Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 42: Bắt đầu di chuyển và cứu người




Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 42: Bắt đầu di chuyển và cứu người

Đứng trước mái hiên, Tân lưỡng lự một tí rồi tiến thẳng tới chỗ cổng sắt của tòa nhà. Hắn muốn đi ra bên ngoài bằng lối này để giữ bí mật cho khu trọ.

“Két!”

Cẩn thận kéo then, hắn hé mở cánh cổng ló đầu ra quan sát một chút. Thấy xung quanh không có mối nguy hiểm nào hắn và con Lu mới bước hẳn ra bên ngoài. Đóng cánh cổng lại như cũ xong, hắn lập tức bước tới chỗ bụi cỏ rậm rạp ngay phía trước. Nó mọc lên từ mảng nứt vỡ bê tông, bên cạnh đống đổ nát và cống ngầm bị sập. Bụi cỏ này là loại mới hoàn toàn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy, và giờ nó đang nở hoa. Những bông hoa có màu tím, cánh hoa dạng chùm, nhỏ như mũi kim nhìn rất lạ và đẹp mắt.

Là một người sống nội tâm, ít nói, hắn rất hay để ý cảnh vật xung quanh. Lúc trước, nhìn thấy mấy cây hoa cỏ mới này hắn đã rất tò mò rồi. Bây giờ, tiện đường, hắn bỏ ra một chút thời gian để xem xét mấy cái cây này cũng không trễ được. Ngắt một bông hoa đưa lên mũi ngửi thử, hắn khá ngạc nhiên vì không ngờ nó có mùi thơm rất dễ chịu.

“Xì! Xì! Xì!”

Đang chăm chú quan sát bông hoa, ở bên cạnh, con Lu đột nhiên hắt xì lớn lên làm hắn giật bắn mình. Vội hướng ánh mắt tới nhìn, hắn thấy hơi buồn cười vì con Lu bắt chước mình ngửi hoa xong bị hắc, chắc phấn hoa bay vào mũi làm nó dị ứng. Hoa thơm thế này, thảo nào ong bướm kéo đến nhiều vậy. Nếu thế giới vẫn bình thường, hắn chắc rằng loại hoa mới này sẽ rất được ưa chuộng và nhanh chóng nổi tiếng. Nhưng hắn biết điều đó giờ đây sẽ chỉ là ước mơ mà thôi.

Nhớ về thực tế tàn khốc, tâm trạng vừa tốt lên một tí của hắn lại trùng xuống. Nghĩ đến vấn đề lương thực, hắn bỗng cảm thấy trước ngực mình bị đè nặng bởi áp lực. Mặc dù trải qua mấy lần đứng trước ranh giới sinh tử, hắn đã dần chấp nhận môi trường sống mới, nhưng trong tâm vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi với thực tế như vậy. Nhắm mắt, hắn điều tiết hơi thở theo bài khí công quen thuộc. Một lát sau, tinh thần khá lên đôi chút, cảm giác lo lắng vơi đi hắn mới mở mắt ra thở nhẹ một hơi. Vất bông hoa trên tay đi, hắn vừa nhíu mày tính toán việc di chuyển tới mục tiêu thì giật nảy mình kinh ngạc khi tình cờ nhìn thấy điều lạ.

Trên bụi cỏ mà hắn đang quan sát, bỗng có mấy cái lá vừa nhúc nhích bò khỏi từ thân cây này sang cây khác. Làm sao mà cái lá lại có thể hoạt động được, hắn cúi đầu căng mắt nhìn kĩ thì mới phát hiện ra đây là một sinh vật lạ. Kích cỡ của nó to khoảng bằng hai đốt ngón tay, dài tầm bốn đến năm phân, cơ thể mỏng dẹt giống y sì chiếc lá cả về màu sắc và đặc điểm. Nó ngụy trang tốt quá, nếu như không chuyển động để lộ mấy cái chân thì hắn còn lâu mới phát hiện ra được. Ngẫm lại, lúc vừa hắn ung dung đứng sát bụi cỏ, bên cạnh một sinh vật lạ mà bất giác rùng mình. Mặc dù, nhìn qua nó có hình dáng là một loại côn trùng hiền lành, nhưng ai biết nó nguy hiểm ra sao, có độc tố hay không.

Vội lùi về phía sau một đoạn, Tân chăm chú nhìn sinh vật lạ mà hắn đặt tên là “bọ lá” một chút. Thấy nó không có dấu hiệu nào là sẽ gây nguy hiểm cho bản thân, hắn mới nhẹ nhàng thả lỏng tinh thần. Con này không giống loài săn mồi, nó ngụy trang tốt thế chắc là chỉ có mục đích là để trốn tránh kẻ thù thôi. Nhìn con “bọ lá”, trong đầu hắn bất giác nảy sinh ra một ý tưởng rất hay.

Đó là ngụy trang.

Nghĩ cái là làm luôn, hắn quay đầu nhìn ngắm xung quanh một tí. Tìm tới chỗ bụi cây rậm rạp, hắn kiểm tra kĩ một lượt. Thấy nó an toàn, hắn liền vung tay chặt hai bụi. Sau đó, hắn tháo ba lô xuống mở khóa giắt vào trong.

Một lát sau, đeo ba lô lên, có thêm cây xanh thế này thì khi hắn khom người di chuyển sẽ khó phát hiện hơn hẳn. Quả là một ý tưởng tuyệt vời, hay hắn cũng ngụy trang luôn cho con Lu một thể cho đồng bộ nhỉ, bởi bộ lông đốm của nó nhìn rất bắt mắt. Nhưng thôi, hắn ở bên ngoài càng lâu thì khả năng dị biến phát sinh sẽ càng tăng. Tốt nhất hắn nên nhanh chóng thực hiện kế hoạch rồi sau đó làm gì cũng được.

Giơ cánh tay trái lên nhìn vào la bàn trong đồng hồ, hắn quay người theo hướng đánh dấu trên đồng hồ. Dựa theo trí nhớ lúc nhìn từ trên cao, hắn quyết định đi đến điểm đầu tiên là siêu thị mini VinMart ở hướng đông bắc. Hắn ước lượng khoảng cách từ đây đến đích chỉ khoảng vài trăm mét, khá là gần so với những điểm khác.

Xác định tốt phương hướng xong, Tân liền khom người dẫn con Lu vượt qua đống đổ nát trước kia là tòa nhà cao tầng đang xây giở rồi đi nhanh về phía trước. Trong lúc di chuyển, hắn cũng cẩn thận nhìn qua đám thực vật rậm rạp dưới chân, ai biết được có những con gì trong đó chứ, cẩn thận không bao giờ thừa. Ở bên cạnh, con Lu bám sát song song theo hắn, nó không cần biết đi đâu, chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân thì chỗ nào cũng được.

Khoảng mười lăm phút sau, cả hai đã di chuyển được khá xa so với điểm bắt đầu. Hắn vượt qua đống đổ nát, cố gắng đi theo đường thẳng, những chỗ nào không thể thì mới đi vòng để tiết kiệm thời gian. Trên đường đi, hắn cứ đến những chỗ trước kia bị động đất tàn phá nặng nề là cây cỏ, dây leo lại rậm um lên khiến cho rất khó để nhớ vị trí và tìm lối đi. Đến giờ, hắn không biết mình ở chính xác chỗ nào. Thông qua địa chỉ trên các biển hiệu, hắn chỉ biết đại khái chỗ này là khu phố “Nhổn” mới đang xây dựng, gần trường đại học Công Nghiệp Nội Hà thôi.

May mắn, suốt quãng đường đi vừa rồi hắn chưa gặp vấn đề gì, không chạm trán với đám quái vật “Nấm đầu người”, cũng không bị con gì tấn công. Không những thế, hắn còn phát hiện ra khá nhiều sinh vật lạ là những loại côn trùng mới hoàn toàn. Như con gì đó khá giống xén tóc nhưng cơ thể lại to tròn bằng nắm đấm. Hay con bướm lạ khổng lồ to có cánh như hai cái quạt lan, bên trên điểm đầy những hình thù, họa tiết kì quái. Rồi cả những đám ong mật đột biến với cơ thể to bằng cái chén nữa, nghe tiếng ong ong mà đập cánh của bọn nó mà hắn cảm thấy tê cả da đầu.... Dù trước kia hắn yêu thích xem các chương trình về thiên nhiên hoang dã cũng chưa từng chứng kiến mấy con này bao giờ. Một số con ngụy trang rất tốt giống như “bọ lá”, một số thì lại có màu sắc sặc sỡ nhìn rất đẹp mắt. Chẳng biết bọn chúng có nguy hiểm không nên hắn tránh không động chạm vào bất cứ con gì.

Dừng lại, hắn cúi xuống nhìn vào la bàn. Lúc trước, đang di chuyển thì lối đi bị chặn nên bắt buộc phải đi vòng một đoạn. Bây giờ, hắn phải xác định lại phương hướng cho chuẩn xác. Xoay người cho mũi kim la bàn chỉ đúng vào điểm đánh dấu, hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đột nhiên ở đằng xa vang lên tiếng động.

“Bịch... Bịch... Bịch....”

“GRAOOO... GRUUU.... Uỵch... Uỵch...”

Có dị biến phát sinh.

Tân lập tức kéo con Lu ngồi xuống rồi nép sát vào đằng sau đống đổ nát ở trước mặt. Sau đó, hắn nhô đầu lên một tí, hé mắt nhòm về nơi phát ra tiếng động.

Trước mặt hắn lúc này là một con đường khá lớn, hai bên là các tòa nhà biệt thự, một số đang xây dở bị đổ sập, một số thì đã hoàn thiện nhìn rất khang trang. Trước kia, đây chắc là khu cao cấp dành cho người giàu. Bây giờ nhìn nó hoang tàn đổ nát, cỏ cây rậm rạp mọc lên như bị bỏ hoang lâu năm rồi vậy.

Hắn lặng yên nghe ngóng thì thấy động tĩnh phát ra ở một lối rẽ thông ra đường lớn cách không xa trước mặt. Âm thanh chấn động từ đấy truyền về ngày càng dữ dội cho thấy khuất ở con đường nhỏ kia sắp có cái gì đó xông ra. Qua tiếng gào rú vọng lại, hắn biết chắc là do đám quái vật “Nấm đầu người” gây ra.

Xiết chặt cán rìu trong tay phải, hắn phóng đầu sợi tơ ra dính vào. Nheo mắt nhìn kĩ vào lối ra, rất nhanh hắn liền biết tại sao bọn quái vật lại rú lên như vậy. Bọn chúng đang săn đuổi con mồi, mà nạn nhân lại là một người mẹ trẻ đang bế đứa con gái tầm năm, sáu tuổi. Cả hai hoảng sợ, điên cuồng chạy trốn phía trước, ở đằng sau đám quái vật có năm con thì áp sát ngày càng gần. Rồi bỗng không may bà mẹ trẻ vấp vào cái gì đấy ngã xuống, đứa nhỏ trên tay liền văng ra khỏi ôm ấp. Không quản đau đớn, bà mẹ nhanh chóng chồm dậy lao tới ôm chầm đứa con vào lòng. Ở đằng sau, bọn quái vật đã đến rất gần rồi.

Nhìn thấy đồng loại bị đuổi giết, lập tức hắn cảm thấy máu mình sôi lên. Con ngươi nổi lên, vằn đấy tơ máu, hắn không chịu được nữa mà hô lên với con Lu:

“LU... Cắn cổ chúng nó!” – Vừa nói, hắn vừa lao ra khỏi chỗ ẩn nấp rồi tung người lao tới.

“GÀUUUU...” – Nghe lệnh chủ nhân, con Lu như được uống thuốc kích thích. Nó gầm gừ trong miệng rồi điên cuồng lao tới như một cơn bão, tốc độ còn nhanh hơn cả Tân.

Trong khi đó, ở phía trước, bọn quái vật đã áp sát tới nơi rồi. Đến khoảng cách thích hợp, con quái vật “Nấm đầu người” chạy nhanh nhất liền rú lên một tiếng rồi tung người vồ tới.

“GRAOOO!!!”

“KHÔNG!!!” – Chứng kiến cảnh này, mí mắt hắn trợn lớn như muốn nứt. Hét lớn lên một tiếng, hắn bất chấp tất cả quăng rìu tấn công.

“Vút... Vù... Vù...” – Lưỡi rìu vuột khỏi tay xoay tròn từng vòng trên không trung kéo theo đoạn tơ nối đằng sau bay tới.

“PHẬP!!!”

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

...........................