[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 5: Đi theo nhóm sống sót.




Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi vào không gian lớp học, tiếng lật sách loạt soạt vang lên khiến cho thời gian như ngừng lại, tập trung vào toàn bộ trên thiếu niên đang thoải mái ngồi đọc sách. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu và mỉm cười vui mừng "Lâm Nhã, tớ chờ cậu thật lâu."


Lâm Nhã hừ hừ bĩu môi "Lắm lời, chúng ta ngày hôm qua còn đi về nhà cùng nhau, cái gì mà lâu với không lâu, ủy mị quá!"


"Là tớ đa cảm thôi, từng giây từng phút không thấy Lâm Nhã đối với tớ như mấy năm vậy. Bài tập giáo viên đưa tuần trước này, tớ đã làm cho cậu rồi đó."


"Tốt, cảm ơn." Lâm Nhã tùy ý cầm lấy cuốn tập, ngón tay vô tình chạm qua bàn tay của Phù Hinh. Lâm Nhã không nhận ra rằng bàn tay kia đã run lên vì kích động.


Gương mặt nhu hòa của Phù Hinh bỗng dưng trở nên điên cuồng, biến thành một con sói hoang lao tới Lâm Nhã "Lâm Nhã, em mãi mãi là của anh, tất cả đều là của anh!"


Lâm Nhã hoảng hốt mở mắt, thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ.


Vì sao ngay cả trong mộng tên khốn đó cũng xuất hiện?


Lâm Nhã thật oán hận chính ác mộng của bản thân.


Xoa xoa gò má, Lâm Nhã bất giác quay đầu nhìn về phía Cố Tinh Hải, tên nhóc con cấp hai đó hiển nhiên đang ngủ ngon lành ôm cái gối mềm mại, ấm áp.


Chết tiệt, Lâm Nhã kêu Cố Tinh Hải canh chừng vậy mà y lại lăn ra ngủ như vậy. Lỡ như zombie thình lình xuất hiện thì chỉ có nước chết không kịp ngáp.


Lâm Nhã hít sâu một hơi, kìềm chế tay chân ngứa ngáy muốn hung hăng đánh đập Cố Tinh Hải, nhưng nhìn y ngủ mê mệt cũng không nỡ, đành bất đắc dĩ đứng dậy ngồi bên cửa sổ.


Trong màn đêm xuất hiện ánh sáng lấp lóe của chiếc xe cùng âm thanh kêu gào của zombie, nó càng ngày càng rõ rệt và ồn ào khiến Lâm Nhã phải nhíu mày. Thì ra đây là lí do zombie tụ tập tới chỗ khác hết.


Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy dọc qua con đường, bọn họ quyết định lựa chọn nơi này vì khu nhà ở này là khu dân cư cao cấp, có cửa bảo vệ ngăn những kẻ đột nhập từ bên ngoài. Đối với mạt thế nơi này chính là bùa cứu mạng cho nhân loại bị dồn vào bước đường cùng.


"Nhã ca ca..." Cố Tinh Hải vì tiếng ồn mà mơ màng tỉnh dậy, y tựa như con mèo dụi dụi mắt vô cùng đáng yêu, Cố Tinh Hải sực nhớ chuyện gì đó, y chột dạ nhìn Lâm Nhã "Anh... em..." ngủ quên, nhưng hai chữ đó Cố Tinh Hải không dám nói nên lời, y sợ Lâm Nhã sẽ chán ghét sự vô dụng của y.


"Bên ngoài có người, dường như còn có xe của quân đội nữa." Lâm Nhã bình tĩnh trần thuật lại tình hình cho Cố Tinh Hải, cậu vẫn hơi kinh ngạc vì ngoài dự liệu về chuyện này. Không phải trong tiểu thuyết thường nói, quân đội sẽ không đi cứu người sao, rồi còn những việc như kẻ trốn tránh trong nhà chờ đợi quân đội tới cứu đều chết đói và phải đi ra ngoài... Có lẽ Lâm Nhã không nên tin tưởng quá nhiều vào kinh nghiệm trong tiểu thuyết mạt thế.


"Quân đội?" Cố Tinh Hải sững sờ, nhưng chỉ trong phút chốc y trở nên bình tĩnh, chỉ cần Lâm Nhã không tức giận với y thì những chuyện khác đều không quan hệ.


"Trước tiên chúng ta nên quan sát họ trước đã, khi nào chắc chắn an toàn và đáng tin cậy mới đối diện trực tiếp." Lâm Nhã suy nghĩ cẩn thận rồi ra quyết định.


"Dạ." Cố Tinh Hải hoàn toàn tin tưởng vào Lâm Nhã, tựa như một đứa trẻ ỷ lại người thân của mình.


Mang theo hai ba lô đựng đầy vật tư, Lâm Nhã cùng Cố Tinh Hải nhanh chóng rời khỏi căn nhà tiến lại gần nơi đậu xe của nhóm sống sót. Tiến lại gần hơn, Lâm Nhã nhận ra đám người kia còn có cả con nít nữa. Xem ra đáng tin hơn một chút rồi.


"Ngài Long, nơi này thật sự an toàn sao?" một phụ nữ bộ dạng có chút chật vật nói, gia đình cô đều bị zombie ăn sạch, bản thân cô đã bị ám ảnh tâm lý nên luôn lo sợ nguy hiểm sẽ cận kề xung quanh.


"Cô yên tâm đi, quân đội sẽ mau chóng xử lý đám zombie ở đây, nói không chừng nơi này có thể trở thành khu vực sống sót của con người trong Mạt thế." một người khác đứng bên cạnh an ủi cô gái, họ tràn ngập hy vọng và mong chờ vào giúp đỡ của quân đội. Có lẽ bọn họ là những người may mắn nhất khi được quân đội nhanh chóng tìm thấy khi Mạt thế ập đến trong thời gian đầu tiên.


Ai mà biết được, Mạt thế tàn nhẫn tới mức nào?


Cố Tinh Hải u ám híp mắt nhìn đám người đang ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, trong lòng chẳng biết dâng lên tư vị gì, y liếc nhìn Lâm Nhã đang chăm chú nhìn người đứng đầu cùng một số binh lính đang mở bản đồ ra xem và trao đổi. Y vô thức nở nụ cười tự hào, vẫn là Lâm Nhã ca ca tuyệt nhất.


Lâm Nhã hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Cố Tinh Hải đứng kế bên mình, tập trung lắng nghe chuyện xảy ra bên kia.


''Chuẩn úy, hiện tại chúng ta chỉ có một trung đội nhỏ, đã mất đi rất nhiều người trong khi trên đường tới căn cứ sống sót, bây giờ chúng ta nên ở lại đây chờ thêm cứu viện hay tiếp tục lộ trình đây?'' một hạ sĩ quan phụ tá đứng một bên lo lắng hỏi.


''Trước tiên dẫn mọi người đi tìm vật tư, nghỉ ngơi bổ sung thể lực, hiện tại chúng ta vẫn chưa thấu triệt hết những chuyện đang xảy ra, không thể tùy tiện hành động lung tung được được.'' Chuẩn úy kiên định nói ra quyết định của bản thân.


Cuộc tranh cãi nhanh chóng chấm dứt trước quyết định của Chuẩn úy, là một quân nhân thì việc đầu tiên chính là tuân theo mọi mệnh lệnh từ cấp trên, bọn họ không hề nghi ngờ lựa chọn của Chuẩn úy.


''Người này... cũng đáng tin tưởng một lần.'' Lâm Nhã lẩm bẩm, trong lòng cũng có chủ kiến của bản thân. Cậu lôi kéo Cố Tinh Hải lộ diện trước mặt bọn họ.


''Tôi đã xem qua khu dân cư này, tôi có thể giúp các anh thu thập vật tư nhanh hơn.''


''Là ai?'' bọn họ ngay lập tức đề cao cảnh giác, chĩa súng vào hai cái bóng người khuất trong bóng tối dần dần ló dạng.


''Bình tĩnh đi, tôi chỉ là một học sinh may mắn sống sót thôi, không biết tôi có thể đi chung với mọi người được không? Tôi không biết được căn cứ sống sót ở đâu cả.'' Lâm Nhã đối diện với nòng súng lại bình tĩnh lạ thường, có lẽ thứ này so với thủ đoạn tàn độc của Phù Hinh vẫn đỡ hơn nhiều.


Những quân nhân khi nhìn thấy Lâm Nhã khá trẻ tuổi, còn có Cố Tinh Hải là con nít nên gương mặt hòa hoãn đi nhiều, một người lính gương mặt khá chất phác đi tới bày tỏ thiện cảm với Lâm Nhã ''Do tình hình hiện tại khá căng thẳng, cậu đừng để ý làm gì. Tôi tên là Hồng Minh, nếu cần gì cứ nói với tôi.''


''Cảm ơn, tôi tên là Lâm Nhã, nhóc con đứng bên cạnh tôi là Cố Tinh Hải.'' Lâm Nhã mỉm cười đáp lại, tính cách kiêu ngạo, tự cao từ trước triệt để biến mất, người thông minh biết thay đổi bản thân để tồn tại, cậu phải thích ứng thế giới Mạt thế nhanh nhất có thể.


''Quẹo bên phải sẽ có một tiệm thuốc, tôi nghĩ mọi người sẽ cần nó.''


''Được, tôi sẽ kêu người thu thập ngay.''


Lâm Nhã đi theo bọn họ, cậu lần đầu tiên tận mắt chứng kiến dị năng của người khác, trong quân đội thể chất vốn khác biệt so với người thường nên có rất nhiều quân nhân bộc phát dị năng. Điển hình như người vừa nói chuyện với cậu -Hồng Minh, anh ta là dị năng hệ Hỏa, từ bàn tay của Hồng Minh xuất hiện những quả cầu lửa bắn về phía zombie, thiêu trụi những cái xác hôi hám bừng sáng lên trong không gian tối tăm. Lâm Nhã có cảm giác thật khó tả khi một thế giới bình thường nhanh chóng trở thành một thế giới zombie và siêu năng lực. Cố Tinh Hải cũng vô cùng tò mò nhìn bọn họ bộc phát dị năng hệ Mộc, Thủy, Phong,... y vẫn thấy dị năng của bọn họ không mạnh bằng Nhã ca ca , nhưng Cố Tinh Hải càng khao khát có được dị năng, y thật sự ghen tị đến đỏ mắt rồi.


Thật ra trong nhóm sống sót, những dân thường không có dị năng giống như Cố Tinh Hải cũng khá nhiều, tính theo phần trăm thì chỉ có 20% là dị năng giả, con số không nhỏ nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu.