[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 67: Chuyện xưa.




Những ngôi nhà nhỏ xinh như viên ngọc vùng Địa Trung Hải, cánh hoa anh đào mỏng manh cuối tháng ba, bãi cát trắng trải dài với những rặng san hô tuyệt đẹp, cung điện hoàng gia tráng lệ,... Lâm Nhã đã tới rất nhiều nơi mà bản thân chưa từng đặt chân qua. 


Thế giới này nhiều thứ xinh đẹp như vậy, rồi sẽ bị Mạt thế xóa sổ toàn bộ... 


Thật đáng tiếc, cậu sẽ không còn cơ hội ngắm lại nó một lần nữa.


Hiện tại đang vào tháng 6, không khí bắt đầu chuyển giao qua mùa hè, chẳng có gì tuyệt vời hơn ngoài việc du lịch tới bãi biển mát mẻ  


"Nhã Nhã, cậu đang nhìn gì vậy?" Dương Điển Ức ôm chầm Lâm Nhã từ đằng sau lưng, bọn họ đã thuê một ngôi nhà trên ngọn đồi gần bờ biển, ban đêm ở nơi này sẽ ngắm được một bầu trời đầy sao vô cùng tuyệt đẹp. 


"Không có gì, hôm nay cậu muốn nghe tớ đánh violong không?" Lâm Nhã mỉm cười ôn nhu hỏi.


"Có có, đèn cầy, rượu vang, bầu trời đầy sao và âm nhạc, được như vậy thì còn gì bằng?" Dương Điển Ức phấn khích tưởng tượng tới khung cảnh lãng mạn như trong phim truyền hình, trong lòng cực kỳ mong đợi.


"Hừ, không ngờ cậu cũng biết lãng mạn là gì sao? Còn tưởng chỉ biết mỗi chuyện túng dục vô độ thôi chứ!" Lâm Nhã bĩu môi.


Nhạc điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang bầu không khí lãng mạn, Lâm Nhã mở màn hình lên xem người vừa gọi tới.


"Ai gọi vậy Nhã Nhã?" Dương Điển Ức tò mò hỏi.


"Là ba của tớ..." Lâm Nhã nhíu mày đáp, kể từ khi rời khỏi nhà người đàn ông này chưa từng chủ động gọi điện cho cậu, ngay cả những dịp lễ tết lúc cậu đi trở về, Lâm Túc Sơn cũng chỉ dùng thái độ lạnh nhạt, xa cách đối với cậu.


Ông ta gọi tới là có ý gì? Cầu xin cậu tha thứ cho Lâm Hàm?


Lâm Nhã cuối cùng vẫn quyết định bắt máy "Alô?"


"Lâm Nhã, ba con đây, ba muốn trò chuyện với con một chút." giọng nói của Lâm Túc Sơn vẫn lạnh nhạt và trầm lắng như trước đây.


"Lúc tôi gặp khó khăn ông cũng chưa từng gọi điện hỏi thăm, bây giờ lại có chuyện gì?" Lâm Nhã thật sự rất thất vọng về người cha này. 


Ông ta... chẳng khác nào kiếp trước, lúc nào cũng dùng thái độ nửa vời đối xử với bọn họ. Lâm Túc Sơn là một người chồng tốt, một người cha đáng tôn trọng và kính nể, ông ta cho gia đình một cuộc sống đầy đủ, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, quan tâm chăm sóc vợ con hết mực. 


Nhưng mà, Lâm Nhã vẫn không hiểu! 


Rốt cuộc là thiếu ở chỗ nào?


"...Ba đã giữ một bí mật suốt 25 năm, mẹ và anh hai con cũng chưa từng biết đến." Lâm Túc Sơn u buồn nói.


"Vậy thì... tại sao ông lại muốn kể cho một đứa con trai 'bất hiếu' như tôi?" Lâm Nhã lúc này có hàng trăm suy đoán. Lâm Túc Sơn bị bệnh nan y? Hay ông ta đang ngoại tình? Hay ông ta có con riêng ở bên ngoài?


"Vì khi nhìn con, ba thấy được hình ảnh của mình thời niên thiếu." Lâm Túc Sơn thở dài "Có lẽ đây chính là cái người ta gọi là 'gia môn bất hạnh'đi!"


...


Gia môn bất hạnh?


"Trước đây ông cũng phạm sai lầm?" Lâm Nhã hơi sửng sốt trước câu nói tiêu cực của Lâm Túc Sơn.


"Cứ cho là vậy đi." Lâm Túc Sơn dường như đã phải đắn đo rất lâu mới hạ quyết tâm nói quá khứ của bản thân cho Lâm Nhã nghe "Trước đây ta cũng có một người anh trai, hắn tên là Lâm Thường Phúc. Hắn... cũng giống như Lâm Hàm, yêu em trai ruột của mình."


"..." Lâm Nhã sửng sốt không thành lời, đây... đây là nghiệt duyên truyền kiếp sao?


"Thời đó dòng họ Lâm gia rất cổ hủ, cực kỳ cấm kỵ tình yêu đồng tính chứ đừng nói loạn luân. Cụ tổ đương thời từng làm quan võ trong triều đình, ở nơi thờ phụng tổ tiên còn có một cây kiếm cổ được lưu truyền bao đời..."


"Khoan đã, chuyện đó có liên quan sao? Tôi không quan tâm nguồn gốc của mình!" Lâm Nhã thấy Lâm Túc Sơn nói miên man sang thứ khác liền không nhịn được xen ngang.


"Con cứ nghe ba kể đã." Lâm Túc Sơn bật cười, tâm trạng ủ dột dường như tốt hơn phần nào "Con không biết vì sao ba chưa từng đưa con về nhà họ nội sao? Bởi vì... chẳng ai còn sống sót cả, nhà thờ cũng bị bác ruột của con đốt sạch."


"..." Lâm Nhã đen mặt, ra là vậy, gen biến thái là được truyền từ đời trước, cho nên Lâm Hàm mới...


"Lâm Thường Phúc yêu ba hơn cả tình cảm anh em, hắn không chấp nhận mối quan hệ hiện tại. Ngày mà ba cưới người vợ đầu tiên, hắn đã... cưỡng hiếp ba. Việc này chẳng đáng tự hào gì để kể cho con, nhưng mà... ba không muốn con và Lâm Hàm lại mắc phải sai lầm của ba năm xưa." 


Lâm Nhã im lặng, cậu không hề sai lầm, rõ ràng mọi chuyện đều do Lâm Hàm gây ra mà!


"Ba lúc đó rất hoảng loạn, nhưng vì sợ dòng họ sẽ trừng phạt Thường Phúc, ba đã quyết định giữ im lặng. Thường Phúc đã nghĩ rằng ba cũng có tình cảm với hắn, nên sau sự kiện kia, hắn tiếp tục dây dưa không rõ với ta. Khi bị phát hiện, ba mẹ ba vì sự tài giỏi của hắn đưa ra quyết định, đưa ba vào bệnh viện tâm thần và giữ lại hắn... Khoảng thời gian tiếp theo, ba không biết Thường Phúc đã làm gì, họ hàng Lâm gia đều táng gia bại sản hoặc biến mất không tung tích, ông bà nội của con... bị Thường Phúc đưa vào trại tâm thần. Ba khi biết được sự thật thì đã vô cùng phẫn nộ, ba đã cắt đứt quan hệ với hắn, tên đó liền nổi điên lên mà giam cầm ba."


Trái tim Lâm Nhã đập mạnh một nhịp, ba cậu... Lâm Túc Sơn cũng từng bị giam cầm sao? Thật khó tin...


"Ba tưởng rằng bản thân sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong phòng tối, thì Thường Phúc đã thả ba đi. Sau đó ba gặp mẹ con rồi kết hôn, sinh ra con và Lâm Hàm." 


Lâm Nhã cười nhạt, chung quy vẫn không giống, vì Lâm Hàm chưa từng có ý định thả cậu, mãi tới khi cậu biến thành quái vật cũng không.


"Hắn từ bỏ?" Lâm Nhã hỏi.


"..." Lâm Túc Sơn trầm mặc một hồi lâu rồi mới đáp "Lâm Thường Phúc là người trong thế giới ngầm, hắn nói, hắn không đủ sức mạnh để bảo vệ ba, nên đã buông tay để ba được an toàn. Công ty mà ba có, tiền tài và địa vị mà ba có, đều là của Lâm Thường Phúc đưa cho." 


"Ồ? Thế là ba yêu người đàn ông đó? Yêu kẻ đã giết ba mẹ mình và giam cầm ba?" Lâm Nhã cảm thấy thật nực cười, giọng điệu của Lâm Túc Sơn như muốn nói rằng cậu phải biết ơn tên bác ruột bệnh hoạn đó không chừng.


"Ba chưa từng nói như vậy." Lâm Túc Sơn tức giận phản bác, nhưng cũng không rõ tình cảm của bản thân là như thế nào.


"Thế bây giờ ông ta sao rồi? Đang quay lại theo đuổi ba?" Lâm Nhã độc đoán chế giễu.


"Thường Sơn đã chết từ 5 năm trước, nên con không cần lo tới chuyện đó." Lâm Túc Sơn đen mặt "Con tuyệt đối đừng hiểu lầm, hắn có rất nhiều tình nhân, ngay cả con trai cũng có, ba hoàn toàn không có qua lại với hắn ta."


"..." ha ha, không có qua lại mà biết người ta nhiều tình nhân, Lâm Túc Sơn coi cậu là con nít ngây thơ hả? "Hừ, không ngờ con lại có anh họ đấy! Thằng con trai của ông ta tên gì? Để con còn biết đừng tránh xa hắn!" 


"À... Nếu ba nhớ không lầm, thằng nhóc đó tên là Thịnh An Từ, cũng khá máu mặt trong thế giới ngầm, con nhớ đừng đắc tội với nó." Lâm Túc Sơn suy nghĩ một hồi liền đáp.


Thịnh... Thịnh An Từ? Khoan đã, đó là tên chủ nhân cũ của Dương Điển Ức!


"Gì chứ? Sao lại là họ Thịnh? Anh hai ba tên là Lâm Thường Sơn mà!" Lâm Nhã run run khóe môi.


"Mẹ của nó là Thịnh Yến Hoa, vốn chỉ là con của tình nhân nên theo họ mẹ, có chuyện gì sao?"


Lâm Nhã đơ người, vội vàng chạy tới bàn sách lật tung tài liệu mà thu thập trước kia. Cậu đã tìm hiểu thân phận của đồng đội để khi Mạt thế ập tới dễ dàng tụ họp mọi người.


Hộ Quang... Ba tên Hộ Cao Thắng, mẹ tên... Thịnh Yến Hoa. 


Chỉ là trùng tên thôi đúng không?


Lâm Túc Sơn thấy Lâm Nhã không trả lời, sợ con trai định cúp máy nên vội vàng nói tiếp "Ba... ba chỉ mong con đừng đối quá khắc nghiệt với anh trai, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được. Ba xin lỗi vì đã bỏ mặc mọi chuyện, nhưng... nếu con cứ tiếp tục lạnh nhạt với Lâm Hàm như vậy, ba sợ nó sẽ làm ra những chuyện khủng khiếp. Con có thể không tha thứ cho Lâm Hàm, nhưng đừng coi nó như người lạ được không?"


"..." Lâm Nhã thật sự rất muốn nói rằng, Lâm Hàm đã làm rồi, giam cầm cậu, giết Cố Tinh Hải, gián tiếp biến cậu thành quái vật... Cậu có thể coi hắn là người thân sao? 


Bỗng nhiên Lâm Nhã cảm thấy thật mệt mỏi, trong mắt ba mẹ, cậu là một kẻ tàn nhẫn sao? 


Sau tất cả, cậu có thể cười nói vui vẻ và gọi Lâm Hàm là anh hai?


"Còn một chuyện nữa, ba mẹ đã ly hôn. Không phải lỗi của con hay Lâm Hàm đâu, là lỗi của ba... không thể cho bà ấy một tình yêu trọn vẹn, nên mẹ con đã ngoại tình với người phụ nữ khác."


"Ngoại... ngoại tình với phụ nữ khác?" Lâm Nhã triệt để há hốc mồm, chuyện này không hề có ở kiếp trước! Mà... cậu cũng không dám chắc, vì lúc gặp mẹ ở khu căn cứ không được bao lâu thì cậu đã bị Lâm Hàm giam cầm.


"Ha ha, con bất ngờ lắm sao? Cho nên ba mới nói... gia đình chúng ta thật sự là... 'Gia môn bất hạnh'." Lâm Túc Sơn mỉm cười bất đắc dĩ, dù vợ ngoại tình nhưng trong lòng ông lại không buồn chút nào.


"Chẳng có gì đáng cười cả, con tắt máy đây!" Lâm Nhã bực bội trước thái độ bình thản của Lâm Túc Sơn, như vậy chẳng khác nào ông ta không hề yêu mẹ.


Dương Điển Ức vừa mới tắm xong thấy gương mặt đen thui của Lâm Nhã liền giật mình "Sao vậy Lâm Nhã? Ba cậu nói chuyện gì khiến cậu không vui sao?" 


"Hôm nay không hẹn hò gì hết! Tớ phải tìm hiểu một vài thứ!" Lâm Nhã hằn học la lên.


"Ứ chịu đâu! Đã lâu rồi tớ chưa làm tình với Nhã Nhã! Hôm nay không làm không ngủ!" Dương Điển Ức cực kỳ không nói lý lẽ.


"Lâu của cậu là ba ngày đó hả? Cút ngay!" bản tính nóng nảy của kiếp trước bộc phát, Lâm Nhã chưa từng cảm thấy hối hận khi hẹn hò với tên Dương Điển Ức như bây giờ.


"Không cút! Cậu đủ sức ngăn cản tớ đi rồi nói!" Dương Điển Ức kiêu ngạo hếch cằm, sau đó lại đổi sắc mặt dụ dỗ Lâm Nhã "Nhã Nhã đừng buồn, có ấm ức và khó chịu trong lòng cứ xả hết trên giường, tớ sẽ phục vụ cậu thật chu đáo a!"


"..." Lâm Nhã nhìn bộ dạng lấy lòng của Dương Điển Ức thật hết nói nổi, không biết nếu nói cho hắn biết việc Thịnh An Từ là anh họ của cậu thì hắn sẽ có biểu cảm gì đây.


Trong lòng Dương Điển Ức cực kỳ đắc ý, hắn biết rõ mà, người như Lâm Nhã phải vừa ăn mềm vừa ăn cứng mới thành công được!