Dẫn theo Huyền Linh và Thương, Tân dẫn cả hai cắm đầu chạy đuổi theo nhóm của Hùng. Còn Lu chở theo An Nhiên thì còn chạy trước hắn một chút. Cách đằng trước một đoạn, nhóm Hùng đã di chuyển được một khoảng cách và rẽ vào một con hẻm nhỏ trên đường. Tạm thời mất dấu, nhưng Tân không lo lắng điều này vì con Lu chắc chắn sẽ dẫn hắn theo kịp.
- Ò ò o ọ ọ!!!
Ở phía sau, tiếng gào rú của đám quái vật người cây bắt đầu nhỏ dần và có vẻ bất lực. Điên cuồng tăng tốc, nhóm Tân cách nhà thờ xa dần. Thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn, hắn thấy đám quái bị bỏ lại ngày càng xa rồi mất hút khi cả bọn xông vào con hẻm nhỏ mà nhóm Hùng rẽ vào lúc trước.
Bám theo con Lu, nhóm Tân chạy lắt léo qua nhiều ngóc ngách, xiên qua những tòa nhà đổ nát xiêu vẹo. Mồ hôi vã ra như tắm, các bó cơ thì bắt đầu đau nhức rã rời, môi khô khốc còn cổ họng thì bỏng cháy nóng rực, hắn dần đạt đến giới hạn nhưng vẫn cắn răng chạy nhanh mà không dám thả chậm tốc độ. Ở đằng sau, tình trạng của Huyền Linh và Thương cũng không tốt hơn bao nhiêu. Sắc mặt cả hai tái mét, hai hàng lông mày nhíu chặt lại tỏ vẻ đau đớn theo từng bước chạy nhưng vẫn cố chịu đựng bám theo Tân, cố gắng không tạo ra nhiều gánh nặng cho hắn.
Nằm trên lưng con Lu, An Nhiên lại tỏ ra tốt hơn nhiều lắm. Con bé khá hào hứng khi được con Lu chở đi dưới tốc độ cao. Hai chân kẹp chặt lấy eo con chó, một tay thì nắm chặt chiếc đai quanh cổ, con bé giơ cánh tay còn lại lên cao như một biểu tượng chiến thắng khi đám quái vật bị bỏ lại đằng sau hoàn toàn. Thêm một lần biến đổi, tiến hóa năng lực, có vẻ như tính cách của con bé cũng bị biến đổi thêm một chút so với trước kia.
Mất khoảng một phút, nhóm Tân xuyên qua con phố cạnh Nhà Thờ Lớn đến một đoạn đường lớn khác. Ở bên này, nhóm Hùng đang đứng chờ sẵn ở cạnh một cây đèn giao thông bên kia đường. Cả bọn gặp nhau, lúc này đã hoàn toàn không thấy bóng dáng đám quái vật người cây hay nghe thấy âm thành gào rú của bọn chúng nhưng để cho chắc, Tân vẫn vẫy tay kêu gọi mọi người chạy xuyên qua một con phố nữa.
Dừng chân trước một tòa nhà ống ba tầng còn lành lặn, Tân kêu Trâm thả máy bay flycam ra kiểm tra kĩ quanh một lượt. Ban nãy đánh nhau, rồi bỏ chạy, bọn nó không quan tâm đến con flycam này, nhưng nó có một chức năng là nếu không được ai thao tác sẽ tự động đi theo bộ điều khiển. Mà bộ điều khiển vẫn luôn treo trước ngực của Trâm nên tính ra nó còn đến trước cả nhóm của thằng Tân một chút. Cũng phải nói là con máy này có quả pin trâu, nghe bảo là dùng vật liệu mới, công nghệ mới chế tạo, một quả dùng được nửa ngày nên mới đủ sức để hoạt động trong môi trường khắc nghiệt sau tận thế.
Mất một chút thời gian thăm dò, nhận thấy khu vực bao quanh tòa nhà khá an toàn, đám quái vật nấm đầu người gần nhất cũng phải cách xa hơn năm trăm mét, Tân quết định chọn căn nhà trước mắt làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Phá cửa xông vào, Tân lập tức ra lệnh cho mọi người cẩn thận tra xét kĩ càng hết một lượt. Mặc dù Trâm nói rằng cô không thấy có cảm giác nguy hiểm, nhưng năng lực của Trâm rất là bị động, lúc linh lúc mất linh. Với lại sau chuyện gặp ở Nhà Thờ Lớn vừa rồi thì cứ cẩn thận không đi đâu mà thừa cả.
Căn nhà ống ở giữa lòng thủ đô này khá hẹp, Tân dẫn con Lu tìm kiếm mọi ngóc ngách từ tủ quần áo, gầm giường, tủ bếp, không bỏ qua bất cứ chỗ nào khả nghi. Sau khi kiểm tra kĩ càng, biết được căn nhà này an toàn thì hắn vẫn leo lên gác thượng quan sát xung quanh một chút rồi mới đi xuống phòng khách ở tầng một với mọi người. Đóng kín cửa chính, kéo rèm và cửa sổ lại xong, Tân liền đặt mông xuống ghế salon ngồi. Tinh thần căng lên như dây đàn được buông lỏng là những cảm giác xấu lập tức ập tới.
Đầu tiên là cơn khát cháy cổ khiến hắn phải móc vội chai nước sạch trong ba lô ra rồi ngửa cổ tu ừng ực. Cảm nhận dòng nước mát lạnh tràn xuống cổ họng, hắn thấy mình tỉnh táo lại đôi chút, cơn đau và nhức mỏi âm ỉ trong các bó cơ cũng được giảm xuống. Nhưng sự mệt mỏi chẳng những không giảm mà lại còn tăng lên đáng sợ. Mệt ở đây không chỉ là về thể xác mà là càng nhiều hơn đến từ tinh thần. Mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt nằm bất động, nhưng bây giờ hắn chưa thể làm điều đó vì vẫn còn việc phải làm. Uống liên tục hết hơn nửa chai nước xong, Tân cố lết thân thể cúi xuống giúp con Lu uống nước.
Trong khi đó, những người khác cũng giống như Tân, mỗi người một chai nước rồi ngửa cổ tu ừng ực. Nước là khởi nguồn của sự sống và bây giờ là lúc nó phát huy hiệu quả cao nhất.
Uống hết nửa chai nước xong, Hùng cảm thấy sảng khoái hết cả người không nhịn được hô lên:
- Ha ha! Chúng ta sống rồi…!
Nghe vậy những người khác cũng bất giác hé miệng cười, ngay cả người thường có biểu hiện lạnh nhạt như Thương cũng kéo dãn lông mày mỉm cười.
Uống đủ nước xong, cả bọn mệt lử ngồi ngây người trên bộ ghế sofa tạm nghỉ. Đến lúc này Tân mới có thời gian quan sát kĩ hơn bên trong căn nhà. Đúng như hắn hình dung từ bên ngoài, căn nhà ống này khá hẹp, nhưng lại kéo dài về đằng sau như bao ngôi nhà mặt phố, cố gắng tận dụng miếng đất ít ỏi một cách cao nhất. Toàn bộ gian phòng khách có diện tích chỉ khoảng mười hai đến mười ba mét vuông, chỉ một bộ bàn ghế sofa gần như chiếm hữu gần hết không gian rồi. Tủ bên dưới ti vi khá nhỏ, nhưng cái tivi ở trên lại rất lớn, ngoài ra có thêm một cái bình hoa là hết đồ nội thất rồi. Khá là đơn giản cho một ngôi nhà mặt phố, nhưng ít đồ được cái không gian cũng có vẻ đỡ chật chội hơn. Ngay sau phòng khách là cầu thang bước lên tầng hai, còn sâu hơn nữa là gian bếp, nhà tắm và nhà vệ sinh. Nhìn hết một lượt hắn cảm giác cũng khá là ấm cúng đấy chứ.
Sờ lớp da ghế sofa, Tân cảm thấy một lớp bụi mỏng, điều này cho thấy căn nhà đã lâu rồi không có người. Nhìn nội thất ngăn nắp bên trong, nhớ tới cái khóa lớn lúc phá cửa, hắn đoán chủ nhân của ngôi nhà này vốn không ở đây khi xảy ra trận động đất hoặc là đã chủ động chạy nạn đi sau đó. Không biết bây giờ họ thế nào? Hắn tự hỏi bâng quơ mà chả cần biết câu trả lời.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung, bỗng Hùng cất tiếng hỏi hắn:
- Em kiếm gỗ đốt một đống lửa lên cho sáng và ấm cúng nhé anh Tân?
- Được… - Tân đồng ý, nhưng hắn cũng không có ý định đứng dậy giúp đỡ hay hỗ trợ gì. Hắn thực sự quá mệt mỏi rồi, một khi ngồi xuống là không thể đứng lên được nữa.
Ngồi sát bên cạnh, Thương và hai mẹ con Huyền Linh cũng giống như hắn, ật ngửa trên chiếc ghế sofa dài không muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.
Hùng bắt đầu đi kiếm vật dẫn lửa, cậu nhóc Vinh cũng đi theo. Trận chiến vừa rồi, nhóm ở ngoài mặc dù cũng rất cực khổ nhưng áp lực không lớn như bên trong, ai cũng đều mệt nhưng vẫn còn dư chút sức. Trâm thì lục lọi trong túi quần túi áo để tìm đồ đánh lửa. Cũng giống như dao găm, mấy thứ như bật lửa thế này bọn nó nhìn thấy cũng thường nhặt quá vài cái để đề phòng.
Mất khoảng vài phút, Hùng và Vinh quay lại. Trên tay cả hai lúc này là một đống sách vở giấy báo và bàn ghế gỗ loại mini. Không tìm được gỗ vụn cả hai bảo nhau dùng chỗ giấy này nhóm lửa thay thế. Số sách này chắc là của người con chủ căn nhà này. Nhìn vào nội dung, Tân thấy toàn là sách lớp ba, điều này nói lên đứa nhỏ chắc chỉ chạc tuổi An Nhiên. Khẽ thở dài một hơi tiếc thương cho đứa bé chủ nhà, rồi trong khi hai cậu em chuyển cái bàn ra chỗ khác chuẩn bị đốt một đống lửa ở giữa nhà thì hắn cúi xuống lật mấy cuốn sách rồi nhặt tờ báo cũ lên xem. Ngồi sát bên cạnh hắn, Thương và An Nhiên cũng tỏ ra khá hứng thú với chỗ sách báo. Cả hai lục lọi rồi mỗi người cầm lấy một cuốn sách, Thương thì cầm cuốn sách khoa học những câu hỏi vì sao còn An Nhiên thì chọn truyện cổ tích.
Huyền Linh thì vẫn ngồi bất động, cô gái có vẻ mệt mỏi hơn mọi người rất nhiều nên muốn nghỉ ngơi nhiều hơn. Trong nhóm, Huyền Linh chắc là người mất nhiều sức nhất. Vì lúc chiến đấu trong nhà thờ, ngoài Tân ra thì Huyền Linh là người chịu nhiều áp lực nhất. Cô phải sử dụng siêu năng lực để chống trả đám quái vật trong một khoảng thời gian khá dài nên hậu quả để lại tương đối nghiêm trọng. Vì không giống như những người khác, siêu năng lực của cô cực kì hao tổn thể lực. Khi các bó cơ khi được lớp giáp xương bao phủ thì sức mạnh được tăng lên nhiều lần, như điều này đồng nghĩa với việc phải gánh chịu áp lực vận động cũng lớn hơn. Mặc dù trước đó cô cũng rèn luyện qua, nhưng thời gian quá ngắn không đủ để các thớ cơ thích ứng với vỏ bọc mới được. Bây giờ giải phóng năng lực, thả lỏng cơ thể thì những cảm giác xấu ập đến khiến hai tay mỏi nhừ. Tuy không ảnh hưởng đến hành động nhưng khá là khó chịu.
Dọn cái bàn qua một bên xong, Hùng liền loay hoay dùng mấy cuốn vở nhóm lửa. Vừa hành động hắn ta vừa nói liên mồm về những điều mình vừa khám phá được, như dưới bếp bình ga vẫn còn rồi nước vẫn chưa bị mất hẳn có thể lấy sử dụng được. Rồi ở dưới bếp khi nãy hắn ta đã nhanh trí đun một nồi nước lớn, sắp sôi rồi, tí nữa mọi người sẽ dùng nước nóng rửa vết thương và vệ sinh cá nhân qua cho đỡ khó chịu. Cứ vừa nói vài câu là Hùng lại tự khen về sự thông minh của bản thân, rồi suy nghĩ sâu rộng ra sao. Tuy lắm lời thật nhưng tiếng nói liên tục của Hùng giúp bầu không khí ngột ngạt sinh động hẳn lên.
Nghe Hùng kể về những hành động cậu ta vừa làm Tân cảm thấy rất tốt nên gật đầu đồng ý liên tục. Hắn không ngờ cậu em bựa đời này cũng có lúc thông minh và chu đáo ra phết.
Lửa cháy lên, không khí lạnh lẽo và u ám của ngôi nhà lâu không có người ở nhanh chóng bị xua tan. Cũng trong lúc đó, tiếng nước sôi từ dưới bếp vọng lên. Thế là cả bọn chia lượt rửa ráy vệ sinh, ba chàng trai bởi hành động nhanh gọn được ưu tiên trước còn mấy cô gái thì ở sau. Nồi nước khá lớn nên sử dụng được thoải mái, đấy là suy nghĩ của các chàng trai còn những cô gái thì không biết được.
Rửa ráy sạch sẽ xong là cả bọn chuyển qua khâu xử lý vết thương. Tuy đám quái vật người cây yếu và sát thương không lớn, nhưng số lượng của bọn chúng lại rất đông. Trong lúc chiến đấu, vết thương lớn thì không có nhưng ai cũng chịu những vết thương nhỏ như xây xát bầm dập cả. Mấy cái này xử lí đơn giản thôi vì hộp cứu thương đứa nào cũng có. Trâm lại được học qua nên việc xử lý vết thương hoàn toàn do cô ấy phụ trách.
Vừa xử lý xong vết thương, mọi người ai cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nhưng vấn đề khác lại tới. Sự mệt mỏi bắt đầu chuyển thành cơn đói khiến cả bọn bắt đầu cảm thấy khó chịu. Mà thức ăn mang theo để trên chiếc xe bán tải lúc nãy chạy trốn gấp quá không kịp mang theo nên giờ chẳng có gì để ăn cả. Tân đang nghĩ là hắn có nên chạy ra ngoài tìm chút đồ ăn về lấp bụng hay không thì thằng Hùng lại tủm tỉm cười và lôi từ sau lưng ra hai cái ba lô mà hắn đã cố tình chạy quay lại lấy khi bỏ xe. Từ trong đó hắn lôi ra kẹo socola, bánh đậu xanh, sữa đặc và cả bánh mì. Toàn những đồ mà trước đó đi qua một cái siêu thị mini còn khá là nguyên vẹn bọn nó tiện tay lấy. Những đồ này là thức ăn trước tận thế, sẽ không chất lượng bằng thịt hay rau quả của sinh vật sau tận thế nhưng dù sao cũng là đồ ăn cao năng lượng, dùng để bổ sung và chống đói một cách nhanh chóng rất tiện lợi.
Thấy thế đứa nào cũng vui ra mặt. Tân còn vỗ vai hắn một cái thật mạnh và mở mồm khen ngợi:
- Cái thằng này, khá quá nhể!
Chia đồ ăn và giải quyết cơn đói, bọn nó vừa ăn vừa nói chuyện vu vơ.
Thằng Hùng hỏi:
- Anh Tân, cái lúc vừa rồi là gì đấy? Tự nhiên em thấy anh mạnh hẳn lên một đoạn. Lại thức tỉnh năng lực mới hả anh.
Mấy đứa còn lại cũng chú ý, vè mặt toát lên nét tò mò.
- Không phải siêu năng lực. Là võ thuật. Mấy đứa cũng biết anh có tí võ gia truyền rồi đấy. Ban nãy chỉ là mấy cái tuyệt kĩ, ngày xưa anh luyện được rồi nhưng lâu quá không dùng nên quên, vừa mới đột nhiên nhớ lại và lại dùng được thôi.
- Võ hả anh, truyền cho em một tí được không, cảm thấy mạnh vãi… – Vẻ mặt cửa Hùng toát lên vẻ hào hứng, chờ mong vô cùng. Mấy đứa còn lại biểu hiện cũng đều tương tự. Không giống như siêu năng lực, siêu năng lực là trời ban, có cố cũng không được. Võ thuật là có thể luyện tập được, đứa nào cũng có thể sở hữu, chỉ cần cố gắng thôi.
- Võ gia truyền có truyền cho người ngoài không anh? Nếu không để em làm con đĩ của anh nhé. Anh Tân…!!! – thằng Hùng bắt đầu không cần mặt mũi
- Cút! – đạp thằng em mất hết liêm sỉ ra ngoài, Tân cũng nói, đáp lại ánh mắt chờ mong của cả bọn:
- Gọi là võ gia truyền cũng không phải là không cho truyền ra ngoài mà chỉ là vì trước kia cái võ này không thể truyền được ra ngoài mà thôi. Cái võ này của nhà anh nó không giống như những loại võ thuật thể thao hiện đại bây giờ. Nó khá là phức tạp và để luyện được thì ngoài chăm chỉ nỗ lực ra còn cần cả một chút thiên phú nữa. Như trong phim nó thường nói là tư chất tốt đẹp, tài năng thiên phú, võ đạo kì tài cái gì đó đó. Gia truyền là tổ huấn bắt buộc con cháu phải truyền để không làm mất võ…
Tân vừa nói đến đó thì thằng Hùng đã bật dậy lao ra. Đứng trước mặt cả bọn, hắn bắt đầu múa một bài quyền:
- Hự hự…! Hây hây…! Hự hự…!
Không biết bài quyền hắn học được từ đâu, cả bọn chỉ thấy hắn tay chân lẻo khoẻo, động tác vô lực và ẻo lả, có vẻ giống mấy ông bà gì tập võ dưỡng sinh trong công viên vô cùng.
Bài quyền rất ngắn, Hùng cũng đi rất nhanh. Hắn thu chân lại, đứng tư thế và thở dài ra một hơi:
- Không còn nghi ngờ gì nữa, em chính là võ học kì tài…
Cả bọn không nhịn được mà bật cười. Tân cũng cười, nụ cười rất thoải mái:
- Được rồi. Để về đến khu an toàn thì anh tranh thủ dạy cho, còn có luyện được ra cái gì không thì anh không đảm bảo đâu đấy. – Lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cả bọn còn lại, hắn bổ sung:
- Mấy đứa khác muốn học thì anh tiện thể dạy cho.
- Hoan hô!! – Thằng Vinh reo lên sung sướng. những người còn lại cũng vui vẻ rất nhiều.
Tân cũng nghĩ, võ này trước kia khó luyện, nhưng từ sau tận thế, tất cả những người sống được và ăn được thì tố chất thân thể đều gia tăng lên mỗi ngày. Có khi bây giờ luyện, sự tình sẽ khác.
Ăn uống nghỉ ngơi một hồi, sau khi đã hồi phục được kha khá, bọn nó bắt đầu kiếm đường trở về.
Ra khỏi căn nhà, mọi người cẩn thận kiểm tra lại hành trang một lần nữa. Khi tất cả đã ổn, mỗi người rút vũ khí ra rồi bắt đầu di chuyển. Máy quét 3D là một thiết bị thông minh có định sẵn phương hướng và đánh dấu trên bản đồ đã vẽ được nên không cần Tân dùng la bàn định hướng. Chỉ cần di chuyển hướng theo vị trí đã đánh dấu sẵn ở khu an toàn là cả bọn có thể đi về được dễ dàng. Đặc biệt máy bay flycam có chế độ AI điều khiển tự động nên Trâm không cần chú ý vào nó mà chỉ cần quan sát màn hình là được.
Treo bộ điều khiển giống máy tính bảng lên trước ngực, Trâm bắt đầu cất bước dẫn đường còn cả bọn thì theo sau. Đội hình được sắp xếp như sau với Tân đi song song với Trâm, bảo vệ cô ấy, Huyền Linh và An Nhiên ở đằng sau được Hùng, Vinh và Thương bọc vào giữa. Con Lu thì lượn quanh ở vùng ngoài cùng vừa đi vừa thăm dò. Đáng lẽ Huyền Linh cũng muốn giữ vị trí ngoài lề để bảo vệ An Nhiên nhưng hai cánh tay của cô vẫn còn khá đau nhức nên được ưu tiên cùng với con mình.
Cấp tốc di chuyển.
Do tương đối muộn rồi nên bọn nó không cố tình đi tạt qua khắp nơi như trước nữa mà sẽ đi thẳng về luôn. Có năng lực cảm nhận của Trâm, khả năng trinh sát và đánh hơi của con Lu, lại kết hợp với máy bay flycam dò đường, bọn nó di chuyển rất nhanh chóng và khá là nhẹ nhàng. Chẳng mấy chốc đã đi quá nửa đoạn đường về đến khu an toàn. Khi nhìn thấy trạm canh gác đầu tiên của quân đội, bọn nó yên tâm hẳn. Đây là những điểm hỏa lực mà quân đội kiến tạo ra phía ngoài khu an toàn đảm nhiệm vị trí trước chòi canh. Bên trong có quân đội đóng giữ, có hỏa lực rất mạnh và có cả người siêu năng lực canh giữ nữa. Từ điểm này trở vào bên trong sẽ khá là an toàn vì quân đội sẽ thường xuyên tuần tra và tổ chức tiêu diệt quái vật xuất hiện trong khu vực. Tất nhiên là bên trong đó cũng chẳng còn bao nhiêu đồ tốt có thể nhặt được rồi.
Khá là gần khu an toàn và cũng đã đến gần cuối ngày rồi nên người cũng xuất hiện nhiều hơn. Bọn nó thấy các tiểu đội tuần tra vũ trang của quân đội, thấy những người nhặt nhạnh trong khu vực này, và thấy nhiều nhất là những tiểu đội cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ và bây giờ đang đi trở về như bọn hắn. Có người đi bộ, có người đi xe, ô tô, xe máy, xe đạp đủ kiểu, thậm chí còn có cả một nhóm người cưỡi một loài quái vật thay cho ngựa. Những con quái này giống như được tiến hóa từ đà điểu vậy, nhưng kích cỡ lớn hơn gấp nhiều lần. Thân trên phải to ngang với con trâu trưởng thành, lớp lông trên cơ thể rất mỏng manh để lộ ra các bó cơ cuồn cuộn đầy tính bạo tạc. Con quái điểu cao gần hai mét, phần bắp đùi hắn thấy không khác gì đùi một người đàn ông to lớn tập gym, lớp vảy dưới chân thì đen sẫm sáng bóng như kim loại vậy. Nhất là phần đầu của con quái không còn là đầu đà điểu nửa mà mỏ dài ra quặp dại dữ tợn như mỏ đại bàng. Mới nhìn qua hắn đã cảm giác được con quái điểu này rất mạnh mẽ, chạy chắc là nhanh lắm. Chỉ là không biết bằng cách nào mấy người kia có thể thuần hóa được nó mà đeo yên và tròng dây để làm thú cưỡi được.
Đang đi thì bọn nó thấy một chiếc xe tải quân sự dừng lại cạnh người mình. Từ trong xe, Dũng, cậu bạn cùng trong nhóm sinh viên nhưng bây giờ đã gia nhập quân đội thò đầu ra cất tiếng hỏi.
- Anh Tân, anh Hùng, mấy anh em đang đi về đấy à?
Thằng hùng nhanh miệng đáp lời ngay:
- Ừ, hai chú cũng đi về đấy à?
- Vâng, mọi người lên xe đi bọn em tiện đường trở về luôn – Nam chen miệng nói vào.
- Được đấy – Hùng đạp rồi sau đó quay lại nhìn Tân như hỏi ý kiến hắn. Tân gật đầu tán thành và cả bọn bắt đầu leo lên xe.
Dưới nền trời u ám của buổi chiều muộn, chiếc xe lăn bánh hướng về khu an toàn. Ở trên cao, các đám mây bắt đầu kéo đến dày đặc che nốt đi những tia nắng le lói hiếm hoi. Cuối chân trời thì ánh chớp lóe lên lập lòe vẽ ra những đường ngoằn nghèo như một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng. Kết hợp với thành phố hoang tàn, đổ nát và rậm rạp cây cỏ, bầu trời như đang tỏ ra u buồn sắp sửa khóc thương cho một kỷ nguyên suy tàn hậu tận thế.
…
- Rồi sẽ có một ngày em chẳng còn sợ hãi,
Anh mỉm cười “Mọi thứ sẽ ổn thôi!”
…MTTH…
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão
Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa
Kịch bản: Sói lạc lối
Viết chính: Lan Thi
Biên tập viên: Mộc Chi