Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 46: Bị quái vật tấn công, Tân lâm vào tuyệt cảnh
Mặt tái mét, trắng bệch, Tân khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Trong tầm mắt của hắn lúc này là lít nha, lít nhít, lúc nhúc một đống những con quái vật “Nấm đầu người”. Số lượng nhiều lắm, phải đến hơn một trăm con cũng nên. Bọn chúng đứng sát với nhau, chật cứng rồi quây thành một vòng tròn, ẩn nấp sâu vào góc khuất trong siêu thị. Nếu ở bên ngoài nhìn vào thì hắn sẽ không thể thấy được.
Đáng sợ nhất là trong đàn quái, hắn thấy có hai con có kích cỡ lớn hơn những con còn lại rất nhiều, đây chắc chắn là loại đã biến dị rồi. Con thứ nhất đứng gần hắn nhất, chắn trước mặt đám quái vật. Nó cao phải đến gần hai mét, cơ thể là từng đống những bó cơ cuồn cuộn được tạo thành bởi rễ cây quấn chặt lấy nhau, lớp ngoài cùng được bọc bằng vỏ cây giống như bộ giáp vậy. Hai cánh tay có kích cỡ lớn nhất, nhìn đầy tính bộc phá và hoàn thiện đến mức gần như không nhận ra được là tạo thành bởi rễ cây. Trên đầu là khuôn mặt hết sức dữ tợn, làn da không còn nữa mà thay vào đó là những mảng nhăn nheo như vỏ cây. Đằng sau lưng thì lồi lên từng bọc to tướng, chắc là những bọc nấm được bảo vệ. Con quái này chắc là dạng bộc phá như hắn từng gặp tối hôm ấy, nhưng nó đã tiến hóa mạnh hơn nhiều.
Con còn lại đang đứng ở tầng trên nhìn xuống thì có hình dáng khác biệt hoàn toàn, nó không còn giữ hình dáng cũ của con người nữa mà biến đổi thành giống như một con quái vật ngoài hành tinh. Cơ thể của nó cao lớn, nhưng không to bè mà rất thon gọn với bốn chi mảnh khảnh dài ngoằng có kết cấu rất đặc biệt. Phần lưng kéo xuống dưới có một cái đuôi dài rất to, nhìn giống như xương sống của con người, nhưng đã được cải tạo bởi nhiều sợi rễ cây quấn quanh, và đâm ra tua tủa gai nhọn. Phần đầu khá nhỏ, phía trước mặt là bộ hàm răng mới nhọn hoắt cực kì dữ tợn đang nhỏ dãi xuống, còn kéo dài về đằng sau là những bọc nấm nổi cộm lên, dấu hiệu đây là một con quái vật “Nấm đầu người” biến dị không thể lẫn được.
Tất cả bọn quái vật lúc này đang hướng ánh đỏ ngầu khóa chặt lấy hắn, một số con thì rống lên tỏ vẻ hết sức nôn nóng, nhưng bọn chúng không dám lập tức xông lên. Việc này chắc chắn là do hai con “quái vật biến dị” kia kiềm chế rồi. Nhìn vào ánh mắt của chúng, hắn cảm nhận thấy mình giống như con mồi nhỏ bé bị kẻ săn mồi trêu đùa trước khi ăn vậy.
“Graooo... Gruuuu...”
“GÂU... Gừưư...” – Quái vật rất đông, nhưng con Lu không hề tỏ ra sợ hãi. Nó dũng cảm đứng chặn trước mặt hắn rồi nhe răng gầm gừ thị uy, sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì lao tới, bảo vệ chủ nhân của mình.
Tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi của hắn rỉ ra như mưa. Xiết chặt cái rìu trong tay, ánh mắt đảo khắp xung quanh, hắn chậm rãi bước lùi lại đằng sau. Hắn không biết lũ quái vật muốn vờn mình bao lâu. Nhưng hắn muốn lợi dụng điểm này để rời khỏi đây, dù hi vọng là rất mong manh.
“Cộp! Xoạt! Xoẹt!” – Trong không gian bị đè nén đến ngột ngạt, tiếng bước chân của hắn không may giẫm vào túi ni-lon, rác rưởi vang lên thật rõ ràng.
Bỗng hắn cảm thấy có ánh mắt dị dạng để ý tới mình nên vội quay đầu nhìn tới thì thấy hai con “quái vật biến dị” đang dùng ánh mắt giống như trêu tức, khinh thường, mỉa mai hành động chạy trốn của hắn. Đồng thời bọn chúng rú lên một tiếng, những con quái thường như nhận được mệnh lệnh mà chậm rãi áp sát hắn tạo áp lực.
Hai con “quái vật biến dị” đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với hắn.
Bị một đàn quái vật đông nghịt bao vây, trong đó còn có hai con “quái vật biến dị” liền, tình huống của hắn đã tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa. Đến lúc này, hắn mới hiểu thật sự rằng, tại sao bên ngoài lại lắm mảnh xương của người chết đến vậy và trước cửa siêu thị đồ ăn sao lại rơi vãi dần vào bên trong. Đó không phải do trận động đất gây nên, mà là chính bọn quái vật đáng sợ này săn mồi ăn thịt tạo ra. Đáng lẽ, hắn phải chú ý hơn mới phải, bởi mấy hôm nay thực vật phát triển nhanh đáng sợ, bao phủ mọi nơi thì mấy miếng xương từ lâu không thể lộ ra không khí được. Còn nữa, chuột nhiều thế này thì đồ ăn chắc chắn sẽ không lành lặn rơi ở chỗ thoáng cho hắn dễ dàng nhặt vậy. Hắn tưởng mình đã rất cẩn thận, nhưng không ngờ thế vẫn chưa đủ. Hắn còn thiếu kiến thức cực kì quan trọng nữa.
Đó là sinh tồn.
Nếu hôm nay có thể thoát thì đây sẽ là một bài học vô cùng đáng giá dành cho hắn.
Lặng lẽ rút một mũi tự chế trước kia học cơ khí hắn làm chơi bên cạnh ba lô ra. Hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn vằn đầy tơ máu hô lớn:
“LU! CHẠY!”
“VÚT!!!” – Đồng thời trong lúc hét, hắn vung tay đáp mũi thương bay tới hướng con “quái vật biến dị” gần nhất.
Sau đó, bất chấp tất cả, Tân quay đầu cùng với con Lu chạy nhanh về phía trước.
Đám quái hơi sững sờ về hành động bất ngờ của con mồi nên ngẩn ra. Bình thường, những kẻ khác đến được đây, nhìn thấy bọn chúng như thế này, đều sợ đến tê liệt. Số ít thì lập tức quay ngoắt cắm đầu cố gắng chạy trốn. Còn kẻ dám phản kháng rồi chạy thì đây là lần đầu tiên.
“Vù... Cốp...” – Mũi thương bay nhanh tới đâm vào lớp giáp của con “quái vật biến dị bộc phá”. Nó không gây ra một chút xíu tổn thương nào cho con quái mà bất lực rơi xuống đất.
“Keng...”
Một giây sau bọn quái vật mới kịp phản ứng, nhanh nhất là con “quái vật biến dị bộc phá”. Bị hắn phóng mũi thương tấn công, nó cảm thấy đây là sự khiêu khích trắng trợn của con mồi nhỏ yếu nên cực kì tức giận.
“GRAOOOOO!!!” – Rống lên một tiếng rõ to, con quái dùng hai cánh tay to lớn được tạo thành bởi những bó rễ cây quấn quanh bốc một cái quầy hàng lên rồi đáp tới.
“Gaooo.... Guuuu... Gầmm...” – Những con quái thường nghe thấy tiếng rống của con “quái vật biến dị” bỗng như được tiêm thuốc kích thích. Bọn chúng điên cuồng gào rú rồi ồ ạt xông lên.
“VÙ... VÙ...” – Cú ném với lực quá mạnh khiến cái quầy hàng xé gió bay tới nhanh như lưu tinh.
Vừa chạy được mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, cảm giác nguy hiểm tột độ từ đằng sau ập tới. Đứng trước khoảnh khắc sinh tử, bản năng sinh tồn của hắn bỗng thức tỉnh. Theo phản xạ, hắn nghiêng người dậm chân bắn về phía trước dù không biết phía sau mình là cái gì.
Gần như ngay trong khoảnh khắc Tân tung người bay ngang đấy thì cái gian hàng sượt qua đầu hắn trong gang tấc. Trên không trung, hắn có thể cảm giác được rõ ràng dòng khí lưu mạnh mẽ thổi bay tóc mình.
“RẦM...” – Trượt mục tiêu, cái quầy hàng bay nhanh về phía trước rồi đập vào cánh cửa kính lớn của siêu thị.
“CHOANG...” – Cánh cửa lập tức vỡ tan, các mảnh kính rơi xuống bắn tứ tung dưới nền nhà.
Theo quán tính lúc bắn người, Tân trượt trên mặt đất rồi lao thẳng vào những mảnh kính vẫn còn đang rơi vỡ. Hắn vội vòng hai tay lên che đầu.
“Sụt! Phập! Phập!” - Những mảnh kính rơi xuống lập tức cứa rách tay hắn, một số còn lọt qua khe đâm vào đầu chảy máu.
“Rầm!” – Đến cuối cùng, hắn va lưng vào cái quầy hàng thì mới dừng lại.
“Gâu... Gâu...” – Vừa cố gắng dựng người đứng lên để chạy tiếp thì ở phía trước con Lu đột nhiên sủa ầm ĩ. Rồi ngay sau đó, hắn lại cảm thấy cảm giác tử vong bao phủ toàn thân.
Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức co người đạp chân lăn vài vòng trên mặt đất.
Ngay trong tích tắc lúc Tân xoay người, một bóng đen khổng lồ liền giáng xuống vị trí hắn nằm ban đầu.
“UỲNH!!!” – Chấn động vang lên dữ dội như một trận động đất nhẹ, dưới nền nhà nơi bóng đen tiếp xúc liền lún xuống rồi nứt vỡ như mạng nhện.
Vội ngoái đầu liếc về đằng sau nhìn, hắn liền kinh hồn bạt vía khi thấy “con quái vật biến dị bộc phá” đã ngay sát đằng sau mình và đang đưa tay chộp tới. Cắn răng, hắn đạp mạnh hai chân bắn lên phía trước một đoạn.
“Rầm!”
Thành công tránh thoát cú vồ của con quái vật, hắn không kịp ngoái đầu nhìn lại mà lao nhanh về phía trước chạy đi.
“GRAOOOO!!!” – Liên tục để con mồi nhỏ bé vuột mất, “con quái vật biến dị bộc phá” vô cùng giận dữ. Nó rống to lên một tiếng rồi đuổi theo.
“Graooo... Gruuu... Gruuuu”
Ngay sau “con quái vật biến dị bộc phá”, những con quái thường cũng đã lao tới, rồi tràn qua cửa siêu thị nhắm hướng con mồi đuổi giết.
Đến lúc này, “con quái vật biến dị” còn lại mới hành động. Nó thu mình chùng chân xuống tụ lực, rồi đến khoảnh khắc thích hợp, con quái liền đạp chân búng mạnh.
“Uỳnh...” – Nền nhà sau khi con “quái vật biến dị” dậm chân bay đi xong liền vang lên âm thanh nứt vỡ.
“VÈO!!!” – “Con quái vật biến dị” bay vút đi qua đầu đám quái vật thường bên dưới nhanh như tia chớp.
Chỉ vài tích tắc sau, tấm lưng nhỏ bé của con mồi đã hiện ra trong mắt nó. Nhìn vào cái cổ nhỏ, nó xoay người trên không trung rồi vung đuôi quật tới.
“VÚT!!!”
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….