Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 18: Chương 18





"Chỉ ăn bánh bao sẽ bị nghẹn đó!" Giang Tinh Hoài húp hai ngụm canh.

Thái dương Phó Diễn giật giật, trầm giọng nhắc nhở: "Giang Tinh Hoài -- "
"Biết rồi! Tôi ném liền!" Giang Tinh Hoài nhanh chóng vung tay ném chén canh sang một bên.

Hai người chạy xuống ngoặt cầu thang.

Chiếc chén sứ bị ném xoay vòng trên không trung, nặng nề rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Tiếng vỡ chói tai như một tín hiệu báo trước, đồng thời tiếng chuông báo động cũngbinh ỏi vang lên.

Chu Cao Phi hổn hển lao đến, không cẩn thận va vào bọn họ.

"A!" Giang Tinh Hoài không kịp ngừng lại, đâm đầu vào người Chu Cao Phi.

Chu Cao Phi đỡ cậu, trên mặt không còn treo nụ cười phớ lớ thường ngày.

Lông mày nhíu chặt, mím môi, nói nhỏ với cậu: "Có lẽ đã xảy ra chuyện rồi."
"Một chiếc xe buýt du lịch mất lái, dẫn theo bốn, năm nghìn người nhiễm bệnh hướng về phía này." Phó Diễn nhanh chóng thuật lại, "Bây giờ chắc chỉ còn cách chúng ta chưa tới 2km."
Chưa đến 2 km là khái niệm gì, tức là nếu xe di chuyển chậm thì tầm 2 phút, còn nhanh thì chỉ cần 1 phút đã có thể bao vây bọn họ.

Chu Cao Phi thảng thốt, không chần chừ quay người chạy xuống lầu, vừa chạy vừa kêu khàn cả giọng: "Tất cả mọi người! Lập tức ra ngoài!"
Hơn chục anh em của Chu Cao Phi phản ứng nhanh nhất, lập tức ngừng ngay việc trong tay, tập trung giữa nhà kho.

Những người khác cũng kéo đến, mờ mịt đứng tại chỗ, ngạc nhiên và sợ hãi.

Vài người đàn ông không biết có tình huống gì, lớn tiếng hỏi.

"Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!"
"Tập trung ở đây làm gì! Bên ngoài có chuyện sao?"
"Tại sao lại báo động! Sao chúng ta phải ra ngoài!"
Chu Cao Phi nhìn đám đông ầm ĩ, không kịp thở dốc, mở chốt an toàn, giơ súng lên, kéo cò bắn chỉ thiên hai phát.
"Tất cả mọi người! Cho nửa phút dọn đồ! Rời khỏi nhà kho!" Chu Cao Phi rống to.
Toàn bộ nhà kho đóng băng trong giây lát, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.


"Nhanh lên!" Chu Cao Phi thúc giục.
Những tiếng hít khí lần lượt xuất hiện, một giây sau, tiếng bước chân trở nên gấp rút, hỗn loạn.

Không ai phàn nàn hay thắc mắc, nhanh chóng trở về phòng của mình dọn đồ.

"Tôi đi lấy balo, cậu theo sau Chu Cao Phi." Phó Diễn chỉ kịp căn dặn một câu, sau đó quay gót chạy lên lầu.

"Đại Xuân!" Chu Cao Phi gọi.
"Ở đây!" Người đàn ông nuôi râu đáp lại.

"Cậu dẫn theo 3 người anh em đi nổ máy xe! Đậu sẵn ở cửa sau nhà kho! Đợi đầy người thì lập tức lái đi! Đi đường cái!"
"Rõ!" Chu Xuân cấp tốc lôi theo 3 người chạy về hướng ga ra.

"Quách Vĩ!" Chu Cao Phi tiếp tục ra lệnh, "Cậu với mọi người khuân đồ! Không cần biết đã đủ vật tư chưa, một phút sau phải lên xe! Hoàng Chí Cường lên lầu thả thằng cháu trai đang bị nhốt ra!"
"Rõ!" Quách Vĩ cùng một vài người vội vã chạy đến kho hàng.

Giang Tinh Hoài nhìn qua nhìn lại không có chuyện gì để làm, lòng nóng như lửa đốt, định bụng hỏi mình có thể giúp gì --
"Ục ục -- "
Giang Tinh Hoài sửng sốt, sau đó xấu hổ ôm bụng.

"Đói hả?" Chu Cao Phi hỏi.
Giang Tinh Hoài ngại ngùng gật đầu.
"Vừa lắm!" Chu Cao Phi vỗ cái bốp vào trán cậu, "Lần sau có giận dỗi cũng không được nhịn ăn, nghe chưa?!"
"Biết rồi..." Giang Tinh Hoài nhớ trong túi mình còn bánh bao, móc ra cắn một miếng.
"Tiểu Tinh! Chú Quách có bánh quy này!" Quách Vĩ hùng hục xách một đống thứ chạy đến, chưa kịp chào hỏi, nhanh chóng lấy đồ ăn trong túi đưa cho Giang Tinh Hoài.

"Con no rồi!" Giang Tinh Hoài nhét nốt hai, ba miếng bánh bao vào miệng, đột ngột chạy đến đỡ giùm Quách Vĩ một chiếc vali nhỏ.

"Giang Tinh Hoài!" Chu Cao Phi giật thót gọi cậu trở lại.
"Saooo?" Giang Tinh Hoài ôm valy chạy trước.

"Không sao! Đi lẹ đi!" Chu Cao Phi hô lớn, đôi mắt ngấn lệ, tình cảm dào dạt, "Trưởng thành rồi!"
"Bánh bèo thế!" Giang Tinh Hoài nổi da gà, nhanh nhẹn vòng ra cửa sau.


Cửa sau của kho dẫn ra một bãi đất trống, có sẵn 4 chiếc xe đã nổ máy.

Bụi mù mịt bốn phía, những người đàn ông bê đồ, phụ nữ ôm con nhỏ, cả người chật vật, lảo đảo chạy ra, vững vàng ngồi lên xe.

Giang Tinh Hoài làm theo chỉ dẫn, đặt vali vào đúng chỗ, cậu quay đầu nhìn tòa nhà lần cuối, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Tiếng khóc lóc, âm thanh té ngã bao trùm, tất cả mọi người đều đang chạy thục mạng.

Nửa giờ trước, chỗ này vẫn yên bình, khiến lòng người an tâm.

Chỉ vẻn vẹn vài phút, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

"Nhanh nhẹn lên! Tác phong dứt khoát lên!" Chu Cao Phi điều phối ở cửa sau, "Bỏ hết đồ đi! Mọi người tập hợp ở cửa sau! Ngay lập tức!"
Đám đông vừa bước đến cửa vội vã tăng tốc.
"A!" Một người phụ nữ bị người bên cạnh chen lấn, ngã xuống đất.
Giang Tinh Hoài vội vã chạy tới, cố gắng đỡ cô ấy đứng dậy.

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Người phụ nữ bò lên xe, nắm khư khư tay cậu không thả.

"Giang Tinh Hoài!" Phó Diễn kéo cậu lại, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, "Chẳng phải tôi nói cậu phải theo sát Chu Cao Phi à?"
"Tôi giúp mọi người khuân đồ." Giang Tinh Hoài gặp lại Phó Diễn, tinh thần tự nhiên thả lỏng, "Sao giờ chú mới đến?"
Phó Diễn cúi đầu nhìn cậu, vừa định nói vài câu, lại nhìn thấy vết tay đỏ hồng trên cổ tay và dấu bụi bẩn trên áo cậu.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, lôi ra một túi nhựa đựng một đống bánh bao.

"Ăn hai cái đi." Phó Diễn nói.
"Chú kiếm ở đâu đấy?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc cầm lấy.

"Nhà bếp." Phó Diễn khom người phủi bụi ở vạt áo, nói với cậu, "Ván trượt của cậu ở trên xe."
"Sao chú tìm được thế?" Giang Tinh Hoài trợn tròn mắt, cậu còn tưởng lần này phải bỏ "vợ" lại rồi cơ.

"Sau này không được nhét vào chăn của mình." Phó Diễn dừng một chút, nghiêm túc cảnh cáo cậu nhóc, "Cả chăn của tôi nữa."
Giang Tinh Hoài: "........."

Giang Tinh Hoài giả ngây giả ngô nhìn trời nhìn mây, ngoan ngoãn cắn bánh bao.

"Anh Phi!" Người đàn ông thường gác ở trên đài gian nan chạy đến, "Chỉ còn khoảng 500m."
"Anh Phi! Bên này kín người rồi!" Tài xế ngồi ở chiếc xe đầu tiên thò đầu báo cáo.

"Đi!" Chu Cao Phi phất tay.
Chiếc xe thứ nhất chật kín người gấp gáp lăn bánh.

"Biết dùng súng không?" Chu Cao Phi đi tới, ném cho một khẩu súng lục.
Phó Diễn giơ tay tiếp nhận, chuyển động cổ tay, lạch cạch hai tiếng, gọn gàng lên đạn.

Giang Tinh Hoài bất ngờ, nhìn Phó Diễn thành thục sử dụng, không thốt nên lời.

Mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, tiếng động ầm ĩ ngày một đến gần.

"Đến rồi." Chu Cao Phi đen mặt, giơ súng lên.

Chiếc xe buýt mang người nhiễm bệnh điên cuồng xông đến, khoảnh khắc nó đâm vào lướt sắt khiến ai cũng phải hoảng sợ.

Lưới sắt bị đâm thủng một lỗ lớn, xe buýt trực tiếp nhào thẳng vào bức tường bên trái của tòa lầu.

Phó Diễn ôm Giang Tinh Hoài quay đi.

Bùm! Thân xe nổ tung, ngọn lửa bao trùm, thiêu rụi nửa tòa nhà.

"Anh Phi!" Một người tài xế khác hô to.

"Đi!" Chu Cao Phi đưa tay ra hiệu.

Nhấn mạnh chân ga, chiếc xe thứ hai mang theo những người sống sót di chuyển về phía đường cái.

Dư âm của vụ nổ xe buýt chưa qua, trong xe vẫn còn vài người nhiễm bệnh đạp lửa xông ra, giống như lũ ma quỷ bò ra từ địa ngục.
Chân tay và cơ thể chúng cháy đen, nhưng vẫn lảo đảo nhổm dậy, gầm gừ chạy đến.

"Bắn!" Chu Cao Phi hạ lệnh.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bốn, năm người nhiễm bệnh đi trước trúng đạn ngã xuống.

Xe buýt chỉ là món khai vị, hàng ngàn người bệnh ở đằng sau mới là thảm họa thật sự.


Mặt đất rung lắc dữ dội.

Giang Tinh Hoài lắc đầu, cố gắng loại bỏ tiếng ù tai do vụ nổ gây ra, hoảng hốt siết chặt túi bánh bao trong lòng.

"Người cuối cùng!" Chu Cao Phi vừa đánh vừa lui, "Toàn bộ lên xe!"
"Đi lên trước!" Phó Diễn đẩy Giang Tinh Hoài lên chiếc xe cuối cùng.

Bây giờ Giang Tinh Hoài hoàn toàn mù mịt, nghe lời leo lên xe, quơ quàng nắm được một cánh tay để mượn lực.

"Sao giờ cậu mới ra!" Tóc Vàng giữ chặt tay, lôi cậu lên xe.

Giang Tinh Hoài lúc này mới nhận ra ngoại trừ cậu và Tóc Vàng thì trên xe không còn ai, tính thêm tài xế nữa cũng chỉ có 3 người.

"Lão Cảnh đâu?" Giang Tinh Hoài dần dần thanh tỉnh.

"Ông ấy mập mạp nên chạy chậm, lúc tôi nhào đến thì thấy ổng được mấy người đỡ lên chiếc xe đằng trước." Tóc Vàng nói.

Giang Tinh Hoài thở phào nhẹ nhõm.
"Sao cậu ôm nhiều bánh bao thế?" Tóc Vàng hỏi.

"Ghen tị rồi đúng hong?" Giang Tinh Hoài nở nụ cười, "Chia cho anh nhé?"
"Bệnh thần kinh." Tóc Vàng cười nhạo, "Đánh zombie bằng bánh bao nhân thịt à?"
"Chiếc xe thứ 3 sao còn chưa đi!" Âm thanh khàn khàn của Chu Cao Phi vọng đến, "Đi mau!"
Giang Tinh Hoài nghe vậy ló đầu ra ngoài, bất an nhìn sang.

Tổng cộng có bốn chiếc xe, hai chiếc đã đi trước.

Chiếc xe jeep trước mặt bọn họ lại chậm chạp không di chuyển.
"Đcm!" Tóc Vàng mắng lớn, cánh tay vịn ở cửa bắt đầu run rẩy, gã sững sờ trong chốc lát, không kìm được khủng hoảng, sợ hãi hét lên, "Bọn nó đến rồi! Bầy quái vật đó đuổi kịp rồi! Nhanh lên!"
Giang Tinh Hoài giật mình nhìn, trong con ngươi co rút phản chiếu khung cảnh một đám người lúc nhúc muốn chui qua lưới sắt.
Từng đợt sóng gió nối tiếp nhau, lưới sắt bắt đầu không chống đỡ nổi cơn thi triều áp đảo.

Có nhóm người bệnh phát hiện lỗ hổng do xe buýt đâm vào, không ngừng đổi hướng xông đến.

"Anh Phi!" Chu Xuân chạy ra từ chiếc xe thứ 3, sắc mặt ủ dột, "Xảy ra vấn đề!"
Không biết tại sao mắt Giang Tinh Hoài đột nhiên nhảy.
"Bọn họ nói có một đứa trẻ bị thất lạc!"
"Cái gì! Con cái nhà ai?" Chu Cao Phi gấp đến muốn điên rồi.
"Con trai của thầy giáo dạy cấp 3! Mọi người không kịp cản, ông ấy mới chạy ngược vào lại rồi!".