Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 129: Uy lực của viên đạn màu xanh




Tăng tốc đến mức tận cùng, không đến một giây sau thì Tân áp sát khoảng sân nhỏ trước mái hiên nhà thờ, cách cửa chính vài mét. Với ưu thế về tốc độ, con Lu đến đích gần như cùng lúc với hắn. Trong khi đó, ba người nhóm Trâm vẫn còn đang trên đường chạy tới.

Đoán rằng quyết định sơ xuất lúc trước của mình rất có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nên hắn lo lắng và sốt ruột vô cùng. Đầu óc nóng lên, hắn không suy nghĩ nhiều được nữa mà hành động dựa theo cảm tính hoàn toàn. Nhìn vào cánh cửa lớn khép hờ ngày càng gần, đôi mắt của hắn vằn đầy tơ máu ánh lên những nét điên cuồng. Hít một hơi thật sâu nén xuống bụng, nín thở rồi sử dụng bộ pháp trong môn võ, hắn dồn lực xuống chân trong từng bước chạy.

- Bịch… Bịch… Bịch…

Bộc phát tốc độ lên cực hạn, hắn thu hẹp khoảng cách bản thân với cửa lớn nhà thờ trong thời gian cực ngắn. Khóa mục tiêu là một bên cửa, hắn dùng chân trái làm trụ, hơi trùng gối xuống rồi nương theo đà lao tới nghiêng người về phía trước. Sau đó, hắn giậm mạnh chân trái phát lực, đồng thời vung chân phải lên đạp thẳng.

- RẦMMM!!! – Chấn động dữ dội vang lên inh tai.

Hứng chịu lực tác động cực mạnh khiến cánh cửa lớn rung lên bần bật, còn những sợi dây leo nhỏ quấn quanh thì đứt gãy.

- Phựt… Phựt… Phựt…

Trong chớp mắt cánh cửa bị đạp văng về phía sau để lộ ra toàn bộ khung cảnh trong nhà thờ. Động tĩnh lớn và ánh sáng đột ngột chiếu vào đã khiến đám quái vật bên trong tạm dừng hành động rồi ngoái đầu lại.

Ngay tức thì, đập vào mắt Tân là hình ảnh những khuôn mặt mất đi lớp da và ngũ quan vặn vẹo. Giật nảy mình, hắn khựng người nổi hết cả da gà lên vì vẻ bề ngoài của lũ quái vật rất đáng sợ. Bọn chúng là các xác chết của người nhưng bị thực vật kí sinh biến đổi thành dị dạng, kinh tởm đến buồn nôn. Da trên cơ thể nạn nhân bị lột sạch hoàn toàn, thay vào đó là lớp rễ cây quấn chằng chịt đan xen với cơ thịt đỏ lòm. Nhiều chỗ trên thân mình thì bị các đoạn mầm cây nhọn hoắt dài khoảng nửa mét đâm xuyên qua, ngọ nguậy như mớ xúc tu sống tạo cảm giác tởm lợm cực kỳ. Kinh khủng nhất là phần đầu nạn nhân, bị xé toạc rồi tách ra làm bốn giống như nụ hoa chớm nở. Nhưng ẩn chứa bên trong nụ không phải cánh hoa mà là tua tủa răng nhọn.

Lũ quái vật “người cây” này đã đủ đáng sợ, nhưng bên trong nhà thờ vẫn còn một thứ khác kinh dị không kém. Đó là đám dây leo kỳ dị đang buông từ trên mái vòm nhà thờ xuống. Những sợi dây leo này to bằng bắp tay người trưởng thành, vỏ sần sùi và trụi lủi không có một cái lá. Lúc mới thấy hắn cứ ngỡ là các con chăn lớn, nhưng thật không ngờ đây chỉ là thực vật.

Ngay khi Tân vừa đạp tung nột bên cửa chính thì ba người nhóm Trâm cũng vừa đến nơi. Cả ba vẫn còn chưa hiểu ra sao thì đập vào mắt khung cảnh kinh dị này. Vô cùng hoảng sợ, Hùng không nhịn được buột miệng chửi bậy:

- Cái đệt!!!

Trâm và Vinh tuy không lên tiếng nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt hai người cấp tốc tái mét đi.

Thoáng sững sờ mất một giây, rất nhanh thì Tân tỉnh táo lại. Vội đảo mắt khắp nơi, hắn ngó trái, ngó phải tìm kiếm tung tích ba người. Nhưng bên trong nhà thờ lúc này đang tràn ngập một thứ sương mờ màu hồng nhạt, khiến tầm nhìn bị giảm xuống nên hắn tìm mãi mà không thấy. Trong khi đó, lũ quái vật “người cây” rớt xuống ngày càng nhiều, chưa kể kèm theo bọn chúng còn cả đám dây leo kỳ dị.

Nhìn đâu cũng chỉ thấy quái vật mà không phát hiện dấu vết của hai mẹ con Huyền Linh và Thương làm Tân phát cuồng. Chiếc rìu trong tay run lên nhè nhẹ, giữa lúc hắn sắp sửa mất đi lý trí thì màn sương mờ đậm đặc bất ngờ tan đi cực nhanh để lộ không gian ở cuối nhà thờ. Vội đưa mắt nhìn tới thì hắn loáng thoáng thấy hai mẹ con Huyền Linh và Thương đứng trên lễ đường. Lúc này cả ba đang co cụm lại một chỗ phòng thủ. Ở xung quanh họ, đám quái vật và dây leo đang chậm dãi áp sát từng chút một chứ chưa phát động tấn công.

Nhận thấy cả ba chưa gặp chuyện, tạm thời vẫn an toàn thì hắn mới dám thở nhẹ một hơi. Áp lực bóp nghẹt trái tim được buông lỏng, hắn cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn hẳn. Ở bên cạnh ba người nhóm Trâm nhìn thấy hai mẹ con Huyền Linh và Thương thì cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù, cả ba lúc này sợ cứng cả người nhưng việc phát hiện các thành viên trong đội vẫn ổn thì tinh thần được đề cao lên nhiều lắm. Cả bọn đã đến kịp lúc, còn giờ thì không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa. Chỉ tay xuống cuối nhà thờ, hắn ra lệnh cho con Lu:

- LU! Xông lên!!!

- GÂU!!!

Nghe mệnh lệnh của chủ nhân, con Lu liền sủa lớn lên một tiếng đáp lại rồi hùng hục xông lên. Nhưng nó mới chạy chưa được vài bước thì bất ngờ khựng lại rồi hắt hơi liên tục:

- XÌ…XÌ…XÌ…

Vừa phát lệnh con Lu xong, hắn chưa kịp chỉ huy ba người đồng đội đứng phía sau thì sự cố lại bất ngờ phát sinh. Thấy con Lu có biểu hiện giống như bị dị ứng, hắn liền lên tiếng vội kêu nó quay lại:

- LU!!! Lại đây!

Hít sâu một hơi, hắn nhận ra trong không khí lúc này có một mùi hương lạ khá nồng mà bản thân không để ý. Mùi hương này rất đặc biệt, hắn cảm thấy rất quen thuộc như đã từng gặp đâu đó. Bất chợt hắn nhớ lại một ký ức kinh hoàng trải qua không lâu. Đó là lần hắn và hai mẹ con Huyền Linh chạm trán với Cây quỷ. Giật bắn mình, hắn lùi về sau vài bước theo phản xạ. Sau đó, hắn vội hít một hơi ngắn đểkiểm chứng suy đoán. Mùi hương vừa tràn vào phổi thì ngay lập tức khiến hắn hơi choáng váng, xây xẩm mặt mày. Không nghi ngờ gì nữa, thứ mùi lạ trong nhà thờ này bản chất giống như mùi của Cây quỷ, có thể mê đảo tinh thần khiến nạn nhân mất đi sự tỉnh táo. Như vậy, tình huống của ba người bên trong tồi tệ hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Cắn răng, hắn chuyển sang phương án khác. Vội cho tay vào trong túi áo khoác, hắn móc một cái khẩu trang y tế ra. Vừa tháo mũ bảo hiểm, hắn vừa lên tiếng thúc giục:

- Ba đứa lập tức lấy khẩu trang ra đeo… Nhanh!!!

Ba người Trâm, Hùng và Vinh mặc dù không hiểu vì sao, nhưng đội trưởng đã ra lệnh thì phải thực hiện ngay vì đây là yếu tố sống còn trong tận thế.

Không đến một giây sau, khi tất cả đeo khẩu trang và đội mũ bảo hiểm lại xong hắn liền ra lệnh tiếp:

- Lu!!! Ở yên đây!!! – Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một chỗ ngoài hiên, nơi ít bị ảnh hưởng bởi mùi hương nhất.

Nói xong, hắn tiếp tục ra thêm mệnh lệnh:

- Ba đứa chú ý! Lấy anh làm mũi nhọn, sắp xếp đội hình tiến công mũi tên với Trâm ở cuối... Lập tức…

Dứt lời, hắn một tay xiết chặt cán rìu, tay còn lại thì rút con dao đi rừng giắt bên cạnh ba lô sau lưng ra chuẩn bị tiến công.

Ba người đồng thời gật đầu, rồi nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Hùng dù trong tâm đang sợ vãi cả linh hồn, nhưng hành động của hắn thì lại cực kì dứt khoát và kiên quyết. Xiết chặt cán thanh mã tấu bằng hai tay, hắn giữ vị trí bên cánh phải. Nhìn chằm chằm vào đàn quái vật, hai mắt hắn ta dần đỏ ngàu rồi ánh lên vẻ điên cuồng. Hai người còn lại biểu hiện cũng giống như Hùng vậy. Giữ bên cánh trái, Vinh run lên nhè nhẹ nhưng không phải vì sợ. Mà là do cậu thiếu niên sức trâu này đang ở trong trạng thái cực kì hưng phấn. Thậm chí là Trâm, người tỏ ra hiền nhất đội cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Nhìn ba người bên trong gặp nguy hiểm, tâm trạng sợ hãi của cô lập tức chuyển sang nôn nóng muốn lao lên ngay tức thì.

Ngoái lại xem một lần nữa, nhận ra tất cả đã sẵn sàng thì Tân bắt đầu xoay tròn cái rìu bên cánh tay phải. Đến khi lực quán tính đạt cực đại, hắn chọn một mục tiêu vung tay quăng rìu tấn công và miệng đồng thời hô lớn:

- LÊN!!!

……..MTTH…….

Phát động năng lực, An Nhiên nhét cho mẹ mình và chị Thương ăn viên đạn màu xanh xong, cô bé liền túm áo giữ lấy cả hai rồi chăm chú quan sát. Mặc dù thứ bản năng kì lạ kia liên tục mách bảo rằng mình làm như vậy là đúng, nhưng cô bé vẫn cực kì lo lắng và sợ hãi. Ở bên tai, âm thanh đàn quái vật và những sợi dây leo lạ áp sát ngày một gần nhưng cô bé chẳng quan tâm. Rồi cả tiếng chú Tân, mọi người và con Lu ở ngoài cửa nhà thờ nữa, cô bé cũng không có thời gian liếc nhìn. Đôi con ngươi của cô bé lúc này tập trung toàn bộ vào hình ảnh hai người trước mắt với tất cả hi vọng.

Khoảng ba giây sau, bản năng của cô bé đã đúng khi viên đạn màu xanh thực sự phát huy hiệu quả mong muốn. Ăn xong viên thuốc là hai người lập tức khựng lại, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn giãn dần, còn đôi mắt đỏ ngàu như dã thú khát máu thì dịu đi rồi le lói lên những tia thanh tỉnh. Phát hiện điều này, cô bé mừng đến rớt nước mắt.

Trong khi An Nhiên hết sức tập trung vào cứu giúp mẹ và Thương thì đám quái vật quái vật “người cây” đã tiếp cận bậc thang bước lên lễ đường. Theo mỗi bước đi vật vờ thì bọn chúng còn phát ra âm thanh quái dị khiến người nghe phải rợn người, dựng tóc gáy.

- O ọ ọ ọp… O ọ ọ… O ọ ọ….

Len lỏi cùng đàn quái vật, đám dây leo lạ tản ra bốn phía từ bốn phương tám hướng tạo thành một vòng tròn vây kín lễ đường lại rồi thu hẹp khoảng cách.

- Loạt xoạt… Loạt Xoạt…

Biết được mẹ mình và chị Thương đang tốt lên thì tinh thần căng lên như dây đàn của cô bé cũng được nới lỏng một chút. Trở về với thực tế, cô bé lập tức đưa mắt quét một vòng thì nhận ra đàn quái vật đã áp sát quá gần. Nhìn những cái xác người bị lột da, bọc chằng chịt rễ cây rồi ngọ nguậy như vòi bạch tuộc, cô bé tê cả da đầu kinh hãi đến chút nữa thì hoảng loạn. Không dám ngây người thêm một giây nào nữa, cô bé vừa lay động hai người vừa lớn tiếng gọi:

- MẸ!!!… CHỊ THƯƠNG!!!… Tỉnh lại đi… Nhanh… Nhanh lên…

Nhưng mặc cho cô bé ra sức kêu gọi thì hai người vẫn đờ người ra không kịp phản ứng. Có lẽ cả hai cần thêm một chút thời gian để hoàn toàn thanh tỉnh và làm chủ được thân mình.

Nhận thấy nhất thời không thể khiến hai người tỉnh táo lại, An Nhiên cắn răng tự làm ra phản ứng. Vội lấy ná cao su đeo trên cổ xuống, cô bé phát động năng lực tạo ra viên đạn đỏ trong lòng bàn tay. Cho đạn vào miếng lót, kéo dây rồi ngắm chuẩn mục tiêu là đầu con quái “người cây” tiến tới lễ đường gần nhất. Hít sâu một hơi rồi nín thở, cô bé dứt khoát buông tay:

- PĂNG!!! – Tiếng đạn xé gió bay đi vang lên rõ ràng trong không khí cho biết phát bắn rất mạnh.

- ĐOÀNG!!!

Viên đạn va vào đầu con quái vật lập tức nổ tung, nhưng bất ngờ là âm thanh tiếng nổ lại lớn hơn mọi khi rất nhiều lần. Không những thế, ngay sau tiếng nổ còn đột ngột bùng lên một cụm lửa nhỏ đỏ rực. Ngọn lửa này không giống với bình thường vì màu sắc đậm hơn quá nhiều. Trúng đạn, đầu con quái vật bị thổi tung ngay tức khắc, những mẩu thịt vụn bén lửa thì bắn ra tứ phía. Nơi miệng vết thương bốc cháy hừng hực, con quái như biến thành một ngọn đuốc sống xua tan lớp sương mờ và thắp sáng khoảng không xung quanh. Mất đi đầu, nhưng con quái không chết ngay mà loạng choạng đổ về đằng sau kéo theo ba bốn đồng bạn cùng ngã xuống nền nhà.

- Bạch… Bạch… Bạch…

Giãy lên đành đạch, con quái lăn lộn cố gắng dập tắt ngọn lửa nhưng không có một chút tác dụng. Không đến một giây sau trong không khí lan tỏa hỗn hợp mùi thơm, thịt cháy và nhựa cây khét lẹt. Thứ mùi này cực kì khó ngửi, An Nhiên hít phải vài hơi mà bụng đã quặn lên khó chịu muốn ói. Con quái giãy giụa mất một lúc mới ngừng lại. Nó chết hẳn nhưng ngọn lửa cháy quanh miệng vết thương không tắt mà vẫn âm ỉ. Trong khi đó, đồng bạn của nó dính phải ngọn lửa thì chỉ cháy một lát rối tắt ngấm. Không còn bị đốt cháy nữa, những con quái lục tục dựng người đứng dậy rồi tiếp tục tiến lên.

Chứng kiến sức công phá mãnh liệt của viên đạn mình vừa bắn, An Nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc. Cô bé không ngờ được uy lực lại lớn đến vậy, rồi ngọn lửa đặc biệt lần đầu tiên xuất hiện kia là gì. Thoáng sững người tự hỏi mất một giây mà không có câu trả lời cô bé liền mặc kệ, rồi tiếp tục làm ra phản ứng. Phát động năng lực, cô bé điều khiển dòng chảy năng lượng hội tụ tại lòng bàn tay chuẩn bị tạo ra một viên đạn nữa. Lúc viên đạn sắp hình thành thì bất chợt cô bé nhớ đến khả năng mới của mình. Thế là, dòng năng lượng đầu tiên tự động chuyển sang dòng chảy thứ hai như một thứ bản năng. Khi viên đạn màu xanh xuất hiện, cô bé lập tức lắp vào miếng lót rồi kéo dây bắn đi không do dự.

- PĂNG!!!

Tiếng xé gió vang lên đanh tai, viên đạn bay nhanh như điện xẹt trong không khí.

- BỤP!

Trúng đích, viên đạn màu xanh phát ra tiếng nổ nhẹ rồi bộc phát một cụm khói cùng màu đậm đặc lan tỏa ra xung quanh. Cụm khói bao trùm kín lên vài con quái sát mục tiêu rồi không đến một giây sau thì tan biến trong không khí.

Kiểm tra mục tiêu mình vừa bắn, An Nhiên nhận thấy con quái bị trúng đạn vẫn y nguyên như lúc ban đầu. Cô bé không hiểu vì sao phát bắn gần như không gây một chút sát thương nào lên cơ thể nó.

- O ọ ọ ọp… O ọ ọ… O ọ ọ….

Kêu lên những âm thanh quái dị, con quái tiếp tục vật vờ tiến lên phía trước cùng đồng bọn.

Thấy vậy, An Nhiên không nghĩ nhiều nữa mà vội tạo ra viên đạn màu đỏ rồi giương súng ngắm bắn. Chỉ là cô bé vừa kéo căng dây thun, chưa kịp nhả đạn thì dị biến lại phát sinh.

- RÉCCC… RÉEE… RÉEE…

Con quái vật “người cây” bị trúng đạn kia và vài con khác xung quanh nhiễm phải cụm khói xanh đột nhiên rú lên kinh dị. Cái đầu giống như nụ hoa chụm lại của bọn chúng xòe rộng để lộ tua tủa răng nhọn, rồi bọn bất ngờ tấn công đồng bạn bên cạnh. Chồm tới và ôm chặt lấy, những con quái phát rồ này dùng cái miệng ghê rợn kia táp lấy đầu đồng bạn mà ra sức đay nghiến.

- RỘP… RỘT… RỘT…

Âm thanh nhai nuốt vang lên ghê rợn, vài con quái xấu số bị bạn mình nuốtsống một cách tàn bạo. Đám quái “người cây” này bình thường thì có vẻ chậm chạp, nhưng khi đã chộp được con mồi thì giống như bạch tuộc quấn chặt lấy nạn nhân. Thế nên, mặc cho những con quái kia ra sức vùng vẫy cũng không thể thoát ra.

Chứng kiến trực tiếp cảnh kinh dị này, An Nhiên cảm thấy tởm lợm muốn ói. Mặt tái mét, cô bé cố nén cảm giác khó chịu rồi giương súng bắn viên đạn trong tay đi. Lũ quái vật áp sát đã ngày một đông, lúc nãy chỉ có vài con đến gần lễ đường nhưng giờ là gần chục rồi. Mặc dù vài đồng bạn phát điên cắn nhau ngay trước mắt, nhưng bọn chúng không quan tâm một chút nào mà vẫn chậm dãi tiến lên. Bọn chúng lúc nha lúc nhúc trong làn sương mờ giống như những oan hồn muốn đòi mạng vậy, khiến cô bé phải tập trung cao độ không thể phân tâm.

Ở phía cửa nhà thờ, An Nhiên đã nhìn thấy chú Tân và những người khác đã bắt đầu đột phá tiếp ứng nên rất phấn khởi về điều này. Cô bé biết nhiệm cụ của mình bây giờ chỉ cần bảo vệ mẹ và chị Thương, cố gắng cầm cự đến khi được giải cứu thôi. Biết được uy lực thực sự của viên đạn xanh, cô bé tin rằng mình có thể thực hiện được việc này. Tinh thần được củng cố, cô bé nhanh chóng phát động năng lực tạo ra viên đạn xanh nữa. Tụ dòng năng lượng vào lòng bàn tay, cô bé thúc đẩy sự biến đổi. Trong tích tắc viên đạn liền thành hình, nhưng cô bé chưa kịp bắn đi thì bất ngờ lại phát sinh.

Nhói.

Đầu cô bé đột nhiên nhói lên đau đớn, hai mắt thì nhòe đi không thấy rõ được cảnh vật. Xây xẩm mặt mày, cô bé mất thăng bằng loạng choạng.

Giữa lúc An Nhiên sắp sửa ngã xuống thì một cánh tay xuất hiện đỡ lấy. Cố gắng ngước lên nhìn thì cô bé phát hiện người đỡ mình là chị Thương. Ăn viên đạn màu xanh xong giờ chị ấy đã tỉnh táo lại hoàn toàn.

Vừa thoát khỏi trạng thái mê man thì đập vào mắt Thương là hình ảnh khủng bố trước mặt. Cô bé còn chưa kịp tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra thì An Nhiên bất ngờ ngã xuống. Vội đưa tay đỡ lấy, Thương nhíu mày cất tiếng hỏi:

- Không sao chứ?

Cảm giác choáng váng đến nhanh mà đi cũng nhanh nên chỉ thoáng qua là An Nhiên bình phục. Nghe tiếng hỏi cô bé khẽ lắc đầu ra hiệu mình không sao. Cố gắng gượng dậy, cô bé lắp đạn rồi bắn vào con quái vật “người cây” gần nhất đang leo lên bậc thang.

Nhận thấy tình huống đang cực kì khẩn cấp, Thương cũng không hỏi nhiều. Kéo cái khiên giắt sau ba lô ra, cô bé gạt nẫy phía sau để tay nắm mép trên cùng bung ra. Cái khiên nhỏ này hai cạnh dưới được thiết kế sắc nhọn nên có thể vừa phòng thủ, vừa làm vũ khí tấn công được. Ở chế độ tấn công thì ngoài tay nắm dọc ở giữa thì cô bé cần phải sử dụng cả tay nắm ngang phía trên khiên nữa.

Tiến tới trước An Nhiên và Huyền Linh một đoạn, Thương vào tư thế phòng thủ, sẵn sàng bảo vệ cả hai. Ở phía sau hai người, Huyền Linh cũng dần dần tỉnh táo lại hoàn toàn.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi