Khi con Lu không còn ham chiến mà chuyên tâm chạy trốn thì không ai có thể giữ lại được, nhất là trong cảnh nhá nhem mịt mùng này. Thế là cả đám người trơ mắt đứng nhìn con chó lớn tha theo thằng Tân chạy biến vào trong bóng tối.
Con Lu mang theo thằng Tân thoát đi. Còn bé Thương, em đã bị dính đạn thuốc mê bất tỉnh tại chỗ được một lúc rồi.
Trong đám người, có vài kẻ có ý định đuổi theo, nhất là mấy tay cầm súng trường. Mấy người chạy lên vài bước, vừa chạy vừa chĩa súng bắn bừa vào nơi có hình bóng của con Lu thấp thoáng giữa những lùm cây và những ngôi nhà hoang đổ nát. Tất nhiên là không có tác dụng gì.
- Đừng đuổi! - Kẻ mới giao chiến trực tiếp với Tân khi nãy vừa bò dậy vừa quát. Cặp đồng tử dựng đứng nhìn chằm chằm vào con chó càng chạy càng xa ngoài kia. Hắn cũng có một chút năng lực nhìn đêm nhưng không mạnh. Siêu năng lực hóa thú của hắn cải biến thể chất và cấu tạo cơ thể, thiên phú cũng thiên về khả năng đánh hơi với khứu giác cực kì nhạy cảm. Nhờ thế mà bọn hắn mới có thể lần theo dấu vết của con mồi cũng như truy đuổi một cách nhanh đến vậy. Nhưng thị giác thì không, nó cũng được cường hóa lên tốt hơn đôi chút, nhưng so sánh với những người đã thức tỉnh khác thì cũng thường thường mà thôi.
Bây giờ, dù vẫn có khả năng lần theo mùi hương để đuổi giết tiếp nhưng không còn tất yếu nữa, mục đích chủ yếu của chuyến đi săn này đã đạt được rồi. Đuổi nữa không chắc đã bắt kịp được con chó kia vì tốc độ của nó nhanh lắm. Mà nơi này cũng cách rất gần vành đai cảnh giới của khu an toàn rồi, đuổi tiếp mà nhỡ đụng phải quân đội thì sẽ không hay.
Cản bọn đàn em lại, tên hóa thú bắt đầu kiểm tra lại tình hình tổn thất của bên mình. Mấy thằng đàn em đứa nào cũng bị thương, không nặng thì nhẹ. Ngay cả bản thân cũng bị dính mấy đòn khá đau. Vẻ mặt của hắn hơi sa sầm lại, ánh mắt cũng trở nên tối tăm, lạnh giá.
Đã tưởng rằng sẽ là một chuyến đi săn nhẹ nhàng nhưng không ngờ lũ con mồi cắn lại dữ quá. Nhất là con chó kia. Hắn đã tính rằng ba khẩu súng bắn thuốc mê sẽ có thể hạ gục được ba con mồi. Ít nhất cũng phải là hai con là thằng đàn ông với con đàn bà. Còn hai con nhóc con không đáng được coi là uy hiếp. Vậy là chỉ còn con chó, thuốc mê không đủ hạ gục nó thì dùng AK bắn chết tươi là xong.
Ai ngờ đâu con chó kia không những không dính thuốc mê mà nó còn đỡ đạn được hộ cả thằng đàn ông nữa. Sau đó liền rắc rối. May mà vẫn còn ưu thế hỏa lực từ mấy khẩu AK mang theo dự phòng, cả việc tập kích bất ngờ cũng mang lại lợi thế khá là to lớn nữa.
Nhổ ra một ngụm bọt máu tanh đọng bên trong miệng, hắn may mắn nghĩ là bọn đàn em không có thằng nào bị giết, cũng không bị thương đến căn bản, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm đều có thể lành lại. Thế là may! Nếu không thằng chó lĩnh đội nó lại có cớ để cà khịa, bắt chẹt linh tinh. Hắn cũng không sợ đâu, nhưng rất là phiền hà.
- Mẹ nó!
Thậm chí với cái tình trạng này khi đi về hắn cũng sẽ không thoát được một phen khiển trách. Rồi sẽ lại bị chém bớt chiến lợi phẩm khi chia phần.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng điên tiết, đúng lúc hắn đi qua chỗ Huyền Linh nằm bất tỉnh. Thế là giận dữ không thể kiềm chế được, tên hóa thú lao thẳng vào người cô gái đang nằm dưới đất, không có sức chống cự gì mà điên cuồng hành hung.
- Mẹ mày! Mẹ mày! Phản kháng này…! Này thì không chết này…! Này thì chạy trốn này…!
Hắn vừa chửi vừa vung chân đá liên tục vào phần bụng, phần ngực và phần vai của cô gái. Mỗi cú đá hắn đều dùng lực khiến cho cả cơ thể Huyền Linh đều hơi nẩy lên và lăn đi một cái, không nương chân một chút nào.
Trong cơn mê, Huyền Linh cũng không nhịn được mà phát ra tiếng rên đau đớn. Bọt máu ọc ra từ miệng và cả hai lỗ mũi cùng có máu thấm ra ngoài.
Mấy thằng đàn em đứng bên ngoài nhìn cũng cảm thấy sợ hãi rùng mình một cái. Sau đó vội vã cúi đầu, tự thu dọn chiến trường, tự xử lí vết thương cho nhau chứ không dám mở miệng, hé ra một lời nào.
Đá liên tiếp vài cái, phát tiết xong cảm xúc, tên hóa thú mới dừng lại, ngẩng đầu lên thở mạnh. Sau đó, hắn di chuyển sự chú ý của mình về phía An Nhiên và Thương. Thô lỗ lật cái mũ bảo hiểm của hai cô bé ra khỏi đầu, cũng giật phăng cái khẩu trang che mặt đi. Đưa sát cái khuôn mặt của mình vào gần sát khuôn mặt của hai cô bé để vừa nhìn vừa ngửi. Sau khi thấy được dung mạo xinh xắn của cả hai, ánh mắt của hắn liền sáng lên, vẫn thở phì phò nhưng miệng chuyển từ cau có tức giận sang méo mó cười.
- Được! Được! Thật không hổ là thơm như vậy…! Khà khà khà!!!
Một tay bóp vào đôi má mũm mĩm của An Nhiên, tay còn lại nắm vào mái tóc trắng dài mềm mợt của Thương, hắn ngửa mặt cười, lộ ra một hàm đầy răng nanh nhọn hoắt, âm thanh hưng phấn, bệnh hoạn mà điên cuồng.
…
Hơn sáu giờ tối, sắc trời đã đen kịt một màu.
Trên con đường trở về khu an toàn, một đoàn xe được tạo thành từ xe thiết giáp, xe tải hạng nặng và xe việt dã lầm lũi bò đi. Cả đoàn xe đều được sơn màu ngụy trang. Trên nền rằn ri loang lổ là huy hiệu tròn, sao vàng trên nền đỏ và viền hoa văn hình bông lúa. Cạnh đó còn có huy hiệu hình tấm thuẫn, sao vàng ở bên trên, kiếm súng giao nhau ở bên dưới, dưới cùng là một góc bánh răng và hai bông lúa làm viền. Đây chính là biểu tượng của Lục quân Quân đội nhân dân.
Trung đội hộ tống đoàn xe đi thực hiện nhiệm vụ hái lượm, thu hoạch quả lạ ở bên ngoài khu an toàn do quân đội tổ chức.
Trong thùng một chiếc xe tải chạy gần phía trước của đoàn xe, phần lớn không gian đã chất đầy những cái sọt. Trong sọt là từng quả trái cây màu xanh ánh vàng, to bằng nắm tay trẻ con một. Một ít không gian còn lại là chỗ ngồi của một nhóm năm người, hai cậu trai trẻ mặc áo lính và ba người còn lại cũng rất trẻ nhưng quần áo lại mang phóng cách của người mạo hiểm rất rõ ràng. Đây chính là nhóm Hùng, Trâm và cậu nhóc Vinh đi theo quân đội làm nhiệm vụ thu hoạch trái cây có thể nói là phúc lợi này.
Hai cậu lính kia cũng không phải ai xa lạ mà chính là Dũng và Nam, hai cậu sinh viên trước kia cùng nhóm với Hùng, và đã từng được Tân cứu. Ở trong khoang điều khiển còn ngồi chú Hùng, tiểu đội trưởng quản lí cái tiểu đội hỗn hợp này. Và thêm một cậu lính lái xe nữa.
Nhiệm vụ của ngày hôm nay là cả đoàn đi thu hoạch một loại quả sấu biến dị sau tận thế. Từng quả rất to, vỏ ngoài sáng bóng rất là đẹp mắt. Ăn vào cũng rất chua, nhưng mà nó lại có tác dụng giải độc và có thể khiến cho đầu óc tỉnh táo, thanh tỉnh tinh thần. Hàng cây sấu biến dị này ở cách khu an toàn tương đối xa một chút, lại hơi khó thu hoạch. Từng cây sau biến dị đều to mấy người ôm mới hết, thân cũng cao vượt lên bốn, năm mươi mét có thừa. Để không phá hoại cây, đoàn người phải bắc thang, quăng dây, dùng công cụ hỗ trợ chèo, thậm chí là cả siêu năng lực các kiểu mới thu hoạch được. Thế nên quá trình tốn khá nhiều thời gian, trở về hơi bị muộn.
Nhưng như vậy cũng không có vấn đề gì quá lớn, cả con đường này đã bị quân đội thăm dò một cách hoàn toàn rồi. Mọi mối nguy hiểm đều đã bị thanh trừ hoặc xua đuổi, không được nữa thì vòng qua. Lực lượng hộ tống cũng đủ mạnh, có cả siêu năng lực giả hạng A hệ chiến đấu đi theo đoàn.
Thế nên mặc cho bên ngoài trời đã tối, nhưng đối với những đứa không có nhiệm vụ cảnh giới như bọn nó thì cũng khá là thoải mái.
Trong thùng xe, nương theo ánh đèn vàng khè, mấy anh em chụm đầu vào nhau mà chuyện trò vui vẻ. Trong đó, tay Hùng vẫn cần mẫn thực hiện cái chức trách là làm sinh động bầu không khí của mình. Chỉ cần có cơ hội là hắn có thể nói một cách không ngừng nghỉ, ví như bây giờ vậy:
- Khi đó mọi người chuyện trò vui vẻ. Tân đại ca than thở rằng võ công của mình quá mức cao siêu, người bình thường sẽ không thể nào ngộ được, vậy nên đến lúc bây giờ vẫn chưa có truyền nhân. Anh ấy lo lắng bản thân nhỡ có mệnh hệ gì thì thứ võ học cao thâm này sẽ bị thất truyền từ khi chưa được sinh ra…
- Lúc đó bản thân anh mới hét lớn một tiếng, hổ khu chấn động, bá vương chi khí phóng thích ra ngoài. Không nói một lời, anh liền đứng lên thi triển thần công cái thế “Lão Niên Công - Thiên Ma Dưỡng Sinh Thập Lục Chưởng”. Động tác trôi chảy, chiêu chiêu dứt khoát, cảnh đẹp ý vui…
- Tân đại ca thấy thế liền mừng rớt nước mắt, ôm chầm lấy anh mà bảo rằng “Cậu chính là võ học tuyệt thế kì tài, trăm năm khó gặp…” Sau đó không nói hai lời nhất quyết phải truyền thụ võ nghệ cho anh. Đại ca nhiệt tình quá, không có cách nào khác anh đành phải ưng thuận theo…
- Sau hơn nửa tháng luyện tập võ nghệ, không dám khoe khoang chứ nói cho các chú biết là tầng một của thần công anh đã đại thành. Trước anh đã mạnh, bây giờ chiến lực lại càng mạnh hơn. Cỡ như các chú, anh chấp dăm ba thằng…
Trước mặt hai cậu đàn em cũ, Hùng vung tay chém gió, nước miếng bay tứ tung. Bên cạnh là cậu nhóc Vinh, mắt trợn tròn, khuôn mặt sửng sốt như thể đang nghe một câu truyện kì ảo nào đó mà không phải là thứ có cả mình cùng tham gia. Ở phía đối diện, Dũng và Nam cũng tít mắt cười, thi thoảng còn nói chêm vào ủng hộ. Cả hai đều biết tính của tay này, bây giờ nghe nói cho vui đấy thôi chứ thực sự thì không đáng tin nhiều lắm. Ca bin khoang lái cùng với thùng hàng đằng sau có một cửa sổ thông nhau, từ đó chú Hùng nghe mấy anh em nói chuyện cũng phát ra tiếng cười ha hả. Cậu lái xe cũng không kém nhiều. Chỉ có Trâm, mặc dù vẻ mặt luôn tươi cười nhưng thi thoảng lại nhăn mày lại một cái.
Hùng tính cách tấu hài, thích pha trò vui nhưng với tư cách là một người thủ lĩnh, đã từng dẫn đội vượt qua cả vùng hoang dã để đến khu an toàn nên hắn cũng rất tinh ý bắt được một vài chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của Trâm. Tạm ngừng trò đùa lại, giọng nói của hắn thoáng trở nên nghiêm túc:
- Trâm, có vấn đề gì à?
Trâm ngừng cười, ngước mắt lên nhìn Hùng một chút rồi hơi cau nhẹ mày lại, cô trả lời:
- Từ chiều tối đến giờ, thi thoảng em lại có cảm giác tim đập mạnh, tâm thần cũng không yên.
- Lại cảm thấy có nguy hiểm gì à? – Biết được siêu năng lực của Trâm nên Hùng hỏi kĩ lại ngay. Không thể coi nhẹ bất kì mọi cảm giác tưởng chừng như vô nghĩa nào của cô gái này được.
- Không hẳn… - Trâm ngập ngừng: - Nó không giống với lúc mình gặp nguy hiểm. Cảm giác này nó rất mịt mờ và vô hướng…
Vừa đúng lúc này, từ trong bộ đàm của chú Hùng, kênh trung đội phát ra âm thanh báo cáo:
- Báo cáo. Phát hiện đối tượng không xác định ở khoảng cách một trăm mét phía trước đoàn xe. Một con chó biến dị khổng lồ có mặc áo lót ngoài, nghi ngờ có chủ nhân…
Thật vậy, cả bọn đã tập trung tinh thần lại từ khi Trâm nói mình cảm thấy khác thường, đến bây giờ lắng tai nghe kĩ thì đúng là thấy tiếng chó sủa văng vẳng từ phía đằng trước truyền về.
- Không được manh động. Cả đoàn giảm tốc độ. Đội trinh sát tiếp cận đối tượng. Đội phản ứng nhanh chuẩn bị sẵn sàng chi viện… - Đã có hiệu lệnh từ phía chỉ huy. Cả đoàn xe lập tức thực hành.
Ở trong thùng hàng, khi nghe đến con chó khổng lồ có mặc áo lót, Hùng đã lập tức nghĩ ngay đến điều gì. Hắn vội vã nhao người về phía ca bin lái, hô to với chú Hùng:
- Là con Lu đấy! Con chó của anh Tân. Chú Hùng bảo bọn họ đừng bắn! Đừng bắn…! Là quân đội mình!
Trâm và Vinh thấy thế cũng hô theo. Mọi người cũng nghĩ ra được là cái cảm giác không yên của Trâm nó ứng nghiệm với ai rồi. Cái siêu năng lực này không chỉ có thể dự cảnh nguy hiểm tai ương lên chính bản thân mình mà thi thoảng nó còn có tác dụng với cả những người có mối quan hệ đặc biệt hoặc thân thiết với mình nữa. Vậy thì anh Tân, hoặc có thể là cả nhóm của anh ấy đã gặp phải nguy hiểm trí mạng nào đó rồi. Cả bọn liền trở nên lo lắng.
Chú Hùng cũng gặp Tân một hai lần, có chút quen biết. Ông rất thích và nể phục cậu thanh niên dũng cảm mà hiệp nghĩa này. Nghe thấy có thể đằng trước là Tân, mà tình hình còn có vẻ không ổn nên ông cũng không dám chậm trễ mà sử dụng bộ đàm thông báo luôn cho ban chỉ huy.
Cả đoàn xe tạm dừng lại khi còn cách mục tiêu gần năm mươi mét nữa. Được sự đồng ý, nhóm Hùng, Trâm và Vinh được hộ tống bởi một tiểu đội có vũ trang cẩn thận tiến về phía trước.
Đèn pha rọi lên. Và trong ánh đèn tập trung, bọn nó nhìn thấy một con chó lớn đứng ở bên lề đường, cả người đẫm máu. Con chó hơi đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng lại hướng về phía đoàn xe sủa vài ba tiếng.
Hùng nhận ra đúng là con Lu đây rồi. Đánh tiếng với mấy đồng chí đi theo bảo vệ, hắn tăng nhanh bước chân, trong lòng đã vô cùng lo lắng.
Con Lu cũng nhận ra Hùng, hoặc nói đúng hơn là nó đánh hơi thấy mùi hương quen thuộc thì mới chủ động đi đến chỗ này. Nó không chạy lại, chỉ đứng yên chỗ cũ mà ngẩng đầu sủa thêm vài tiếng, âm thanh có phần gấp gáp, thúc giục.
Đoàn người tiếp cận lại gần. Mấy đồng chí chiến sĩ thì vẫn vô cùng cảnh giác, nhưng ba đứa Hùng, Trâm với Vinh đã gấp gáp không thể kìm lại được nữa rồi. Bọn nó nhìn thấy Tân nằm gục dưới đất, ngay bên cạnh con Lu, cả người cũng đẫm máu, bị thương tơi tả.
- Anh Tân!
Trâm hét lớn một tiếng, vội vã chạy lại. Hai bàn tay cô gái run lẩy bẩy sờ vào người con trai bất tỉnh, nội tâm thì lo lắng và sợ hãi vô cùng. Hùng và Vinh cũng không khá hơn bao nhiêu. Chỉ có một tin tốt lành duy nhất là Tân vẫn sống. Cùng lúc, một câu hỏi cũng hiện lên trong lòng bọn nó:
“Anh Tân bị thương và nằm đây, vậy còn mẹ con Huyền Linh, An Nhiên đâu? Bé Thương lại đâu rồi?”
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi