[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 37: Nguyền rủa(1).




Cố Tinh Hải bị giam vào nhà giam lạnh lẽo, không thể thấy được ánh sáng mặt trời, càng không thể gặp được Lâm Nhã.


Tất cả là vì y quá yếu ớt, y không thể bảo vệ được Lâm Nhã ca ca...


Nơi Cố Tinh Hải bị giam là một phòng giam dưới lòng đất âm u, trước đây từng là ống cống xả thải nên bốc mùi cực kỳ khó ngửi. Toàn thân chồng chất vết thương, không gian tối tăm hôi thối càng khiến tâm trạng của Cố Tinh Hải trở nên tồi tệ.


"Cố Tinh Hải! Đừng ngủ nữa! Tôi mang đồ ăn tới cho cậu đây! Tôi là Vũ Nam này!" vẻ mặt Vũ Nam đầy lo lắng nhìn hai tay của Cố Tinh Hải bị trói chặt xích sắt xuyên qua ống nước trên trần nhà, làm như vậy không phải mỏi tay tới chết sao?


"Vũ Nam?" Cố Tinh Hải mơ màng nghiêng đầu như cố nhớ tới chuyện gì đó "Là người đã cùng chúng tôi tới thành phố An Bách đúng không? Sao cậu lại ở đây?"


"Tôi đã xin phép Dương gia làm công việc tiếp tế đồ ăn cho tù nhân, tôi muốn nói chuyện với cậu!" Vũ Nam nhỏ giọng nói ra mục đích của mình.


"Lâm Nhã... Lâm Nhã ca ca có bị gì không?" giọng nói Cố Tinh Hải có chút khàn khàn, dường như phải rất cố gắng dùng sức lực còn lại để lên tiếng.


"Chuyện này tôi cũng không rõ... Nhưng hình như Lâm Nhã đã chuyển tới một nơi khác chứ không ở cùng ba mẹ nữa..." Vũ Nam nhíu mày nhớ tới lúc cậu bị nhóm dị năng giả ngăn chặn vào biệt thự, hiển nhiên anh trai của Lâm Nhã không muốn bất kỳ ai gặp cậu ấy.


Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Không phải những lúc như thế này gia đình bọn họ phải chung sống hạnh phúc bên nhau sao?


"Lại một lần nữa sao... Không thể... không thể như thế này được..." Cố Tinh Hải tự lẩm bẩm với chính mình, đột nhiên gào thét dữ dội như bị tâm thần "Tôi phải cứu Lâm Nhã ca ca, anh ấy lại bị bọn ác quỷ giam cầm! Tôi phải bảo vệ anh ấy!!!"


Vũ Nam sững sờ nhìn cảnh tượng Cố Tinh Hải vùng vẫy khỏi gông xiềng tới mức hai cánh tay đều bật máu, rốt cuộc cũng hiểu ra được chuyện gì đó.


Giam cầm? Loại chuyện điên cuồng này cũng có người làm được sao? Nghe khẩu khí của Cố Tinh Hải, hẳn là... Lâm Nhã đã từng gặp chuyện này nhiều lần.


"Xin lỗi..." vẻ mặt Vũ Nam phức tạp nhìn Cố Tinh Hải, thì ra những chuyện đau khổ mà cậu trải qua, so với bọn họ chẳng đáng sợ gì "Không thể giúp gì cho hai người..."


Thời gian đưa cơm cho tù nhân bị giới hạn, Vũ Nam không còn cách nào khác buộc phải trở ra ngoài. Tâm trí của cậu lúc này cực kỳ hỗn loạn.


Vũ Nam rất muốn cứu hai người, dù sao bọn họ cũng từng giúp đỡ cậu thoát khỏi cái chết, nhưng... cậu vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.


Hít sâu một hơi, Vũ Nam quyết định quên hết những gì vừa nghe thấy, cậu không muốn ôm thêm rắc rối vào người. Chỉ còn một chút nữa, cậu có thể thực hiện mong muốn của mình.


Lạch cạch...


Vũ Nam cẩn thận đem chén đĩa ra khỏi nhà giam, chào hỏi lấy lòng tên canh gác một chút, mong rằng hắn ta sẽ chiếu cố thiếu niên đáng thương kia.


Một nơi ngục giam tối tăm đáng sợ, một nơi phòng ngủ hoa lệ đầy đủ tiện nghi, sự khác biệt đến đáng sợ, nhưng chung quy vẫn ngăn cách hai người bọn họ.


Liếc nhìn tòa biệt thự đồ sộ, Vũ Nam cười khổ trong lòng, không biết người yêu của cậu khi nhìn thấy sự ích kỷ này của cậu thì sẽ có cảm giác gì đây?




Lâm Nhã giật mình khi nghe thanh âm mở cửa, cái cảm giác sợ hãi cùng hoảng loạn quen thuộc này khiến cậu không sao chịu được.


"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Lâm Nhã~"


Gương mặt Lâm Nhã tái nhợt nhìn thanh niên trước mắt, vì sao Phù Hinh lại xuất hiện ở nơi này?


"Anh hiểu em đang suy nghĩ chuyện gì." Phù Hinh nhếch môi đầy khinh thường "Tên Lâm Hàm đó nghĩ rằng chỉ bấy nhiêu đám phế vật đó có thể ngăn cản được anh sao? Anh có thể đi vào đây mà không tạo ra bất kỳ động tĩnh nào."


"Tôi không muốn gặp cậu." Lâm Nhã thẳng thừng đáp, cực kỳ khó chịu với cách xưng hô của Phù Hinh. ràng bọn họ cùng tuổi sao lại xưng 'anh, em' chứ? Thật buồn nôn!


"Em thật tàn nhẫn a..." Phù Hinh mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng không tránh khỏi buồn bã và khổ sở. Hắn ta đã điên cuồng tìm kiếm Lâm Nhã suốt hai năm trời, vậy mà đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lẽo cùng thù hận vô hạn.


Đôi khi Phù Hinh nghĩ rằng, việc bản thân giam cầm Lâm Nhã trước kia có phải là sai lầm, nhưng... nếu hắn không làm vậy, Lâm Nhã sẽ tiếp tục hẹn hò, yêu đương, rồi kết hôn những cô gái khác. Phù Hinh không thể chịu đựng nổi chuyện đó.


"Lâm Nhã, em thà loạn luân với anh trai ruột còn hơn chấp nhận tình cảm của anh sao?" Phù Hinh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Nhã hỏi.


"Không thể nào!" Lâm Nhã nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát miệng của Phù Hinh "Tôi đều ghét tất cả các người, hận tới mức muốn băm vằm cả hai thành trăm mảnh! Vì sao lại là tôi? Vì sao lúc nào cũng dày vò tôi chứ?"


"Xin lỗi, anh không thể trả lời câu hỏi của em được." Phù Hinh tự nhận bản thân là một người sống rất lý trí. Nhưng đối mặt với Lâm Nhã, Phù Hinh hoàn toàn không thể chống đỡ được, điên cuồng chìm đắm vào tình cảm bất chấp mọi thủ đoạn.


sao hắn lại yêu Lâm Nhã tới vậy? Ngay cả hắn cũng không .


nguyền rủa, hắn cũng nguyện ý để bản thân sa đọa vào.


"Chúng ta làm tình đi!"