn ra một thoáng thì dị biến phát sinh.

“VÚT!!!” – Con “quái vật biến dị tốc độ” chớp thời cơ bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn rồi vung đuôi quật vào cái đầu nhỏ bé.

“BÀNH!!!” – Trong giây phút hắn chưa kịp phản ứng thì con Lu đột nhiên hiện ra chắn trước mặt, chặn đòn tấn công chớp nhoáng này.

“Uỳnh...” – Trúng đòn, con Lu bị đánh bay vụt qua đầu hắn rồi rơi xuống cách một đoạn không xa.

“Ẳng ắng... Ẳng ẳng...” – Kêu lên đau đớn, con Lu gắng gượng đứng dậy để tiến lại bảo vệ chủ nhân tiếp. Một bên vai nó, nơi bị con quái quật trúng bị kéo mất một mảng thịt khá to và máu bắt đầu chảy ra rất nhiều.

Chứng kiến đồng bạn của mình bị thương, nghe tiếng kêu đau đớn thảm thiết, trong đầu hắn lóe lên một cái rồi thức tỉnh khỏi mê man. Hai mắt vằn tơ máu, hắn gào lên như một con dã thú rồi quay người vung rìu bổ xuống.

“AAAA!!!”

“VÚT!!!” – Nhát chém lại hụt, con “quái vật biến dị tốc độ” đã biến mất khỏi chỗ cũ chỉ để lại dấu chân hằn rõ dưới đất khi phát lực.

Ở đằng xa, khi Tân chững lại vài giây, con “quái vật biến dị bộc phá” đã nhanh chóng áp sát gần lại. Đến khoảng cách thích hợp, nó đấm hai cánh tay khổng lồ xuống đất mượn lực để tung người bay lên không trung.

Từ trên cao, con quái vật chụm hai tay lại giáng xuống như một viên lưu tinh. Mục tiêu là thân hình nhỏ bé của con mồi.

“UỲNH!!!”

Đòn tấn công của con quái trượt. Trước giây phút sắp bị đè nát đó, may mắn hắn đã kịp phản ứng. Quăng rìu cho nó ghim vào đống đổ nát phía trước, hắn giật mạnh tay đồng thời thu sợi dây để cơ thể mình bị kéo bay đi đột ngột khỏi vị trí cũ.

“GRAOOOO!!!” – Đòn đánh trượt mục tiêu, con “quái vật biến dị bộc phá” vô cùng tức giận rống lên một tiếng rồi chuẩn bị cho một đòn tấn công trời giáng nữa.

Vừa trở mình đứng dậy, hắn gắng gượng nén cảm giác khó chịu lại rồi khàn giọng hô lên:

“LU... Chạy...”

Hắn không muốn chết, chết một cách đau đớn khổ sở thế này. Lúc này, trong đầu hắn không nghĩ được cái gì nữa. Hắn chỉ biết rằng khi mình chết đi thì đồng bạn quả cảm bên cạnh cũng sẽ chết theo. Hắn phải sống, nỗ lực đến cùng để sống, không vì cái gì cả, đơn giản chỉ để đồng bạn của mình không phải hi sinh một cách vô ích. Con Lu nếu có một mình thì chắc chắn nó đã thoát từ lâu, không chỉ vì tốc độ nhanh, mà bọn quái vật cũng không có hứng thú nhiều với nó. Nhưng nó đã ở lại, sẵn sàng dùng thân mình để bảo vệ chủ nhân. Nó như muốn nói cho hắn phải cố gắng đến cùng, không được từ bỏ dù có đau đớn hay mệt mỏi thế nào. Hắn đã hiểu được và sẽ thực hiện điều đó.

“Hộc... Hộc... Hộc...” – Thở ra hồng hộc, Tân dùng tất cả sinh mạng của mình cắm đầu chạy về phía trước.

Ở bên cạnh, con Lu khập khiễng chạy song song với hắn. May mắn vết thương nhìn qua bên ngoài có vẻ kinh khủng, nhưng nó chưa động đến xương cốt nên con Lu vẫn có thể chạy tiếp được, nhưng tốc độ chậm hơn trước nhiều.

“Rầm!”

“Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh...”

“Graooo... Gruuu... Gruuu...”

Phía sau cả hai, đàn quái vật kéo đến ngày một gần và con “quái vật biến dị bộc phá” thì liên tục bốc vật cản đáp tới. Con “quái biến dị tốc độ” vẫn chưa tấn công lần nữa, chắc nó đang chờ khoảnh khắc cuối cùng để kết liễu.

Dưới lòng đường lớn, thân hình của Tân và con Lu xiêu vẹo cố gắng chạy về phía trước. Vật cản đáp tới rất nhiều, nhưng theo một cách thần kì nào đó, hắn may mắn lăn người né được trong gang tấc. Theo thời gian, tốc độ của hắn ngày một chậm lại. Khi sắp đến khoảng cách mà con “quái vật bộc phá” có thể tung người tấn công thì con “quái vật tốc độ” lại đột nhiên xuất hiện phía sau lưng hắn.

Ngắm chuẩn vào thân hình nhỏ bé của con mồi, con “quái vật biến dị tốc độ” vung đuôi tung đòn kết liễu.

“VÚT!!!”

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi