Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 142: Tập võ




Trong căn phòng trọ nhỏ, đứng trước cả nhóm sáu người một chó đang tùy tiện ngồi khắp nơi, Tân bắt đầu giảng giải:

- Võ này tên gốc là Lâm Vũ, nhánh của chúng ta là lưu phái Tây Bắc Sơn.

- Trong gia phả nhà anh có ghi lại, tổ võ là một vị thầy phép cao tay, đi đến một ngôi làng nọ thì vào trong làng để xin cơm nhưng không ai cho. Đi đến cuối làng thì mới được một người đàn bà góa chồng nuôi ba đứa con trai cho một bữa cơm ăn. Ăn xong thì để trả ơn, ông ta dạy lại cho ba người con trai nhà đó một môn bản lĩnh của mình. Môn này gọi là Lâm Vũ Thuật, là một loại thuật pháp. Nhưng dạy cho người thường sẽ không học được hết bản lĩnh nên từ thuật pháp biến thành võ công. Từ đó mới có võ.

- Tất nhiên đó chỉ là truyền thuyết thôi, mấy đứa coi như là truyện cổ tích nghe là được.

- Thầy phép truyền võ xong là đi, ba anh em thờ mẹ luyện võ. Đến khi mẹ mất thì võ học cũng thành tài. Từ đó ba anh em cùng đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp mọi người. Thế nhưng do tính cách khác nhau, lí niệm của mỗi người càng ngày càng không đồng nhất, nên ba anh em liền tách nhau ra, mỗi người đi về một hướng.

- Người anh cả quan niệm luyện võ là tu tâm tu tính, rèn luyện bản thân. Đi về phía tây bắc, đến một ngọn núi thì dừng lại, khai sơn thu đồ, truyền võ nghệ, gọi là Tây Bắc Sơn.

- Người anh thứ thì quan niệm võ là để giết người, muốn trừng trị kẻ ác thì phải trở thành kẻ ác hơn kẻ ác. Đi về phía đông, cũng dựng môn thu đồ, gọi là Chính Đông Môn.

- Người em út thì quan niệm học võ là để tạo phúc cho muôn dân. Học võ thì cơ thể khỏe mạnh, người ít bệnh tật, cũng không sợ thú hoang, ít lo quỷ quái nên muốn dạy cho càng nhiều người càng tốt. Đi về phía nam, gọi là Trung Nam Phái.

- Do lí niệm khác nhau, nên dù cùng một môn võ nhưng lại phát triển ra khác nhau. Tây Bắc quan trọng việc tự thân tiết chế, rèn luyện bản thân, võ đặt trọng điểm và “niệm” và “khí”. Chính Đông hướng tới sát thương đối thủ, nên võ sát phát, trọng điểm đặt vào “lực” và “chiêu thức”. Trung Nam thì muốn để cho càng nhiều người tập luyện được, mà lại phải có kết quả nhanh nên đi vào cải tiến cho võ càng ngày càng trở nên đơn giản, củng cố cơ bản và loại bỏ tuyệt chiêu.

- Đó là ba lưu phái trong Lâm Vũ. Chỉ có điều là ở thời đại này hai cái trước đã hầu như không ai muốn học nữa rồi, muốn luyện ra chút thành quả đều phải bỏ ra quá nhiều. Mà lại còn chỉ có nỗ lực chăm chỉ thôi vẫn chưa đủ, phải có một chút thiên phú nữa mới có thể thành công cơ. Thế nên bây giờ Tây Bắc và Chính Đông biến thành gia truyền rồi. Gia truyền theo tổ huấn, không truyền sẽ mất võ. Trung Nam thì khá hơn một chút, vẫn có võ sinh, nhưng đa phần cũng chỉ là tập võ phong trào, tập võ thể thao mà thôi chứ đệ tử chân truyền, thực sự nắm được cái hồn của võ không có mấy, mặc dù nó đã rất là cơ bản rồi…

Đang thao thao bất tuyệt, Tân chợt để ý thấy mầy đứa ngồi bên dưới đều trơn tròn xoe mắt ra nhìn mình. Lúc này, hắn mới giật mình nhận ra rằng có lẽ mình đã nói đi hơi xa chủ đề. Hắn lúng túng gãi đầu, gượng cười hai tiếng:

- A! Xin lỗi mầy đứa, anh không để ý toàn kể mấy thứ linh tinh…

- Không sao đâu, kể tiếp đi anh ự! – Hùng vung tay, tỏ vẻ không có vấn đề gì. Những đứa khác nghe thấy mùi ngon cũng lao nhao bày tỏ:

- Kể tiếp đi anh Tân…

- Rồi sao nữa…?

- Thế chúng mình luyện Tây Bắc Sơn hả anh? Không biết hai nhà kia giờ có còn không…?

Giống như là trong giờ, giáo viên tự nhiên không dạy nữa mà quay ra kể chuyện cho học sinh nghe vậy, bọn nó có vẻ thích như thế này lắm. Với lại, nghe kể chuyện liên quan đến Tân bọn nó còn thích nữa. Tân trước giờ đều rất thân thiện, dễ gần nhưng hắn không có thói quen nói nhiều, lại càng không có mấy khi nói về bản thân mình thế này.

Thấy mấy đứa không những không chê hắn dông dài mà còn ra vẻ thích thú lắng nghe, Tân cũng đỡ ngại hơn mà nói tiếp:

- Ừ! Võ của anh là Tây Bắc Sơn. Và thứ mà anh sẽ dạy cho mấy đứa cũng là cái này. Cái này trước kia khó học nhưng từ sau khi tận thế thì ai cũng mạnh lên nên chắc là sẽ khác. Mà dù không thể học được hết thì cũng có thể học một phần, mấy đứa không phải lo. Còn hai nhà kia bây giờ thế nào anh cũng không rõ lắm nhưng chắc là vẫn còn thôi. Ba nhà dù tách ra nhưng thông lệ hàng năm vẫn có gặp mặt giao lưu. Anh bỏ tập võ khá lâu rồi nên lần cuối cùng anh tham gia vào khoảng tầm dăm năm trước. Chính Đông đời này khá mạnh, họ có ba bốn anh chị em mà ai cũng luyện thành cả, thấp nhất đều là nhập môn. Về trình độ thì Trung Nam bao giờ cũng kém hơn một chút, nhưng họ có nhiều người…

- Mà nói ngoài lề vậy thế thôi, mình đi luôn vào trọng tâm nào…

- Về cơ bản thì toàn bộ hệ thống võ học của Tây Bắc Sơn đều khái quát thành bốn đoạn “niệm”, “khí”, “bộ” và “lực”. Mỗi đoạn lại gồm hai trạng thái như niệm thì có [Nhất – Niệm] và [Vô – Niệm], khí có [Dưỡng – Khí] và [Phá – Khí], bộ có [Thất – Bộ] và [Trảm – Bộ] còn lực thì là [Thế - Lực] và [Trọng – Lực].

- Khi chiến đấu thì sẽ sử dụng đồng thời bốn đoạn khác nhau để ghép thành một thức, một trạng thái chiến đấu hoàn chỉnh phù hợp với hoàn cảnh lúc bấy giờ nhất.

- Vì Tây Bắc Sơn rất coi trọng tu tâm tu tính, nên về võ học cũng xây dựng trên nền tảng của niệm và khí là chủ yếu. Lấy niệm để tu tâm tính, lấy khí để tu cơ thể, dưỡng tinh thần. Thế nên, về cơ bản sẽ bắt đầu với khí. Bây giờ anh sẽ dạy cho mấy đứa khí công cơ bản, chỉ là một bộ phương pháp hô hấp, điều tiết nhịp thở thôi, mấy đứa nắm được thì ta sẽ tiến hành tiếp…

Thế là Tân bảo mấy đứa chọn chỗ ngồi cho thoải mái, khoanh chân xếp bằng. Hắn cũng ngồi xuống và bắt đầu hướng dẫn cả bọn hít thở theo nhịp, cũng không quên ở một bên giảng giải, nhắc nhở những điểm cần lưu ý. Vì hơi thở mỗi người đều dài ngắn khác nhau nên dù theo nhịp nhưng cũng không thể hoàn toàn rập khuôn mà phải chỉnh sửa một chút cho thích hợp. Thế nên, Tân cũng không quên hướng dẫn bọn nó một vài thủ pháp hoặc là truyền đạt ít kinh nghiệm để mỗi người tự điều chỉnh nhịp thở cho phù hợp với chính bản thân mình.

Bài khí công cơ bản này là một phần của [Dưỡng – Khí], cũng có thể kết hợp với thiền để luyện niệm. Cũng vì nó rất là cơ bản thôi nên để nắm được cũng không mất quá nhiều thời gian. Đứa nhanh thì không đến nửa tiếng, đứa nào chậm cũng không quá một tiếng là cũng đã nắm được sơ bộ rồi. Cái này có thể để cho bọn nó luyện một cách trường kì, luyện một cách thường xuyên, thậm chí khi nào rảnh mà nhớ ra thì tranh thủ năm mười phút cũng có thể luyện được.

Sau khí công Tân liền dạy cho bọn nó luyện thể, chính là bài “Luyện thể thuật, dưỡng khí công” mà hắn tập vào mỗi sáng. Luyện cái này thì không thể ở trong phòng Tân được nữa, bọn nó có khá là đông người nên sẽ ra ngoài cho rộng rãi.

Đi đến một mảnh công viên trống, chính là cái nơi mà trước kia bọn nó dùng để thử tấm khiên phản lực của Thương. Nơi này cách khá xa khu cư trú cũng như khu sản xuất. Có cây cối, đất trống nhiều mà theo kế hoạch xây dựng thì quân đội vẫn chưa quy hoạnh đến đây. Ở đây cũng không có quy định cấm phá hủy cây cối hay đất đai, bãi có gì, chỉ cần không làm quá ra mức thì không ai hỏi đến cả. Thế nên không chỉ mình nhóm của Tân mà còn có rất nhiều người chọn nơi này là nơi tập luyện, thử nghiệm đủ thứ. Như ngay bây giờ vậy, lúc đến nơi Tân đã thấy khu này có người rồi. Chỗ này có mấy người luyện thể lực, chỗ kia có mấy người luyện đối chiến, vật lộn với nhau. Rồi có người dùng thân cây hay mặt đất để thử vũ khí mới, thậm chí thử cả siêu năng lực. Tính ra thì cũng có kha khá người đấy nhưng không tụ tập lại mà tản ra khắp nơi với mỗi nhóm nhỏ một vài người nên cũng không thấy đông. Ai làm việc của người đấy, khác nhóm cũng không đứng xem kiểu nhìn chằm chằm vào người khác.

Cũng chọn lấy một góc vắng người, nhóm của Tân bắt đầu luyện tập.

Luyện bài khí công cơ bản khi này không có bao nhiêu kĩ thuật, chỉ cần đầu óc bình thường thì ai cũng có thể học được cả nên không có vấn đề gì. Chỉ là đến bây giờ, khi luyện thể rồi thì bắt đầu có sự khác nhau rõ rệt giữa từng người. An Nhiên và Thương là tiến bộ nhanh nhất, có lẽ do tuổi nhỏ, cơ thể còn mền mại, gân cốt đàn hồi cao, lại là con gái nữa nên ưu thế hơn rất nhiều. Sau đó đến cậu bé Vinh, chắc cũng do nhỏ tuổi, hoặc là thực sự có tài, hoặc là cơ thể phát triển tốt sau tận thế, nói chúng là tiến bộ cũng khá nhanh, chỉ sau An Nhiên và Thương một chút.

Tình trạng của Huyền Linh và Trâm lại hơi đặc biệt. Huyền Linh thì mới đầu vẫn luyện bình thường, tiến bộ bằng cậu nhóc Vinh, nhưng cứ luyện một lúc sau là cơ thể tự phát động lên siêu năng lực. Lớp giáp xương mọc ra bọc kín hai cánh tay còn leo lên cả hai vai và ở mỗi đoạn khớp nối đểu hơi cản trở một chút khiến cho động tác không thực hiện một cách hoàn toàn được. Thế là cô gái cứ phải cố gắng vừa luyện tập vừa ức chế siêu năng lực của mình, chuỗi động tác thường xuyên bị đứt quãng. Với cái vấn đề này thì Tân cũng không biết cách giải quyết thế nào cả, tất cả đều mặc cho Huyền Linh tự cố gắng thôi. Có lẽ đến khi lực khống chế siêu năng lực của cô gái mạnh lên thì mọi chuyện sẽ khác.

Còn Trâm, không có vấn đề trực tiếp như Huyền Linh, nhưng cố gái cũng không luyện tập một cách lưu loát được. Có lẽ cũng là do vấn đề riêng của cơ thể, có một số động tác Trâm làm được rất dễ, cũng có một số động tác cô thực hiện một cách khó khăn vô cùng. Lúc đầu Tân còn có ý trợ giúp một tí, hỗ trợ nắn một chút khớp, đẩy một chút biên độ động tác, ép một chút cơ. Thế nhưng mà luyện một lúc, cô gái bắt đầu nóng lên và đổ mồ hôi khiến cho bộ quần áo mềm dính bết vào cơ thể. Nhìn nhìn chạm chạm một chút, lại thấy mặt cô gái ửng hồng, Tân cũng bất giác đỏ mặt lên, hắt không biết phải chạm tay vào đâu hay để mắt vào chỗ nào nữa lên lập tức lấy cớ bỏ chạy đi.

Tình huống khả quan hơn Tân nghĩ, mấy đứa đều có tiến triển, chỉ riêng có tay Hùng là không. Tiến độ luyện tập của thằng này nó chậm hẳn, loay hoay cả một buổi sáng còn vẫn không thực hiện được thành công năm động tác đầu trong khi mấy đứa còn lại đều lên đến mười hoặc hơn nữa rồi. Đấy là còn phải kể đến việc Tân luôn ở bên cạnh hỗ trợ nhiệt tình rồi đấy. Từ khi thấy mình thụt lùi hơn so với mọi người, Hùng cũng ít nói hẳn. Hắn chỉ cắn răng tiếp tục luyện. Tân thấy thế thì cũng chỉ biết động viên hai câu rồi tận tình hỗ trợ thêm cho hắn.

Ngoài việc hướng dẫn đám kia học võ ra thì Tân cũng tranh thủ luyện lại toàn bộ hệ thống tuyệt chiêu của mình. Liên tục tập lại hết lần này đến lần khác, cố gắng sao cho nắm giữ lại hết chiêu thức của mình một cách hoàn toàn trong thời gian nhanh nhất. Thậm chí hắn còn kiếm cọc gỗ về đóng lên mặt đất để luyện lại [Thất – Bộ].

Thấy hắn chậm rãi bước trên đỉnh những cây cọc gỗ mà không cần nhìn, tốc độ lại còn tăng dần nữa thì đứa nào cũng trầm trồ thán phục. Trong lúc hắn tạm nghỉ một chút để đi hỗ trợ mấy đứa kia, nhóc Vinh cũng tò mò bò lên bước bước. Nhưng ai ngờ, thằng nhóc mới đi được vài bước thì hụt chân, ngã đập cằm vào đỉnh cột. Mọi người vội vàng tụ lại nâng nó đậy, vừa tức vừa buồn cười. May mà mấy cái cột Tân đóng thấp nên Vinh chỉ bị xước tí da và sưng lên một chút thôi chứ không có vấn đề gì lớn, dán cái băng cá nhân, ngồi nghỉ một tí là lại đứng dậy tập võ được như thường.

Coi như là một chút vui cười trong ngày, và cũng nhờ có vụ này mà Tân cảm thấy tâm tình của Hùng tốt lên một chút, hắn cũng đỡ lo.

Vừa luyện vừa nghỉ, luyện thể, luyện khí kết hợp ngồi thiền, bọn nó tập đến cuối chiều thì nghỉ. Nghỉ sớm một chút vì theo như giao hẹn từ trước là bữa tối bọn nó sẽ ăn tiệc lớn. Cũng không định ăn ở nhà ăn mà sẽ mua đồ về phòng của Tân ăn cho thoải mái. Mỗi đứa góp một ít tiền, hơn hai chục Dcoin đủ để cho tất cả bọn nó đều ăn no nê thỏa mái. Hùng còn bảo hôm trước đi qua siêu thị hắn tranh thủ xách được chai rượu với cả lốc bia lon về, tí hắn đem sang cả, cũng sẽ tiện đi qua chợ tư do mua thêm chút thức ăn vặt làm đồ nhắm cho thêm phần phong phú. Tân không hứng thú với rượu bia cho lắm nhưng thấy mọi người rất là hào hứng nên hắn cũng thuận theo. Nhưng trước khi giải tán hắn lại gọi mọi người vào phòng để phổ biến cho bước cuối cùng trong một ngày tập võ.

Mọi người tụ tập lại, Tân bắt đầu hướng dẫn xoa bóp và bấm một số huyệt vị cơ bản. Tập võ cả một ngày, cơ thể chịu rất nhiều áp lực nên việc giải tỏa, xoa dịu để cho cơ bắp, xương cốt, gân mạch và cả nội tạng được phục hồi là điều hết sức quan trọng. Trước kia hắn luyện là còn phải có cả thuốc bóp để phối hợp nữa cơ. Nhưng bây giờ không có điều kiện, nên dùng tạm xoa bóp, bấm huyệt và nếu có thể thì ngâm thêm nước nóng là cũng được.

Hắn hướng dẫn phương pháp một người tự xoa bóp, rồi lại hướng dẫn hai người xoa bóp cho nhau. Đến đoạn hai người xoa bóp hắn đè thằng Hùng xuống đất mà thực hiện. Có lẽ do cơ bắp còn căng cứng và cơ thể không quen nên khi Tân nắn đến đâu, Hùng đều giãy nảy lên một cái và kêu như cha chết mẹ chết, thảm thiết vô cùng. Trong khi đó, Tân vẫn vừa bóp vừa an ủi:

- Nằm im nào… Thả lỏng ra…

- Yên tâm đi, bây giờ đau nhưng tí nữa quen rồi là chú sẽ cảm thấy thoải mái ngay thôi…

- Làm vài lần là lại thích mê đi đấy mà…

Ở bên cạnh, Huyền Linh và Trâm nhìn hai thằng cởi trần ngồi đè lên nhau với cơ bắp săn lại, mồ hôi chảy ròng ròng cũng không nhịn được mà hai má phiến hồng, mắt mờ hơi nước.

…MTTH…

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi