[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 58: An ủi bạn thân.




Khi Lâm Nhã và Dương Điển Ức trở về ký túc xá thì đồng hồ đã điểm 9 giờ, Dương Điển Ức quay sang nói "Nhã đi tắm trước đi, tớ lên xem trang web của trường coi bình luận của mọi người thế nào, đảm bảo ai cũng sẽ khen tiết mục 'The End' nức nở luôn!"


"Ha ha, tớ không tự tin vậy đâu." Lâm Nhã hơi đỏ mặt xấu hổ, cậu không nghĩ mọi người lại chào đón một bản nhạc u ám như vậy, thật sự vượt ngoài mong đợi.


"Được rồi, tắm nhanh đi! Tắm trễ quá cũng không tốt đâu!" Dương Điển Ức đầy vẻ quan tâm nói.


"Rồi rồi, đúng là ông cụ non mà!" Lâm Nhã bĩu môi, nếu tính theo tuổi linh hồn thì cậu lớn hơn Dương Điển Ức tận 18 tuổi đấy!


Dương Điển Ức gãi đầu cười hì hì, sau đó lại lăn lên giường bộc điện thoại ra, hắn hơi bất ngờ khi có một số điện thoại lạ gọi nhỡ tới 8 cuộc. Vì không muốn ai làm phiền lúc trò chuyện nên Dương Điển Ức đã tắt chuông điện thoại, không biết là ai đã gọi tới đây.


Dương Điển Ức bấm gọi lại cho số điện thoại lạ, đầu dây bên kia lập tức bắt máy.


"Cậu là Dương Điển Ức phải không?"


Vừa nghe được giọng nói, Dương Điển Ức đã nhận ra là người nào "Dương Phù Hinh? Anh muốn gọi tôi làm gì?"


"Học viện Arren không cho phép người lạ vào trường, tôi muốn cậu xác nhận tôi là người thân để vào nơi đó." Phù Hinh lại nói tiếp "Tôi đang ở sân bay thủ đô. Sáng mai sẽ tới học viện ngay."


????


Dương Điển Ức run rẩy khóe môi, sao mà nhanh quá vậy? Không... không phải hắn vẫn đang ở thành phố phía Nam sao? Mục đích của hắn liệu có phải là Lâm Nhã không?


"Mục đích của anh là gì? Ai mà biết được anh có định tính toán với tôi hay không?" Dương Điển Ức nhíu mày hỏi.


Phù Hinh cười lạnh trước câu hỏi của Dương Điển Ức, bất quá cũng trả lời lại"Tôi vô tình nghe được tiết mục violong ở học viện Arren, tôi muốn tìm người đã trình diễn nó."


Thịch!


Hắn... hắn ta thật sự đang tìm Lâm Nhã!


Đáng ghét quá! Dương Điển Ức không muốn đắc tội với tên này.


"Được thôi, coi như anh nợ tôi một ân tình." Dương Điển Ức thỏa hiệp, trong lòng âm thầm sắp đặt mọi chuyện.


"Được." Phù Hinh nhận được kết quả mong muốn thì dập máy.


Buông điện thoại xuống, Dương Điển Ức day day huyệt thái dương, theo những gì mà Lâm Nhã kể, chẳng có nơi nào an toàn.


Vào Mạt thế, Dương gia thuộc về Phù Hinh, Lâm gia thuộc về Lâm Hàm, còn về phần Mạn Sanh nào đó... với dị năng của hắn chắc hẳn sẽ tạo ra một thế lực đáng sợ. Mạn Sanh đã bắt gặp và được Lâm Nhã cứu giúp, ai mà biết được hắn ta có một lần nữa tìm Lâm Nhã và giam cầm cậu ấy hay không? Cố Tinh Hải, hừ, chỉ là một tên nhóc vô dụng bị tâm thần.


Dương Điển Ức biết Lâm Nhã đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều chưa đủ. Vì đám người đó, đặc biệt là Phù Hinh đều giống quái vật hết!


Hắn cần nói chuyện này với Lâm Nhã!


Cạch!


Lâm Nhã bước từ cửa phòng tắm ra, vẻ mặt tràn ngập thoải mái và thư giãn. Dương Điển Ức thở dài một hơi, kéo tay Lâm Nhã nói "Chúng ta cần bàn bạc lại một chút."


"Hả? Sao vậy? Nhìn mặt cậu có vẻ nghiêm trọng?" Lâm Nhã sửng sốt hỏi.


"Dương Phù Hinh vừa gọi điện cho tớ, hắn ta muốn tới trường để gặp cậu, dường như hắn rất thích bản nhạc 'The End' mà cậu sáng tác."


"Cái gì?" Lâm Nhã lắp bắp kinh hãi, toàn thân run rẩy vì hoảng sợ "Không... không đúng chút nào... Vì sao lại thành ra thế này?"


"Sẽ ổn thôi, cậu đừng sợ." Dương Điển Ức vội vàng ôm Lâm Nhã vào lòng "Kiếp trước cậu đã có tính cách, cử chỉ, hành động như thế nào mà khiến Phù Hinh thích, thì bây giờ chỉ cần không làm điều đó. Kẻ như Phù Hinh, một khi chú ý tới thứ gì, sẽ cực kỳ cố chấp. Nếu ngày mai cậu không gặp Phù Hinh, hắn ta sẽ càng chú ý tới cậu, đó là điều chúng ta đều không muốn."


Lâm Nhã cuối cùng cũng giữ được bình tĩnh, cậu miễn cưỡng nở nụ cười "Tớ chẳng thay đổi gì cả, dù đã giết hắn... tớ vẫn sợ hắn."


"Cậu biết không, giây phút trước khi chết, hắn đã nói lời xin lỗi, tớ hoàn toàn không hiểu nổi!" Lâm Nhã mệt mỏi dựa vào vai Dương Điển Ức "Điển Ức, cậu có chán ghét tớ không? Bây giờ tớ như đang biến cậu thành một thùng rác để xả mọi buồn phiền. Tớ không đáng làm bạn cậu chút nào..."


"Không có chuyện đó đâu!" Dương Điển Ức lập tức phủ định, gõ mạnh vào trán của Lâm Nhã "Một tí tật xấu này không sao cả, cậu đã chấp nhận tin tưởng một tên giả dối ranh ma như tớ, tớ... thật sự đã rất vui."


"Với cái tính cách này của tớ, đảm bảo kiếp trước sẽ sống rất thảm." Dương Điển Ức thở dài "Tớ thật sự rất muốn biết bản thân có dị năng hay không? Nếu không sau này sẽ trở thành rào cản của Lâm Nhã mất."


Lâm Nhã suy ngẫm một hồi, đột nhiên nhớ tới một thứ "Tớ nhớ không lầm thì... đã từng nghe tên cậu qua radio. Đúng rồi! Là truy nã! Cậu bị một thủ lĩnh khu căn cứ thủ đô truy nã với giá 100 viên tinh hạch, lúc đó tên Mạn Sanh đã trêu chọc tớ nên tớ nhớ rất rõ."


Dương Điển Ức run run khóe miệng, xem ra đúng như hắn dự đoán...


"Để xem, Dương Điển Ức, 17 tuổi, dị năng thôi miên. Nó có thể quyến rũ người khác, khiến họ si mê và phục tùng, giống như bùa chú điều khiển người khác. Khuyết điểm, nhìn thẳng vào mắt mới khai triển được, vì vậy muốn bắt sống hãy đeo kính đen để không bị thôi miên." Lâm Nhã răm rắp đọc lại nguyên văn.


"What the F*ck? Thứ dị năng vô dụng gì thế này?" Dương Điển Ức muốn khóc tới nơi, nếu có thể điều khiển tang thi thì tốt rồi, đằng này chỉ có thể thôi miên con người. Không bị truy nã mới là chuyện lạ.


"Đừng buồn, dị năng thay đổi tùy thuộc vào đặc điểm tính cách và tâm lý mỗi người. Giống như tớ, vì bị Phù Hinh giam cầm, nên đã sinh sôi sự ám ảnh nhất định về điều đó và bộc phát dị năng Không gian giam cầm." Lâm Nhã nhẹ giọng an ủi "Tớ cũng tự hỏi kiếp này sẽ có dị năng gì... Tớ vẫn quá ám ảnh về điều đó."


Hấp thu toàn bộ thông tin vừa rồi, Dương Điển Ức đứng dậy đầy quyết tâm "Tớ đã biết phải làm gì rồi! Lâm Nhã cứ trông cậy vào tớ!"